Hôn là một loại biểu
đạt tình cảm, lúc này anh cuồng dã bá đạo hôn cô mút thỏa thích tất cả
ngọt ngào trong khoang miệng của cô, càn quét mỗi một góc trong miệng
cô, hận không thể đem cô nhập vào cơ thể mình!
Cô bị cuốn hút bởi nụ hôn cuồng dã tùy tiện của anh, tim đập nhanh nhút nhát nghênh hợp
với anh, toàn thân không hề cứng ngắc nữa ngược lại đang mềm đi. Cho đến khi tay của anh giữ chặt phía sau lưng cô thì trong đầu của cô lại hiện lên người phụ nữ gặp được lúc đi ăn cơm Tây.
Đôi tay chợt đè
xuống ngực của anh đẩy anh ra “Tránh ra." Cô lạnh lùng quát. Anh buông
cô ra, chỉ thấy tay của cô đang không ngừng lau khóe miệng, mặt lạnh
nhìn anh. Lăng Bắc Diệp ảo não, cảm giác vừa rồi cô thiếu chút nữa đã
đáp lại nụ hôn của anh, bây giờ tại sao lại……
"Lục Khải Lâm! Vừa
rồi rõ ràng em cũng muốn tiếp nhận, tại sao bây giờ lại như vậy?" Lăng
Bắc Diệp tức giận hỏi ngược lại, trong miệng còn lưu lại mùi thuộc về
cô. Mùi thơm thanh khiết, thơm dịu giống như hoa sen trắng.
Câu
hỏi của anh làm tim cô căng thẳng xấu hổ mặt đỏ tới mang tai “Em không
có." Nói lời trái lương tâm đứng lên định rời đi. Lăng Bắc Diệp đưa tay
kéo tay của cô “Sống hòa thuận vói anh không tốt sao?" Để xuống tự tôn
của đàn ông anh gần như là cầu xin nói với cô.
Không thể thử
tiếp nhận anh sao? Ba năm trôi qua rồi, Hách Đồng kia cũng có bạn gái
cũng sắp kết hôn, chẳng lẽ cô còn nhớ mãi không quên ư?
Lời của
anh làm chóp mũi Lục Khải Lâm chua xót “Vậy anh chấp nhận cuộc sống
không có tình dục sao? Vậy anh có thể không đi tìm người phụ nữ khác
sao?" Cô ích kỷ hỏi, cảm thấy mình rất bá đạo không những không thể cho
anh cuộc sống vợ chồng, còn muốn cấm anh đi tìm người phụ nữ khác.
Lăng Bắc Diệp sửng sốt rồi buồn cười nhìn cô “Tại sao không thể có cuộc sống vợ chồng bình thường? Còn nữa, anh đi tìm người phụ nữ khác lúc nào?
Lâm Lâm, chẳng lẽ em cho là anh thật sự đi tìm người phụ nữ khác phát
tiết?" Lăng Bắc Diệp nhìn cô buồn cười hỏi.
Chỉ thấy Lục Khải Lâm kinh ngạc nhìn anh, ý của anh là anh không đi tìm người phụ nữ khác?
"Em thấy rõ ràng rất nhiều lần!" Cô không nhịn được hỏi, âm thanh hơi lớn,
trong giọng nói mang theo chút run rẩy, tim càng run hơn chưa quên từng
màn anh ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác.
Lúc này Lăng Bắc Diệp mới
chợt nhớ ra, anh cười cười kéo cô vào trong ngực, tay trái nhốt chặt
hông của cô tay phải nâng cằm cô lên “Ghen hử? Lâm Lâm, em đang quan tâm anh có đúng hay không?" Tim Lăng Bắc Diệp đập nhanh hỏi.
Câu hỏi của anh làm cô muốn khóc, sao có thể không để ý? !
Quay mặt, không chịu đối mặt với anh “Anh buông ra." Ngược lại đôi tay của
anh càng nhốt chặt hông cô hơn, ôm cô thật chặt “Bị em nhìn thấy lúc anh và người phụ nữ khác ở cùng nhau đều là lúc anh nằm vùng, cũng chỉ tán
gẫu với cô ta như hôm nay, cô ta vốn là một gái mại dâm, trước kia anh
đi cùng với cô ta, là giả dạng làm khách làng chơi, nằm vùng để điều tra vụ án." Lăng Bắc Diệp ôm cô, thẳng thắn nói.
