Lão Tam nghe được Tôn Tư Mạc khen, miễn cưỡng cười cười, "Được Dược vương khen một câu, có lập tức chết cũng đáng giá".
Chỉ là hắn hiện nay sắc mặt sưng đỏ tấy, cười giống như máu chảy ra đến
nơi, có thể nói là kinh khủng phi thường. Nhưng cho dù như vậy, cũng
không nghe hắn rên một tiếng, quả thực là cứng rắn. Tôn Tư Mạc mỉm cười
nói: "Ta tới đây, ngươi muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy".
Hắn ngôn ngữ thản nhiên, như là vui đùa, nhưng lại có thể mười phần an tâm. Tiêu Bố Y tuy lần đầu tiên gặp Tôn Tư Mạc, nhưng thấy hắn gặp chuyện
không sợ hãi, khiêm tốn như vậy, không chút làm giá, không khỏi sinh hảo cảm.
Tôn Tư Mạc cũng không nóng nảy đi xem Thủy Linh, lấy từ
trong túi đeo bên người ra một cái hộp đàn hương, lấy ra một cây hương
đốt lên, trầm giọng nói: "Khi hương tàn, ta trở lại thăm ngươi".
Lão Tam gật đầu, trong lòng nhiều ít cũng có chút phấn chấn. Tôn Tư Mạc lại cùng Tiêu Bố Y ra khỏi lều, trực tiếp đi tới lều của Thủy Linh, mới xốc màn trướng lên, Thủy Linh đã kinh hoàng nói: "Là ai?"
Nàng trong khi nói chuyện, ra sức đem cái mền che lên trên mặt, đợi khi ngọn đèn
thắp lên, lại càng run giọng nói: "Là Tiêu… đại ca sao? Người mau đi, lệ quỷ… lợi hại!"
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Thủy Linh, không nên hoảng, có thần y tới chữa bệnh cho cô".
Thủy Linh sửng sốt, "Lệ quỷ… cũng có người… thu phục được sao?"
Nàng phấn chấn tinh thần, trong lúc nhất thời giống như ở trong mộng vậy,
Tôn Tư Mạc đã sớm chà xát tản mát ra Linh Lăng Hương, trong không khí
tràn ngập một mùi thơm, làm cho người ta tinh thần phấn chấn.
Tôn Tư Mạc chậm rãi ngồi xuống, vươn tay ra đặp lên trên mạch môn của Thủy
Linh, Thủy Linh không có cự tuyệt, nhưng thấp giọng hỏi, "Thần y, người
không sợ… lệ quỷ sao?"
Tôn Tư Mạc mỉm cười nói: "Bần đạo giỏi nhất là bắt quỷ, lệ quỷ bình thường là sợ ta".
Cái mền che trên mặt Thủy Linh khẽ run rẩy, hình như là đang cười, mà cũng
có thể là đang khóc, một lúc lâu lại nói: "Tiêu… đại ca, lão Tam… thế
nào?"
"Hắn cũng phảng phất như cô, bất quá hắn cố ý để cho thần y tới cứu cô trước".
Thủy Linh nhẹ thở dài nói: "Vậy đa tạ… lão Tam, hắn… miệng cứng lòng mềm, vậy huynh… có thấy mặt hắn không?"
Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được Thủy Linh tại sao lại dùng mền che khuất
mặt, nàng cũng không phải là sợ hãi, mà là bởi vì mặt của nàng quá nửa
cũng phảng phất như lão Tam, nàng không muốn để cho người bên ngoài
thấy, lúc này mới che khuất mặt.
"Cô cứ yên tâm, Dược vương cũng
không phải chỉ có hư danh, chẳng những có thể trị khỏi bệnh cho cô, đuổi đi lệ quỷ, còn có thể chữa lành mặt của cô".
"Thật sao?" Thủy Linh có chút vui mừng, "Tiêu… đại ca… huynh thật sự là… người tốt".
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Cô không cần nóng lòng cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Tôn thần y mới đúng".
Tiêu Bố Y có chút kỳ quái, "Cô sao lại vừa đoán đã trúng?"
Thủy Linh có chút kinh ngạc, "Thật là… Dược vương? Ta khi còn nhỏ, cũng hay
bị bệnh, khi đó… ta ở tại Tây Kinh, lúc ấy Khả Hãn, gia gia cầu y cho
ta, có… thần y Sào Nguyên Phương trong cung chữa bệnh cho ta. Gia gia
nói, Bắc Tôn Nam Sào tại Đại Tùy nổi danh hiển hách, nhất định có thể
trị trị khỏi bệnh của ta. Bắc Tôn này… nói chính là dược vương, mà Nam
Sào, nói chính là Sào Nguyên Phương. Bất quá hai người này… một ở trong
cung, một ở tại thảo mãng, đều là danh gia y học".
Nàng biết được mạng sống có hy vọng, tâm trạng phấn chấn, nói chuyện cũng linh hoạt
hơn rất nhiều, chỉ là còn yếu, thanh âm khô khốc, phế bộ đưa ra âm thanh mơ hồ khó nghe, bệnh quả thực không nhẹ. Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu
được Bắc Tôn Nam Sào nghĩ là gì, thầm nghĩ lúc đầu ở kinh thành, cũng
chưa từng nhiễm bệnh, thật ra cũng không có cơ hội đi gặp Sào Nguyên
Phương nổi danh cùng Tôn Tư Mạc.
Trong khi hai người nói chuyện,
Tôn Tư Mạc đã thăm mạch xong, tiếp lời nói: "Ta cũng đã nghe danh Sào
thần y đã lâu, nhưng vẫn vô duyên gặp mặt. Thật ôn bệnh này, cũng chính
là lệ quỷ mà người thường nói, dựa theo sự giải thích của Sào thần y, là bởi vì con người bất ổn, nóng lạnh mất cân đối mà ra, ta rất là chấp
nhận. Nguyên nhân của bệnh dịch cũng không ngoài nhiệt độ trong không
khí, xuân ứng với ấm thì lại lạnh, hạứng với nóng thì lại lạnh, thu ứng
với mát thì lại nóng, đông ứng với lạnh thì lại ấm. Mấy ngày nay khí hậu khác thường, chỉ sợ ôn bệnh sẽ bộc phát".
