Mặt trời mùa đông tỏa ra hơi ấm, dưới ánh sáng khí lạnh bốc lên, thảo nguyên nhìn về nơi xa, tuyết trắng mịt mờ.
Trong tuyết trắng, dấy lên một đống lửa lớn, bộ tộc Phó Cốt hôm nay thoạt
nhìn rất vui vẻ, rất nhiều tộc nhân thậm chí cảm giác được, mặt trời tỏa hơi ấm này sẽ mang đến cho thảo nguyên hạnh phúc mĩ mãn, tượng trưng
cho sang năm hưng vượng. Chỉ có các Bì Già mắt già vẫn không hoa, mới
cau mày, lẩm bẩm tự nói, mang theo vẻ sầu lo, nhưng không ai lưu ý tới
vẻ mặt có chút sợ hãi của bọn họ.
Mọi người trong hạnh phúc thì
sẽ quên đi bất hạnh, chỉ có Bì Già mới có thể trong an mà nghĩ tới nguy, bọn họ trong lòng đã có dự cảm không rõ, biết mùa đông mà ấm như thế
không có nghĩa là chuyện tốt, nhưng bọn họ lại vẫn duy trì trầm mặc, bởi vì hôm nay là Tát Mãn đại hội, người thảo nguyên vui vẻ tụ lại, vì ngày xuân sắp đến mà cầu phúc.
Chủ trì Tát Mãn đại hội là Khả Đôn, đã hơn mười năm vì thảo nguyên mà cầu phúc.
Người thảo nguyên đối với Khả Đôn rất là kính trọng, thậm chí đã vượt qua Khả Hãn, rất nhiều người thấy, Khả Đôn tuy là người Hán, so với người thảo
nguyên còn trân trọng thảo nguyên hơn, nàng ở tại thảo nguyên hơn mười
năm, thật sự xem như là những năm mà người thảo nguyên sống thoải mái
nhất trong mấy chục năm qua. Nhưng sau khi Thủy Tất Khả Hãn đương quyền, người thảo nguyên rất nhiều người lại lâm vào sự nghèo khổ như trước
đây, thậm chí còn không được như trước kia, điều này làm cho bọn họ khó
tránh lòng mang bất mãn.
Tát Mãn đại hội là đại hội của người
thảo nguyên, các tộc Thiết Lặc, Khế Cốt, cùng người Đột Quyết là lực
lượng chủ yếu, đương nhiên còn có Khiết Đan, Thất Vi ở phía đông, Thổ
Cốc Hồn, Cao Xương ở phía tây.
Trung Nguyên hiện nay đại loạn,
mỗi người cảm thấy bất an, cho dù người Trung Nguyên cũng rất nhiều
người chạy đến Đột Quyết để tránh họa, cho nên tại Tát Mãn đại hội thấy
người Trung Nguyên cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Bên cạnh
Khả Đôn không xa đứng mấy người Trung Nguyên, sắc mặt khác nhau, chỉ là
tất cả mọi người đều bị không khí vui sướng hấp dẫn, cũng ít người lưu ý tới bọn họ.
Người Trung Nguyên có nam có nữ, nhìn người thảo nguyên vui sướng, thì rì rầm với nhau, không biết nghị luận cái gì.
Khả Đôn nhìn người thảo nguyên vui vẻ trước mắt, lại cảm giác tâm lực uểoải.
Nàng thật sự không biết mình còn có thể chống đỡ cho tới khi nào. Thánh
thượng đã tới Dương Châu, Ngõa Cương công chiếm Huỳnh Dương, cắt đứt
đường về của Thánh thượng, nàng hận không thể bản thân dẫn binh đi tấn
công Ngõa Cương. Nhưng nàng biết là không được, bởi vì thảo nguyên còn
ẩn chứa nguy cơ lớn hơn nữa, nàng nếu có thể hóa giải, thì đối với Thánh thượng là trợ giúp lớn nhất.
Nhưng Thánh thượng có thể quay trở
về hay không, Khả Đôn cũng không biết. Nhưng càng làm cho nàng lo lắng
hơn là, trong thảo nguyên đột nhiên lưu hành một quái bệnh, Mông Trần
Tuyết nói không nên tổ chức Tát Mãn đại hội này, Khả Đôn tuy lo lắng
nhưng lại nhiều ít cảm thấy Mông Trần Tuyết nói không đáng tin. Tát Mãn
đại hội này là lúc nàng tạo uy vọng, làm sao có thể không tổchức? Nhưng
hiện tại đã có người bị mất mạng, lúc chết mặt hiện lên vẻ tím đen,
người bên ngoài cũng kinh hoàng nói, là bị ác quỷ lấy mạng, lúc này lòng người hoảng sợ, cũng muốn tổ chức điển lễ cầu phúc này.
Mông
Trần tộc trừ Mông Trần Tuyết, A Lặc Thản ra, cũng chưa người nào tới
tham gia khánh điển này, nhiều ít làm cho Khả Đôn có chút không hài
lòng, nhưng lúc này, nàng cũng không tiện biểu đạt loại không hài lòng
này, Tiêu Bố Y chậm chạp không có xuất hiện, điều này làm cho nàng nhiều ít cũng có chút tức giận. Nhưng lúc này… nghĩ tới đây, nàng nhìn về
phía mấy người Trung Nguyên nọ, trong ánh mắt phức tạp vạn nghàn.
Một người tay lớn chân dài, hai mắt lấp lánh, thấy Khả Đôn nhìn qua, vội
vàng mỉm cười đáp trả , "Khả Đôn, không biết có gì phân phó?"
Bên người hắn có một hán tử, mặt chữ Quốc, nhưng lại xoay đầu sang một bên, bên người hán tử mặt chữ Quốc là một nữ tử thanh tú, thấy thế giật
nhẹống tay áo hán tử, đi tới trước người nọ cười nói: "Không biết Khả
Đôn có gì phân phó?"
Khả Đôn lắc đầu, thản nhiên nói: "Tế trời sắp bắt đầu rồi".
"Khả Đôn, tế trời cũng nên bắt đầu" Tác Kha Đột tiến lên cung kính nói.
Khả Đôn gật đầu, nhưng nhìn quanh mọi nơi nói: "Khả Hãn không có phái người tới sao?"
Nàng cùng Khả Hãn tuy là vợ chồng, nhưng đã lâu không có gặp mặt, như là cừu địch vậy, nhưng bình thường loại đại hội cầu phúc này Khả Hãn cũng sẽ
phái người đến. Dù sao đây cũng là chuyện thể diện, còn chưa tới mức xé
rách da mặt như vậy.
