Thủy Tất Khả Hãn nghe được Thủy Linh nhảy xuống khe núi, trong một khắc này cũng khiếp sợ.
Thập Bát Đạt lại lớn tiếng nói: "Tuyệt không thể, người bắt cóc Linh nhi tâm tư kín đáo, làm sao có thể tự tìm cái chết?"
Thủy Tất Khả Hãn trầm giọng hỏi, "Sất Cát Thiết, ngươi đem chuyện ngươi đuổi theo như thế nào kể lại rõ chi tiết, không nên sai sót, ngươi là tự mắt thấy Văn Vũ Chu mang theo Linh nhi nhảy xuống khe núi?"
Sất Cát Thiết lắc đầu nói: "Vậy thì thật không có".
Thập Bát Đạt cười lạnh nói: "Thúc phụ, xem ra từ sau khi người bị Lý Tĩnh bắt, lá gan cũng nhỏ hơn rất nhiều".
Thủy Tất Khả Hãn khoát tay nói: "Thập Bát Đạt, không được vô lễ, Sất Cát
Thiết nếu không vì chúng ta, thì sao có thể thành ra như vậy? Hắn bị Lý
Tĩnh bắt, bất quá là thực lực không bằng. Lý Tĩnh quét ngang cả tộc
Thiết Lặc, tung hoành Đột Quyết, quả thật là đại tài lĩnh quân, thua ở
trong tay nhân vật như vậy cũng không có phải là chuyện gì đáng ngượng.
Sất Cát Thiết lúc đầu nếu tiếp nhận sắc phong của cẩu hoàng đế Tùy
triều, chúng ta hôm nay có thể bình yên ở đây hay không cũng chưa biết
được, loại ân tình này, Thập Bát Đạt, ngươi phải nhớ cho kỹ trong lòng
mới đúng".
Thập Bát Đạt trong lòng chợt lạnh, khom người nói:
"Thúc phụ, ta mới vừa nói có chỗ mạo phạm, mong người không lấy làm
phiền lòng".
Sất Cát Thiết đuổi theo không có kết quả trong lòng
vốn đã không thoải mái, lại bị Thập Bát Đạt châm chọc khiêu khích, lại
càng buồn bực, nhưng nghe được Khả Hãn nói như vậy, cũng thư thái hơn
rất nhiều, khoát tay nói: "Tháp Khắc khách khí rồi, ngươi và ta đều dốc
tâm lực vì tộc nhân làm việc, chỉ là hôm nay người nọ thật sự giảo hoạt
phi thường. Ta theo Văn Vũ Chu…" Hắn nói tới đây dừng lại, cũng thật sự
không thể xác định người nọ rốt cuộc có phải là Văn Vũ Chu hay không,
nhưng cũng không quản được nhiều, trực tiếp nói: "Ta đi theo dấu vó ngựa của Văn Vũ Chu, ven đường lại có binh sĩ Tháp Khắc an bài thông báo,
nhưng hai người này chạy trốn quá nhanh, một đường truy đuổi, mãi cho
đến dưới chân núi ở phía tây, thì thấy hai người cũng không có đi vòng,
ta quan sát dấu móng ngựa, lại là trực tiếp lên núi, không khỏi lo
lắng…"
Thập Bát Đạt tiếp một câu, "Không sai, lên núi là tử lộ,
bọn họ…" Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Thập Bát Đạt trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, Thủy Tất Khả Hãn vẫn trấn tĩnh, trầm giọng hỏi, "Sau đó thì sao?"
Sất Cát Thiết cau mày nói: "Sau đó ta cho các binh sĩ bảo vệ yếu đạo dưới
chân núi, sau đó dẫn theo mấy trăm binh sĩ dọc theo dấu vó ngựa tiếp tục tìm kiếm, khi đuổi tới giữa sườn núi, thì thấy hai con ngựa ở tại sườn
núi, hai hàng dấu chân vẫn tiếp tục đi lên trên núi, nói vậy Văn Vũ đã
biết ngựa không thể lên sơn được nữa, lúc này mới xuống ngựa lên núi".
Sất Cát Thiết gật đầu nói: "Đích thực là hai hàng dấu chân, cũng không có
dấu chân của Tháp Cách, bất quá ta nghĩ Văn Vũ Chu quá nửa là vác Tháp
Cách lên núi, nếu không đoạn đường này sớm đã có người phát hiện hành
tung của Tháp Cách".
Thủy Tất Khả Hãn gật đầu, "Sau đó?"