Hắn trong khi nói chuyện, nhẹ nhàng từ cổ tay của Thủy Linh nhấn lên, chỉ một lúc lâu sau, Thủy Linh dã dừng ho khan.
Thủy Linh không khỏi vui mừng nói: "Dược vương, ta hình như đỡ hơn rồi".
Tôn Tư Mạc mỉm cười nói: "Còn cách đỡ xa lắm, chỉ là cô bởi vì ôn bệnh làm
thương tổn tới phế, ta trước giúp cô điều trị Thái Âm phế kinh trên tay, ngày sau cô nếu không thoải mái, có thể tự mình xoa bóp, trị liệu ho
suyễn hết sức hữu hiệu. Không cần sợ, bệnh này cũng không phải là không
thể chữa trị, cô cứ thả lỏng là được".
Buông tay Thủy Linh ra, Tôn Tư Mạc từ trong túi lại lấy ra một cái hộp gỗ, mở lấy ra ngân châm tinh xảo.
"Giúp ta mở vạt áo của nàng ta ra" Tôn Tư Mạc phân phó nói: "Để lộ ra hai
huyệt Trung Phủ, Vân Cánh, ta muốn từ phế kinh mà hạ châm”.
Tiêu
Bố Y tập qua Dịch Cân kinh, đối với huyệt đạo trên thân thể cũng rất rõ
ràng, do dự rồi đưa tay cởi vạt áo của Thủy Linh, nhẹ nhàng kéo xuống,
đem trước ngực thì dừng tay.
Thủy Linh thẹn thùng, nhưng cũng
không lên tiếng. Trung Phủ là ở phía trên ngực, gần xương sườn, Vân Môn
thì cách Trung Phủ chừng một tấc, cùng thuộc phế kinh.
Tôn Tư Mạc từ phế kinh Trung Phủ hạ châm, chuyển đâm Vân Môn, sau đó dọc theo cánh tay mà đâm xuống phía dưới, là các huyệt Thiên Phủ, Hiệp Bạch, Xích
Trạch…
Tiêu Bố Y nghe Cầu Nhiêm Khách giảng giải qua, Thái Âm phế kinh ở tay là từ Trung Phủ, Thiếu Thương ở ngón tay, tổng cộng mười một huyệt đạo, Tôn Tư Mạc vận châm như thần, tích tắc đã xuất ra sáu châm,
đâm vào sáu huyệt, thủ pháp cực nhanh, nhận huyệt cực chuẩn, làm cho
Tiêu Bố Y cũng mặc cảm. Lúc đầu đã nghĩ đến, Tôn Tư Mạc nói hắn tập
luyện Dịch Cân kinh, lệ khí bất xâm, Tôn Tư Mạc đến nơi đây cũng hoàn
toàn không hãi sợ, quá nửa cũng là tập luyện phép của đạo gia, cũng là
nội gia cao thủ, nhìn thấy hắn lấy ngân châm đâm huyệt, thủ pháp vững
chắc, còn có thừa lực, càng kiên định ý niệm này trong đầu.
Tôn
Tư Mạc sau khi vận châm đâm các huyệt, nhưng lưu lại các huyệt Thái Uyên trên cổ tay, Ngư Tếở bàn tay, Thiếu Thương ở ngón tay không đâm, đưa
tay tay lấy ngải cứu, sau khi đốt lên, thì hơ qua các huyệt trên, nhẹ
giọng nói: "Thái Uyên huyệt này là nguyên huyệt phế kinh, bổ trung khí
lực cực mạnh, trung phủ tên cũng như ý nghĩa, chính là phủ trong khí, là nơi trung khí hội tụ, cũng là yếu huyệt điều bổ trung khí, xoa bóp ngải cứu đều có hiệu quả bổ khí. Thủy Linh, cô nếu vô sự, có thể xoa bóp hai huyệt đạo này thường xuyên, đối với thân thể của cô phục hồi như cũ có
lợi thật lớn, trung khí đầy đủ, lệ khí khó lưu".
Thủy Linh dạ một tiếng, "Dược vương. Ta cảm thấy đỡ hơn rồi, người thật là thần".
Tôn Tư Mạc cười cười, xông ngải cứu chừng một chén trà nhỏ, lại phân phó Tiêu Bố Y: "Ngươi đi lấy một bồn lửa đến đây".
Trong lều cũng có bồn lửa, Tiêu Bố Y cũng không biết lấy bồn lửa để làm cái
gì, nhưng cũng rất nhanh mang tới, đặt ở bên cạnh Thủy Linh.
Tôn
Tư Mạc buông ngải cứu xuống, tay vung ra đã nhổ xuống sáu cây ngân châm, thủ pháp phi thường mau lẹ. Hắn lại từ phế kinh của Thủy Linh xuống
tay, từ Thiếu Thương huyệt trên tay nàng ngược lên, hoặc điểm hoặc ấn,
thoáng qua đã tới Vân Môn Trung Phủ, cứ như thế mấy lần, Thủy Linh đột
nhiên sắc mặt hồng nhuận, hình như lại muốn ho lên, Tiêu Bố Y có chút
kinh hãi, tưởng rằng có sai lầm.
Tôn Tư Mạc vẫn không chút hoang
mang, đưa tay đỡ Thủy Linh lên, vươn tay ở tại Mệnh Môn Thận Du sau lưng nàng, vỗ vài cái, Thủy Linh đột nhiên ho lên, đã phun ra một búng máu.
Máu mang màu tím, hơi sủi bọt, tới trong bồn lửa, lụp bụp rung động, thoáng qua đã biến thành tro bụi.
Tiêu Bố Y trong lòng thầm run sợ, biết búng máu này bao hàm không biết bao
nhiêu bệnh độc, Tôn Tư Mạc thì ra cũng rõ ràng độc vật này lưu không
được, cho nên mới bảo hắn lấy bồn lửa để đốt đi.
Tôn Tư Mạc cho
Thủy Linh súc miệng, rồi mới cho Thủy Linh nằm xuống, mỉm cười nói: "Tạm thời không sao, chờ sáng mai lại uống thuốc của ta, qua mấy ngày những
chỗ sưng đỏ sẽ biến mất, mặt sẽ trở lại như hoa".
Hắn đỡ Thủy
Linh nằm xuống, lại kéo mền lên đắp cho nàng, nhưng lộ ra mặt ra, nhẹ
giọng nói: "Hô hấp phải bảo trì thông thoáng, ngủ một đêm, ngày mai sau
khi rời giường sẽ không có chuyện gì nữa".
