“Cô có thể làm được, lần đầu tiên má Tằng nhìn thấy cô đã biết rõ cô là một cô gái tốt, nhất định có thể!” Má Tằng nói khẳng định.
Lần đầu
tiên nhìn thấy cô là lúc nào nhỉ? Ở cửa văn phòng luật sư, cô gái kiên
cường quỳ xuống van xin luật sư, bà liếc nhìn là thích, lúc đó, thiếu
gia không dễ gì để tìm một cô gái đồng ý tiếp tục hương khói nhà họ
Lãnh, hơn nữa đã đồng ý tất cả đều do bà làm chủ, bà liền chọn trúng cô…
Giờ tan việc, Doãn Tử Nhiên đậu xe trước mặt Duy Nhất, “Duy Nhất, lên xe đi, anh đưa em về!”
Cùng lúc đó, lái xe nhà họ Lãnh cũng lái xe tới, mở cửa xe, “Thiếu phu nhân, mời lên xe.”
Duy Nhất hơi do dự, cuối cùng đi về phía xe nhà họ Lãnh.
Doãn Tử Nhiên gầm thét sau lưng cô, “Duy Nhất, không phải em muốn chính là
tiền sao? Anh cũng có tiền, tiền của anh không ít hơn tiền của anh ta!”
Khoảnh khắc đó, Duy Nhất nghe thấy âm thanh cõi lòng tan nát, cô là người phụ
nữ yêu tiền sao? Đúng vậy… Chính cô cũng tự khinh bỉ mình…
Xoay
người, nụ cười nở rộ dưới trời chiều, “Đúng! Em chính là người phụ nữ ái mộ hư vinh, tham đồ phú quý, sao? Đáng giá để anh thích không? Gặp
lại!”
Cô để lại cho Doãn Tử Nhiên vĩnh viễn là nụ cười, nụ cười giả dối, kiên cường giả dối…
Mà khi cô xoay người lần nữa, ai thấy cô đơn trong mắt? Có một câu nói gì
nhỉ? Gặp mặt đúng người sai lúc, chỉ đau lòng một trận mà thôi… Cô và
Doãn Tử Nhiên cứ bỏ lỡ như vậy…
Lúc này là giờ cao điểm tan ca,
ánh mắt nóng bỏng của công nhân viên công ty sau lưng thiêu đốt, cô khẽ
mỉm cười, chui vào trong xe thuộc về mình, trong lòng hoàn toàn thản
nhiên…
Trở lại nhà họ Lãnh, mới phát hiện mệt mỏi quá, ăn cơm
xong liền vội vã ném mình lên giường, lại như thế nào cũng không ngủ
được. Đứng dậy mở cửa sổ ra, lá xanh đơn thuần của hoa tulip ngập tràn
trong không khí ban đêm, cô hít thở thật sâu, cảm giác thoải mái không
ít.
Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, lại phát hiện gian phòng ở tầng hai sáng đèn. Tầng hai? Không phải phòng của anh sao? Hôm nay không
phải chủ nhật, sao anh lại trở về chứ?
Bên tai quanh quẩn lời má
Tằng nói, bà nói thiếu gia rất khổ, nhưng Duy Nhất không hiểu, người có
tiền như vậy sẽ khổ sao? Cô chỉ cho rằng chỉ có người sinh hoạt vất vả
như cô và mẹ mới khổ.
Đột nhiên rất muốn nói chuyện với anh,
thích nghe âm thanh mềm mỏng của anh, nhưng mà, cô cầm điện thoại di
động lên cuối cùng lại không dám gọi điện thoại tới, anh có bận không?
Có thể quấy rầy anh không?
Nhìn thú nhồi bông khắp giường, cô nghĩ đến một biện pháp.
Lấy giấy bút, viết một câu: anh về nhà? Có ở đây không?
Rồi sau đó cột tờ giấy vào thú nhồi bông, lại buộc cái chuông, dùng sợi dây cột lại chậm rãi thả xuống từ cửa sổ.
Chờ đến khi thú nhồi bông đến cửa sổ tầng hai, Duy Nhất lắc chuông leng
keng, tiếng chuông trong trẻo lại hết sức êm tai trong màn đêm yên tĩnh.
Anh sẽ nghe thấy sao? Sẽ để ý đến cô sao? Không hiểu sao Duy Nhất rất căng thẳng.