"Sau đó ta dẫn người theo dấu chân, lên tới tận đỉnh núi," Sất Cát Thiết lo
lắng nói: "Nhưng đỉnh núi trống trơn, đưa mắt nhìn khắp, cũng không có
bóng người, hai hàng dấu chân tới sát vách núi thì không thấy đi nơi
khác, cho nên ta chỉ sợ… bọn họ đã từ đỉnh núi nhảy xuống".
Nói tới đây, Sất Cát Thiết thỉnh tội: "Khả Hãn, ta phụ tín nhiệm của người, xin nhận phạt".
Thủy Tất Khả Hãn mặt nhăn mày cau, thầm nghĩ Sất Cát Thiết là người tỉ mỉ,
nên mới cho hắn truy tung, nhưng dấu chân tới vách núi đã không còn, Văn Vũ Chu có lợi hại, cũng không bay lên trời được, thì cũng chỉ có thể
nhảy xuống khe núi, Văn Vũ Chu là người tâm cơ trầm ổn như thế, thì thế
nào mà tự tìm tử lộ? Mới nghĩ tới đây, Thập Bát Đạt đã hỏi, "Thúc phụ,
người không có cho người đi xuống khe núi tìm kiếm sao?"
Sất Cát
Thiết cười khổ, "Tháp Cách sinh tử hưa biết, ta đương nhiên đã cho binh
sĩ xuống khe núi tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì, ta cho bọn họ
tiếp tục tìm kiếm, còn bản thân thì trở về bẩm báo cho Khả Hãn tin tức
này…"
Hắn muốn nói lại thôi, Thủy Tất Khả Hãn trầm ngâm nói: "Sất Cát Thiết, ở đây không có lỗi của ngươi, nếu không phải Linh nhi khư
khư cố chấp, thì làm sao mà chuyện lại tới nước này, đứa con gái này,
không nên…"
Nói tới đây, Thủy Tất Khả Hãn rốt cuộc cất tiếng thở
dài, "Sất Cát Thiết, ngươi cho người tiếp tục tìm kiếm trong sơn cốc,
Thập Bát Đạt, ngươi đi ra lệnh cho binh sĩ, trực tiếp tìm kiếm Hắc ám
thiên sứở nơi nào, bất kể bọn chúng là ai, nếu không giao Linh nhi ra,
thì giết bọn chúng không chừa một ai".
Hắn ra lệnh phân phó
xuống, tất cả mọi người đều lập tức tuân theo, Thủy Tất Khả Hãn nhìn hai người lui ra, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ không thể làm gì được.
Đối với trận sắp đến phải đối kháng, hắn cũng không có nắm chắc phần tất thắng.
Hắn tuy là người đứng đầu thảo nguyên, nhưng cũng giống như Dương Quảng, rất nhiều chuyện không thể làm gì được.
Hắn lúc này tuy uy phong lẫm lẫm, nhưng hắn đời này cũng không tính là như
ý. Người hận nhất của hắn, lại ở tại Dương Châu, người thân nhất của
hắn, lại ở nơi nào không rõ, hắn có thê tử cả đời, lại cùng hắn xu thế
như nước với lửa, hắn có phụ thân vốn nên tôn kính, nhưng lại cả đời bị
hắn xem là hèn mọn, hắn vốn là người đứng đầu thảo nguyên, nhưng đối với rất nhiều chuyện lại chỉ có thể nhẫn nại mà thôi. Chuyện ở Nhạn Môn làm cho hắn ý thức được, Trung Nguyên cho dù phồn hoa làm cho người ta cực
kỳ hâm mộ, nhưng nếu là căn cơ ở thảo nguyên mất đi, có phồn hoa thì
cũng là để người khác hưởng.
Trên mặt sự âm trầm càng đậm, Sất Cát Thiết lại lần nữa tiến lên, thấp giọng nói hai câu.
Thủy Tất Khả Hãn cau mày nói: "Lương Sư Đô này có dựa vào được không?"
Sất Cát Thiết gật đầu nói: "Người này là đại phiệt Quan Lũng , dã tâm bừng
bừng, bất quá tương đối mà nói, tại Sóc Phương thực lực có chút đơn bạc, nếu được chúng ta ủng hộ, trực tiếp bắc hạ công lấy Tây Kinh, làm cho
Trung Nguyên đại loạn. Đến lúc đó châu chấu bắt ve, hoàng tước ở phía
sau, Khả Hãn có thể ngồi hưởng thành quả, chẳng phải xưng bá thiên hạ
sao?"
Thủy Tất Khả Hãn lại cau mày nói: "Ta chỉ sợ một mình Lương Sư Đô này cũng không làm được trò trống gì".