Tác Kha Đột lắc đầu, trên mặt có vẻ sầu lo, "Khả Đôn, có đợi lát nữa hay không…"
"Không cần chờ, giờ lành đã đến" Khả Đôn khi nói tới đây, không nhịn được
hướng tới tế đàn nhìn, trên mặt hiện lên vẻ buồn bã, trước đây, đều là
Lưu Văn Tĩnh vì nàng chủ trì hoạt động tế trời, nhưng bây giờ…
Trên tế đàn cao cao, một người bộ dáng văn sĩ đang bận rộn, đó cũng là một
người Trung Nguyên, gọi là Lý Thế Tài, làm việc chu đáo ổn thỏa, nhưng
dù sao cũng không giỏi hiểu ý người bằng Lưu Văn Tĩnh.
Nghĩ tới
đây Khả Đôn lại có chút u oán, nhưng lại ít đi sự oán hận, nàng hai năm
này vẫn khó hiểu, có thể cho Lưu Văn Tĩnh bản thân nàng, nhưng hắn tại
sao lại phải rời khỏi? Hắn rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng than thở, Khả Đôn chậm rãi đi tới tế đàn, hàng loạt tiếng trông vang lên
kinh thiên động địa, người thảo nguyên rốt cuộc an tĩnh xuống, tự giác
tụ họp lại, phân tộc đứng thẳng, ngóng nhìn Khả Đôn. Khắp nơi tuy an
tĩnh, nhưng ở giữa vẫn vang lên mấy tiếng ho khan, không hề có áp lực
Khi tới gần tế đàn, ở phương xa đột nhiên tiếng vó ngựa cấp bách vang lên,
binh sĩ hộ vệxa xa đều tiến lên vây lại, đến có hơn mười người, người
cầm đầu là Sất Cát Thiết.
Khả Đôn xa xa trông thấy, phân phó nói: "Để cho Sất Cát Thiết tiến vào".
Tát Mãn đại hội tuy nhiều người, nhưng không tính là hỗn tạp, đề phòng
nghiêm ngặt, ngoài có tinh binh, hơn nữa ngay ở tại Phó Cốt, có thể nói
vững như núi, cho dù đại binh đột kích cũng không lo lắng. Khả Đôn nhìn
thấy Sất Cát Thiết bất quá chỉ dẫn theo mười mấy người đến, tâm trạng an tâm một chút.
Sất Cát Thiết sải bước tới gần, xa xa thi lễ, "Khả Đôn, ta đến chậm, xin thứ tội cho".
Khả Đôn mỉm cười nói: "Đến so với không đến vẫn là tốt hơn, Sĩ Cân, Khả Hãn có khỏe không?"
Sất Cát Thiết cũng cười nói: "Khả Hãn rất khỏe, vẫn nhớ tới Khả Đôn, còn
không biết Khả Đôn khi nào rãnh rỗi đi tới Nha trướng, Khả Hãn đối với
Khả Đôn rất là nhớ nhưng".
Khả Đôn mỉm cười nói: "Khả Hãn nếu thật sự tưởng niệm, vì sao lại không tự mình đến đây?"
Sất Cát Thiết thản nhiên nói: "Khả Hãn không đến, là bởi vì có chuyện quan
trọng trong người, người đang điều tra một âm mưu lớn".
Khả Đôn trong lòng khẽ động, "Không biết Sĩ Cân lời ấy có ý gì?"
Sất Cát Thiết nói: "Âm mưu lớn này vọng tưởng phân liệt thảo nguyên, chỉ là cụ thể như thế nào, ta thật ra cũng không có tiện thổ lộ".
Khả
Đôn cũng không hỏi tới, chỉ gật đầu nói: "Vậy khổ cực cho Khả Hãn rồi,
đúng rồi, đã tìm được Thủy Linh chưa? Khả Hãn nói Thủy Linh bị Hắc ám
thiên sứ bắt đi, là thật chứ?"
Sất Cát Thiết thở dài nói: "Còn
chưa có tìm được Thủy Linh Tháp Cách, nhưng giấy không gói được lửa.
Thủy Linh rốt cuộc rơi vào trong tay người nào, cuối cùng cũng sẽ tra ra manh mối".
Hai người trong lời nói đều âm thầm thử dò xét, Khả
Đôn thầm cau mày, thầm nghĩ Khả Hãn phái Thập Bát Đạt dẫn binh đuổi tới
Xích Tháp, vô hình chung đối với Phó Cốt hình thành thế tiền hậu giáp
kích, tình thế lúc này đối với nàng mà nói, có chút ác liệt. Nhưng nếu
đến tấn công, dù sao khả năng cũng không lớn.
Khả Đôn xoay người đi tới đài cao, trong ánh mắt Sất Cát Thiết lộ ra vẻ tàn nhẫn lại có chút đắc ý.
Lý Thế Tài khom người nói: "Xin mời Khả Đôn tếtrời".
Khả Đôn chậm rãi leo lên tế đàn, cũng có chút hoảng hốt, trên đài cao cô đơn một mình, nhiều ít có chút cô đơn.
Rượu đã dâng lên, Khả Đôn phục hồi tinh thần lại, nâng một chén rượu lên, cao giọng nói: "Hôm nay ta thay mặt…"
Nàng lời còn chưa dứt, kinh biến đã xuất hiện, tế đàn chợt bùng nổ ra, dưới
tế đàn hào quang lóng lánh, hai thanh trường kiếm như độc long xuyên ra, đâm thẳng vào Khả Đôn, khắp nơi đột nhiên tĩnh lặng xuống, tất cả mọi
người đều trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin lại sẽ có người hành thích Khả Đôn mà người thảo nguyên kính ngưỡng.
Sất Cát Thiết khóe miệng hơi mỉm cười, nhưng lại ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi đó, mây trắng trời lam, mặt trời đỏ trên cao.
Khả Đôn không có võ công, nhưng phản ứng cực nhanh, một khắc khi tế đàn
bùng nổ ra, mau lẹ lui ra phía sau hai bước, trực tiếp từ trên đài cao
rới xuống.
Hai thích khách xuất kiếm tuy nhanh, nhưng lại thật
không ngờ Khả Đôn thoạt nhìn yếu đuối lại phản ứng nhanh như vậy, song
kiếm cùng đánh vốn chuẩn bị một chiêu lấy mạng, làm sao nghĩ đến Khả Đôn đột nhiên đã không còn hành tung.
