Đêm 30, trong phòng
bệnh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng pháo đứt
quãng, Lăng Bắc Diệp cứ ngồi an tĩnh như vậy, một tay nắm chặt tay Lục
Khải Lâm hai mắt hơi hồng nhìn chằm chằm nước mắt của cô.
Lúc
nhìn thấy cô gặp nguy hiểm dáng vẻ kinh hồn bạt vía đau khổ tê tâm liệt
phế vẫn đang hành hạ anh. Từng trận co rút đau đớn làm anh chỉ có thể
nắm chặt tay của cô, giờ phút này anh cũng mới ý thức được, anh vẫn quan tâm cô vẫn yêu cô. Cũng nhớ hình ảnh vào lúc cô thấy anh, nhào vào
trong ngực anh kêu khóc gọi anh...
Một khắc kia, cô lệ thuộc vào anh khiến anh tin rằng cô quan tâm anh.
Lục Khải Chính từng chạy đến hỏi thăm, hàn huyên với anh mấy câu giao phó
anh chăm sóc Lục Khải Lâm thật tốt. Tự tôn của đàn ông khiến anh không
cách nào nói ra tình hình thực tế với anh ấy, chỉ bảo anh ấy yên tâm.
Sáng ngày thứ hai Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt đến thăm bọn họ, khi đó
Lục Khải Lâm còn chưa tỉnh lại, chỉ chốc lát sau hai người liền rời đi.
"Không cần...Tránh ra...Cút...Anh A Diệp..."
"Lâm Lâm!" Lăng Bắc Diệp mới từ toilet ra ngoài thấy Lục Khải Lâm vung hai
tay ở trên giường, hoảng sợ kêu to anh chạy nhanh tới la lớn.
Lục Khải Lâm chợt tỉnh giấc, mở hai mắt ra nhìn vẻ mặt lo lắng của Lăng Bắc Diệp. Trong đầu quay về từng màn xảy ra tối hôm qua, trong lòng hoảng
sợ “Anh A Diệp” khàn giọng gọi, cô lớn tiếng kêu la như vậy làm anh
càng thêm đau lòng không dứt, một tay nhốt chặt hông của cô một tay xoa
gương mặt thon gầy tái nhợt của cô, đau lòng nhìn cô.
"Đừng sợ đang ở bệnh viện, không sao." Anh dịu dàng dỗ dành nói với cô, môi mỏng đang run rẩy.
Hoảng hốt sau đó hoàn hồn, vẻ mặt đau khổ nhìn anh, nhớ lại những việc xảy ra tối hôm qua, nghĩ đến anh đã cứu cô vào thời khắc mấu chốt lòng của cô
vô cùng cảm động.
Lăng Bắc Diệp nhìn cô, không nhịn được cúi đầu
hôn môi của cô nhẹ nhàng nghiền ép môi cô, động tác êm ái giống như là
đang trấn an cô. Lục Khải Lâm không ngờ anh lại đột nhiên hôn mình,
không dám cử động toàn thân cứng ngắc. Bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng
lý trí nói cho cô biết, không thể tổn thương trái tim anh.
Phát
giác cô không cự tuyệt, nụ hôn của anh càng sâu hơn, không nhịn được
sinh ra lửa nóng, nhẹ nhàng liếm trên cánh môi cô, lúc muốn cạy hàm răng của cô ra thì cô cắn răng chặt chẽ, phát hiện toàn thân cô căng thẳng , Lăng Bắc Diệp không thể làm gì khác hơn là thất bại buông cô ra.
Cô vừa mới trải qua chuyện đáng sợ như vậy, anh không nên miễn cưỡng cô, Lăng Bắc Diệp ảo não mình quá vội vàng rồi !
Nhìn hai mắt cô khép chặt dáng vẻ giống như rất sợ, Lăng Bắc Diệp đau lòng
vuốt ve gương mặt của cô “Tại sao lại sợ như vậy? Tối hôm qua tinh thần
của em cũng thất thường, nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chẳng lẽ chỉ bởi vì bị vô lễ sao? Trực giác của Lăng Bắc Diệp cho thấy
là không phải, cô lại không bị tên lưu manh kia thực hiện được ý đồ thì
làm sao có thể như vậy?
Nghe anh hỏi như thế, Lục Khải Lâm run sợ “Có thể là quá sợ hãi." Cô thì thào nói, không muốn anh hoài nghi
“Chuyện tối ngày hôm qua sẽ không bị truyền thông biết chứ?" Cô ngước
mắt nhìn anh, lại tự nhiên hỏi, chỉ sợ chuyện xấu này truyền đi ảnh
hưởng tới danh dự của nhà họ Lăng và nhà họ Lục.
Lăng Bắc Diệp
lắc đầu, có vẻ đăm chiêu nhìn cô “Chớ suy nghĩ quá nhiều, không có ai
biết muốn ăn cái gì?" Lăng Bắc Diệp còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh bị
gõ, chỉ thấy y tá dẫn Chu Tú Lan đi vào, trên tay Chu Tú Lan còn cầm
cặp lồng giữ ấm.