Lòng của Lục Khải Lâm rung động, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuấn tú chân thành của anh.
Bây giờ suy nghĩ lại hình như là có chuyện như vậy, anh là một cảnh sát
chính nghĩa thì sao có thể sẽ ngoại tình đây? Càng sẽ không đi đến nơi
mua vui hưởng lạc, cô thật đáng chết! Lục Khải Lâm nghĩ như vậy, trong
lòng thầm mắng chính mình tức giận mình không tin tưởng anh.
Không tin tưởng anh, thật ra thì chính là cô không tự tin vào bản thân mình.
Lăng Bắc Diệp cũng nhìn cô, khóe miệng tràn ngập ý cười “Từ từ tiếp nhận anh có thể không? Quên Hách Đồng đi!" Trầm giọng nói, nhớ tới Hách Đồng
lòng anh lại chua xót.
Trái tim Lục Khải Lâm run rẩy, rất muốn
nói cô và Hách Đồng cũng không phải giống như anh tưởng tượng, nhưng câu "Từ từ tiếp nhận anh" của anh làm cô lui bước. Bởi vì cô cũng không
biết mình có thể tiếp nhận anh không.
Thấy cô do dự trong lòng anh dâng lên một trận chua xót, cảm giác hình như mình lại bị coi thường rồi!
Anh buông cô ra “Nấu cơm đi, anh đói rồi." Trầm giọng nói, anh đau đớn đi
vào phòng sách. Lục Khải Lâm nhìn bóng lưng của anh muốn nói lại thôi.
Chỉ có thể nói với anh ở trong lòng, xin lỗi anh!
Cô dày công làm một bữa ăn tối phong phú vì anh, giống như đem tình yêu
của cô đối với anh cũng dung nhập vào trong thức ăn. Có lúc có thể làm
chút chuyện như vậy cho anh cô lại cảm thấy đó là hạnh phúc. Lăng Bắc
Diệp nhìn một bàn thức ăn phong phú, trong lòng cảm động, ăn rất nhiều
rất no.
Cô xả nước tắm cho anh, anh cũng không làm khó cô để cô
giúp anh chà lưng. Anh cẩn thận suy tư muốn lấy được lòng của phụ nữ thì phải có kiên nhẫn, chỉ cần tên Hách Đồng kia kết hôn, cô nhất định sẽ
quên anh ta rất nhanh.
Anh tắm xong đi vào phòng ngủ của hai
người, cũng không kêu cô đang ở phòng sách. Lục Khải Lâm đi tắm rửa, có
chút sợ sệt đi vào phòng ngủ, thấy anh hình như đã ngủ thiếp đi cô không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là có chút mất mác. Lặng lẽ nằm xuống
chiếc giường lớn, chui vào trong chăn.
Trong đêm tối tĩnh mịch,
cô yên lặng nhìn lưng anh tham lam hít thở mùi nam tính thuộc về anh,
muốn dựa vào gần anh nhưng lại không dám.
Lăng Bắc Diệp xoay
người, đưa tay vây cô vào trong ngực, cô đang muốn mở miệng thì anh đã
nói trước cô “Anh sẽ không đụng vào em." Anh trầm giọng nói, biết trong
lòng cô nghĩ cái gì sợ cái gì.
Cơ thể Lục Khải Lâm cứng đờ, thấy
anh thật sự không chạm vào cô yên tâm nhắm mắt lại. Lăng Bắc Diệp ôm
thân thể mảnh khảnh cô, trong lòng không có ý nghĩ đen tối chỉ là thõa
mãn mong muốn ôm cô, ba năm qua loại cảm giác "Nhìn thấy, lại không ăn
được" này anh đã quen rồi.
Cô vùi trong ngực anh, cả người cũng
ấm áp, hít thỏa thích mùi hương chỉ thuộc về mình anh, giờ phút này thỏa mãn mà hạnh phúc, cũng dần dần yên tâm đi vào giấc mộng.