Sất Cát Thiết cười nói: "Một mình Lương Sư Đô đương nhiên không được, nhưng Quan Lũng Sơn Tây đã có nhiều người muốn phụ thuộc Khả Hãn, trừ Lương
gia Sóc Phương, còn có Tiết gia Kim Thành, Lưu gia Mã Ấp, Lý gia Vũ Uy
mấy ngày này cũng trước sau cùng chúng ta tiếp xúc, thổ lộ ý muốn mua
ngựa mượn binh, phụ thuộc Khả Hãn…"
"Trung Nguyên này sao lại có
nhiều kẻ hèn hạ vô sỉ như vậy?" Thủy Tất Khả Hãn mắng. Hắn trước kia vẫn sống ở dưới cái bóng Dương Quảng, nói là thống hận, trong lòng càng
nhiều là sự tự ti. Hắn tự ti phụ thân là một kẻ nhu nhược, không tiếc
hàng năm đến Tùy triều xưng thần, nam nhi Đột Quyết cho dù chết trận sa
trường, khinh bỉ bị bệnh chết trên giường, nhưng phụ thân hắn lại xem
như là chết bệnh ở trên giường, làm cho hắn trong lòng hổ thẹn, hắn mặc
dù biết nếu muốn báo thù cũng phải dựa vào người Trung Nguyên, dù sao
lúc trước bốn mươi vạn đại quân nam hạ, nhưng ngay cả một cái thành Nhạn Môn cũng không thể công phá, đã cho hắn biết. Thảo nguyên không thể
thực hiện việc đánh chiếm Trung Nguyên theo cách đó, mà phải dựa vào
những kẻ vì ích lợi của mình mà vứt bỏ ích lợi của đất nước này.
Sất Cát Thiết lại nở nụ cười, "Khả Hãn, nếu không có nhiều kẻ hèn hạ vô sỉ
như vậy, chúng ta muốn đánh chiếm Trung Nguyên cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bất quá chúng ta tạm thời lợi dụng những kẻ nhu nhược này, đợi thời cơ chín mùi, thay thế cũng không muộn. Ta cùng Thập Bát Đạt gần
đây đóng quân ở chỗ này, vẫn cùng các nhà ở Quan Lũng liên lạc, mấy ngày trước đây người của Lưu gia ở Mã Âp cũng đã tới, hôm nay người của
Lương gia Sóc Phương lại tới, đợi khi khai xuân, ngựa của chúng ta có
thể cung cấp cho Bắc Cương để nổi loạn, cũng chính là thời cơ của chúng
ta.."
Sất Cát Thiết nhìn thấy Khả Hãn rốt cuộc có điểm tươi cười, cẩn thận nói:
"Khả Hãn. Nhưng có chuyện ta chỉ sợ người còn chưa biết…"
"Là cái gì?" Thủy Tất Khả Hãn cau mày nói.
Sất Cát Thiết lần này thấp giọng ghé vào tai hắn nói vài câu, Thủy Tất Khả
Hãn chợt vỗ mạnh bàn, chấn cho chén trà trên bàn nhảy loạn, "Ngươi nói
đây là sự thật?"
Sất Cát Thiết sắc mặt ngưng trọng, "Ta không dám nói bậy, cái này đều là ta mấy ngày nay tìm hiểu biết được. Khả Hãn,
cho nên ta cho rằng, lúc này không thể quá chú ý tới Văn Vũ Chu, mà dốc
toàn lực đối phó với Khả Đôn thì hay hơn".
"Lão bà này" Thủy Tất
Khả Hãn nắm chặt nắm tay, "Ta hận không thể đem nàng ta ra chặt làm ngàn mảnh, chỉ là nàng rta hiện tại đối với ta rất cảnh giác, hộ vệ bên
người nghiêm ngặt, muốn giết thật sự khó. Lão bà này tâm cơ thâm hậu, từ khi gả cho kẻ nhu nhược là cha ta, thì đã bắt đầu thu mua lòng người,
tại thảo nguyên rất có uy vọng. Ta nếu vọng động xuất binh, chỉ sợ làm
cho thảo nguyên đại loạn…"
Sất Cát Thiết mỉm cười nói: "Thật ra
rất nhiều lúc, không cần động binh vẫn có thể làm được việc. Ta có một
kế trừ Khả Đôn, không biết Khả Hãn có đồng ý hay không".
"Ngươi cứ nói" Thủy Tất Khả Hãn có chút hứng thú.