Thấy mẹ thân thể Lục Khải Lâm rõ ràng cứng đờ,
mặt Chu Tú Lan cười hòa nhã, chào hỏi Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Diệp cũng
hết sức lễ phép chào hỏi bà, đội cảnh sát còn có việc nên anh rời đi
trước.
Lăng Bắc Diệp mới vừa rời khỏi, sắc mặt của Chu Tú Lan
liền khó coi “Ban đêm con chạy loạn cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi hả? !
Chuyện tối hôm qua của con mẹ đã đè ép truyền thông không ai dám đưa
tin, chuyện này nếu như bị phát đi truyền ra ngoài, con làm cho cái mặt
già này của mẹ để ở chỗ nào? !" Vừa bưng canh, vừa nhìn chằm chằm Lục
Khải Lâm quát.
Lục Khải Lâm cười chua xót, vốn còn tưởng rằng bà
đặc biết tới thăm cô, ngửi thấy mùi canh thơm nồng, trong lòng cô mới
đầu còn rất ấm áp, hiện tại nghe lời nói của mẹ, cô chỉ cảm thấy bi ai.
"Mẹ, buổi tối con không thể ra ngoài đi dạo một mình sao?" Cô thản nhiên
phản bác, mặt không chút thay đổi, bưng canh không có chút cảm giác thèm ăn nào.
"Thái độ của con là gì? Mẹ không nói là không thể! Nhưng con đừng làm mất mặt mẹ!" Chu Tú Lan tức giận bẻ lại “Từng người không
để mẹ bớt lo, tối hôm qua nửa đêm anh con mới về nhà, con lại……"
Mặt Chu Tú Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói, Lục Khải
Lâm cười cười, nhấp một hớp canh nước canh rất ngon kia giờ phút này
giống như là nước thuốc đắng chát, lan tràn vào trong lòng. Đây chính là mẹ ruột của cô, bất kể lúc nào cũng chỉ nghĩ tới lợi ích của gia tộc.
Sau khi biết cô thiếu chút nữ bị người ta cưởng hiếp mà cũng chỉ có loại thái độ này.
"Mẹ nếu như mà chuyện của con thật sự truyền ra ngoài thì đến tột cùng nhà
họ Lục sẽ như thế nào?" Cô nhàn nhạt hỏi, khóe miệng mang theo nụ cười
thống khổ.
"Không thể nào!" Chu Tú Lan nghiêm nghị phản bác, bà
làm sao để chuyện xấu như vậy truyền ra ngoài? Vẻ mặt ngạo mạn giống như cái gì bà cũng tính toán tốt rồi.
Lục Khải Lâm cười bi ai “Mẹ,
con và anh cả vẫn coi các người là người thân, nhưng các người thì sao?" Nói như vậy giống như bà không phải là mẹ ruột của bọn họ, ở trong mắt
của Lục Khải Lâm, người mẹ ruột này của bọn họ còn nghiêm khắc hơn cả mẹ ghẻ.
"Lục Khải Lâm! Con đây là thái độ gì? ! Mẹ như vậy còn
không phải là vì tốt cho các con?" Chu Tú Lan chột dạ phản bác, lúc bà
cảm thấy mình đang lợi dụng các con thì sẽ sử dụng "Vì tốt cho bọn họ “
lý do giải thích với mình như vậy, dần dà cũng vô cùng co sứcs thuyết
phục.
Vì tốt cho bọn họ, chỉ có gả cho nhà họ Lăng, hoặc là cưới người nhà họ Lăng tương lai của bọn họ mới có thể không cần lo lắng.
Không muốn cãi lại bà, Lục Khải Lâm chỉ cười gật đầu trong lòng lại cảm thấy
cực kì bi ai. Nếu như ban đầu không phải Lăng Bắc Hàn cự tuyệt cuộc hôn
nhân này, cô có thể đã sớm là vợ của Lăng Bắc Hàn, căn bản sẽ không gả
cho Lăng Bắc Diệp người trong lòng cô.
Cô rất khó tưởng tượng nếu như sau khi mình gả cho Lăng Bắc Hàn thì hôn nhân sẽ như thế nào?
Hiện tại mặc dù là vợ chồng hữu danh vô thực với Lăng Bắc Diệp, nhưng ít ra
cũng là mơ tưởng của cô, chỉ dựa vào danh hiệu "vợ của Anh A Diệp .” cô
cũng cảm thấy hạnh phúc.
Đây chính là cái bọn họ gọi là “Vì tốt
cho các con” không chỉ có can thiệp hôn nhân của cô, còn can thiệp vào
hôn nhân của anh cả, cảm giác của anh cả với Lăng Bắc Sam giống như cảm
giác của Lăng Bắc Hàn với cô, điểm này đám người kia cũng rõ ràng, nhưng những người đó lại nhất định muốn cột bọn họ với nhau.
Cột chung với nhau thật sự hạnh phúc sao?
Nhưng bọn họ cũng không quan tâm các cô có hạnh phúc hay không, cái bọn họ quan tâm chỉ là lợi ích của hai nhà.
Thấy cô không nói lời nào, Chu Tú Lan cũng không còn gì để nói mất hứng rời đi.
