Thủy Linh vào chiên trướng, Tiêu Bố Y cũng giật mình đứng sững tại chỗ, cho dù là hắn phi thường nhanh trí, trong lúc nhất
thời cũng không biết làm thế nào cho phải. Mới vừa rồi Sất Cát Thiết
cùng Lương Lạc Nhi nói chuyện với nhau, bởi vì Lương Lạc Nhi đến từ
Trung Nguyên, Sất Cát Thiết cũng dùng tiếng Trung Nguyên nói, hắn lúc
này mới có thể nghe lén rõ ràng.
Nhưng tiếng Đột Quyết của hắn sử dụng cũng không tính là tốt, lúc này mới tìm lão Tam đi theo, nói vài
câu đơn giản thì có thể, muốn cùng Thủy Linh đối đáp, chỉ sợ trong khi
nói chuyện cùng nàng sẽ lộ ra sơ hở.
Hắn cùng lão Tam mặc trang
phục quân Đột Quyết, trang phục chẳng khác gì bánh bao, Tiêu Bố Y cũng
không tin Thủy Linh có thể nhận ra người nào là người nào, phỏng chừng
nàng bất quá cũng chỉ là tùy tiện chọn mà thôi.
Tiêu Bố Y hướng
tới lão Tam đưa mắt ra hiệu, lão Tam hiểu ý, đứng lên trầm ổn đi đến
chiên trướng, dù sao hai người đều mặc trang phục quân Đột Quyết, tùy
tiện một người ứng phó là được rồi.
Lão Tam mới vừa tiến lên hai bước, Lạp Na lại tiến lên, "Ngươi muốn làm gì?"
Lão Tam có chút bình tĩnh, "Tháp Cách tìm ta".
"Tháp Cách không phải tìm ngươi, là tìm hắn!" Lạp Na chỉ tay, cơ hồ muốn đâm vào trên chóp mũi của Tiêu Bố Y.
Lão Tam liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y một cái, "Hắn không biết ăn nói, lại có chút cà lăm, chỉ sợ đắc tội Tháp Cách".
"Ngươi nửa phần thành thật cũng không có" Lạp Na bĩu môi nói, "Ngươi muốn làm
gì, lời ngon tiếng ngọt, muốn tiếp cận Tháp Cách sao? Ngươi trông chẳng
khác nào hươu non vậy".
Hươu non sự tò mò rất cao, nhìn thấy cái
gì mới mẻ là thích tiếp cận, nên rất dể săn, cho nên người thảo nguyên
nói giống như hươu non, chính là hình dung người này rất ngu ngốc. Vẻ
khinh bỉ của Lạp Na không cần nói cũng biết, lão Tam cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y cau mày, không thể từ chối, chỉ có
thể đứng lên đi vào trong chiên trướng. Lạp Na lại cầm cây phủi, quét
hết tuyết đọng trên người hắn xuống, lại bảo hắn dậm chân, đem tuyết
đọng dưới chân rớt sạch, lúc này mới cho hắn đi vào.
Lão Tam tiếp tục nướng thịt, nhưng lại sờ soạng trường đao bên hông, có chút không
biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ Tiêu Bố Y trông cũng không tệ, chẳng
lẽ đến dò xét địch doanh lại gặp một lần diễm ngộ]?
Tiêu Bố Y xốc lên màn trướng khá nặng mà đi vào, dùng áo che khuất mặt, kéo thấp mũ
xuống, đứng ở màn trướng, cũng không tiến lên.
Thủy Linh đang lấy tay chống má, nghĩ tới cái gì đó, nghe màn trướng có tiếng động, quay
đầu nhìn qua, lạnh lùng hỏi, "Ngươi rất lạnh sao?"
Tiêu Bố Y che kín mít, thoạt nhìn chỉ lộ ra đôi mắt, nghe được Thủy Linh hỏi, chỉ vâng một tiếng.
Thủy Linh cũng không có bảo hắn cởi bớt áo, lại xoay qua tiếp tục suy nghĩ.
Tiêu Bố Y đánh giá trong chiên trướng, phát hiện ngoài chiên trướng tuy rét
lạnh, nhưng trong chiên trướng lại ấm áp như mùa xuân, sắc thái nhu hòa, khắp nơi đều là những đồ lặt vặt trang trí trong nhà của nữ nhi, rất có tâm tư. Tiêu Bố Y không dám nhìn nhiều, chỉ đứng tại chỗ, cũng không
nói gì nhiều.