Thủy Linh nằm, trong mắt có sự vui mừng nói không nên lời, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn Dược vương, cảm ơn Tiêu đại ca…"
Nàng lúc này nói trung khí mười phần, cho dù Tiêu Bố Y nhìn cũng biết nói so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, không khỏi thay nàng mà cao hứng.
Tôn Tư Mạc lại trong lều vải thắp lên một nén hương, lúc này mới cùng Tiêu Bố Y rời khỏi lều.
Tiêu Bố Y than thở nói: "Dược vương quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay nhìn thấy quả là tam sinh hữu hạnh".
Tôn Tư Mạc đưa mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: "Tiêu Bố Y cũng là danh bất hư
truyền, đại từ đại bi. Tự biết ôn bệnh lợi hại, nhưng vẫn có thể xả thân ở đây".
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta lưu ở chỗ này cũng là chuyện không thể tránh được, Dược vương chớ có đề cao ta".
"Ta chữa bệnh cứu người bất quá là trách nhiệm của thầy thuốc, danh xưng
Dược vương tự thẹn không dám nhận, ngươi cũng chớ có quá mức đề cao ta,
gọi ta đạo trưởng là được rồi, nói cái gì Dược vương, chung quy cảm thấy không ổn" Tôn Tư Mạc ôn hòa nói.
Hai người nhìn nhau, đều nở nụ
cười, trong khi nói chuyện, hai người đã vào lều vải của lão Tam, không
nghe thấy động tĩnh của lão Tam, Tiêu Bố Y hơi cả kinh nói: "Hắn… là bất tỉnh hay đã ngủ?"
"Chút hương của ta có tác dụng trợ giúp giấc
ngủ, tinh thần của hắn quá mức khẩn trương, đối với trị liệu bệnh tình
bất lợi" Tôn Tư Mạc mỉm cười nói: "Hắn nói vậy đã kinh qua ôn dịch, cho
tới giờ lòng vẫn còn sợ hãi, đối với năng lực chống cự lại ôn dịch hiển
nhiên yếu hơn, thả lỏng gân cốt, ta trợ giúp hắn điều hòa nội tại, trị
liệu cũng dễ dàng hơn".
Lại giúp lão Tam xem mạch chỉ chốc lát, Tôn Tư Mạc nhẹ giọng nói: "Lại án theo phương pháp mới vừa rồi là được".
Lão Tam tuy mê man, cảm thấy được Tôn Tư Mạc trị liệu, cũng rõ ràng tỉnh lại, cúi đầu nói tiếng cảm ơn.
Tiêu Bố Y giúp lão Tam mở vạt áo, Tôn Tư Mạc lần này vận châm đốt ngải cứu,
lại nói rõ chi tiết giảng giải cho Tiêu Bố Y phương pháp châm cứu, xoa
bóp, xông ngải cứu, Tiêu Bố Y nghe đến nhập thần, cũng không có chỗ nào
nghe mà khó hiểu.
"Thái Uyên huyệt vốn là nguyên huyệt phế kinh,
huyệt tính thuộc thổ, thổ có thể sinh kim, năng lực bổ trung khí cực
mạnh. Dùng ngải cứu có thểấm cơ tán hàn, sơ phong giải biểu, nếu có thể
đối chứng thi pháp, có thể sinh hiệu quả rất lớn".
"Thật có ngũ
hành sao?" Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi, "Ta vẫn cảm thấy, lệ quỷ này hình
như là do một loại vi sinh… rất nhỏ gì đó tác quái".
Hắn lấy kiến thức hiện đại, cũng không phải muốn cùng tranh cãi Tôn Tư Mạc, chỉ nghĩ tới nếu có thể cấp cho Tôn Tư Mạc chút tư tưởng, đó chính là cái may
của thiên hạ.
Tôn Tư Mạc khẽ cười rộ lên, "Thật sự có ngũ hành
sao? Vấn đề này cũng rất khó trả lời, hoặc là càng phải nói, cái gì là
ngũ hành? Ngũ hành bất quá là ta một định nghĩa của tổ tiên Hoa Hạ đối
với thế gian này, đem thuộc tính của vạn vật thế gian phân loại mà thôi. Tất cả chúng ta, bất quá chỉ là một phần của thiên địa, tuân theo quy
luật của tự nhiên. Ngươi cũng biết, cổ nhân có cách nói nhân pháp địa,
địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên, hiển nhiên tại sao
mãi mà không suy? Đều dựa vào hai chữ tự nhiên! Thiên địa là tự nhiên,
vô vi vô tạo, vạn vật tự có sự kết nối. Cơ thể người cũng như vậy, cũng
giống như tự nhiên, nếu giữ được sự cân bằng thì làm sao mà có bệnh?
Ngươi luyện Dịch Cân kinh, quả thật là phương pháp rèn luyện dưỡng sinh
đã qua thiên chuy bách luyện của đạo gia, đã đen sự cân bằng của tự
nhiên phát huy tới cực hạn, lúc này mới bách khuyết bất xâm. Cũng như ta mới vừa nói, bản thân ngươi là thân thể thuần dương, lệ khí cũng tốt,
những thứ rất nhỏ cũng được…" khi nói tới đây, Tôn Tư Mạc cười cười,
"Chúng nó đều phải có hoàn cảnh sinh tồn, cơ thể của ngươi không thích
hợp cho chúng nó sinh tồn, chúng nó hiển nhiên sẽ không bám vào, nhưng
nếu là chỗ bùn đất dơ bẩn, đúng là chỗ chúng thích sống, sinh sôi nảy
nở, lúc này mới dẫn phát ra người bệnh. Nhưng điều này cũng không có
nghĩa ngươi không thể bệnh, ngươi nếu gặp khi mệt nhọc, sự cân bằng
không còn, thì bệnh sẽ thừa dịp công phá. Cũng may ngươi mấy ngày nay
vận công không thôi, lúc này mới có thể tránh lệ khí xâm nhập".
Tiêu Bố Y mơ hồ rõ ràng, gật đầu trầm tư.