"Hôm nay Lương Sư Đô phái đệ đệ Lương Lạc Nhi của hắn đến đây cầu ngựa, ta
nói với hắn thảo nguyên thiếu ngựa, rất nhiều sĩ tộc muốn, hắn hiện tại
rất là lo lắng… căn cứ theo ta quan sát, hắn dẫn theo hai cao thủ đến
đây, một người tên là Tố Hạ Toại, người kia tên là Tố Tân Lão Nhi. Mấy
ngày nữa thảo nguyên sẽ cử hành Tát Mãn đại hội, Khả Đôn giả nhân giả
nghĩa, khẳng định sẽ đi vì người thảo nguyên mà cầu phúc, chúng ta bắt
Lương Lạc Nhi phái người đi ám sát, sự tình thành thì nhất lao vĩnh dật
(cực một lần mà nhàn vĩnh viễn), vì Khả Hãn giải quyết tâm phúc đại họa
này. Cho dù thất bại, bọn họ cũng tuyệt đối không thể đổ lên trên người
chúng ta".
Thủy Tất Khả Hãn mỉm cười nói: "Chủ ý này không tệ".
"Đã như vậy, Khả Hãn có động binh đối phó với Văn Vũ Chu trước không?" Sất Cát Thiết hỏi.
Thủy Tất Khả Hãn lắc đầu, "Tạm hoãn động binh cũng không càn thiết, ngươi
nghĩ rằng ta thật sự muốn tiêu diệt Văn Vũ Chu sao?" Sất Cát Thiết sửng
sốt, "Vậy ý Khả Hãn là gì?"
Thủy Tất Khả Hãn thản nhiên nói:
"Ngươi và ta cũng ở tại Trung Nguyên một thời gian lâu, ngươi chẳng lẽ
không có nghe nói qua điển cố Mượn đường diệt Quắc (*) sao?"
Sất Cát Thiết trước mắt sáng ngời, "Khả Hãn ý nói, chúng ta tiêu diệt Văn Vũ Chu là giả?"
Thủy Tất Khả Hãn cười lạnh nói: "Không sai, Văn Vũ Chu thì có là gì, bất quá chỉ là một con trùng ở thảo nguyên mà thôi, lăn qua lăn lại nhiều năm
như vậy, thành tựu cũng có hạn, ta cần gì phải cố sức tìm hắn gây phiền
toái. Bất quá lúc này đã có cớ Linh nhi mất tích, chúng ta cũng nên lợi
dụng. Ta cho ngươi tiếp tục tìm kiếm Thủy Linh, giống trống khua chiêng, lại cho Thập Bát Đạt đi tìm Văn Vũ Chu gây phiền toái, nhưng lại không
nóng nảy tấn công. Hắc ám thiên sứ một mực vẫn lui tới ở phụ cận Xích
Tháp, cũng là phía bắc của Bạt Dã Cổ, Phó Cốt…"
Sất Cát Thiết rốt cuộc tỉnh ngộ lại, "Đây là KhảHãn muốn cho Thập Bát Đạt dẫn binh đi
trước, đến lúc đó đối với Khả Đôn hình thành xu thế tiền hậu giáp kích?
Trước kia chúng ta xuất binh luôn bị nắm bắt trước, lần này xuất binh
lại làm cho người ta bắt không được nhược điểm!"
Thủy Tất Khả Hãn vỗ vỗ vai Sất Cát Thiết, "Đệ đệ, ngươi nói không sai, đến lúc đó nếu là mưu kế của ngươi không được, ta sẽ phân binh hai lộ, tiền hậu giáp
kích, nhất nhát diệt đi thế lực của lão bà này. Về phần lấy cớ…"
Hắn nói tới đây, hắc hắc cười lạnh hai tiếng, không nói gì nữa, Sất Cát
Thiết lại cười nói: "Thì ra Khả Hãn sớm đã có diệu kế đối phó với lão
bà, nói như thế, ta thật ra là làm điều thừa rồi".
Thủy Tất Khả
Hãn lắc đầu nói: "Mưu kế của ngươi cũng tốt, ám sát không được thì mới
dùng kế khác, về phần những chuyện khác, ta nghĩ ngươi hẳn là biết nên
làm như thế nào".