Hai người một ngồi một đứng, không biết qua bao
lâu, Thủy Linh đột nhiên hỏi, "Ngươi có biết Thập Bát Đạt muốn làm cái
gì không?" Nàng là Tháp Cách, cũng chính là em gái của Thập Bát Đạt,
nhưng người thảo nguyên không nặng lễ tiết, nàng đối với ca ca cũng xưng hô thẳng tên.
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, thầm nghĩ ta cũng muốn biết, chỉ là ta cũng không biết.
Hắn giống như câm điếc, Thủy Linh xoay người qua, cau mày hỏi: "Ngươi là câm điếc?"
"Không phải" Tiêu Bố Y lắc đầu, "Nhưng tôi không biết".
Hắn tận lực nói ngắn gọn, Thủy Linh hừ lạnh một tiếng, nhưng không có thúc
dục hỏi, mà lẩm bẩm: "Ta cũng thật hồ đồ, ngươi làm sao mà biết được,
nhưng không hỏi ngươi, thì ta hỏi ai?"
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ nhếch miệng, Thủy Linh xoay người đi, "Thập Bát hiện tại tốt không?"
"Tốt lắm" Tiêu Bố Y chỉ biết nói hai chữ, trong lòng kỳ quái, khó hiểu nàng
tới nơi này làm cái gì, lại có cảm giác như bỏ nhà ra đi, nếu không loại chuyện nhỏ này, sao lại đi hỏi tiểu binh?
Thủy Linh hỏi: "Ngươi làm sao biết?"
Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng lơ đãng hỏi, hàm hồ nói: "Bọn họ nói vậy".
Thủy Linh thở dài một hơi, "Khả Hãn cũng tốt chứ?"
Tiêu Bố Y kiên trì đến cùng nói: "Tốt lắm".
Thủy Linh lại trầm mặc xuống, ngoài trướng lão Tam cao giọng hô: "Thịt đã nướng xong rồi".
Tiêu Bố Y biết lão Tam sợ hắn có việc, lúc này mới tìm cớ để cho hắn đi ra ngoài, "Tháp Cách, thịt nướng xong rồi".
"Vậy các ngươi lấy ăn đi" Thủy Linh khoát khoát tay, có vẻ khó chịu nói: "Ngươi lui ra đi".
Tiêu Bố Y có chút vui mừng, mới vừa muốn rời khỏi chiên trướng, đột nhiên
cảm giác được mặt đất có chút rung động, chân trời hình như có tiếng sấm truyền đến, thì không khỏi dừng lại. Thủy Linh cũng cau mày, nàng ở lâu tại thảo nguyên, nghe là biết đây là dấu hiệu có đại quân đi tới.
Tiếng sấm truyền đến cực nhanh, thoáng qua đã tới phụ cận doanh trướng, Tiêu
Bố Y nghe ra ra tiếng vó ngựa cấp bách đột nhiên phát ra, thì sao mà
không biết đó là cái gì, khắp nơi đều có sự cổ quái, nơi này trời đông
giá rét, sao lại náo nhiệt như thế, lại có đại quân lui tới. Nhưng nghe
tiếng vó ngựa cấp bách, như là có thiên quân vạn mã xông tới đây, không
khỏi lấy làm kỳ, thầm nghĩ đây là doanh trướng của Thập Bát Đạt, theo lý thuyết không nên có người tấn công.
Tiếng vó ngựa trực tiếp vào
doanh trại, nhưng không có gây nên xao động xung đột gì, ngay sau đó
tiếng bước chân rầm rập, có rất nhiều người đi về phía này.
Thủy
Linh sắc mặt khẽ biến, đẩy Tiêu Bố Y sang một bên, vọt tới trước màn
trướng, Tiêu Bố Y trong lòng chợt lạnh, trước tiên là nghĩ đến có người
phát hiện ra mình, những người này là tới bắt mình, không khỏi nắm chặt
yêu đao.
Tiêu Bố Y nhìn thấy trận trượng này, lập tức khoanh tay mà đứng, bất động thanh sắc.
Một người đứng trước vóc người to cao, mặt hơi dài đầy vẻ âm u, đầu đội kim khôi, thân mang cẩm bào màu vàng, bên hông đeo một thanh trường đao,
chuôi đao được làm bằng vàng, phi thường xa hoa. Cả người hắn bao phủ
dưới một sắc vàng, sắc trời tuy xám xịt, nhưng hắn giở tay nhấc chân vãn tỏa ra khí thế làm cho người ta kính sợ.