Mà trong lúc này, nhìn thấy Tôn Tư Mạc đã nghịch đẩy phế kinh lão Tam,
Tiêu Bố Y vội vàng đi tìm một bồn lửa. Tôn Tư Mạc nghịch đẩy Thái Âm phế kinh ở tay mấy lần, lão Tam cũng đã sắc mặt đỏ lên, sau khi phun ra một ngụm máu màu tím, thì đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tôn Tư Mạc tự
thân ra tay, vì lão Tam mà lo lắng chuẩn bị, không chút nào có vẻ làm
cao. Lão Tam khóe mắt đột nhiên chảy ra nước mắt, thấp giọng nói: "Tôn
đạo trưởng, đa tạ người".
Tôn Tư Mạc mỉm cười, khẽ vuốt trán hắn, "Chớ có suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc, ngày mai uống thuốc tu dưỡng vài ngày sẽ khỏi”.
Lão Tam vốn là trang hán tử, nhưng thời khắc này lại như một đứa trẻ nghe
lời, trong lòng kích động, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ mình
nhận đại ân của Viên Lam, vì muốn báo đáp nên mới đi theo Tiêu Bố Y tới
thảo nguyên. Nhưng trong khoảng thời gian này, lại trước sau được Tiêu
Bố Y, Tôn Tư Mạc cứu mạng, cũng không biết làm thế nào báo đáp. Hai
người đều có khả năng thông thiên triệt địa, bản thân thì bản lãnh thấp
kém, có thể làm được gì…
Tôn Tư Mạc lại đi xem qua Thủy Linh, nhìn thấy nàng đã ngủ yên, gật đầu, đi qua lều của Tiêu Bố Y.
Hắn tuy là Dược vương, nhưng cũng không dám khinh thường, đưa tay lấy ra
Linh Lăng Hương, chà xát khu đuổi uế trọc. Trong khoảnh khắc, trong lều
mùi thơm nhè nhẹ, Tiêu Bố Y mặt toát mồ hôi nói: "Trong lều đơn sơ, đạo
trưởng mời ngồi".
Trong lều hắn ngoại trừ chỗ để ngủ, thì cũng
không có gì để ngồi, Tôn Tư Mạc mỉm cười khoanh chân ngồi ở trên mặt
đất, câu nói đầu tiên là, "Ta biết ngươi khẳng định sẽcó nghi vấn, đừng
ngại cứ hỏi".
Tiêu Bố Y cũng thật không ngờ Tôn Tư Mạc đi thẳng vào vấn đề như vậy, cũng ứng phó không kịp.
Hắn đích xác có nhiều nghi hoặc, nhưng nghi hoặc lớn nhất chính là tại sao
Tôn Tư Mạc lại xuất hiện kịp thời, suy nghĩ rốt cuộc đổi lại cách nói
uyển chuyển hơn, "Vừa lúc gặp thảo nguyên ôn dịch hoành hành, đạo trưởng lại tới kịp thời, phải nói là may mắn của chúng ta, may mắn của người
thảo nguyên".
Tôn Tư Mạc trầm ngâm một hồi lâu mới nói: "Bố Y, thật không dám đấu diếm, ta biết nơi này sẽ có ôn dịch, mới cố ý đến đây".
Tiêu Bố Y lấy làm kinh hãi, "Chẳng lẽ Tôn đạo trưởng thật có khả năng thông
thiên triệt địa, bấm ngón tay tính toán, biết thảo nguyên sẽ có ôn
dịch?"
Tôn Tư Mạc cười, hắn vốn thái độ vẫn thong dong, lần này
cười lại nhiều ít có chút không biết nên khóc hay cười, "Ngươi thật sự
tin trên đời này sẽ có người như thế tồn tại?"
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Ta không tin, cho nên mới mong đạo trưởng trả lời".
Tôn Tư Mạc đáp: "Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là có người nói cho ta
biết, thảo nguyên sẽ có ôn dịch, ta lúc này mới mới kịp thời đuổi đến
nơi đây. Ồ, người nói cho ta biết cũng không có bản lãnh bấm ngón tay là có thể tính, ngươi có biết hắn tại sao biết không?"
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ nói: "Chung quy chẳng phải là cũng có người khác nói cho hắn sao?"
Tôn Tư Mạc thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói: "Nhân quả tuần hoàn, khi nào
thì dừng" Hắn nói tới đây thì thở dài, nghiêm mặt nói: "Ta nói cho ngươi thật tình, đơn giản là ôn dịch lần này cũng không phải là thiên tai, mà là nhân họa!"
Tiêu Bố Y kinh sợ cùng xuất hiện, khó có thể tin
nói: "Đạo trưởng, người nói trận ôn dịch này là có người truyền bá, cái
này… cáinày sao có thể?!"
Tôn Tư Mạc trầm mặc xuống, một lúc lâu cũng không nói gì.
Tiêu Bố Y ý thức được mình vô cùng kích động, nhưng lại không nhịn được hỏi, "Đạo trưởng, nếu thật là vậy, thì ôn dịch này là ai rải? Người nào lại
có bản lãnh lớn như thế?"
"Ngươi có biết Miêu Cương có loại cổ độc không?" Tôn Tư Mạc đột nhiên hỏi.
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Mơ hồ có nghe nói qua, hình như coi như là một loại độc trùng hại người?"
Tôn Tư Mạc gật đầu, "Ngươi nói không sai, Miêu Cương cổ độc thật ra cùng ôn dịch này có chút giống nhau, đều là lấy cơ thể người mà ký sinh, hơi có khác biệt chính là hạ cổcoi như đơn giản, còn muốn rải ôn dịch, thì
thiên thời địa lợi không cái nào có thể thiếu. Người rải ôn dịch này có
thể nói là táng tận thiên lương, cũng không còn chút nhân tính nào,
nhưng nếu thật sự ngẫm lại, thật sự cũng xem như không thể gọi là nhân
tài, chỉ có thể dùng quỷ tài mới có thể hình dung. Ta biết có người ở
thảo nguyên muốn rải ôn dịch, lúc này mới cố ý chạy tới, vì phá giải ôn
dịch nên lúc này mới tìm được ngươi".
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Đạo trưởng có mệnh, Bố Y đương nhiên không chối từ, nhưng Bố Y có năng lực gì có thể giúp đạo trưởng?"
Tôn Tư Mạc nhẹ nhàng gật đầu, "Ta biết ngươi nhất định sẽ đáp ứng".