***
Quan hệ của hai người hòa hoãn rất nhiều, Lăng Bắc Diệp thường về nhà ngủ
chung với cô, không ép buộc cô xảy ra quan hệ chỉ là dần dà, tự ái đàn
ông của anh sẽ bị áp chế, không khống chế nổi mà muốn có được cô, nhưng
hình như Lục Khải Lâm lại không chút tiến bộ, vẫn giống như kiểu trước
đây coi anh nhu kẻ thù mà phản kháng anh.
Cộng thêm anh cả Lục Khải Chính xảy ra chuyện, nhà họ Lục bị niêm phong, Lục Khải Lâm vì sợ liên lụy đến anh lại đề xuất ly hôn.
"Anh ta cũng kết hôn rồi! Em còn băn khoăn cái gì? !" Anh phẫn hận đè ép cô, đôi tay giữ chặt hai tay của cô, trừng mắt nhìn vẻ mặt kháng cự của cô
quát to.
Trái tim Lục Khải Lâm run rẩy “Đừng ép em! Em chính là
không quên được anh ấy! Anh buông em ra!" Cô lạnh lùng nói, nhà họ Lục
cũng bị niêm phong rồi cô không muốn liên lụy đến anh! Lăng Bắc Diệp
thất bại buông cô ra, xuống giường. Nhìn ** của mình sút giảm, anh phẫn
hận chỉ muốn xuất gia làm hòa thượng.
Quan hệ của hai người mới vừa hòa hoãn, vì vậy mà lại khôi phục nguyên dạng.
Mỗi lần cô nhìn thấy anh liền muốn ly hôn, Lăng Bắc Diệp vô cùng chán nản,
chỉ là Lăng Bắc Hàn từng nhắc nhở anh, có thể bởi vì Lục Khải Lâm không
muốn liên lụy đến anh nên mới như vậy.
Trái tim Lăng Bắc Diệp lúc đó run lên, không phải rất tự tin, lại rất muốn tin tưởng đó là thật.
"Có phải nhà họ Lục bị niêm phong vì em không muốn liên lụy tới anh, nên
mới muốn ly hôn?" Lăng Bắc Diệp nhìn cô, giọng nói trầm thấp hỏi. Trái
tim đầy ắp hi vọng. Lòng Lục Khải Lâm hung hăng co quắp, lại mặt lạnh
nhìn anh.
"Trước kia em vẫn muốn ly hôn với anh, không phải là
anh không biết!" Cô gầm nhẹ, trái tim giống như là bị xé rách, có phải
lần này hai người sẽ thật sự ly hôn không? Trong lòng luyến tiếc, lại……
Trong lòng Lăng Bắc Diệp lạnh lẽo, tiến lên tức giận bóp cổ cô “Không phải!
Em sợ liên lụy tới anh!" Trên tay không dám dùng sức, anh nghiêm mặt dữ
tợn lớn tiếng quát cô.
"Khụ khụ…… có tin hay không là tùy anh."
Cô lạnh lùng nói, cố nén cảm giác hít thở không thông lại, sau đó cơ thể bị anh mạnh mé ném đi “Muốn ly hôn? Cả đời này cũng đừng hòng! Cô càng
muốn ly hôn, tôi càng không ly hôn! Lục Khải Lâm! Con mẹ nó cô chính là
không biết suy xét!" Anh oán hận mắng xong, đạp cửa đi ra.
"Khụ khụ khụ……" Cô ngã trên mặt đất, ho khan thở dốc, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống....
Cô có lỗi với anh, cô sợ nói cho anh biết bởi vì sọ liên lụy đến anh nên mới ly hôn anh càng sẽ không buông tay!
***
"Khải Lâm, lúc trước là A Diệp nhất dịnh muốn cưới con đấy!" Ngày ấy, đến
bệnh viện thăm Lăng Bắc Hàn, mẹ chồng nói với cô như vậy. Lúc ấy, lòng
của cô càng thêm rung động. Cô vẫn cho rằng, Lăng Bắc Diệp cưới cô chỉ
là vội vàng muốn giúp Lăng Bắc Hàn....