Lão Tam nhìn thấy, sắc
mặt khẽ biến, sớm mang theo con hươu nướng vọt đến một bên, Tiêu Bố Y
khi nhìn thấy người nọ, trong lòng chợt động, chỉ cảm thấy đã gặp qua
người này, nhưng rốt cuộc đã gặp ở nơi nào, trong lúc nhất thời không
thể nhớ ra được.
Một người bên cạnh hắn, đầu cũng đội kim khôi,
người cơ hồ là cùng một mẫu với người kia mà khắc ra, chỉ là trẻ tuổi
hơn, mặc giáp trụ làm bằng bạc.
Hai người đều có vẻ bễ nghễ tứ
phương, trời sinh kiêu ngạo, phía sau đi theo mấy chục binh sĩ, hoặc cầm đao, hoặc cầm thương. Trừ binh sĩ ra, có bốn người tiếng bước trầm ổn,
đi lại như báo săn mồi, trong mắt thần quang mười phần.
Tiêu Bố Y vừa nhìn đã gục đầu xuống, âm thầm kêu khổ, bốn người này người nào
thoạt nhìn cũng đều là cao thủ, cực kỳ khó đối phó, hơn nữa với số binh
sĩ này, vạn nhất bị tiết lộ thân phận, thì cũng rất khó chạy thoát. Bên
ngoài doanh trướng trường thương như rừng, lạnh cả mặt tuyết, ít nhất
cũng cả ngàn binh sĩ. Tiêu Bố Y quay đầu liếc nhìn lão Tam, thấy hắn
cũng lộ ra vẻ sợ hãi, chậm rãi lắc đầu, ý bảo hắn trấn định.
Lão
Tam tuy cũng là hán tử trầm ổn, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy đại quân như
thế, cũng không khỏi hoảng hốt, có thể thấy được Tiêu Bố Y vẫn trầm ổn,
cuối cùng trong lòng cũng đã trấn định lại, thầm nghĩ bất quá cũng chỉ
có một cái mạng, sợ cái gì.
Khi Tiêu Bố Y gục đầu xuống, đột
nhiên nghĩ tới đã nhìn thấy người mang kim giáp này ở nơi nào. Cho dù là hắn phi thường trầm ổn, nhưng nội tâm cũng không khỏi rung động, hắn
lần đầu tiên nhìn thấy người nọ là ở trước thành Nhạn Môn!
Khi đó người này hăng hái, dẫn theo bốn mươi vạn quân Đột Quyết binh vây khốn
Nhạn Môn, cùng Dương Quảng đối diện hô quát. Người này đúng là Thủy Tất
Khả Hãn?! Tiêu Bố Y không dám tin tưởng, nhưng rồi lại không thể không
nghĩ như vậy, thử hỏi nếu không phải là Thủy Tất Khả Hãn, thì còn có
người nào ở tại thảo nguyên có thanh thế như thế này?
Nghe được
Thủy Linh trách cứ, người mặc giápt rụ màu bạc cười rộ lên, "Thủy Linh,
đừng tức giận, có cái gì thì cứ trở về rồi hãy nói” Hắn trong khi nói
chuyện, lại tiến lên một bước, tạo nên tiếng vang loảng xoảng, Thủy Linh đột nhiên rút bảo kiếm ra nói: "Thập Bát Đạt, ngươi chớ có lại đây, nếu không ta không khách khí đâu!"
Thập Bát Đạt vẻ tươi cười có chút cứng ngắc, thở dài nói: "Thủy Linh, phụ vương tới đây, chớ có náo loạn".
Người mặc kim giáp tiến lên hai bước, trầm giọng nói: "Linh nhi, theo ta trở về".
Hắn tiến lên một bước, bốn người phía sau cũng tiến lên theo, cách Thủy Tất Khả Hãn thủy chung không quá ba bước, cẩn thận phi thường.
Thủy Linh lắc đầu, "Phụ vương, con không quay về!"
Tiêu Bố Y âm thầm cau mày, thầm nghĩ lão tử đuổi tới đây, lại đụng phải
Thủy Tất Khả Hãn, hơn nữa còn đụng phải Khả Hãn trong nhà nội loạn,
không biết là may mắn hay là bất hạnh. Nhưng lúc này thật sự tiến thoái
lưỡng nan, không dám có cử động gì, chỉ sợ bị người nhìn ra sơ hở. Cũng
may hắn cùng lão Tam cũng không bị người ta chú ý, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thủy Linh, nhất thời không ai chú ý.