Hắn sau khi nói những lời này, lại trầm mặc xuống. Tiêu Bố Y thấy hắn suy tư, cũng không tiện đặt câu hỏi, chỉ lẳng lặng chờ.
"Ta quen với đại hồ tử…" Tôn Tư Mạc đột nhiên nói.
Tiêu Bố Y cũng khó hiểu, chỉ có thể gật đầu, "Lúc đầu ta mới đến thảo
nguyên, cũng được Trương đại ca ban cho thuốc, giải độc cho Ca Đặc Tháp
Khắc cùng Mã Cách Ba Tư, nhưng thuốc này thật ra là do đạo trưởng luyện, nói như vậy, thật ra ta đã sớm cùng đạo trưởng có liên hệ sâu xa".
Tôn Tư Mạc mỉm cười nói: "Ta cũng nghe đại hồ tử nói qua chuyện này. Thuốc
có thể cứu sống nhân mệnh là tốt rồi. Lúc đầu khi ta quen với đại hồ tử, hắn tuổi vẫn còn nhỏ, ta so với hắn lớn hơn hai mươi tuổi, nhưng là anh em kết nghĩa, tính tình rất hợp”. Tiêu Bố Y trong mắt tràn đầy kinh
ngạc, không ngừng nhìn Tôn Tư Mạc, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng
Tôn Tư Mạc lại so với Cầu Nhiêm Khách còn muốn lớn tuổi hơn. Lý Tĩnh hôm nay hơn bốn mươi, Cầu Nhiêm Khách là đại ca trong Phong Trần tam hiệp,
chỉ có thể lớn hơn nữa, nếu như Tôn Tư Mạc so với Cầu Nhiêm Khách còn
lớn tuổi hơn, vậy hắn hiện tại cũng phải hơn bảy mươi tuổi? Mà xem hắn
sắc mặt hồng nhuận, nếu nói là đại ca của mình cũng có người tin.
"Ta thuở nhỏ hay bệnh, nên lập lời thề sau này sẽ chữa bệnh cứu người" Tôn
Tư Mạc lâm vào trầm tư, "Ta sinh ra vào thời Tây Ngụy, trải qua nhiều
triều đại lên xuống, rất ít khi vào triều hành y, chỉ mong lấy y thuật
của mình cứu chữa cho chúng sinh. Chỉ là lực của một mình ta vẫn quá ít, nhìn thấy nỗi khổ của dân chúng, cũng chỉ hận hữu tâm vô lực, lúc này
mới dốc lòng soạn ra Thiên Kim Yếu Phương, đem sở học phân ra các loại,
chỉ hy vọng tạo phúc cho hậu nhân, dư nguyện đã trọn. Bất quá ta nghĩ
viết ra vậy cũng chưa đủ, nếu có thể truyền bá khắp thế giới, thì càng
cần hơn nữa…"
Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói, " Bực trí tuệ như đạo
trưởng, Bố Y bội phục sát đất. Đạo trưởng nếu đã có ý, không người nào
trợ giúp sao được, Bố Y phát minh ra điêu bản, có thể sai người đem
Thiên Kim Yếu Phương của đạo trưởng in ra truyền bá khắp thế giới, chỉ
sợ đạo trưởng không từ bỏ được".
Tôn Tư Mạc cười rộ lên, nhưng
lại vẫn thong dong, hắn chưa từng thể hiện ra tình cảm vui buồn quá
nhiều, làm cho người ta cảm thấy như đạm bạc cao xa, "Không nỡ? Ta có
cái gì mà không nỡ? Ngươi có biết ý nghĩa đầu tiên của Thiên Kim Yếu
Phương là gì không? Ngươi có biết ta đặt cái tên Thiên Kim Yếu Phương là có ý gì không?"
Tiêu Bố Y xấu hổ nói: "Bố Y đối với y học ít có
đọc qua, cũng không hiểu lắm, bất quá tên cũng như ý nghĩ, Thiên Kim Yếu Phương này, là nói phương thuốc ngàn vàng khó cầu?"
Tôn Tư Mạc
chậm rãi lắc đầu, than nhẹ một tiếng, "Ngươi nói nghĩ sai hoàn toàn rồi, ta đặt cái tên Thiên Kim Yếu Phương ý nghĩa là, nhân mạng quan trọng,
quý hơn ngàn vàng, cứu giúp một phương, đức là ở đó!"
Tiêu Bố Y nghe mười sáu chữ bình thản, nhìn Tôn Tư Mạc trước mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên ý tôn kính.
Cho dù đám người Khả Đôn, Khả Hãn, Dương Quảng, tuy là cao cao tại thượng,
cũng không làm hắn có cảm giác cao hứng như thế, nhưng chỉ có một đạo
nhân này, lại làm cho hắn chính thức dâng lên ý khâm phục tôn kính.
"Phàm người điểu trị bệnh tật, nhất định phải an thần định chí, vô dục vô
cầu, phải có lòng đại từ trắc ẩn, thề nguyện cứu chữa nổi khổcủa người
khác, nếu có người đến cầu cứu, không được hỏi quý tiện bần phú…" Tôn Tư Mạc nhẹ giọng nói: "Đây mới là chân chính tâm của người hành y, nếu
lòng mang tự mãn, hỏi trước bần tiện, ham hố thanh danh, tự hủy y đức,
đây đều không phải là người hành y. Chỉ tiếc thế nhân đã lâu coi trọng
bản thân, cho nên mới làm cho trên đời có nhiều tật khổ. Nếu Thiên Kim
Phương truyền khắp thế giới, thật sự mỗi người đều có thể hành y, ta chỉ có vui mừng, làm sao mà có ý không nỡ?"
Hắn nhẹ giọng nói, Tiêu
Bố Y nghe được trong lòng là hết sức rung động, trầm giọng nói: "Bố Y sẽ dốc cạn khả năng, vì đạo trưởng mà hoàn thành tâm nguyện này".
Tôn Tư Mạc chậm rãi gật đầu, "Vậy chuyến đi thảo nguyên này của ta đã có
thu hoạch ngoài ý muốn, ta trước thay mặt thiên hạ chúng sinh cảm ơn Bố
Y".