Mơ hồ cảm giác hình như là anh yêu cô. Càng có loại cảm giác này, cô càng thấy có lỗi với anh.
Muốn phóng túng nói ra tình yêu với anh lại không biết làm sao.
Cửa mở ra mùi rượu xông vào mũi, lúc thấy anh say khướt được anh cả Lăng Bắc Hàn dìu thì lòng cô đau đớn không dứt.
"Lão Đại, cám ơn anh."
"Quan tâm tới chú ấy nhiều hơn một chút!" Lăng Bắc Hàn cười nhạt nói, ngay sau đó giúp bọn họ kéo cửa lại.
Sức nặng toàn thân của anh dựa vào trên người cô, cô cố hết sức đỡ anh “A
Diệp…… Anh, ngồi xuống!" Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu? Mùi trên
người nặng như vậy! Lục Khải Lâm cau mày, đỡ anh vào phòng ngủ, ở bên
giường nói.
"Lâm Lâm...." Lăng Bắc Diệp ngã xuống, một tay kéo cô vào trong ngực, lật người giữ chặt cô, vẻ mặt của anh ngà ngà nhìn cô,
bàn tay đang nâng mặt của cô, mùi rượu nóng rực hòa lẫn với hơi thở của
đàn ông phun trên mặt cô làm toàn thân cô phát run nổi da gà.
Nhưng ánh mắt thâm tình trong con ngươi của anh làm tim cô đập nhanh “Anh A
Diệp, anh uống say rồi ! Em đi pha trà giải rượu cho anh." Cô nhìn anh
thì thào nói.
"Không có, anh không say, không say" Người say rượu luôn thích nói mình không say, Lăng Bắc Diệp anh cũng không ngoại lệ,
liếc nhìn cô ăn vạ nói.
Nghe lời nói ăn vạ của anh trong lòng cô
bất đắc dĩ cười cười “Lâm Lâm....Tại sao em không thích anh?" Men say
của Lăng Bắc Diệp xông lên lại mở miệng, trong con ngươi thoáng qua vẻ
cô đơn “Tại sao lại vứt bỏ anh? Sao không đợi anh A Diệp...."
Lời của anh làm lòng Lục Khải Lâm chua xót đau đớn “Lăng Bắc Diệp! Anh say
rồi!" Cô trầm giọng quát lên, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại đè cô thật
chặt, không chịu buông ra “Anh không say....Lục Khải Lâm....Em
đừng....Đừng làm tổn thương trái tim của anh nữa!"
"Nơi này không phải làm bằng sắt, sẽ đau, sẽ vỡ.” Lăng Bắc Diệp vỗ lên ngực của mình, nhìn cô bi thương nói.
Cô ngơ ngẩn, đau lòng nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, không biết nên trả lời
anh thế nào “Anh thích em, vẫn luôn thích em, em thì sao? Thích người
khác....Biết em phải gả cho Lão Đại, anh khăng khăng muốn kết hôn với
em....Anh không đành lòng nhìn em lấy người khác! Lục Khải Lâm, trái tim của em, em...Em còn có tim không? !" Anh nói không mạch lạc, một tay đè ngực cô lại nghiêm túc hỏi.
Tác dụng của men rượu, làm anh bỏ
xuống tự ái, nói lời thật lòng với cô. Cưới cô, không liên quan tới bất
kỳ lợi ích nào, chỉ là bởi vì yêu cô.
Lục Khải Lâm kinh ngạc,
sững sờ nhìn anh, trái tim chấn động, cũng cảm động, nước mắt không
ngừng chảy ra “Em xin lỗi." Cô nghẹn ngào nói ra ba chữ, Lăng Bắc Diệp
hoảng hốt cúi đầu hôn nước mắt của cô.