Thủy
Tất Khả Hãn trên mặt hiện lên vẻ tức giận nói: "Con có nghe ta nói
không?" Hắn lại tiến lên vài bước, không chút để ý bảo kiếm trên tay
Thủy Linh. Bốn người phía sau hắn đều chuyển động, hiển nhiên cũng muốn
xông lên.
Thủy Linh trường kiếm hoành ngang, đã đưa lên trên cổ
của mình, âm thanh lạnh lùng nói: "Phụ vương, người còn bước tới, thì
chính là muốn tính mạng của nữ nhi!"
Thủy Tất Khả Hãn rốt cuộc
dừng lại, hắn biết nữ nhi tính cách cương liệt, nói được thì làm được,
cũng không muốn bức nữa, trầm giọng nói: "Thủy Linh, có chuyện gì thì từ từ nói, con buông kiếm ra trước đã" Hắn con cái đông đảo, thương yêu
nhất một là Thập Bát, một người khác chính là Thủy Linh, nếu không cũng
không giống trống khua chiêng đến đây như thế.
Thủy Linh trầm
giọng nói: "Phụ vương, đây không có gì để thương lượng cả, người gả con
cho vương tử Khế Cốt, điều này tuyệt không thể".
Tiêu Bố Y trong
lòng khẽ run, thầm nghĩ thì ra Thủy Tất Khả Hãn cũng đã sớm bắt đầu vận
động, liên lạc KhếCốt, dụng ý không cần nói cũng biết, tất nhiên là để
đối kháng Thiết Lặc. Trong khi trầm ngâm, đột nhiên ánh mắt chớp động,
dựng áo lên, bởi vì hắn nhìn thấy Sất Cát Thiết từ xa xa đi tới.
Lão Tam ở ngoài trướng, Thủy Linh đứng ở trước trướng, nhiều ít cũng chặn
lại tầm mắt của mọi người, mọi người chỉ thấy được doanh trướng Thủy
Linh có một tiểu binh, cũng không biết là người nào.
Toàn bộ im
phăng phắc, Thủy Tất Khả Hãn tức giận dâng lên, nhưng lại không thể làm
gì được. Hắn mặc dù có thể thống soái thiên quân vạn mã, nhưng lúc này
lại không làm gì được con gái, con ngươi hơi đổi, Thủy Tất Khả Hãn đột
nhiên ôn nhu nói: "Thủy Linh, thật ra ta lần này đến, dĩ nhiên là muốn
con về nhà, nhưng cũng muốn nói cho con một tin tức, Thập Bát bị bệnh".
Thủy Linh sắc mặt khẽ biến, "Đệ đệ bệnh có nặng không?"
Thủy Tất Khả Hãn than nhẹ một tiếng, "Hắn bệnh thật sự không nhẹ, trong hôn
mê chỉ nhắc tới tên của con… Linh nhi… cùng ta quay về thăm nó có được
không?"
Thủy Linh trên mặt lộ ra vẻ do dự, mới vừa rồi khi nàng
hỏi Tiêu Bố Y, chỉ hỏi tình hình của Khả Hãn cùng Thập Bát, cũng biết
hai người ở trong lòng nàng rất có phân lượng, đột nhiên lại thấy Sất
Cát Thiết tiến lên, giận quát một tiếng, "Các ngươi cũng đứng lại!"
Sất Cát Thiết sắc mặt khẽ biến, ánh mắt đảo qua trên người lão Tam, nhưng
lại tiến đến bên cạnh Thủy Tất Khả Hãn, thấp giọng nói cái gì đó, Thủy
Linh lại cho rằng bọn họ sẽ gây bất lợi đối với mình, không khỏi đề
phòng. Tiêu Bố Y ở trong chiên trướng lại nghe rõ ràng, Sất Cát Thiết
nói chính là, trong doanh trại có kẻ địch trà trộn vào, một người là
người vác hươu, người kia có thể đang ở trong chiên trướng, ở phía sau
Tháp Cách. Tiêu Bố Y lạnh người, biết đã có người phát hiện thi thể
trong đống tuyết, Sất Cát Thiết vẫn không có lộ diện, quá nửa là đang
điều tra người lẫn vào là ai, không khỏi tâm tư xoay chuyển, nghĩ kế
thoát thân.
Thủy Tất Khả Hãn thần sắc không thay đổi, trong mắt
ánh sáng chớp động, nhẹ giọng nói: "Linh nhi, con tạm thời ra đây nói
chuyện…"
"Tại sao? Con ở đây không ổn sao?" Thủy Linh lạnh lùng hỏi.
Thủy Tất Khả Hãn tiến lên một bước, Thủy Linh lạnh lùng nói: "Cha chớ có lại đây".
