Tinh binh Đại Tùy tính chuẩn thời gian, sau
khi Bùi Hành Quảng đánh phá doanh trại thứ nhất xong, như kiến tràn tới
không dứt, đạo phỉ lúc này mới kinh ngạc sợ hãi, đã hiểu trước mắt đã
không phải là nội loạn tranh chấp quyền lợi trong trại.
Nội loạn
trong trại không liên quan tới bọn họ, quản ai là đương gia, bọn họ chỉ
cần đi theo kiếm cơm no bụng là được, nhưng binh sĩ Đại Tùy công tới thì đã là chuyện quan hệ tới tính mạng.
Tùy binh đến là chuyện
thường, nhưng Tùy binh đến nhiều như thế, nhanh như thế, mãnh liệt như
thế, lao thẳng vào trung tâm Ngõa Cương, lại là chuyện trước đó chưa
từng có.
Các đạo phỉ nhìn thấy số lượng quan binh Đại Tùy, cũng đã bỏ qua sự chống cự, chỉ nghĩ đến mạng sống.
Tùy binh lập tức khống chế đạo phỉ bốn phía, nhưng lúc này người chết đã
lấp đầy nửa hào sâu, máu đã nhiễm đỏ đất, nơi nơi đều là đao quang kiếm
ảnh, tiếng chém giết kêu gào.
Máu tươi lan tràn theo gió núi, sáng lạng chói mắt, sinh mệnh suy kiệt dưới ánh mặt trời, không thể tránh được.
Tùy binh người đông thế mạnh, lập tức chiếm lấy trại ngoài của Ngõa Cương,
một lát đã thay đổi công thủ, tùy binh bắt được đạo phỉ, lại đổi đồ của
đạo phỉ thành Tùy binh, tay buộc lụa hồng tiếp tục đi tới, tiếp ứng Bùi
Hành Quảng.
Bọn họ tay buộc lụa hồng là để phân biệt đạo phỉ Tùy
binh, người của Ngõa Cương chỉ nghĩ chung quanh đều là phản loạn, huy
đao chém loạn, làm bị thương không ít đồng bạn, Tùy binh giả dạng làm
đạo phỉ, mỗi lần xuất đao đều chém trúng kẻ địch thực sự.
Những
người giả làm đạo phỉ đều là tinh binh trong doanh trại chọn ra, có thể
lấy một địch mười, nghe lệnh không chần chờ, nhanh chóng đuổi theo hướng Bùi Hành Quảng.
Bùi Hành Quảng dẫn đội một đường đi vội, qua triền núi, vượt qua khe suối, rất nhanh đã đến trại thứ hai của Ngõa Cương.
Đi theo Bùi Hành Quảng đều là thủ hạ của Tôn Thiếu Phương, Tôn Thiếu
Phương cũng ở trong đó, mới vừa rồi hắn dẫn người bảo vệ yếu đạo, không
cho ai chạy trốn báo tin. Giờ phút này cùng Bùi Hành Quảng hợp binh một
chỗ, công phá doanh trại thứ hai.
Tiêu Bố Y có lệnh, xuất binh
bất ngờ nhanh chóng thì phá trại không khó, nhưng làm cho Địch Nhượng
không có khả năng phản kháng là khó khăn nhất, chỉ cần Bùi Hành Quảng có thể dụng kỳ binh phá ba doanh trại lập công đầu, đại quân Tùy binh mới
có thể thành công.
Binh lệnh như núi, Bùi Hành Quảng cùng Tôn Thiếu Phương đều ghi nhớ lời Tiêu Bố Y phân phó, không dám chậm trễ.
Doanh trại Ngõa Cương ở khắp các núi, nếu không phải Địch Hoằng cùng Cổ Hùng
phi thường quen thuộc nơi này, vẽ lại bản đồ thì người thường đến đây đã sớm bị lạc phương hướng.