Thích khách chỉ do dự trong tích tắc, đã vọt nhanh về phía trước, nhảy xuống đài cao.
Ám sá] Khả Đôn là thời cơ ngàn năm một thuở, nhất định phải trước khi vệ
binh chạy tới giết được Khả Đôn, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Bọn
họ biết Khả Đôn thân phận tôn quý, tuy là tại Tát Mãn đại hội, nhất định cũng phòng bị nghiêm ngặt, đã quyết định, trong vòng ba chiêu giết
không được Khả Đôn sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn. Bọn họ bày kế đã lâu,
nếu có thể lẫn vào dưới tế đàn, đương nhiên cũng chuẩn bị phương pháp
chạy trốn như thế nào, nhưng hai người khi nhảy xuống đài cao, thì phát
hiện Khả Đôn đã rơi vào trong tay một người.
Người nọ mặc áo
xanh, có chút mỏng manh, thần sắc cao ngạo, thoạt nhìn chẳng những không đem thích khách đặt ở trong mắt, cho dù khí trời lạnh lẽo khắc nghiệt
hắn cũng không đặt vào trong mắt.
Khả Đôn rơi xuống đài cao, hắn
đã nhảy vọt lên, tiếp lấy Khả Đôn, rồi mũi chân điểm xuống đất, đã lui
về phía sau, cao giọng nói: "Bảo vệ Khả Đôn".
Các vệ binh bắt đầu hướng về phía đó mà chạy tới, người Trung Nguyên tay lớn chân dài mặt
nhăn mày cau, bỗng nhiên tiến lên. Hắn bước chân cực nhanh, đã ngăn cản
trước mặt thích khách.
Người mặt chữ Quốc nọ dẫn đứng bất động,
nữ tử thanh tú thấp giọng nói: "Đại cuộc làm trọng" Nàng lời còn chưa
dứt, người cũng đã vọt tới phía trước, cùng hán tử sóng vai ngăn cản
thích khách.
Sất Cát Thiết ánh mắt rơi vào trên người hán tử cùng nữ tử thanh tú, âm lãnh dị thường.
Tất cả những điều này phát sinh cực nhanh, thoáng qua tiếng đinh đinh đang
đang vang lên không ngừng, kiếm mà thích khách đâm tới đều bị hán tử
cùng nữ tử ngăn trở, Khả Đôn dưới sự hộ vệ của người áo xanh đã rời đi
khá xa, thoáng qua binh sĩ lớn tiếng hô quát, từ xa xa vọt tới.
Hai thích khách kinh hãi, mới nghĩ muốn chạy vào trong đám đông mục dân để
trốn, thật không ngờ nam nữ này công phu quả thực rất cao, thoáng qua
công kích sắc bén phi thường, làm cho hai người thoát thân không được.
Binh sĩ vọt tới cực nhanh, thoáng qua đã xung quanh bốn người làm thành
trong ba tầng ngoài ba tầng, chim cũng bay không ra được.
Nữ tử
thanh tú nhìn thấy đại cuộc đã định, cũng không muốn liều mạng chém
giết, khẽ quát một tiếng, đã cùng hán tử lui lại mấy bước, thích khách
nhìn xung quanh, thấy khắp nơi đều là mũi mâu lạnh lẽo, không khỏi mặt
không còn chút máu.
"Đem thích khách bắt đến đây" Tác Kha Đột ở bên ngoài cao giọng quát.
Các binh sĩ hô quát không dứt, trường thương đều đâm qua, thích khách mặc
dù võ công không kém, nhưng làm sao mà đỡ được nhiều trường thương như
vậy, thoáng qua cả người đã đầy máu, cũng không biết bị đâm bao nhiêu
thương, đã té quỵ ra trên mặt đất. Có binh sĩ tiến lên đem hai người
trói lại, hai người nọ giãy dụa vài cái, hung tợn nhìn đôi nam nữ nọ,
ánh mắt như muốn phun lửa.
"Đậu Hồng Tuyến, ngươi phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, chuyện hôm nay ngươi cứ nhớ kỹ đó! Chúng ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Nữ tử thanh tú ngạc nhiên, không nhịn
được nói: "Ngươi nhận ra chúng ta?"
Nữ tử thanh tú đúng là Đậu Hồng Tuyến, hán tử tay lớn chính là Tô Định Phương, mà người vẫn không có ra tay là Lưu Hắc Thát.
Ba người cùng Lý Mật hợp mưu, Đại Hải tự sau khi phục kích Trương Tu Đà,
trực tiếp quay về Hà Bắc, nhìn thấy Ngõa Cương xu thế mạnh mẽ, Đậu Kiến
Đức thế lực lại không có đường phát triển, lại không ngừng bị Dương
Nghĩa Thần tấn công, lúc này mới nghĩ tới mượn lực lượng Đột Quyết mở
rộng thanh thế, chuẩn bị mưu đồ Trung Nguyên.
Bất quá bọn họ cùng Thủy Tất Khả Hãn cũng không có môn lộ, nhưng lại có quan hệ với Khả
Đôn, lúc này mới tìm đến Khả Đôn cầu ngựa.
Hiện nay thảo nguyên
ngựa đa phần là bị Khả Hãn Khả Đôn khống chế, Đậu Hồng Tuyến cảm thấy
Khả Đôn coi như là người Trung Nguyên, hướng tới nàng cầu ngựa cũng
không có gì. Lưu Hắc Thát trong lòng cũng không đồng ý, thứ nhất Khả Đôn bất quá là một nữ tử, thứ hai hắn cảm thấy mượn binh Đột Quyết, vô luận là Khả Đôn hay là Khả Hãn, thì phất cờ mưu phản đều là danh bất chính
ngôn bất thuận, bị các hảo hán khinh bỉ, lúc này mới đối với Khả Đôn có
chút lạnh lùng, trong lòng hắn, nhưng thật ra dường như khâm phục Lý
Mật, thầm nghĩ có thể xếp đặt giết Trương Tu Đà, công nhiên cùng Đại Tùy là địch, đây mới là hán tử đường đường chính chính, tạo phản là có lý!
Bất quá hắn cùng Đậu Kiến Đức quan hệ rất tốt, nể mặt hắn nên lúc này
mới đến thảo nguyên một chuyến. Nếu là trước đây, lúc này có phản tặc
tới gặp Khả Đôn, đương nhiên sẽ bị nàng không chút do dự mà trói lại
chém đầu, dù sao nàng đối với Đại Tùy cũng có chút trung tâm. Nhưng hôm
nay tình thế đã thay đổi rất lớn, Khả Đôn vẫn cùng Khả Hãn âm thầm đấu
đá, hoặc nhiều hoặc ít đều xem động tĩnh lẫn nhau, biết hắn đã bắt đầu
ủng hộ thế lực Quan Lũng, mưu đồ nam hạ, đơn giản cũng mượn sức thế lực
Đậu Kiến Đức, vì bản thân mà lưu lại một đường lui.