Thủy Tất nháy mắt ra hiệu, nhìn thấy Thủy Linh không hiểu ý, lại vẫn cùng
mình đối địch, thầm nghĩ trì hoãn sẽ sinh biến, vì cầu tốc chiến tốc
thắng, đột nhiên quát: "Linh nhi cẩn thận sau lưng!"
Hắn tiếng
nói vừa dứt, bốn người phía sau đã như báo vọt tới, hai người lắc mình
tới trước mặt lão Tam, cũng không rút binh khí, một người quét chân, một người xuất chưởng vỗ tới, lão Tam mặc dù sớm đã đề phòng, nhưng lại
không ngờ những người này ra tay nhanh như vậy, hắn võ công cũng không
cao minh, bị hai người tập kích cũng không tránh thoát nổi, bị một cước
quét ngã, một chưởng vỗ trúng bay ra ngoài, máu tươi phun ra!
Mới vừa rơi xuống đất, bên người đã vang lên laongr xoảng, tiếng bước chân
hỗn tạp, hơn mười thanh trường thương đã chĩa lên trên người hắn.
Hai người tập kích lão Tam động tác mau lẹ, cùng lúc đó bốn phương tám
hướng vọt tới mấy chục binh sĩ, có binh sĩ xuất đao chặt đứt dây cố định cột trụ của chiên trướng, những người còn lại đề hô lớn, trường thương
trong tay đâm vào chiên trướng, nhất tề dùng sức, cả chiên trướng kháng
không được lực mạnh, bị hất bay lên, có chút hoành tráng, chỉ là thoáng
qua trong trướng chỉ thấy có băng thiên tuyết địa.
Biến hóa này
thật sự quá nhanh, làm cho người ta mắt nhìn không kịp, Thủy Linh nhìn
thấy thủ hạ của phụ thân lại đả thương binh sĩ nướng thịt, rất là kỳ
quái, đang lúc do dự thì một thanh đơn đao đã gác ở trên cổ nàng, một
cánh tay giống như thép khóa chặt lấy nàng.
Tiêu Bố Y khăn đen che mặt, áo dựng thẳng lên, chỉ thấy trong đôi mắt hàn ý thoáng hiện, còn hơn cả băng tuyết.
"Không nên cử động, động sẽ mất mạng!"
Hắn lời vừa dứt, chiên trướng bị hất bay lên lúc này mới bịch một tiếng rơi trên mặt đất, bông tuyết bay múa, nhưng trong doanh trại lại đột nhiên
an tĩnh xuống, tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Thủy Linh
kinh hãi không hiểu, thật không ngờ thoáng qua đã bị người bắt giữ, nghe thanh âm của người bắt nàng lại là tên lính Đột Quyết vừa tiến vào
trướng kia!
Thủy Tất Khả Hãn nếu không bảo nàng cẩn thận, nàng
nói không chừng còn có thể lưu ý ở phía sau, nhưng Thủy Tất Khả Hãn quát lớn tiếng như vậy, nàng toàn bộ sự chú ý cảnh giác đều đặt ở trên người những người đang xông tới, nên dễ dàng để cho Tiêu Bố Y bắt lấy.
Thủy Tất Khả Hãn hai hàng lông mày dựng thẳng lên, thật không ngờ chuyện xảy ra lại đi ngược với suy tính, nhìn thấy người trước mắt vững như núi,
khí độ thong dong, mặc dù ở trong ngàn quân vẫn không úy kỵ, chỉ suy
nghĩ người này là ai, tới đây làm gì?
Sất Cát Thiết đã bước nhanh tiến lên, đoạt lấy một thanh trường mâu đểở trước ngực lão Tam, mũi mâu đâm thấu qua quần áo của hắn, hung tợn nói: "Ngươi thả Tháp Cách, nếu
không ta giết hắn!"
Nơi này duy nhất nhận ra Tiêu Bố Y chính là
Sất Cát Thiết, nhưng giờ khắc này Tiêu Bố Y đã dùng khăn đen bịt mặt,
lại tận lực thay đổi thanh âm, Sất Cát Thiết cũng không biết người đến
là ai, nhưng hắn biết có thích khách lẫn vào trong doanh trướng, bắt cóc Tháp Cách, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên muốn lấy
công chuộc tội.
Tiêu Bố Y cười rộ lên, "Ngươi động thủ đi, ngươi
giết hắn, ta giết Tháp Cách, ta đếm ba tiếng, mọi người cùng động thủ,
có được hay không?"