Bùi Hành Quảng sớm đem địa hình ghi tạc trong lòng, lập tức tiếp cận doanh trại, vẫn mang theo mã sóc, dựa theo miêu tả của Địch Hoằng, thủ vệ doanh trại trước mắt tên là Trương Đồng
Nhi, cũng có chút bản lĩnh, mà các trại của Ngõa Cương bởi vì liên tiếp
bị Trương Tu Đà tiễu trừ hỏa thiêu, cho nên cũng không cố sức gia cố
công sự phòng ngự, doanh trại cũng không khó phá.
Bởi vì Ngõa
Cương vô luận điếu kiều hay tháp canh, hào sâu cũng chỉ có thể ngăn cản
nhất thời, nếu muốn chống đỡ được sức tấn công của trọng binh Đại Tùy,
quả thực là si tâm vọng tưởng. Ngõa Cương cướp phá nhiều năm, so với
trang bị của Tùy binh vẫn là như ăn xin so với phú ông. Đối với Trương
Tu Đà cũng không có biện pháp, Địch Nhượng xem sự phòng ngự của các
doanh trại là chỉ để kéo dài thời gian để chạy trốn, mỗi lần đợi cho Tùy binh tấn công tới sơn trại, Địch Nhượng dẫn theo thân tín đã sớm trốn
vào trong núi sâu.
Doanh trại trong các núi có tám cái, Địch
Nhượng và thân tín dĩ nhiên là ở các doanh trại sau cùng, nghĩ đến lời
phân phó của Tiêu Bố Y, Tôn Thiếu Phương đưa tay nắm lấy một người nói:
"Ngưu Vượng Sơn, lát nữa ngươi lừa mở được cửa trại, ta ghi cho ngươi
một công. Ngươi nếu dám phá hỏng chuyện của chúng ta, đừng trách đao của ta không có mắt".
Ngưu Vượng Sơn có chút run run, giây lát nói: "Tôn tướng quân yên tâm, tiểu nhân sẽ dốc hết khả năng".
Bùi Hành Quảng mím môi, chỉ nhìn về phía trước, "Ngươi dụ Trương Đồng Nhi ra là được, chuyện còn lại để chúng ta giải quyết".
Ngưu Vượng Sơn mới vừa rồi nhìn thấy thần võ của Bùi Hành Quảng, lòng vừa sợ hãi vừa khâm phục. Mười mấy người hóa trang đơn giản đem mỡ gà bôi lên
trên người, đến trước sơn trại, thì đã có người mơ hồ nghe được phía
trước có động tĩnh, đều vọt ra phía trước cửa trại.
"Ngưu Vượng Sơn, sao lại thế này?" Quân giữ cửa lớn tiếng quát hỏi.
Ngưu Vượng Sơn mếu máo nói: "Đại sự không ổn rồi, Địch đương gia không biết
vì sao, tiến vào trại thấy người là chém, các ngươi nhanh đi báo cho
Trương Tướng giáo, để hắn đến trại trước khuyên bảo".
Quân thủ trại đã mở cửa trại, bên trong hấp tấp đi ra một người, một tay chụp lấy Ngưu Vượng Sơn: "Rốt cuộc là thế nào?"
Người nọ thân hình cao lớn, hai mắt như điện, thân thủ cực nhanh, ra tay là
đã chụp lấy Ngưu Vượng Sơn, làm cho hắn không thể né tránh.
“Trương Tướng giáo…" Ngưu Vượng Sơn không ngờ Trương Đồng Nhi lại đến nhanh như vậy, nhiều ít cũng có chút bối rối.
Trương Đồng Nhi liếc mắt nhìn qua, thấy Bùi Hành Quảng rất lạ mắt, trong tay
còn cầm mã sóc, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Ngươi cầm trong tay cái gì
vậy?"
Hắn đương nhiên nhận ra trong tay Bùi Hành Quảng là mã sóc, nhưng thứ này tuyệt không phải người bình thường trong sơn trại có thể
xử dụng được, người bình thường sử dụng mã sóc đều là cấp bậc tướng
lĩnh, cũng phải là người cao to, Bùi Hành Quảng nhìn không có gì đặc
biệt lại cầm thứ này, thực không tầm thường.