Đậu Hồng
Tuyến nhìn thấy có thích khách đột kích, cũng nhân cơ hội mà ra tay,
thầm nghĩ mượn cơ hội lấy được tín nhiệm của Khả Đôn, có thể thấy được
đối phương võ công đều là lộ số của Trung Nguyên, trong lòng cũng kinh
ngạc.
Thích khách chỉ là nói một câu, tự hối đã lỡ miệng, cũng không nói nhiều, nhưng trong mắt ý oán độc càng đậm.
Đậu Hồng Tuyến nhìn thấy, trong lòng chợt lạnh, biết quá nửa đã đụng cường
địch, nhưng lúc này đã là thế cưỡi hổ khó xuống, chỉ là tâm tư xoay
chuyển, cân nhắc lai lịch của hai thích khách.
Sất Cát Thiết âm
thầm cau mày, thầm nghĩ Lương Lạc Nhi khoe khoang cái gì thủ hạ võ công
cao cường, vạn người khó địch, nên mới phí tâm tư an bài Hạ Toại, Tân
Lão Nhi đến đây hành thích, nào nghĩ đến không dùng được, ngược lại còn
để cho người ta bắt đi. Mình cũng không sợ hai người này nói ra là chủ
mưu, mình thà chết không nhận, Khả Đôn cũng vô kế khả thi. Nhưng Khả Đôn giảo hoạt phi thường, bên người không biết khi nào đã mai phục ba cao
thủ, làm cho hai người Hạ Toại sắp thành lại bại, thật sự là ông trời
không có mắt. Người phụ nữ này cẩn thận phi thường, trải qua trận hành
thích này, muốn ám sát nữa sẽ cực kỳ khó khăn.
Tác Kha Đột nhìn
thấy thích khách không thể nhúc nhích, lúc này mới tiến lên giật khăn
đen trên mặt xuống, chỉ thấy được một người sắc mặt phát xanh, lẫm liệt
không hãi sợ, người kia răng hô, lòi cả răng nanh ra, gương mặt cực kỳ
xấu xí. Người như thế theo lý thuyết hẳn là vừa thấy đã không thể quên,
hắn cũng không có ấn tượng gì.
Đậu Hồng Tuyến nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, quay đầu nhìn về phía Tô Định Phương cùng Lưu Hắc Thát, thấy bọn họ đều âm thầm lắc đầu, biết cũng không nhận ra, không khỏi
rất là kỳ quái, không rõ đối phương tại sao có thể nhận ra mình.
"Các ngươi là người phương nào, vì sao hành thích Khả Đôn?" Tác Kha Đột trầm giọng hỏi.
Hai người liếc nhìn Sất Cát Thiết, đơn giản đều nhắm hai mắt lại. Người mặt xanh gọi là Hạ Toại, người lòi răng nanh gọi là Tân Lão Nhi, đều chính
là thủ hạ của Lương Lạc Nhi, tuy bị bắt, nhưng khớp xương vẫn cực cứng,
biết sự tình quan trọng, cắn răng không nói.
Khả Đôn lạnh lùng nhìn hai người, khoát tay nói: "Chớ để bọn họ làm trì hoãn giờ lành, áp giải xuống trước đã".
Tác Kha Đột vội vàng cho binh sĩ áp giải thích khách xuống trước, sớm cho binh sĩ tiến lên tu bổ tế đàn.
Tế đàn được xây dựng tạm thời, đều dùng gỗ tạo thành, hai thích khách từ
dưới xuyên lên, phá nát một bộ phận của đài, một đống hỗn độn.
Các Tộc trưởng hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có người tiến lên nói: "Khả
Đôn, tế đàn nếu như đã hư hỏng, trong lúc nhất thời cũng không thể tu
bổ, không bằng tạm thời quay về, đợi ngày mai hãy tế trời?"
Người đi ra râu quai nón, vóc người khôi ngô, là Sĩ Cân Phổ Lạt Ba của Hộc Tiết.
Sĩ Cân Đặc Mục Nhĩ của Thổ Như Hột ở một bên cũng liên tục gật đầu, "Khả
Đôn thân thể ngàn vàng, hôm nay đã bị dọa sợ, ta cũng thấy…"
Khả
Đôn khoát tay cắt ngang lời hắn, trầm giọng nói: "Hôm nay thảo nguyên có ác quỷ thường lui tới, ta hôm nay tại Tát Mãn đại hội tế trời, quả thật là vì người thảo nguyên cầu phúc, thầm muốn sớm ngày khu đuổi ác quỷ.
Sớm cầu phúc một ngày, người thảo nguyên cũng sớm miễn trừ nguy hại một
ngày, để đến ngày mai, không biết lại có bao nhiêu người bị hại" PHổ LạT Ba cùng Đặc Mục Nhĩ nhìn nhau một cái, đều nói: "Khả Đôn trạch tâm nhân hậu, người thảo nguyên trong lòng đều cảm đại đức".
Người các tộc liên tục gật đầu, trong lúc nhất thời trên thảo nguyên lời xưng tụng vang lên.
Lúc này đang lúc chính ngọ, mặt trời tỏa ra hơi nóng, đột nhiên truyền đến
tiếng ho khan kịch liệt, trong tiếng xưng tụng hỗn loạn không khỏi có vẻ không tính là hài hòa.
Tiếng hoan hô chậm rãi ngừng lại, các tộc nhân quay đầu nhìn về hướng tiếng ho khan, chỉ thấy hai tộc nhân đang
đưa tay ôm cổ, mặt đỏ tới mang tai, nhưng lại không ngừng được họ.
Khả Đôn trong lòng chợt lạnh, nhận ra đó là một Diệp Hộ và một Đặc Cần của
bộ tộc Tư Kết, cũng là người đức cao vọng trọng trong Thiết Lặc tộc, hai người này địa vị đương nhiên không thấp, nhưng trong khi bọn họ ho
khan, tộc nhân bên người cũng không có tiến lên, ngược lại cuống quít
lui ra phía sau, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, thấp giọng thì thào.