Tiêu Bố Y vội vàng hoàn lễ, "Đạo trưởng quá lời rồi, đây bất
quá là bổn phận của ta, đâu cần phải cảm ơn? Đạo trưởng lo lắng cho
chúng sinh, hẳn là ta phải thay mặt dân chúng cảm ơn người mới đúng. Ta
hiện nay ở tại Tương Dương, đạo trưởng nếu ngại xa…"
"Việc này
không vội" Tôn Tư Mạc khoát tay nói: "Lúc này có chuyện càng quan trọng
hơn cần Bố Y ngươi trợ giúp, ta nói nhiều như vậy, cũng bất quá là hy
vọng Bố Y có thể hiểu được, nhân mạng đang chờ, cho dù chinh chiến,
nhưng người thảo nguyên cũng không liên quan, cần gì chịu tai ương vô
vọng này?"
Tiêu Bố Y cau mày, "Đạo trưởng nói nãy giờ, ta còn chưa biết rốt cuộc là ai rải ôn dịch, dụng ý ra sao?"
"Dụng ý ra sao ta cũng không biết," Tôn Tư Mạc nhíu mày nói, "Mà nếu thật sự
nói là người nào rải, ta thật ra cũng biết sơ sơ. Ngươi cũng biết loại
ôn dịch này bệnh tình mặc dù làm cho số người chết nhiều, thật ra cũng
không thường thấy. Căn cứ theo ta biết, năm Đông Hán kết thúc đã bộc
phát qua một lần ôn dịch, năm Kiến An cũng xảy ra một lần. Mà hai lần
này đều có chút liên quan tới Thái Bình đạo".
Tiêu Bố Y thiếu
chút nữa nhảy dựng lên, "Đạo trưởng, người chẳng lẽ nói, trận ôn dịch ở
thảo nguyên này là do người của Thái Bình đạo rải?"
Hắn thật sự không thể tin được, nhưng lại không thể không tin, bởi vì Tôn Tư Mạc cũng không cần phải lừa gạt hắn.
Tôn Tư Mạc trầm mặc một lúc lâu, "Ta không có nói như vậy, dù sao thời đại
rất xưa, ta không thể xác định. Bất quá năm Kiến An bộc phát ôn dịch,
Kiến An thất tử cũng chết bốn người, sĩ tộc cũng không thể tránh được,
có thể thấy được tai họa ôn dịch lúc ấy như thế nào. Lần này cần nếu
tràn lan, ta chỉ sợ người thảo nguyên…"
Hắn nói tới đây, chậm rãi lắc đầu, mặt hiện lên vẻ lo lắng. Tiêu Bố Y cau mày nói: "Ôn dịch này
nếu thật lợi hại như thế, vậy Thái Bình đạo chỉ bằng phép này, không
phải là vô địch thiên hạ sao?"
Tôn Tư Mạc lắc đầu, "Bố Y quên một điểm, chỉ là lệ khí hoành hành, phải có khí hậu thời tiết tương ứng.
Cho dù người rải ôn dịch có khả năng hơn người, cũng không thể khống chế khí hậu thời tiết. Hắn cũng phải chờ ngũ vận lục khí đặc thù mới có thể thực hiện được, hoặc chờ sự mâu thuẫn hỗn loạn giữa các loại khí, tính
kế trong đó thật sự không thua gì một hồi chiến tranh, trong đó phải
chặt chẽ phi thường có thể tưởng tượng! Thần y sở dĩ là thần, cũng không phải là biết được một hai bí phương, mà là nằm ở biết thiên thời, khí
hậu, thông hiểu Âm Dương Ngũ Hành cơ thể người, lúc này mới đối chứng mà cho thuốc, thiếu thì thêm thừa thì bớt, làm cho cơ thể con người bình
hành, đây mới là điều thần y làm. Nếu chỉ dùng một đơn thuốc hành tẩu
thiên hạ, vậy chỉ có thể xem như hạng lang băm. Nhưng những người này
lại đem phép này để làm hại, thật sự làm cho người ta bó tay!"
Tiêu BốY khó hiểu hỏi, "Như thế nào là ngũ vận lục khí?"
Tôn Tư Mạc giải thích nói: "Ngũ vận là nói kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm
giai đoạn trong tự nhiên, lục khí là nói gió, lửa, nóng, lạnh, khô, ướt, sáu loại khí hậu chuyển biến, cũng chính là các điều kiện mà ta nói để
ôn dịch bộc phát. Những người đó cho dù muốn rải, cũng phải chờ đến lúc
thì mới gây họa được, nếu thiếu khí hậu, hiệu quả không cao, truyền lưu
không rộng".
Tiêu Bố Y lộ ra vẻ thống hận, "Đạo trưởng nếu nói có người báo với người thảo nguyên có ôn dịch, nói vậy chính là hắn rải,
làm việc đường đường chính chính, thảo nguyên không người nào biết, bọn
họ có tâm địa như rắn rết như vậy, thật sự làm cho người ta thống hận.
Nếu đạo trưởng không thể trừ, thì mong đạo trưởng nói cho ta biết người
nọ, ta sẽ vì đạo trưởng mà trừ đi".
Tôn Tư Mạc cười khổ, "Chỉ có
thư giản truyền đến, ta cũng không biết người nọ rốt cuộc là người
phương nào. Hắn nói muốn ở tại thảo nguyên rải ôn dịch, lý thuyết về
bệnh đạo lý rõ ràng, lại đem ngũ vận lục khí phân tích rất có lý, ta
biết rõ tai họa ôn bệnh này, nếu không biết thì thôi, nếu đã biết, sao
có thể không đến? Cho nên ta nhận thư liền lập tức chạy tới, nhưng lại
thật không biết người nọ là ai! Ta dọc theo đường đi cũng phân tích khá
nhiều, về phần có Thái Bình đạo gây nên hay không, thì lại cũng chỉ là
một hoài nghi".
Tiêu Bố Y không khỏi nhíu mày, "Hắn nếu rải ôn
dịch hại người, thì cần chi nói cho đạo trưởng? Hắn nếu nói cho đạo
trưởng, sau đó mới rải ôn dịch, rốt cuộc là có dụng ý gì?"
Tôn Tư Mạc lắc đầu, "Ta nghĩ cả đoạn đường, cũng nghĩ không rõ mấu chốt trong
đó. Bố Y, vô luận hắn có dụng ý như thế nào, người thảo nguyên này cũng
cần phải cứu".
Tiêu Bố Y cười khổ, "Đó là đương nhiên, nhưng cứu như thế nào, còn phải nghe thưo đạo trưởng phân phó".