Nhưng hắn lại nằm mơ cũng không có nghĩ đến binh sĩ Đại Tùy đã sớm chiếm lĩnh sơn trại ở núi trước, đơn giản là án theo lẽ thường, có người tập kích trại, ở phía
trước sẽở cảnh báo trước, tuyệt không im lặng như thế.
Bùi Hành
Quảng nghe được Trương Đồng Nhi hỏi, đã sớm nghĩ tới câu trả lời, đưa
tay đem mã sóc đưa qua, "Trương Tướng giáo, Địch đương gia đã giết Đan
Tướng giáo, đây là mã sóc của hắn…"
Trương Đồng Nhi thất thanh nói: "Đan Hùng Tín cũng đã chết?"
Hắn lời còn chưa dứt, mã sóc đã theo gió lạnh đâm vào bụng hắn, Trương Đồng Nhi chấn động, cực lực co bụng, hai tay vung ra chụp lấy mũi nhọn của
mã sóc, hai tay tuy đau đớn nhưng mã sóc còn cách bụng hắn chừng vài
tấc.
"Các ngươi làm gì?" Trương Đồng Nhi quát lớn, hai tay đầy máu, không dám buông ra.
Bùi Hành Quảng hít vào một hơi, hai tay vận sức, cất bước vọt tới trước,
Trương Đồng Nhi hai tay giữ mã sóc không được phải liên tục thụt lùi,
bỗng nhiên phía sau đụng vào một thân cây, trong lòng chợt lạnh, rốt
cuộc đã ngăn không được mã sóc. Bùi Hành Quảng gầm nhẹ một tiếng, mã sóc đã thoát khỏi trói buộc mà đâm thấu bụng của Trương Đồng Nhi, đem hắn
đóng đinh ở trên cây!
Trương Đồng Nhi nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay lại nắm chặt cán sóc, khóe miệng đã chảy ra máu tươi, Bùi Hành
Quảng hừ lạnh một tiếng, rung tay rút mã sóc ra, ra lệnh: "Giết!"
Địch Nhượng mấy ngày nay cũng không thoải mái.
Khi mờ mịt từ trong mộng tỉnh lại, đẩy cái đùi trắng như tuyết của tiểu
thiếp đang gác trên người hắn xuống. Khi xoay người ngồi dậy, chợt thấy
mí mắt không ngừng giật.
Hắn vẫn cảm thấy có họa ở trên thân.
Khi đại nghiệp được bảy năm thì hắn bắt đầu tạo phản, nhưng hiện nay đã qua hơn năm năm, hắn vẫn chưa làm nên trò trống gì, huynh đệ bên người chết đi rồi lại đến, cứ vậy không thôi. Vốn trước đây coi trọng Từ Thế Tích
có tài, mới cứu cả nhà hắn, chỉ mong hắn tri ân báo đáp, không nghĩ đến
Từ Thế Tích đến đây, mới chuyển vận được chút ít, thì đã bị đại ca đuổi
đi.
Đúng là thứ không ra sao, Địch Nhượng trong lòng thầm mắng
Địch Hoằng, nhưng đó là đại ca của hắn, có bực thì Từ Thế Tích cũng đã
đi rồi không biết đã tới nơi nào, hắn cũng không thể đem đại ca đuổi đi.
Tuy đã tìm mọi nơi, nhưng vẫn tìm không ra Từ Thế Tích ở nơi nào, điều này
làm cho Địch Hoằng khá lo âu. Hắn tuy nhiên có chút già, cũng có chút
tàn nhẫn, nhưng ít nhất cũng biết, sơn trại muốn chấn hưng bằng vào một
đám võ phu tuyệt đối không thành được gì, chỉ có loại nhân vật văn võ
toàn tài như Từ Thế Tích mới có căn cơ để phát triển.
Địch Nhượng nhìn mái đầu bạc trong gương, già rồi, Địch Nhượng trong lòng thở dài.
Ai cũng cảm thấy hắn làm trại chủ thì phong cảnh vô hạn, nhưng ai có thể biết tâm cảnh lo lắng của hắn, tâm tình như chuột sợ mèo thế này thì ai có thể hiểu thấu được?