Khả Đôn nghe được đó là hai chữ lệ quỷ, sắc mặt khẽ biến, mới muốn tiến lên hỏi thăm, lại bị Tác Kha Đột che ở trước người, thấp giọng nói: "Khả
Đôn thân thể ngàn vàng, chớ có tiến lên. Mông Trần Tuyết có nói qua, lệ
quỷ này có thể mượn thân phụ thân…"
Mông Trần Tuyết vẫn đứng ở xa xa, cách người thảo nguyên một khoảng cách, nhìn thấy lại có người ho
khan, không khỏi sắc mặt khẽ biến. Nhưng nàng hiện tại cũng rõ ràng, lực cản để chữa bệnh tuyệt đối không nhỏ, đầu tiên chính là người thảo
nguyên không tin phương pháp tránh né lệ quỷ, chỉ tưởng rằng nhiều người lệ quỷ sẽ không đến, chỗ ngu muội, khó có thể nói hết. Nhưng dựa theo
Tôn đạo trưởng nói, chỗ người càng nhiều, nếu có lệ quỷ hoành hành, thì
gây họa càng dữ dội. Nàng trong lòng âm thầm sốt ruột, cũng bất chấp Khả Đôn trách cứ, lúc này mới lệnh cho tộc nhân không đến đây, chỉ có bản
thân một mình tới, nhìn thấy hai người nọ ho khan, đúng là bị lệ quỷ
quấn thân, cắn răng một cái, tiến lên nói: "Khả Đôn, lệ quỷ này lợi hại, mong Khả Đôn sơ tán mọi người, tránh cho nguy hại càng rộng".
Khả Đôn kiến thức thật ra cũng rộng, nhưng nàng dù sao cũng là người của
tông thất, trừở kinh thành ra, thì cũng ở tại nơi tôn quý của thảo
nguyên. Mặc dù nghe nói qua ôn dịch, nhưng lại chưa từng gặp qua, trước
mắt, bản thân càng không có kinh qua chỗ kinh khủng, nên không vui nói:
"Tuyết Nhi, nếu lệ quỷ tưởng rằng chỉ như thế này đã đem chúng ta hù dọa thối lui, thì vẫn chưa đủ. Ta thân là Khả Đôn thảo nguyên, nên cầu phúc cầu trời khu đuổi lệ quỷ, tránh khỏi họa này mới đúng".
"Nhưng này lệ quỷ này không ngăn được đâu" Mông Trần Tuyết thật sự không biết nói như thế nào, cấp bách đến trán cũng đổ mồ hôi.
Tác Kha Đột ở một bên nói: "Tuyết Nhi Tháp Cách, nghĩ đến Khả Đôn ân đức rộng khắp thảo nguyên, lệ quỷ này làm sao dám đến?"
Đại thần bên người hắn đều phụ họa theo, hai người nhiễm bệnh đã ngồi xổm
xuống, ôm ở yết hầu, bộ dáng hết sức thống khổ. Khả Đôn không để ý, ra
lệnh nói: "Đem hai người này mang về nghỉ ngơi…"
Nàng đang nói
chưa dứt, phương xa đã có tiếng vó ngựa ầm ầm, dường như có thiên quân
vạn mã chạy tới. Mọi người cũng không quản hai người bị lệ quỷ quấn
thân, đều đưa mắt nhìn qua, thấy phương xa binh giáp loảng xoảng, trường mâu như rừng, cơ hồ che cả ánh nắng, không khỏi nhìn nhau thất sắc,
không rõ đại binh nơi nào mà chạy tới đây.
Tác Kha Đột thấy có
địch đến, cũng đã lớn tiếng hiệu lệnh binh sĩ bên ngoài tụ tập, đầu tiên vây quanh tạo thành một hàng rào che chắn, lại ra lệnh binh lính thổi
kèn, tiếng ô ô vang lên khắp nơi, có chút thê lương lạnh lẽo.
Chỉ là tiếng kèn còn chưa dứt, đã có vô số kỵ binh từ trong bộ tộc Phó Cốt
lao tới, tản ra hai cánh bảo vệ Khả Đôn, mỗi người cầm thương giương
cung, sắc mặt nghiêm trọng, cũng phải mấy ngàn người.
Theo sau kỵ binh, lại có vô số dũng sĩ Phó Cốt cầm đao bước nhanh ra, xếp thành
phương trận, đứng ở sau Khả Đôn, đối mặt với địch đang đến. Mọi người
nhìn thấy Khả Đôn sớm có phòng bị, trong lòng có chút an tâm, có thể
thấy được đối phương hắc mao đại đạo ẩn hiện, trong cuồng phong giương
nanh múa vuốt, không khỏi thấp giọng kêu lên: "Là Khả Hãn, Khả Hãn tới!"
Người nào cũng không ngờ Khả Hãn lại hưng binh đến đây, xem khí thế hung hãn, thì có thể thấy ý đồ đến cũng bất thiện.
Tù trưởng, Trưởng lão, Sĩ Cân, Đặc Cần, Diệp Hộ của các bộ tộc Thiết Lặc
cũng cực kỳ hoảng sợ, bọn họ sao nghĩ đến tại Tát Mãn đại hội lại còn
muốn khai chiến. Mỗi đi tới đây, bất quá chỉ dẫn theo hơn mười thủ hạ,
nhưng đối mặt với thiên quân vạn mã, làm sao đủ dùng?
Tất cả mọi
người đều run sợ, nhưng không có chú ý tới hai người bị bệnh đã nằm ở
trên mặt đất, thở cũng không thở nổi, khụ cũng ho không được, đã hấp
hối.
Bọn họ đều nhìn đại họa ở phương xa, cũng không biết đại họa bên người càng dữ dội hơn, chỉ có Mông Trần Tuyết mới chú ý tới hai
người nọ, biết những người này không tin mình nói, chỉ có thể tự bảo vệ
bản thân trước, nhẹ nhàng bước đi tới vị trí đầu gió, đưa tay sờ vào
trong lòng lấy ra một gói thuốc, đó là Tôn Tư Mạc phối chế, để khu đuổi
uế trọc, khỏi bị ôn dịch gây hại. Nàng đơn độc đứng ở giữa hai quân,
không khỏi có chút sợ hãi, nhìn thấy hai quân giương cung bạt kiếm,
chiến sự hết sức căng thẳng, thầm nghĩ khắp thiên hạ này nếu còn có một
người có thể phá giải nguy cơ này, thì đó là Tiêu đại ca, nhưng Tiêu đại ca, bây giờ còn đang ở nơi nào, khi nào mới đến?