Tôn Tư Mạc trầm ngâm nói: "Ta tới tìm ngươi, không phải bởi vì ngươi là
tướng quân, mà là bởi vì ngươi còn có một thân phận khác là mã thần".
Tiêu Bố Y lập tức tỉnh ngộ nói: "Người muốn ta lấy danh nghĩa mã thần để cứu vớt người thảo nguyên?"
Tôn Tư Mạc gật đầu, "Đúng là như thế, nghĩ tới ôn dịch này lưu hành cực
nhanh, ta một đôi tay cả ngày không ngừng, liệu có thể cứu được mấy
người? Chỉ có cách để cho người thảo nguyên sớm ngày đề phòng, lúc này
mới có thể khống chế ôn dịch, sớm ngày xuống tay, sớm cứu vài người, cho nên ta một đường không ngừng đuổi đến nơi đây, người thứ nhất nghĩ đến
chính là ngươi. Lúc này ta mặc dù có thể trị bệnh, nhưng cứu vớt người
thảo nguyên thì không phải người là không được” Tôn Tư Mạc nói đến chỗ
này tràn đầy chờ mong, Tiêu Bố Y lại nhíu mày, thì thào tự nói, "Ta xuất lực không có vấn đề, đối với một mã thần hữu danh vô thực này, rốt cuộc làm thế nào mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất?" Đột nhiên trước mắt sáng ngời, Tiêu Bố Y mặt giãn ra nói: "Mấu chốt ở đây lại rơi vào một
người, nếu có nàng giúp đỡ, chúng ta có thể đem tác hại của ôn dịch giảm xuống nhỏ nhất".
"Là ai?" Tôn Tư Mạc gấp giọng hỏi.
Tiêu Bố Y đưa ngon tay chỉ ra ngoài lều, cười nói: "Thủy Linh!"
Khi Thủy Linh tỉnh lại, chỉ nghe mùi thơm mờảo, trong lòng bình tĩnh.
So với sựhoảng sợ của mấy ngày trước đây, nàng hôm nay trong lòng chỉ có sự bình tĩnh.
Nàng cảm giác được mình đã đỡ rất nhiều, đưa tay sờ soạng mặt, cảm giác sưng đỏ hình như có chút mất đi, trong lòng hơi an tâm. Mình có nhặt được về cái mạng này hay không, nàng cũng không dám xác định.
Từ nhiễm bệnh đến chữa bệnh tuy chỉ mấy ngày, nhưng theo như nàng nói, quả thực dài dằng dặc sư là cả đời vậy .
Cảm giác được ngoài lều ánh mặt trời chiếu vào. Nàng muốn đi xem mặt trời
một cái, ngoài lều đã có tiếng bước chân truyền đến, có người nhẹ giọng
hỏi, " Thủy Linh, tỉnh dậy chưa?"
Thủy Linh nhìn qua, thấy một
bóng người cao lớn khắc ở trên lều vải, nhìn một lúc lâu, lúc này mới
nói: "Tiêu… đại ca, có việc gì sao?"
Tiếng đại ca này của nàng nói tuy cũng tự nhiên, nhưng nhiều ít mang theo chút ngượng ngùng.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Tôn đạo trưởng đã nấu thuốc cho các người, phải uống lúc nóng mới tốt".
Thủy Linh cũng không muốn cho Tiêu Bố Y tiến vào, cũng không phải bởi vì nam nữ khác biệt, mà là cảm giác được mình hiện tại có chút xấu, "Vậy phiền Tiêu đại ca đem chén thuốc đặt ở phía trước, ta tự mình đi lấy".
Nàng muốn đứng dậy, nhưng lại cảm giác được toàn thân có chút vô lực, Tiêu
Bố Y cười nói: "Thật ra, ta còn có một số việc muốn nói cùng cô".
Thủy Linh đột nhiên cảm giác được cả người có chút nóng lên, thanh âm giống như muỗi, "Muốn nói cái gì?"
"Ta có thể tiến vào không?" Tiêu Bố Y cười khổ.
Thủy Linh nhẹ giọng nói: "Tiêu đại ca mời vào".
Tiêu Bố Y chậm rãi đi vào lều, nhìn thấy Thủy Linh sưng đỏ trên mặt đã biến
đi rất nhiều, mặc dù so với mấy ngày trước đây còn kém rất nhiều, nhưng
ít nhất cũng không kinh khủng, âm thầm gật đầu, cầm chén thuốc đưa qua,
nhìn thấy Thủy Linh mạnh mẽ chống hai lần mà không có đứng dậy nổi, thì
đưa tay giúp nàng đứng dậy.
Thủy Linh cầm tay Tiêu Bố Y, gục đầu xuống, chỉ nhìn chén thuốc, thổi hai hơi rồi một hơi uống xuống.
Buông chén thuốc. Thủy Linh cúi đầu hỏi: "Tiêu đại ca, người có chuyện gì?"
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nói: "Thủy Linh. Cô đương nhiên biết lệ quỷ này lợi hại".
Thủy Linh thân thể mềm mại khẽ run lên, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, "Tiêu đại ca, lệ quỷ còn có thể tới sao?"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Cô cứ yên tâm, chỉ cần cô lần này dưỡng bệnh cho
tốt, đạo trưởng nói lệ quỷ chỉ ám ở trên người một lần".
Thủy
Linh thở phào một hơi, tò mò nhìn Tiêu Bố Y, "Tiêu đại ca, người là mã
thần, có phải thần cũng phù hộ người hay không, lệ quỷ cũng không dám
dính vào thân người, nếu không tại sao duy chỉ có ngươờ là không có việc gì?"
Tiêu Bố Y lại nghiêm mặt nói: "Mã thần này của ta chỉ là
hữu danh vô thực, nhưng nếu nói thần, Thủy Linh cô thật ra cũng có chút
giống".
Thủy Linh có chút kinh ngạc, lại có chút vui mừng cùng ngượng ngùng, "Ta thì thế nào? Ta ngay cả lệ quỷ cũng đánh không lại".
Tiêu Bố Y rốt cuộc nói vào chính đề, "Thủy Linh, mặc dù lệ quỷ trên người cô đã được khu trừ, nhưng thảo nguyên còn rất nhiều mục dân, bọn họ cũng
bị lệ quỷ uy hiếp, lúc nào cũng có thể bị mất mạng".