"Trại chủ, đại sựkhông ổn" Một người xông vào thở phì phò.
Tiểu thiếp thét lên một tiếng, đưa tay kéo mền lên che người, làm cho Địch Nhượng lộ hết cả ra.
Địch Nhượng đang suy nghĩ thì bị làm cho giật mình, cũng không che chắn,
ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện chính là Vương Đương Nhân một đoạn thời
gian trước đến đầu nhập, người này rất có tài, vốn tại Giang Hoài cũng
có chút uy danh, khi đến đầu nhập Địch Nhượng cũng làm cho hắn mừng rỡ.
"Chuyện gì kinh hoảng?"
"Trại chủ, Tùy binh giả dạng người của chúng ta đột nhiên tập kích Ngõa Cương trại với quy mô lớn, hiện đã đánh tới trại thứ bốn, Trương Đồng Nhi
chết trận, quân Ngõa Cương quân liên tiếp thua chạy, ngăn không được,
Đan Tướng giáo dẫn người chận ở hiểm yếu liều chết ngăn cản, kéo dài
thời gian, bảo ta tới hộ tống trại chủ đi trước".
"Cái gì?" Địch
Nhượng cơ hồ không dám tin vào tai mình, nhéo xuống đùi rất đau đớn để
biết là đang tỉnh: "Đương Nhân, ngươi có nói đùa không?"
Vương Đương Nhân cũng không nói nhiều, vội vàng kéo Địch Nhượng đi ra ngoài.
"Đương Nhân, đừng gấp, để ta mang giày".
Địch Nhượng vẫn có chút phong thái trại chủ, vẫn nhàn hạ xoay người xỏ giày, nhưng lại bị Vương Đương Nhân cơ hồ là kéo ra ngoài, tiện tay kéo một
cái trường bào xanh phủ lên người, Địch Nhượng ra khỏi phòng, chợt nghe
thấy âm thanh chém giết mơ hồ truyền đến.
Không đợi Vương Đương
Nhân nói, Địch Nhượng sắc mặt đã biến đổi, nhìn về nơi xa mà hít một hơi khí lạnh. Âm thanh chém giết thay nhau vang lên, mỗi một khắc lại tới
gần một chút, có chỗ trên đỉnh núi ánh lửa tận trời, khói đặc như một
con rồng đen cuộn lên tới tận chân trời, che cả bầu trời, giương nanh
múa vuốt cười trong không trung, Địch Nhượng biết đó là chỗ của doanh
trại Đan Hùng Tín!
"Đại đương gia, chỉ sợ là Tùy quân sẽ đánh lên tới đây".
Một lát sau, lại có không ít người vọt tới, tụ tại xung quanh Địch Nhượng
đều mặt đầy vẻ hoảng hốt, y phục không chỉnh tề, mồm năm miệng mười bàn
tán.
"Rốt cuộc có bao nhiêu Tùy quân?" Địch Nhượng nhịn không được hỏi một câu.
Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu, sự tình vội vàng nên tất cả đều náo loạn, bên tai chỉ nghe được tiếng chém giết, thật ra cũng chưa nhìn thấy được Tùy quân. Vương Đương Nhân lớn tiếng nói: "Trại chủ, tuyệt đối không
ít, hơn nữa thế đến hung mãnh, chúng ta nên lập tức đi trước".
"Ta lại cảm thấy không cần" Một người dáng người cao gầy, hai mắt sáng ngời nói, "Trại chủ, hiện tại tin tức còn không rõ, nói không chừng Tùy binh hư trương thanh thế mà thôi, người nếu hoảng hốt mà chạy đi, cũng chỉ
tổ làm cho người ta nhạo báng. Theo ta được biết, trước mắt thực không
có Tùy quân với quy mô lớn xuất hiện ở phụ cận, không bằng ta dẫn mấy
trăm huynh đệ đi thám thính rồi hãy nói?"