Quân đến cách
tiền quân của Khả Đôn ngoài một tầm tên thì ngừng, vó ngựa đạp tuyết
tới, làm bay lên tuyết trắng rợp trời rợp đất, thanh thế rộng lớn.
Người trên thảo nguyên cuộc sống trên lưng ngựa, cưỡi ngựa cao minh cũng
không ngạc nhiên, nhưng binh đến đột nhiên ngừng lại, động tác nhất trí, hiệu lệnh nghiêm minh, trong lòng người thảo nguyên tạo thành chấn động không cần nói cũng biết.
Hai đội kỵ binh cầm cờ phóng ra, phân
sang hai bên, cờ xí phấp phới. Một người mặc kim khôi kim giáp, thân mặc cẩm bào màu vàng, chậm rãi phóng ngựa ra, sắc mặt trầm trọng.
Phía sau hắn có hơn mười người đi theo, mỗi người ánh mắt hung hãn, người
thảo nguyên rất nhiều người biết, đây là tinh binh mang theo bên người
của Khả Hãn, lần này đã mang ra, dụng ý làm cho người ta thấy lạnhở
trong lòng.
Khả Hãn lập tức cao giọng nói: "Khả Đôn có ở đây không?"
Tiền quân của đối phương tản ra, cũng có hai đội kỵ binh tản ra, đều cầm
bạch mao đại đạo, Khả Đôn phóng ngựa ra, cũng không chút úy kỵ, nhẹ
giọng nói: "Khả Hãn khỏe chứ? Tát Mãn đại hội, vốn là cầu phúc cầu cho
người thảo nguyên bình an, miễn khỏi đao binh. Không biết Khả Hãn hưng
binh đến đây, là có chuyện gì?"
Hai người vốn là vợ chồng, nhưng hiện tại thoạt nhìn, cừu địch cũng không thể hơn được.
Hai quân đối lũy, người thảo nguyên thì lo lắng sợ hãi, không biết chuyện gì mà muốn động binh động đao.
Khả Hãn trầm giọng nói: "Ta tới đây, là bởi vì biết có người cấu kết với
ngoại bang, muốn dồn người thảo nguyên vào chỗ chết. Đây là đại sự, liên quan đến mệnh mạch của thảo nguyên, cho nên ta không thể không đến".
Hắn lời vừa nói ra, khắp nơi đầu tiên là im lặng, sau đó là ồn ào lên, không biết Khả Hãn lời ấy giải thích như thế nào.
Khả Đôn mặt không đổi sắc, nhẹ giọng hỏi: "Vậy không biết người muốn cấu
kết với ngoại bang này là ai, là ai muốn đưa người thảo nguyên vào chỗ
chết?"
Khả Hãn cũng không vội vàng nói ra, nhẹ giọng nói: "Sất Cát Thiết vẫn tốt chứ?"
Khả Đôn vung tay lên, Sất Cát Thiết đã đi ra, thi lễ nói: "Đã phiền Khả Hãn nhớ tới. Sất Cát Thiết vẫn tốt".
Khả Hãn nhẹ giọng nói: "Sất Cát Thiết, ngươi hãy nói một chút rốt cuộc là ai muốn cấu kết với ngoại bang, phá hủy thảo nguyên".
Sất Cát Thiết chậm rãi đi tới giữa hai quân, không chút hoang mang, "Thật
ra người này đã cấu kết với ngoại bang đã lâu, chỉ là gần đây gia tăng
hành động, ta thấy thảo nguyên gặp nguy cơ, chỉ sợ không trừ sẽ thành
đại họa. Nhưng người này luôn luôn làm bộ nhân nghĩa, trong người thảo
nguyên rất có danh tiếng, ta chỉ sợ nói ra, sẽ khiến cho nhiều người
không rõ chân tướng sẽ trách cứ".
"Ngươi cứ nói đừng ngại, ta sẽ làm chủ cho ngươi" Khả Hãn trầm giọng nói.
Sất Cát Thiết được Khả Hãn chỗ dựa, lớn tiếng nói: "Khả Hãn cùng Trung
Nguyên hiện tại xu thế như nước với lửa, Khả Hãn đã cấm người thảo
nguyên và người Trung Nguyên giao dịch, điều này vốn là để bảo vệ thảo
nguyên, nhưng người nọ trên thuận dưới chống, lén cùng người Trung
Nguyên buôn bán, tự cho là thần không biết quỷ không hay, cũng không
biết sớm đã bị chúng ta chứng kiến trong mắt, đây là hành động cấu kết
với người ngoại bang thứ nhất. Khả Hãn cùng Trung Nguyên xu thế như nước với lửa, năm đó vốn đã nam hạ, muốn đem châu báu cẩm tú của Trung
Nguyên mang về cho người thảo nguyên hưởng dụng, nhưng lại có người bỏ
qua ích lợi của thảo nguyên không để ý tới, một mình nói dối quân tình,
đem mấy trăm quân của Lý Tĩnh mà nói thành mấy vạn đại quân, khiến cho
Khả Hãn vô công quay về, nhọc dân tổn tài, đây là hành động cấu kết với
ngoại bang cử hai".
Hắn nói tới đây, mọi người đều nhìn về phía
Khả Đôn, đã biết Sất Cát Thiết nói chính là người nào. Khả Đôn sắc mặt
trầm ngưng, nhưng vẫn không nói lời nào.
Sất Cát Thiết nhìn thấy
Khả Đôn không biện giải, rất hợp với tâm ý, lớn tiếng nói: "Người này
cho tới nay vẫn phá hư đại nghiệp của thảo nguyên, nhưng lại tự xem bản
thân nhân nghĩa hậu đức, âm thầm phá hỏng đại kế liên hợp của thảo
nguyên, Khả Hãn muốn gả con gái cho vương tử Khế Cốt, chính là muốn cho
thảo nguyên mọi người đều hòa thuân. Người này không muốn thảo nguyên
hòa thuận, âm thầm phái người bắt cóc Thủy Linh Tháp Khắc, đây chính là
hành động câu kết với ngoại bang thứ ba. Người này bụng dạ khó lường,
không chỗ nào là không có phá hỏng hòa bình của thảo nguyên, nhưng lại ở tại Tát Mãn đại hội giả ý cầu phúc, nói là vì người thảo nguyên khu
đuổi lệ quỷ, đối với người này nếu thật sự để cho cầu phúc, chỉ sợ thảo
nguyên vĩnh viễn không có ngày được yên! Khả Đôn, ngươi nói có đúng
không?"
Khả Đôn thản nhiên nói: "Vậy người đó là ai vậy?"