Sất Cát Thiết sửng sốt, còn chưa trả lời, Tiêu Bố Y đã bắt đầu đếm, "Một…"
Thanh âm của hắn còn chưa dứt, hai bóng người một trái một phải đã đánh tới,
một người dùng trường kiếm đâm vào dưới eo Tiêu Bố Y, người kia đơn đao
bổ về phía sau lưng của Tiêu Bố Y.
Hai người đúng là hộ vệ bên
người Thủy Tất Khả Hãn, hộ vệ bên người KhảHãn có bốn người, hai người
mới vừa rồi đánh ngã lão Tam, còn hai người này thì vòng ra phía sau
Tiêu Bố Y, thấy hắn chỉ chú ý phía trước, không có để ý phòng thủ, thầm
nghĩ bức Tiêu Bố Y buông tay, chỉ cần hắn bị buộc rời khỏi Thủy Linh,
nơi này thiên quân vạn mã, hắn cũng trốn không thoát.
Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ chuyển, lấy Thủy Linh ngăn trở đao kiếm đột kích.
Hai người kinh hãi, vội vàng thu đao rút kiếm, Thủy Linh thân phận tôn quý, cho dù Khả Hãn cũng phải nói ngọt, bọn họ sao dám đả thương?
Bọn họ không dám đả thương Thủy Linh, Tiêu Bố Y lại không khách khí, thừa
dịp đột nhiên xuất đao, ánh đao lóe sáng, người cầm nọ chỉ cảm thấy
trước mắt hàn quang lóe lên, vội hét lớn một tiếng, hoành đao dựng thẳng ở trước ngực.
Nghe sạt một tiếng, Tiêu Bố Y đơn đao chém gãy đơn đao của hắn, chém luôn vào ngực hắn, từ trước ngực đấm thấu ra sau lưng.
Hai đạo máu tươi phun ra, người cầm đao xoay người ngã xuống đất, lăn vài
vòng, rồi không bao giờ cử động nữa. Người cầm kiếm hoảng sợ, không khỏi thụt lùi mấy bước.
Các binh sĩ nhìn thấy hai người tập kích Tiêu Bố Y, đều cất bước tiến lên hỗ trợ, lại đã nhìn thấy một người mất
mạng, không khỏi dừng lại.
Bọn họ cũng ở bên người Khả Hãn đã
lâu, thân kinh bách chiến, cũng không sợ hãi cái chết, nhưng đao pháp
cương mãnh như vậy cũng lần đầu nhìn thấy.
Tuyết lưu lại một vệt
máu, có chút đẹp mắt, Tiêu Bố Y một đao chém ra, thu đao nơi tay, lại
gác ở trên cổ Thủy Linh, mau lẹ phi thường, lúc này mới hô lên chữ
“Hai”.
Thân đao lóe sáng, một giọt máu tươi chảy xuôi ở trên áo da cừu trắng của Thủy Linh, nhìn thấy mà giật mình!
Sất Cát Thiết cũng dứt khoát, không đợi Tiêu Bố Y đếm tới ba, lập tức ném
trường thương, "Ngươi thả Thủy Linh, chúng ta thả các ngươi đi".
Thủy Tất Khả Hãn mặt âm trầm, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra biện
pháp gì, người trước mắt công phu cực cao, thật sự ngoài dự liệu của
hắn. Người tập kích Tiêu Bố Y vốn là cao thủ hộ vệ bên người hắn, lại dễ dàng bị Tiêu Bố Y chém chết một người, tuy nói có phần xảo trá ở bên
trong, nhưng Tiêu Bố Y võ công cao đó là điều không thể nghi ngờ. Vốn
hắn đang nghĩ đến, gian tế tới hoặc là của tộc khác, hoặc có lẽ là Khả
Đôn phái tới, cái này gọi là công lúc chưa phòng bị, nhưng cũng không
nghĩ đến người tới lại là một tuyệt đỉnh cao thủ.
Trên mặt cơ
thịt có chút co quắp, Thủy Tất Khả Hãn nhìn không thấu vẻ mặt của Tiêu
Bố Y, chỉ cảm thấy người này phi thường trầm ổn, lòng dạ độc ác, quả
thực là một đối thủ khó chơi, nhưng người này lại là địch của hắn, đương nhiên là chuyện làm cho hắn rất đau đầu.
Sất Cát Thiết nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm không nói, tức giận nói: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào, còn muốn gì?"
Tiêu Bố Y chỉ chốc lát đã định ra chủ ý, "Các ngươi trước tiên đưa đồng bạn của ta lại đây".