Sất Cát Thiết do dự nói: "Khả Hãn, người nếu
sớm có tính kế, vậy gian tế lẫn vào doanh trại có thật sự chính là Văn
Vũ Chu hay không?" Hắn vẫn đối với đại ca này có chút kính sợ, thà rằng
kháng cự Tùy triều tứ hôn, cũng không dám phản bội Khả Hãn, thật sự là
vì đại ca rất có năng lực. Hiện tại hắn thậm chí có chút hoài nghi,
người lén lẫn vào doanh trại có khả năng là Thủy Tất Khả Hãn sai đi, bất quá là làm trò cho người người xem, nếu không tại sao Thủy Linh mới bị
bắt, Thủy Tất Khả Hãn đã lập tức nghĩ ra kế sách đối phó với Khả Đôn như vậy.
Thủy Tất Khả Hãn cau mày, khẽ thở dài một hơi, "Vô luận là
ai, hắn lẫn vào nơi này, hiển nhiên là không có ý tốt. Người này thân
thủ cực cao, đúng là hiếm thấy, Linh nhi hiện tại… không biết thế nào…"
(*): Mượn đường diệt Quắc, lợi dụng hòa hoãn địch để rồi quay lại tấn công
bằng lợi thế do chính địch tạo ra cho mình. Tấn Hiến công theo lời Tuân
Tức mang đồ vàng ngọc hối lộ nước Ngu với lý do mượn đường nước Ngu để
đánh nước Quắc, thực chất là Tấn Hiến công sợ Ngu sẽ sai quân cứu nước
Quắc. Sau khi Tấn đánh tan nước Quắc, Ngu chỉ còn trơ trọi một mình, Tấn Hiến Công bèn đem quân quay về diệt nốt nước Ngu.
"Ngươi không
phải Văn Vũ Chu!" Một thanh thúy thanh thúy vang lên trong sơn động.
Thủy Linh đang ngồi dưới đất, nhìn ngọn lửa nhảy nhót, đột nhiên nói ra
một câu.
Nàng cũng không có bị trói, vẫn mặc áo da cừu trắng, bất quá cũng đã tro bụi đầy người, Thủy Linh vẫn lơ đểnh, phảng phất như
đang ngồi không phải là sơn động âm u lạnh lẽo, mà là đang ở trong chiên trướng nhà mình. Ánh lửa chớp động, chiếu làm khuôn mặt của nàng ửng
đỏ, làm cho có vài phần ngạc nhiên, vài phần hưng phấn, một ít kích
động, nhưng lại thiếu phần sợ hãi. Thái độ của nàng thoạt nhìn, không
giống như bịcầm tù, mà là đang đi chơi vậy.
Đây là một sơn động
có chút kín đáo, bốn phía có mấy cửa động, thoạt nhìn thông ra khắp
hướng, nhưng lại không có nửa điểm ánh sáng tiến vào, hiển nhiên là đang ở trong bụng núi.
Thủy Linh ngồi ở bên cạnh đống lửa, hai người
kia lại đang ngồi dựa vào vách núi, một người sắc mặt có chút tái nhợt,
khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Người còn lại vẫn khăn đen bịt
mặt, ngẩng đầu nhìn nóc sơn động, như đang suy nghĩ cái gì đó.
Dưỡng thần là lão Tam, người đang suy nghĩ đương nhiên chính là Tiêu Bố Y.
Ba người thoạt nhìn đều hoàn hảo vô khuyết, không chút nào giống nhảy khe núi liều mạng, ngược lại rất thoải mái.
Nghe được Thủy Linh hỏi, Tiêu Bố Y vẫn nhìn lên nóc động, tùy ý để nàng nói
chuyện, tựa hồ nó động so với Thủy Linh còn đẹp mắt hơn rất nhiều.
Thủy Linh cũng không tức giận, tự nói: "Ngươi nếu là Văn Vũ Chu, ý nghĩ rõ
ràng, cũng biết lần này đã gây ra họa lớn. Khả Hãn biết ngươi bắt cóc
ta, Hắc ám thiên sứ chỉ sợ mỗi người đều phải xuống địa ngục, ngươi có
thể nào lãnh đạm tự nhiên nhàn nhã ở chỗ này? Cho nên ta kết luận ngươi
cũng không phải là Văn Vũ Chu, cái này ta nói đúng không? Ngươi thật ra
có nói không, ngươi nếu không nói, ta có thể đi".
Nàng đứng lên, làm bộ phải đi, Tiêu Bố Y rốt cuộc xoay qua, làm một tư thế xin cứ tự nhiên.
Thủy Linh giật mình đứng lại, lớn tiếng nói: "Ta là tù binh của ngươi, ta đi ngươi chẳng lẽ không gấp sao?"
Lão Tam hừ lạnh nói: "Nơi này sơn động thông thoáng, cô kêu to như thế, cẩn thận sẽ đưa sói tới".