Người cao gầy tên là
Trần Trí Lược, cùng Đan Hùng Tín, Từ Thế Tích, Trương Đồng Nhi, Bỉnh
Nguyên Chân hợp xưng Ngõa Cương ngũ hổ, đối với Đan Hùng Tín là huynh đệ tình thâm, nhìn thấy doanh trại mà Đan Hùng Tín trấn thủ có vấn đề,
không khỏi quan tâm, chỉ muốn tiến lên cứu viện.
Địch Nhượng do dự nói: "Trí Lược nói cũng có lý".
Vương Đương Nhân ở một bên cấp bách nói: "Trại chủ, Đan Tướng giáo dẫn binh
liều chết chống cự, chỉ là để trại chủ tranh thủ thời gian chạy trốn,
chạy trốn còn không kịp, sao còn có thể làm thiêu thân, đưa lên tận
cửa?"
Địch Nhượng nhíu mày nói: "Đương Nhân nói cũng có lý".
Mọi người cũng dao động bất định, tuy tiếng chém giết càng ngày truyền càng gần, lại vẫn cảm thấy giống như còn trong mộng, trong lòng hồ nghi.
Vương Đương Nhân liên tục dậm chân, tức giận muốn hộc máu, một người đột
nhiên nói: "Ta nghĩ cho dù Trương Tu Đà tự mình dẫn binh tiến đến, cũng
sẽ không đến nhanh như thế, ta lại cảm thấy đây là nội loạn của sơn
trại".
Mọi người nhìn lại, thấy người nọ mi thanh mục tú, có vẻ
là nhân tài, biết là Phòng Huyền Tảo mới đầu nhập sơn trại không bao
lâu, cũng là kẻ rất có học vấn, Địch Nhượng cũng coi trọng.
"Huyền Tảo, ý của ngươi là gì?" Địch Nhượng hỏi.
Phòng Huyền Tảo trầm ngâm nói: "Tùy quân đến đột ngột như thế, rất là quỷ dị, sao lại chỉ có Đương Nhân huynh đi tới báo tin, ba sơn trại còn lại sao lại không có tin tức gì? Ta chỉ sợ người trong sơn trại nội loạn, lại
lấy cớ Tùy quân đến, Đại đương gia nên là…"
Hắn lời còn chưa dứt, Vương Đương Nhân đã tức đến sắc mặt tái xanh, thầm nghĩ mình vất vả tới báo tin, không nghĩ đến lại bị tên ngu ngốc này nói cái gì nội loạn.
Thời cơ dần dần đi qua, Đan Hùng Tín ở phía trước kháng cự, lại bị nhóm
người này do dự bất định mà để lỡ chiến cơ, muốn dậm chân chạy lấy
người, nhưng lại có chút sợ hãi, dù sao Địch Nhượng cũng là ngựa già
quen đường, chạy trốn theo hắn là tốt nhất.
Phòng Huyền Tảo nói
thật ra cũng hợp với tâm ý của Địch Nhượng, bất quá cảm thấy Phòng Huyền Tảo nói quá mức rõ ràng, liền lắc đầu nói: "Huyền Tảo lời ấy sai rồi,
nghĩ tới ta luôn lấy đức phục người, vị trí trại chủ này nếu có người
muốn, thì cứ tới lấy đi…"
Địch Nhượng lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều kêu lên: "Mau xem kìa, là Đan Tướng giáo".
Ở góc núi phương xa xuất hiện một người, như là người máu vậy, đang kéo mã sóc chạy vội đến.
Đường núi gập ghềnh khó cưỡi ngựa, Đan Hùng Tín bỏ ngựa mà chạy, vừa ngẩng
đầu nhìn về phía Địch Nhượng, chỉ nhìn thấy đám người Địch Nhượng đang
đứng ở chỗ cao của sơn trại nhìn về phía này chỉ chỉ trỏ trỏ, thiếu chút nữa là hộc máu.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, chính mình liều
mạng chém giết, chỉ để kéo dài thời gian những người này lại còn nhàn
nhã đứng xem trò vui. Hắn đương nhiên không biết rằng họ thảo luận đã
lâu, lại bắt đầu nghi ngờ sự trung thành của hắn, cho rằng hắn muốn
tranh quyền đoạt vị bằng không đã sớm cùng với Từ Thế Tích, quay đầu bỏ
đi.