Lão Tam giãy dụa đứng lên, đi tới bên cạnh Tiêu Bố Y, các binh sĩ không có
hiệu lệnh, cũng không dám ngăn cản, Thủy Tất Khả Hãn, Thập Bát Đạt, Sất
Cát Thiết cũng xem như là người rất có tâm cơ, có thể thấy được Tiêu Bố Y giết người không nháy mắt, cũng không thể làm gì được.
"Thế nào?" Tiêu Bố Y hỏi.
Lão Tam cười khổ nói: "Còn có thể đi được, đa tạ ngươi".
Tiêu Bố Y con ngươi chuyển động, trầm giọng nói: "Chúng ta đều là Hắc ám… ừm… tạ ơn cũng không cần thiết".
Thập Bát Đạt ánh mắt chợt lóe, "Thì ra ngươi là người của Hắc ám thiên sứ?"
Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Phải thì thế nào, không phải thì sao?"
Thủy Tất Khả Hãn thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi chính là đầu lĩnh Văn Vũ Chu của Hắc ám thiên sứ?"
"Phải thì thế nào, không phải thì sao?" Tiêu Bố Y vẫn giữ nguyên câu trả lời.
Thủy Tất Khả Hãn lạnh lùng nói: "Văn Vũ Chu, ngươi tại thảo nguyên tự xưng
hiệp nghĩa, ta và ngươi luôn nước giếng không phạm nước sông, ngươi hôm
nay nếu động tới một cọng tóc của Linh nhi, ta sẽ phái người diệt trừ
Hắc ám thiên sứ! Trên thảo nguyên, sẽ không còn cái tên Hắc ám thiên sứ
này nữa".
Hắn ngôn ngữ thản nhiên, nhưng ai cũng có thể nghe ra
quyết tâm của hắn. Tiêu Bố Y trầm ngâm một hồi lâu, "Ngươi nghĩ rằng ta
sẽ sợ ngươi?" Thủy Tất Khả Hãn thở ra một hơi dài, trầm giọng nói:
"Ngươi có thể thử xem".
Lão Tam cúi đầu, trong lòng cười trộm,
thầm nghĩ Tiêu Bố Y này dùng kế giá họa giang đông thật sự là âm hiểm,
chỉ với vài câu, Hắc ám thiên sứ chỉ sợ sẽ ăn không tiêu, nghĩ không
muốn đối kháng với Thủy Tất Khả Hãn cũng không được. Tiêu Bố Y trong lúc tìm cách chạy trốn, còn muốn chia rẽ ly gián, giá họa cho người khác,
thật sự là hạng người kiêu hùng ít có .
"Văn Vũ Chu, ngươi đến tột cùng là muốn thế nào?" Sất Cát Thiết lớn tiếng nói.
Tiêu Bố Y hừ lạnh nói: "Khả Hãn, sựtình cho tới bây giờ, ta cũng không quản
nhiều, có thể sống qua hôm nay hay không còn chưa biết, thì làm sao quản tới chuyện lâu dài như vậy. Ngươi chuẩn bị cho ta hai con ngựa tốt, thả cho chúng ta rời đi, con gái của ngươi ta có thể thả ra, ta đối với
nàng ta cũng không có hứng thú".
Thủy Tất Khả Hãn cau mày, "Ta sao có thể tin được ngươi?"
"Ngươi bây giờ còn có lựa chọn sao?" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Hiện tại chỉ
có hai con đường, một là giết con gái của ngươi, sau đó các ngươi tới
giết hai chúng ta, tính mạng của chúng ta đổi lấy tính mạng của Tháp
Cách, cũng xem như đáng giá. Con đường thứ hai chính là thả cho chúng ta đi, ta sẽ thả con gái ngươi ra, nếu làm trái lời ấy, Văn Vũ Chu không
được chết tử tế!"
Hắn nói oai phong lẫm liệt, khuôn mặt hết sức
chính khí, Thủy Tất Khả Hãn cũng có chút tin, thầm nghĩ Hắc ám thiên sứ
rất có hiệp danh, lúc này chỉ có thể đánh cuộc một ván, nhưng hắn làm
sao nghĩ đến lúc này đây cũng không phải là Văn Vũ Chu, Tiêu Bố Y chỉ
cầu thoát thân, nơi nào quản chi việc chết sống của Văn Vũ Chu.