"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao?" Thủy Linh khinh thường nói, nhưng ánh mắt lại
nhìn Tiêu Bố Y. Đối với nam nhân che mặt này, nàng rất là tò mò, cố ý
nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn dẫn dắt bọn họ nói chuyện.
Nàng vốn hẳn phải sợ hãi bất an, dù sao nàng cũng là bị người ta bắt đến nơi đây, nhưng cho tới bây giờ, nàng hiện tại trong lòng mình lại không có
nửa phần hoảng sợ, ngược lại có sự thả lỏng không nên lời, cảm giác này
thật sự là rất kỳ quái.
Lão Tam hừ lạnh một tiếng, không nói
nhiều nữa, thầm nghĩ nữ nhân này chính là phiền toái, không biết Tiêu
lão Đại sẽ xử trí nàng như thế nào.
Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn nóc
động, trong lòng đang suy nghĩ, Khả Hãn một mực liên lạc Quan Lũng chư
phiệt, hiện tại là trời đông giá rét, xuất binh không tiện, nên đợi tới
khai xuân, nói vậy binh mã sung túc, biên thùy đang muốn phản. Khả Hãn
thì vẫn không thể xua quân nam hạ, thật sự là sợ hậu viện bốc hỏa, nói
như vậy, ngày hắn đối phó Khả Đôn cũng không còn xa nữa?
Hắn nghĩ tới xuất thần, cũng hoàn toàn không để ý tới Thủy Linh ở bên người.
Thủy Linh lại nói: "Các binh sĩ này cũng ngu ngốc, đến bây giờ còn chưa
có tìm được chúng ta. Các ngươi vác ta đi tới vách núi, rồi lại theo dấu chân mà lộn trở lại sơn động, bọn họ chẳng lẽ không có phát hiện? Bọn
họ chẳng lẽ thật sự đã cho ta cùng hai người các ngươi đã cùng nhau nhảy xuống vực? Ngu xuẩn, ngu xuẩn không chịu được".
Lão Tam lạnh
lùng nói: "Rất nhiều chuyện chính là thấy cũng chưa chắc là đã đủ, nhưng nhìn không thấy chính là nghĩ không ra. Những người dẫn binh trong đó
có cả ca ca, thúc phụ, thậm chí cha của cô, đến bây giờ còn chưa có
người nào tìm đến đây, cô mắng như vậy, không phải cũng mắng cả bọn họ
sao?"
Thủy Linh hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ đều là ngu xuẩn, đừng
nói là bọn họ không có ở đây, cho dù ở chỗ này, ta cũng mắng như vậy".
Lão Tam sửng sốt, thật không ngờ nữ tử này thoạt nhìn xinh đẹp như hoa, khi lên tiếng lại có chút điêu ngoa.
Tiêu Bố Y mặc kệ, mơ hồ đoán được Thủy Linh tại sao lại mắng cha mình là ngu xuẩn, Thủy Linh lại đột nhiên xông đến bên cạnh hắn, lớn tiếng nói:
"Ngươi chẳng lẽ đã biến thành kẻ điếc?"
Nàng cơ hồ đến sát bên
tai Tiêu Bố Y mà hét lên, làm cho Tiêu Bố Y cũng giật mình, nhìn thấy
nàng ta đang đắc ý cười, không khỏi lắc đầu, "Cô đi đi, ta không làm khó dễ cô, động này thông thoáng, cách sườn núi cũng không xa, cô trực tiếp từ đây đi ra ngoài, rất nhanh có thể tới sườn núi, ta nghĩ hiện tại Khả Hãn hẳn là còn đang tìm cô, cô đi ra đi. Cũng không có gì nguy hiểm,
rất nhanh có thể quay về".
Thủy Linh sửng sốt, "Ngươi không sợ ta dẫn binh lại đây bắt ngươi?"
Tiêu BốY lạnh nhạt nói: "Trên đời này ai có thể bắt được ta?"
Hắn thuận miệng nói, tuy bình thản, nhưng trong mắt Thủy Linh lại đầy vẻ
cuồng ngạo, nàng nhìn thật lâu nam tử trước mắt này, nhất thời không nói gì.
"Võ công của ngươi đích xác là rất cao minh, nhưng không lẽ
cũng không sợ thiên quân vạn mã sao?" Thủy Linh đột nhiên nói: "Bốn thủ
hạ của phụ thân đều là cao thủ, ta chính mắt nhìn thấy bọn họ mỗi người
đều có thể lấy một địch mười, ngươi lại một đao chém chết một người, võ
công hiển nhiên so với bọn hắn còn cao minh hơn nhiều".