Tùy quân đột ngột tấn công ác liệt, chỉ là do doanh trại thứ
ba có người đến báo động, Đan Hùng Tín lúc này mới tập hợp người ngựa
chống cự, nhưng cũng chỉ chống cự được một lúc mà thôi. Hắn kinh hoàng
khi nhận ra rằng Tùy quân trước đó chẳng là gì, Tùy binh lần này thế đến mãnh liệt khác thường, giống như là muốn diệt Ngõa Cương tận gốc vậy.
"Trại chủ mau chạy đi" Đan Hùng Tín từ xa đã cao giọng hét lên.
Trần Trí Lược nhân lúc lũ hủ nho bàn bạc đã triệu tập được mấy trăm người
ngựa. Sách lược đánh không lại thì tháo chạy của Địch Nhượng dĩ nhiên
không tệ nhưng cũng làm cho binh lực của Ngõa Cương phân tán, mỗi sơn
trại mấy trăm người gộp lại thì không hề ít, cũng có lực lượng tác chiến gần vạn người, nhưng phân đến từng sơn trại thì lại không tính là
nhiều, nơi này xem như chủ trại của Ngõa Cương có hơn nghìn người nhưng
do tập trung vội vàng nên cũng không được nhiều.
Bất luận người
ngoài xem Đan Hùng Tín như thế nào, trong lòng của Trần Trí Lược thì Đan Hùng Tín vẫn là huynh đệ của hắn, huynh đệ gặp nạn há có thể không cứu.
"Trại chủ, để tôi đi tiếp ứng cho Đan tướng quân” Đúng vào lúc này, nơi góc
núi lại xuất hiện mấy trăm người ăn mặc như thổ phỉ, không hề kêu gào mà chỉ bám theo Đan Hùng Tín. Người cầm đầu tay cầm mã sóc, đối với người
Ngõa Cương mà nói thì rất lạ mặt, chính là Bùi Hành Quảng.
Không
đợi Địch Nhượng nói gì, Trần Trí Lược đã cho người mở cổng trại, cầm
khảm đao xông ra, các quân thổ phỉ cũng ùa ra như ong vỡ tổ, chỉ trong
chốc lát đã gặp Đan Hùng Tín.
Đan Hùng Tín lạnh giọng nói: “Đằng
sau là Tùy quân giả trang, đừng để bị trúng kế, trại chủ còn làm gì mà
vẫn chưa đi. Quân địch thế mạnh, Trí Lược, hãy chống cự một trận, không
được thì rút”.
Trần Trí Lược nhận thấy số lượng quân địch không
bằng quân mình, liền có chút nghi hoặc mấy sơn trại đằng trước vì cớ gì
mà không ngăn chận được.
Đan Hùng Tín nhìn ra phía xa thấy Địch
Nhượng không có ý đi, cảm thấy lo lắng, đi nhanh tới vài bước, mã sóc
đâm xuống đất, hét lên nhảy vọt qua đầu người của Ngõa Cương, đến khi
tiếp đất, chỉ cảm thấy ngực khó chịu như muốn hộc máu, thầm nghĩ cái tên Bùi Hành Quảng kia rốt cuộc lai lịch thế nào mà mình đánh không lại
hắn?
Vọt qua đến bên cạnh Địch Nhượng, Đan Hùng Tín không giải thích gì liền kéo tay Địch Nhượng chạy đi.
Địch Nhượng giằng lại, nhìn thấy toàn thân Đan Hùng Tín đầy máu, trong lòng sợ hãi: “Đan Tướng giáo, ngươi muốn làm gì?"
Đan Hùng Tín không để ý tới, cơ hồ là kéo hắn chạy lên núi, mấy người còn
lại mặt mày thất sắc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân oành oành ầm
ầm từ xa vọng tới, quay đầu lại nhìn thì sợ đến tái xanh mặt mày.