Thủy Linh lo lắng, "Vậy làm sao bây giờ? Ta có thể làm cái gì? Tôn đạo trưởng không thể cứu bọn họ sao?"
"Tôn đạo trưởng có một người, làm sao cứu được cả thảo nguyên?" Tiêu Bố Y thở dài nói.
Thủy Linh chụp lấy tay Tiêu Bố Y, ngóng nhìn hai mắt của hắn, "Tiêu đại ca,
ta kinh qua trận bệnh nặng này, rất nhiều chuyện cũng đã suy nghĩ rõ
ràng, nếu ta có thể giúp chỗ nào, ta tuyệt đối sẽ không chối từ".
Tiêu Bố Y cầm tay nàng, trong lòng hơi giật mình, nhưng lại không tiện đẩy
ra, trầm giọng nói: "Nghĩ đến ôn dịch hoành hành, nguyên nhân rất lớn là do Khả Hãn cố làm chuyện nghịch thiên, hắn vọng động đao binh, kết quả
là ông trời khiển trách".
Hắn khi nói tới đây, nhiều ít có chút
áy náy, thầm nghĩ cổ nhân mượn thiên ý để nói, mình cũng không thể ngoại lệ. Lừa gạt một cô nương chưa hiểu biết bao nhiêu về hế giới lòng cũng
có chút hổ thẹn, nhưng nếu không làm như thế, thì sao có thể làm cho
Thủy Tất Khả Hãn tránh đi đao binh?
Thủy Linh có chút mờ mịt,
"Thì ra là bởi vì phụ thân ta, Tiêu đại ca, huynh… huynh là bảo ta đi
khuyên người không hưng binh đối với Trung Nguyên sao? Sau đó bảo người
thông cáo cho tộc nhân phòng ngừa lệ quỷ? Huynh lần này đến đây, chính
là muốn nói với ta chuyện này?"
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, thầm nghĩ Thủy Linh thông minh phi thường, đúng là vừa đoán đã trúng.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y gật đầu, Thủy Linh lại ngóng nhìn Tiêu Bố Y, "Thật ra,
đứa con như ta trong mắt cha ta, cũng không có bao nhiêu phân lượng".
Tiêu Bố Y nhẹ giọng nói: "Có một số việc, làm không cần thiết có thể thành
công, nhưng nếu không làm, khẳng định sẽ không thành công".
"Mấy
ngày nay ta biết rất nhiều chuyện, ta cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí ta cả đời này cũng chưa từng kinh nghiệm qua" Thủy Linh gục
đầu xuống, buông lỏng tay ra.
Tiêu Bố Y nhìn nàng, không nói được lời nào.
Thủy Linh nhẹ giọng nói: "Ta từ trong sinh tử đi qua, đột nhiên phát hiện
trước kia ngang ngạnh là buồn cười cỡ nào. Ta đột nhiên phát hiện rất
nhiều chuyện ở trước mặt sinh tử, có vẻ không đáng quan trọng. Ta phát
hiện mùa đông mà mặt trời lại hết sức nóng, ta phát hiện mùa đông băng
tuyết hết sức lạnh, ta phát hiện mỗi ngày có thể mở mắt cũng là một
chuyện đáng để vui mừng đến cỡ nào, ta cũng biết ở trước mặt tử thần,
người nào cũng giống nhau, ta càng biết, ở trước mặt tử thần, rất nhiều
người lại không giống nhau, có người sợ chết, như ta, có người không sợ
chết, thậm chí còn đem hy vọng sống cấp cho người khác, ví dụ như lão
Tam cùng Tiêu đại ca người. Lại có người, ngàn dặm bôn ba, dũng kháng tử thần, chỉ vì những người cùng mình không chút liên quan, ví dụ như Tôn
đạo trưởng".
Nàng nhẹ nhàng nói, vẫn cúi đầu xuống, nhìn mũi chân mình, thậm chí cho dù chính bản thân nàng cũng không biết là cảm giác gì.
"Ta vẫn tưởng rằng thảo nguyên mới có dũng sĩ, mới có chính trực dũng cảm,
ta cũng vẫn cảm giác được phụ thân trừ việc đem ta gả cho vương tử Khế
Cốt ra, còn lại tất cả đều là những việc thiên kinh địa nghĩa, đối với
huynh bây giờ mới biết được, Trung Nguyên cũng có dũng sĩ, cũng có dũng
cảm, cũng có anh hùng hào kiệt như Tiêu đại ca cùng lão Tam, vì đại
nghĩa mà không tiếc thân, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn đến
người vô tội. Ta mấy ngày nay rõ ràng rất nhiều chuyện, cảm ơn huynh,
Tiêu đại ca".
Tiêu Bố Y không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.
Thủy Linh lại ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Thật ta khi tai trọng bệnh, đã
tự hứa qua một nguyện vọng, Tiêu đại ca, người có biết là gì không?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta không biết".
Thủy Linh khóe miệng chợt mỉm cười, "Ta tự cho hẳn phải chết, đã hướng tới
Chân chủ cầu nguyện, nếu có thể cho ta mạng sống, ta có thể đáp ứng Chân chủ bất cứ chuyện gì. Chân chủ cũng không có cho ta mạng sống, cho ta
mạng sống là huynh, cho nên ta có thể đáp ứng huynh bất cứ chuyện gì. Ta đáp ứng huynh, ta sẽ dốc cạn khả năng đi khuyên phụ vương không động
binh đối với Trung Nguyên, đối với huynh có thể thỉnh cầu huynh một việc không?"
Tiêu Bố Y gật đầu, "Cô cứ nói".
Thủy Linh ngóng
nhìn hai mắt của Tiêu Bố Y, "Ta biết tên của huynh, lại chưa từng thấy
qua mặt của huynh, sau chuyện này ta và huynh mỗi người một phương, chỉ
sợ không bao giờ có thể gặp lại. Ta bây giờ có thể… xem mặt của huynh
một chút không?"
Tiêu Bố Y cũng không nói lời nào, đưa tay tháo
xuống khăn che mặt, Thủy Linh nhìn gương mặt của Tiêu Bố Y không chớp
mắt, một lúc lâu.
"Được, ta đã đáp ứng huynh, ta cũng nên đi khuyên phụ vương!"