Sất Cát Thiết nở nụ cười, cao giọng quát: "A Lặc Thản có ở đó không?"
A Lặc Thản đã sớm đi ra, lớn tiếng nói: "Ta ở đây!"
Sất Cát Thiết cao giọng nói: "A Lặc Thản này chính là người đã bị người nọ
bức hại, tại Mông Trần tộc luôn bất đắc chí. Đơn giản là vì vạch trần âm mưu của Khả Đôn, lúc này mới bị Khả Đôn cấu kết với Nhất Trận Phong, âm thầm trói lại, vốn muốn hại tính mạng của hắn, lại bị A Lặc Thản khéo
léo chạy thoát, A Lặc Thản, có chuyện này không?"
Hắn lúc này đã nói thẳng ra chữ Khả Đôn, hiển nhiên là đã không còn kiêng nể.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người A Lặc Thản, A Lặc Thản ưỡn
ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Không sai, chính là có chuyện này".
Sất Cát Thiết đưa tay chỉ vào trong quân, lại cao giọng nói: "Khả Đôn, mới
vừa rồi ngươi bị đâm, dĩ nhiên là bất hạnh, nhưng ngăn địch cho ngươi
người khác nhận không ra, nhưng ta lại nhận ra. Nữ tư nọ gọi là Đậu Hồng Tuyến, nam tử kia gọi là Tô Định Phương, vốn là con gái cùng thủ hạ của Đậu Kiến Đức đạo tặc Hà Bắc. Hai người này sao lại vô cớ đến nơi đây?"
Khả Đôn lạnh lùng hỏi, "Tại sao?"
Sất Cát Thiết hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: "Đơn giản là căn cứ theo ta điều tra. Nhất Trận Phong này thật ra là dựa vào Đậu Kiến Đức đạo tặc
Hà Bắc làm hậu thuẫn, Khả Đôn cấu kết với đạo tặc, dụng ý có thể thấy
rõ, mà Tô Định Phương này, rất có thể là Nhất Trận Phong!"
Hắn
nói ra lời ấy, làm xôn xao hết cả lên, tất cảmọi người cảm thấy lời Sất
Cát Thiết nói rất có tưởng tượng, nhưng lại rất có khả năng.
Sất Cát Thiết nhìn thấy Khả Đôn vẫn trầm mặc, dương dương đắc ý nói: "Khả Đôn. Ngươi không có gì để nói sao?"
Sất Cát Thiết mỉm cười nói: "Không sai, ta cảm thấy hiện tại hẳn là Khả Đôn nên cho chúng ta một lời giải thích".
Khả Đôn đưa mắt nhìn bốn phía, thấy người chung quanh hoặc tức giận, hoặc
mất mác, hoặc lo âu, hoặc nghi vấn, trong lòng thầm than, trầm giọng
nói: "Thật ra những cái này ta vốn không cần giải thích, ta từ khi tới
thảo nguyên vẫn dốc sức vì thảo nguyên, trong lòng của người thảo nguyên đều rõ ràng, đều thấy rõ trong mắt, ghi tạc trong lòng…"
Nàng lời còn chưa dứt, phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi. Khả Đôn quay đầu lại nhìn, "Sao vậy?"
"Hồi Khả Đôn, hai người mới vừa rồi đã chết" Tác Kha Đột trên mặt có ý sợ hãi.
Sất Cát Thiết ánh mắt chợt lóe, lớn tiếng nói: "Khả Đôn, ngươi làm trái lẽ
trời, hôm nay lệ quỷ cũng đến đòi mạng, nếu còn chấp mê bất ngộ, chỉ sợ
thiên lý khó dung".
"Ta chỉ sợ thiên lý khó dung không phải là
ta, mà là Khả Hãn" Khả Đôn thở dài một hơi, lại đưa mắt nhìn bốn phía,
"Ta chỉ biết là, khi Khải Dân Khả Hãn còn, phong điều vũ thuận, người
thảo nguyên áo cơm không lo. Nhưng Khả Hãn hiện tại, đã làm cho người
thảo nguyên được cái gì?"
Khả Hãn sắc mặt âm trầm, nhưng cũng không nói một lời.
"Sất Cát Thiết, ngươi nói ta giả truyền tin tức, hại Khả Hãn vô công mà về,
trở thành trò cười trước mặt của người thảo nguyên, ngươi nhớ rõ tin tức năm đó không, có câu nào mà không phải là ta cùng các tộc nhân bàn luận mà viết ra? Chẳng lẽ ta giả truyền tin tức, vậy những tù trưởng, trưởng lão cũng giống như vậy sao? Về phần Tô Định Phương là cái gì Nhất Trận
Phong, càng là lời nói vô căn cứ, ngươi tùy ý nói người khác chính là
Nhất Trận Phong, ta cũng có thể nói ngươi chính là Nhất Trận Phong. Còn
đối với chuyện của Thủy Linh, ta chỉ có thể nói rất quan tâm, nhưng
không biết nàng ta đang ở nơi nào…"
"Khả Đôn, ngươi nói thật nhẹ
nhàng" Sất Cát Thiết con ngươi xoay chuyển, trong lúc nhất thời lại vô
kế khả thi, Khả Hãn chợt trầm giọng nói: "Khả Đôn, ngươi nếu không có dị tâm, không ngại cùng ta đi tới Nha trướng, hướng tới trưởng lão Đột
Quyết cho thấy tâm ý, ta sẽ tin ngươi. Còn Thủy Linh mất tích, có người
nói là bị người của Phó Cốt bắt đi, ta muốn đến bộ tộc Phó Cốt lục soát
một chuyến".
Khả Đôn sắc mặt khẽ biến, "Khi lập Khả Hãn, điều thứ nhất chính là không được can thiệp vào nội chính của các tộc, Khả Hãn
muốn lục soát, chỉ sợ theo lý là không hợp. Ta không thẹn với lương tâm, tại sao phải đi gặp trưởng lão Đột Quyết để cho thấy tâm ý, chẳng lẽ
trưởng lão nơi này so ra kém trưởng lão Đột Quyết sao? Ta chỉ sợ kẻ mang dị tâm không phải là ta, mà là kẻ khác?"