Bác sĩ khoa thần kinh đã tới, nói thần kinh của cô bị kích thích bảo cô làm kiểm tra, bị cô lạnh lùng cự tuyệt, còn muốn cô đi gặp bác sĩ tâm lý
càng bị cô quả quyết cự tuyệt. Ban nãy lời của mẹ đã nói ró ràng như vậy rồi, sao cô có thể để cho người ta đào ra đoạn chuyện cũ không chịu nổi kia?
Lúc Lăng Bắc Diệp đến tìm cô thì cô đã vội vàng xuất viện, anh mang quần áo tới cho cô thay trong lòng cực kì ấm áp.
"Thật sự không ở lại quan sát nữa sao? Bác sĩ nói em nên đến khoa thần kinh
xem một chút." Lăng Bắc Diệp tiến lên, kéo khóa áo lông khoác ngoài giúp cô, dịu dàng sửa sang lại cổ áo thay cô, dịu dàng hỏi cô.
Trong
lòng cô cứng ngắc, ngoài mặt lại là dáng vẻ tự nhiên “Thần kinh của em
làm sao có thể có vấn đề? Tối hôm qua là bị dọa sợ thôi." Lục Khải Lâm
cười nói, chủ động lôi kéo ống tay áo của anh “Mau về nhà đi, em ghét
mùi vị trong bệnh viện." giọng hơi nũng nịu, làm tim Lăng Bắc Diệp đập
nhanh.
"Tốt! Về nhà!" Thái độ của cô đối với anh chỉ hơi tốt hơn
một chút, anh đã rất hài lòng lớn tiếng nói dắt tay của cô, cùng cô rời
khỏi bệnh viện.
Buổi trưa hai người còn cố ý chọn nhà hàng Tây
cao cấp để dùng ăn, trong ấn tượng của Lục Khải Lâm đây cũng là lần đầu
tiên ăn cơm với anh giống như một đôi tình nhân. Đây nhìn chỉ là hạnh
phúc nho nhỏ với những người khác, nhưng đối với cô mà nói lại thỏa mãn
cực độ.
Lăng Bắc Diệp cũng chưa từng từng như vui vẻ hạnh phúc
như ngày hôm nay. Nhìn nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng cô, anh thật sự là thụ sủng nhược kinh. Có mấy lần còn mất hồn nhìn cô quên mất động
tác.
"Ơ, cảnh quan Lăng!” Lúc này, mùi thơm vọt vào mũi một giọng nữ mềm mại vang lên, thân thể Lục Khải Lâm chợt ngẩn ra, lúc ngẩng đầu
lên thì thấy một mỹ nữ đứng bên cạnh bàn, nở nụ cười nhìn Lăng Bắc Diệp.
Tim Lục Khải Lâm run lên, người phụ nữ này thoạt nhìn rất quen mặt, chẳng mấy chốc cô liền nhớ……
Có lần, cô nhìn thấy trong ngực Lăng Bắc Diệp ôm người phụ nữ này, từ quầy rượu đi ra.
Chỉ thấy mặt Lăng Bắc Diệp ở đối diện cười tự nhiên, cầm khăn vuông lau
khóe miệng “Ra ngoài ăn cơm à?" Lăng Bắc Diệp thân sĩ hỏi, trên mặt tuấn tú đẹp trai hiện lên nụ cười lễ độ.
"Đúng vậy a, ngài đừng có
dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, người ta đã sớm cải tà quy chính rồi……
xin lỗi không tiếp chuyện được, bạn trai tôi còn đang chờ tôi." Người
phụ nữ cười với cô nhỏ giọng nói, ngay sau đó phất tay với Lục Khải Lâm ở đối diện, lại vỗ xuống bả vai Lăng Bắc Diệp rồirời đi.
Sắc mặt của Lục Khải Lâm lúc trắng lúc xanh, trong lòng buồn bực “Về nhà đi."
“Không phải còn chưa có ăn xong sao? Ăn thêm chút nữa!” Lăng Bắc Anh Diệp nhìn đĩa của cô, nhíu mày nói.
"Không đói bụng." Âm thanh của cô rất lạnh lùng, Lăng Bắc Diệp nhíu mày, rõ
ràng cảm giác thái độ của cô lại thay đổi như lúc đầu, sao vậy? Anh thầm nghĩ.
Chỉ là nhìn theo tầm mắt của cô, chớp mắt đã hiểu ra cái gì, chẳng lẽ cô đang ghen?
Nhận thức như vậy, làm anh mừng rỡ, chưa kịp giải thích với cô đã tính tiền
rời đi. Cả một buổi chiều, cô phơi nắng ở cửa sổ xem sách cho đến gần
tối. Lăng Bắc Diệp từ đồn cảnh sát trở lại, thấy cô vẫn đang vùi đầu ru
rú ở đó.
Đâu phải là đang đọc sách, căn bản là đang ngẩn người.
Thấy anh cô mới hồi hồn, xuống ghế sa lon, bởi vì hai chân tê dại nên cô
thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Lăng Bắc Diệp nhanh chóng đỡ cô, ôm
lấy cô ngã vào trên sô pha.