"Đừng khóc....Anh sẽ đau
lòng....Anh A Diệp....Sẽ đau lòng ...." Anh say rượu dịu dàng mà thâm
tình, anh nói như vậy làm cô càng thêm cảm động, lệ rơi đầy mặt “Em xin
lỗi, anh A Diệp....Em thực sự có lỗi với anh! Càng không xứng với
anh....Em....Em đã sớm dơ bẩn!" Cô khổ sở nói ra, nhưng anh say rượu
giống như cũng không có bất kỳ phản ứng nào vì lời của cô, chỉ là càng
không ngừng hôn cô.
Hôn rồi lại hôn, tay của anh bắt đầu phủ lên
cơ thể cô, từ ngực đầy đặn di chuyển xuống phía dưới, có thể là động tác của anh quá dịu dàng, nỗi buồn của cô hơi tan rã, cô không giãy giụa
cũng không còn phản kháng, tùy anh hôn lên từng tấc trên da thịt cô....
Hưởng thụ sự vuốt ve của anh, cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra cảm giác nụ
hôn của anh đi tới bụng cô, cảm giác tê tê dại dại làm toàn thân cô
phát run, không phải sợ....Lục Khải Lâm, không phải sợ....Cho anh!
Cô tự nhủ trong lòng như vậy.
Cảm động tình yêu của cô với anh, cô muốn đáp lại anh, cảm giác tê dại biến mất, cô kinh ngạc mở mắt ra, lúc ngồi dậy thì chỉ thấy anh đang nằm
trên bụng của cô ngủ thiếp đi....
Cô đau lòng cười cười, ngồi
dậy, xuống giường, cởi giầy và quần áo cho anh, đắp kín mền, chỉ chốc
lát sau cô cũng lên giường ôm anh ngủ.
Tỉnh dậy, Lăng Bắc Diệp
không nhớ hôm qua mình đã nói những gì với cô, vô cùng đau đầu, sau khi
rửa mặt trở về phòng khách thì thấy cô bưng điểm tâm từ phòng bếp ra
ngoài, trên bàn ăn còn đặt một ly trà giải rượu.
Cô vẫn như vậy mặt không chút thay đổi, thấy anh chỉ lựa chọn gật đầu.
"Tối qua tôi không nói gì chứ?" Lúc ăn điểm tâm, Lăng Bắc Diệp đột ngột hỏi. Lòng của cô thắt chặt, ngước mắt nhìn anh cứng đờ lắc đầu. Lăng Bắc
Diệp liếc cô, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, trong lòng tức giận vội vã
uống xong cháo rồi rời đi.
Sau đó không lâu, chị dâu nhỏ Úc Tử
Duyệt mang thai, điều này làm cho Lục Khải Lâm không ngừng hâm mộ. Có
ngày trong lúc vô tình thấy quảng cáo thụ tinh ống nghiệm trên TV cô đã
động lòng. Sau khi biết Lăng Bắc Diệp thích cô, cô cắt đứt suy nghĩ muốn ly hôn, muốn chung sống với anh thật tốt, dĩ nhiên cũng càng muốn một
đứa con.
Nhưng co thể cô vẫn chưa tiếp nhận anh được, cô cũng bí
mật biến tướng hỏi người bạn là bác sĩ những điều trong lòng mình, người bạn đó nói, người bệnh chỉ có đồng ý đối mặt với vết thương đã qua,
vạch trần vết sẹo kia, vượt qua ranh giới đó thì mới có thể chữa khỏi.
Vừa nghe thấy phải nói ra chuyện kia, cô liền lui bước!
Đi bệnh viện hỏi thăm thụ tinh ống nghiệm, nghe nói tỷ lệ thành công rất cao, cô đã động lòng.
Nhưng cũng hiểu, vẫn không dám nói cho Lăng Bắc Diệp, nhưng ngoài ý muốn anh
đã phát hiện! Khi cuối cùng Lăng Bắc Diệp chủ động nói muốn ly hôn với
cô thì lòng của cô đau như dao cắt, chưa từng đau như vậy, không muốn ly hôn, bởi vì anh yêu cô mà cô cũng yêu anh!
Làm cô cảm động cũng
ngoài ý muốn chính là, buổi tối anh trở lại, vẫn tha thứ cho cô! Làm cho trái tim khổ sở tuyệt vọng của cô được giải thoát, cũng dấy lên hi vọng lần nữa....