Khả Hãn thanh âm lạnh
lùng nói: "Ta suy nghĩ vì người thảo nguyên, sao lại có dị tâm? Hôm nay
Trung Nguyên gió mưa tứ khởi, chính là lúc người thảo nguyên ta nam hạ
lấy được phú quý, Khả Đôn nhiều lần ngăn cản, ta chỉ sợ…"
Khả Đôn nhẹ giọng nói: "Ta chỉ biết là lúc đầu Khả Hãn tự mình dẫn bốn mươi vạn đại quân vây khốn Nhạn Môn, hơn tháng cũng không thể phá. Ngươi cũng
biết thành trì ở Trung Nguyên, Nhạn Môn bất quá chỉ như sợi lông trên
chín trâu? Ngươi ngay cả một Nhạn Môn cũng phá không được, sao có thể
lấy được Trung Nguyên, mạo muội xuất binh, ta chỉ sợ cả thảo nguyên sẽ
mất vào trong tay ngươi".
Hai người đánh võ mồm, người thảo nguyên tâm tư cũng chao đảo không dứt.
Khả Hãn âm thầm thống hận, trầm giọng nói: "Cầm tặc tiên cầm vương, ngươi
làm sao mà hiểu được ý định của ta? Nếu không phải lúc đầu hậu phương
không yên, ta làm sao mà vô công mà về? Lần này là muốn trước tiên tìm
ra người phá hỏng sự yên ổn của thảo nguyên, cho nên vô luận như thế
nào, Thủy Linh ta nhất định phải tìm, Khả Đôn, ngươi nếu không cho…"
"Ngươi muốn làm sao?" Khả Đôn cũng không chút nhân nhượng, biết đây cũng không đơn giản là tìm Thủy Linh, mà là sự tình liên quan đến sự kiên trì cùng uy vọng của nàng, lúc này mà lui bước, để cho Khả Hãn giảo loạn Phó
Cốt, nàng sẽ không có ngày trở mình.
Khả Hãn xoạt một tiếng, rút
mã đao ra, ngưng giọng nói: "Hôm nay ta tìm Thủy Linh, cho dù là ai cũng không thể ngăn trở! Kẻ nào ngăn trở, giết không tha!"
Hắn lệnh
vừa ra, các binh sĩ nhất tề tiến lên vài bước, Khả Đôn cũng không lui ra phía sau, binh sĩ ở phía sau ùa lên, dân chúng thảo nguyên cực kỳ hoảng sợ, chỉ sợ trận này đánh đến, thảo nguyên sẽ đại thương nguyên khí.
Nhưng lại có người lên tiếng cười nói, "Khả Hãn, muốn gia tăng thêm tội, cần
gì phải không từ thủ đoạn như vậy, bất quá ngươi muốnở tại Phó Cốt tìm
kiếm Thủy Linh, thì rất là không ổn".
Người nọ thanh âm to rõ, mặc dù ở trong ngàn quân, nhưng lại làm cho mọi người nghe được rõ ràng.
Thanh âm từ trong đám người ở phía sau Khả Đôn truyền ra, Đậu Hồng Tuyến nghe được, không khỏi trong lòng chấn động, cùng Tô Định Phương liếc mắt
nhìn nhau. Tô Định Phương cau mày nói: "Thanh âm này rất quen thuộc,
người này trung khí mười phần, là hảo thủ!"
Đậu Hồng Tuyến than
nhẹ một tiếng, áp thấp thanh âm, "Tô tướng quân, người này chẳng những
là hảo thủ, hơn nữa còn là hảo thủ trong cao thủ, thanh âm của Tiêu
tướng quân nổi danh hiển hách ngươi cũng nghe không ra sao?"
Tô
Định Phương thất thanh nói: "Tiêu Bố Y cũng tới thảo nguyên? Hắn đến
thảo nguyên làm cái gì, cũng có mục đích như chúng ta sao?"
Đậu
Hồng Tuyến lắc đầu không nói, Khả Đôn sắc mặt khẽ động, phân phó Tác Kha Đột một câu, tiền quân tránh ra một con đường, một người thản nhiên đi
ra, hai hàng lông mày như đao, khí vũ hiên ngang, mặc dù ở trong ngàn
quân, nhưng vẫn đi lửng thững giống như đi dạo vậy.
Có người đã thấp giọng hô: "Ngả Khắc Thản Thụy… Ngả Khắc Thản Thụy!!!"
Người thảo nguyên một trận xao động, có phấn chấn, có kích động, Ngả Khắc
Thản Thụy tại tiếng Đột Quyết chính là mã thần, phụ trách hộ vệ an nguy
của thảo nguyên. Hôm nay Khả Hãn Khả Đôn lại muốn giao binh, người thảo
nguyên ngoại trừ một ít phần tử hiếu chiến, quá nửa đều không muốn chứng kiến, mã thần vừa ra, bọn họ cũng cảm giác được chuyện có rất nhiều
chuyển cơ, khó tránh khỏi phấn chấn.
Thủy Tất Khả Hãn từ khi hắn đi ra, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lâu mới nói: "Tiêu Bố Y?"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Khả Hãn cũng biết tới tên của ta, thật là một chuyện may mắn!"
Thủy Tất Khả Hãn trường dài một hơi, "Tiêu Bố Y, ta biết ngươi rất có khả
năng, thậm chí ở trong ngàn quân vẫn có thể bắt được Mạc Cổ Đức…"
Hắn mới nói tới đây, Sất Cát Thiết trong lòng chợt lạnh, lớn tiếng hộ: "Bảo vệ Khả Hãn!"
Tiếng hô vừa dứt một đội binh sĩ đã chắn ở trước người Thủy Tất Khả Hãn, Sất
Cát Thiết phi thường khẩn trương, chỉ sợ Tiêu Bố Y lại giở lại trò cũ,
Tiêu Bố Y chỉ mỉm cười, không nhúc nhích một bước.
Thủy Tất Khả
Hãn hơi tức giận, thầm nghĩ lần này đã bị hạ uy phong, nhưng lại biết
Sất Cát Thiết cũng là vì bảo vệ mình, không tiện trách cứ, chỉ nhướng
mày nói: "Tiêu Bố Y, cho dù ngươi có khả năng thông thiên triệt địa,
chẳng lẽ muốn bằng vào bản thân mà ngăn trở ta sao?"
Tiêu Bố Y
cười nói: "Ta không cần phải ngăn trở ngươi? Ta tới đây bất quá chỉ muốn nói cho ngươi, Thủy Linh không có ở tại Phó Cốt".
"Vậy ở tại nơi nào?"
Tiêu Bố Y đưa tay chỉ về phía sau, cách đó không xa đã đi ra một người, tháo mũ da xuống, lộ ra mái tóc cùng dung nhan như hoa, đúng là Thủy Linh.
Thủy Linh ngóng nhìn Khả Hãn, nhẹ giọng nói: "Cha, chớ có tiếp tục sai
lầm nữa".