"Được, ta sẽ tin ngươi một lần" Thủy Tất Khả Hãn nhìn con gái, hết sức đau
lòng vung tay lên, đã có binh sĩ nắm hai con ngựa lại, Thập Bát Đạt lại
thấp giọng phân phó. Tiêu Bố Y biết bọn họ cũng không phải là người chịu để yêu như vậy, nhưng cũng hoàn toàn không sợ hãi.
Lão Tam bị trúng một chưởng cũng không nhẹ, bước đi hơi lảo đảo, Tiêu Bố Y đi qua giúp hắn lên ngựa.
Hắn mặc dù ở trong vòng vây, nhưng cử chỉ thong dong, cho dù Thủy Tất Khả
Hãn trong lòng cũng thở dài, thầm nghĩ người này thong dong trấn định
như thế, nếu không trừ đi, thì sẽ là đại địch.
Sau khi giúp lão Tam lên ngựa, Tiêu Bố Y mũi chân vận sức, đưa tay ôm lấy ngang hông Thủy Linh, cùng nàng vọt lên lưng ngựa.
Người ở trên lưng ngựa, đơn đao vẫn ở trên cổ Thủy Linh, một tay ôm ngang eo của Thủy Linh, một tay nắm dây cương.
Thủy Linh từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, liếc mắt nhìn về phía phụ
thân, cắn chặt môi. Tiêu Bố Y giục ngựa, cùng lão Tam đi ra, không nhanh không chậm.
Bốn phía đều là trường thương của Đột Quyết, chỉ cần ra lệnh, là sẽ đâm đến, mặc cho hai người võ công cao tới đâu, quá nửa
là không thể may mắn thoát khỏi. Tiêu Bố Y vẫn cười ha hả nói, "Lão hắc, chúng ta trở về nói cùng Thiếu chủ hôm nay uy phong như vậy, nói vậy
người tất sẽ cao hứng mà cười không ngậm miệng".
Lão Tam thầm
nghĩ, Văn Vũ Chu chỉ sợ muốn khóc cũng không kịp, chỉ là cũng nói theo
hắn, "Nói rất đúng, nghĩ không ra Khả Hãn nổi danh hiển hách lại bị
thiệt thòi trên tay chúng ta, Thiếu chủ nghe được tất nhiên sẽ cao
hứng".
Hai người giục ngựa đi trước, quân Đột Quyết không được
lệnh của Khả Hãn, rốt cuộc cũng không có đâm đến. Đợi cho quân Đột Quyết giãn ra, lão Tam đã giục ngựa lên trước, nhằm thẳng hướng Tây mà phóng
đi. Tiêu Bố Y đoạn hậu, theo ở phía sau, thoáng qua cũng đã biến mất
trong màn tuyết mịt mờ.
Sất Cát Thiết vội vàng nói: "Khả Hãn, ta nguyện dẫn binh tự mình truy đuổi".
Thủy Tất Khả Hãn mặt âm trầm nói, "Không mang được Tháp Cách trở về, ngươi
cũng không cần trở về gặp ta" Sất Cát Thiết liên tục gật đầu, xoay người lên ngựa, dẫn theo binh sĩ theo dấu vó ngựa mà đuổi theo, Thập Bát Đạt
lại an ủi nói: "Phụ vương, con đã sớm cho binh sĩ âm thầm phân bố mọi
nơi, tuyệt sẽ không mất hành tung của Văn Vũ Chu cùng Linh nhi".
Thủy Tất Khả Hãn hừ lạnh một tiếng, không bỏ xuống được tính mạng của con
gái, càng không bỏ xuống được cùng Khế Cốt kết minh, co rút chân mày,
tức giận nói: "Thập Bát Đạt, lập tức điều binh đi tiêu diệt Hắc ám thiên sứ, không được sai sót!"
Thập Bát Đạt do dự nói, "Phụ vương, người khẳng định người nọ chính là Văn Vũ Chu?"
Thủy Tất Khả Hãn một cỗ tức giận không có chỗ phát tác, "Có phải Văn Vũ Chu
hay không, ta cũng không cho phép hắn ở tại thảo nguyên gây sóng gió!"
Thập Bát Đạt không dám có gì nữa, phân phó xuống, Thủy Tất Khả Hãn vẫn đợi
một lúc lâu, Sất Cát Thiết sắc mặt xám ngắt chạy gấp trở về, Thủy Tất
Khả Hãn nhìn thấy hắn lẻ loi một mình, tức giận hỏi: "Tháp Cách đâu?"
Sất Cát Thiết vẻ mặt cầu xin nói: "Khả Hãn, Tháp Cách… Văn Vũ Chu… bọn họ đã nhảy xuống khe núi rồi".