Tiêu Bố Y khó hiểu nói: "Cô rốt cuộc muốn nói gì?"
"Ngươi dẫn ta đến thì ta đến, đuổi ta đi thì ta đi, vậy ta chẳng phải rất mất
mặt sao?" Thủy Linh ngược lại ngồi xuống bên cạnh Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Chẳng lẽ cô muốn ta đem cô trói lại, chém cô thành mười bảy mười tám khối, thì cô mới có mặt mũi sao?"
Hắn trong lời nói có chứa ý uy hiếp, Thủy Linh lại cười rộ lên, "Ta biết
người có võ công cao đều rất cuồng ngạo. Bực đại cao thủ như ngươi bắt
tiểu nữ tử để thoát thân, đã xem như là mất mặt rồi, giờ còn khi dễ nữ
tử không có lực hoàn thủ như ta, quá nửa là càng không muốn".
Tiêu Bố Y cũng thật không ngờ nàng ta nói đạo lý rõ ràng, lạnh nhạt nói: "Cô thích đi thì đi, thích ở thì ở, bất quá ta thật ra phải đi, cô nếu
không sợ ta…"
"Ta sợ ngươi, ta tại sao phải sợ ngươi?" Thủy Linh
ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Bố Y, "Ngươi rốt cuộc là
ai? Ngươi vẫn không nói. Chẳng lẽ là sợ ta sau này trả thù?"
Tiêu Bố Y đột nhiên lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, "Cô nhất định phải biết tên của ta, có biết hậu quả không?"
Thủy Linh vốn vẫn thấy hắn dể gần, nhìn thấy thần thái này của hắn, không
khỏi thân thể bật ngưa ra sau, có chút sợ hãi. Chỉ trong chốc lát, người này mới vừa rồi vẫn tao nhã lịch sự lại như biến thành ma quỷ ăn thịt
người, hơn nữa dưới ánh lửa bập bùng, sơn động âm u, trong lòng không tự chủ được mà tim đập thình thịch, trong lúc nhất thời quên cả trả lời.
Tiêu Bố Y bỗng nhiên đứng lên, giải khai vạt áo, Thủy Linh sợ đến nhảy dựng
lên, cuống quít lui ra phía sau, lấy tay ôm ngực nói: "Ngươi muốn làm
gì?"
Tiêu Bố Y cởi áo choàng xuống, trở ngược lại cười lạnh nói:
"Cô chẳng phải hỏi ta là ai, ta cũng nên nói cho cô biết" Hắn trở áo
choàng lại, đỏ tươi một màu, dưới ánh lửa chiếu rọi, màu đỏ trên áo
choàng giống như yêu ma quỷ quái đang nhảy múa.
Thủy Linh ngẩn ra tại chỗ, không có nói lời nào, tựa hồ đã bị màu đỏ của áo choàng hù
dọa. Tiêu Bố Y hung tợn nói: "Cô đoán không sai, ta đích xác không phải
Hắc ám thiên sứ, hoàn toàn ngược lại, ta là Đại đầu lĩnh Nhất Trận
Phong. Lần này đến đây, cố ý vu oan giá họa cho Hắc ám thiên sứ, cô nếu
như đã biết…"
Hắn lời còn chưa dứt, Thủy Linh đã ôm bụng cười, cái này ngược lại làm cho Tiêu Bố Y sửng sốt.
Thủy Linh cười có chút vui vẻ, một hồi lâu mới chỉ vào Tiêu Bố Y nói: "Ngươi là Đại đầu lĩnh Nhất Trận Phong?"
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Cô không tin?" Hắn tự nghĩ diễn trò không kém, giả
bộ cứ như thật, cũng không biết sơ hở chỗ nào. Dù sao Nhất Trận Phong
cũng tốt, Hắc ám thiên sứ cũng được, đều là đại địch của Thủy Tất Khả
Hãn, tùy tiện cho bọn họ đoán, nghi thần nghi quỷ cũng tốt, nhưng nhìn
điệu bộ lúc này, Thủy Linh đúng là không tin.
Thủy Linh tiến lên vài bước, cơ hồ là áp sát người Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y nhíu mày, nhưng không có né tránh.
Cũng may Thủy Linh cũng không có bức tới nữa, chỉ nhìn vào hai mắt hắn nói:
"Ngươi nếu nói là người khác, a miêu a cẩu, ta nói không chừng còn có
thể tin, nhưng ngươi nói mình là Đại đầu lĩnh Nhất Trận Phong, thì thật
là chuyện nực cười. Ngươi có biết Đại đầu lĩnh Nhất Trận Phong…"
Nàng nói tới đây, lại cẩn thận nhìn Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y bị nàng nhìn đến
nổi da gà, nhưng lại vẫn có thể trấn định nói: "Cô không lẽ muốn nói cho ta, cô mới là Đại đầu lĩnh Nhất Trận Phong".
Thủy Linh lại nở nụ cười, "Ta đương nhiên không phải, nhưng ta đã thấy qua Đại đầu lĩnh
Nhất Trận Phong, ta cũng biết, ngươi tuyệt đối không phải!"
Tiêu
Bố Y trong lòng chợt động, thầm nghĩ Nhất Trận Phong chẳng lẽ thật sự
cùng Thủy Tất Khả Hãn có cấu kết, nếu không Thủy Linh sao có cơ hội gặp
qua? Đã có thể tính cấu kết, cũng là chuyện cực kỳ bí ẩn, Thủy Linh làm
sao mà biết?
"Xem ra cô đối với Đại đầu lĩnh thật sự quen thuộc, cho dù che mặt cũng có thể nhận ra".
Thủy Linh vẫn cười, hết sức vui vẻ, "Không có quen thuộc như vậy, nhưng nói
cho ngươi biết một điểm, Đại đầu lĩnh Nhất Trận Phong cả mặt là màu vàng nhạt, cho dù trán cũng vậy, trán ngươi lại chẳng khác gì người thường,
đương nhiên không có khả năng là Đại đầu lĩnh".
Tiêu Bố Y ngưng
mi thầm nghĩ, không biết người có mặt màu vàng nhạt có những ai, còn
chưa nói gì nữa, thì đột nhiên hai hàng lông mày nhướng lên.
Thủy Linh chú ý tới sắc mặt của hắn thay đổi, không khỏi lui ra phía sau
mộtbước, lão Tam đột nhiên thấp giọng nói: "Bọn họ đã phát hiện ra sơn
động".
Một thanh âm xa xa truyền đến, như hư vô mờảo, rồi lại như ở bên tai, "Nơi này có một sơn động, Tháp Cách không biết có ở bên
trong hay không!"
Ngay sau đó có tiếng bước chân truyền đến, xa xa hỗn loạn.
Tiêu Bố Y cũng không bối rối, mỉm cười nói: "Quân Đột Quyết rốt cuộc đã tìm tới, lão Tam, ngươi hiện thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại, lão Đại, chúng ta cũng nên đi thôi?" Lão Tam đứng lên, hoạt động gân cốt.
Tiêu Bố Y gật đầu, lão Tam bước đi trước, ngược với hướng với quân Đột
Quyết, Tiêu Bố Y theo sát sau, mới đi được vài bước, quay đầu nhìn qua,
trong mắt có ý cười, "Cô đi theo ta làm cái gì?"
Thủy Linh nghe
được quân Đột Quyết đến, lại không có đi ra ngoài gặp, ngược lại lặng
yên không một tiếng động theo sát sau Tiêu Bố Y, thấy hắn dừng lại,
thiếu chút nữa là đụng vào người hắn.
"Chạy trốn".
"Chúng
ta cùng quân Đột Quyết thế bất lưỡng lập, nếu gặp mặt thì tất sẽ là
ngươi chết ta sống, cho nên mới chạy trốn. Cô là Tháp Cách Đột Quyết,
chạy trốn để làm gì?"
Thủy Linh thu liễm nụ cười, chu miệng nói,
"Ngươi tên cũng không có nói cho ta, ta cũng không cần nói cho ngươi,
con đường này không phải là ngươi mua rồi chứ?"
"Không phải".
"Ta có thể đi chứ?"
"Đương nhiên".
Thủy Linh đẩy Tiêu Bố Y ra, lẩm bẩm nói: "Vậy còn không mau đi, bọn họ sắp đuổi tới rồi".
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Cô thoạt nhìn so với chúng ta còn muốn sợ quân Đột Quyết hơn".
Hắn tuy nói chuyện, nhưng dưới chân cũng không chậm, theo sát phía sau lão
Tam, Thủy Linh cũng không dám chậm trễ, đã không còn ánh lửa, trong sơn
động tối đen, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đơn điệu, rất là kinh khủng, Thủy Linh khẩn trương nhìn chằm chằm bóng người ở phía trước, không dám tụt lại, chỉ sợ lạc lối trong bóng tối, tiếng bước chân kiên định tựa
hồ đã biến thành sự dẫn lối duy nhất của nàng!