Quân Tùy đã xuất hiện ở góc núi, khôi giáp chỉnh tề, thương kích lập lòe,
đông đen đang chậm rãi đi tới, dần dần che khuất cả một vùng núi. Binh
đến bước tới tuy không mãnh liệt như thủy triều lên, nhưng tiết tấu rõ
ràng, không nhanh không chậm, mặt đất như biến sắc làm cho người ta có
cảm giác không thể kháng cự được.
Sự thật thắng hùng biện, một
đám người này tính mạng chỉ mành treo chuông, cũng không phân biệt nội
chiến hay không, đều chạy theo phía Đan Hùng Tín.
Địch Nhượng
cũng nhìn thấy Tùy binh đông như kiến này, mặt cũng tái đi, lại chứng
kiến mấy trăm đạo phỉ của Trần Trí Lược trong nháy mắt bị Tùy quân bao
vây, rơi lệ nói: "Là ta hại Trí Lược!”
Đan Hùng Tín trên đường
chạy chốn, vẫn không quên hỏi một câu: "Đại đương gia, Tùy quân thế đến
mạnh mẽ, liên tiếp phá bốn trại, Tụ Nghĩa trại xem ra trong chốc lát sẽ
bị phá, đang lúc nguy cấp vậy cần đến Phượng Nghi trại thu thập gia
quyến rồi mới chạy về phía Tây, người thấy thế nào?”
Địch Nhượng
sống an nhàn lâu ngày, mặc dù cũng có chút tài, nhưng một hơi chạy đi
như thế này, chân cũng rã rời như đeo chì: “Hùng Tín nói vậy cũng có
lý”.
"Trại chủ, ta lại nghĩ chúng ta nên đến Uy Vũ trại trước, ở
đó có Bỉnh Nguyên cùng Vương Nho Tín trấn giữ, địa hình hiểm trở, dễ
phòng thủ khó tấn công…” Vương Đương Nhân vừa chạy vừa thở hổn hển, mất
cả một chiếc giày nhưng vẫn đưa ra ý kiến của mình. Phòng Huyền Tảo theo sát sau đó, cũng cau mày nhưng không nói một lời. Hắn xuất thân dịch
quán, chạy trên đường núi thoải mái có thừa, những tên thủ hạ còn lại
đều sùi bọt mép, thở không ra hơi.
Địch Nhượng bị Tiêu Bố Y tấn công một trận, đầu óc trống rỗng, chỉ gật đầu nói: “Đương Nhân nói cũng có lý”.
“Thúi lắm” Đan Hùng Tín phẫn nộ quát: "Bỉnh Nguyên Chân với Vương Nho Tín bất quá chỉ là quân đơn lẻ, cũng chỉ chừng ngàn quân. Lần này Tùy binh tấn
công hung mãnh, ít nhất cũng có đến hơn vạn người. Chúng ta có cố thủ
sơn trại, bị quân địch bao vây, không quá mấy ngày thì cũng sẽ chết”.
“Hùng Tín nói…” Địch Nhượng nói đến đây, rốt cuộc cũng hiểu ra điều gì đó,
nên không nói có lý gì nữa, dừng lại nhìn hai bên đường phía trước, rồi
quay đầu nhìn lại, “Huyền Tảo, đi mau tới Uy Vũ trại thông báo cho
Nguyên Chân cùng Nho Tín mau chạy trốn, chớ liều mạng, rừng còn thì lo
gì không có củi đốt”.
Địch Nhượng cau mày lại, Phượng Nghi trại là nội quyến của đại tướng Ngõa
Cương, vợ hắn chết sớm, đã có mấy tiểu thiếp nhưng không danh chính ngôn thuận, đơn giản là vì hắn có cô con gái là Địch Vô Song, tính cách quật cường, hắn sợ con gái giận nên không dám lấy thêm vợ. Hắn nhất quyết đi đến Phượng Nghi trại, không nỡ bỏ rơi con gái mới là thật. Còn Ngũ Hồ
trại, bên trong toàn đám người già yếu bệnh tật, còn hơi đâu mà lo cho
họ vào lúc này?
Nhưng không thông báo cũng không được, Địch
Nhượng nghe thấy tiếng chém giết ngày càng gần hơn vội quay đầu lại
nhìn, kéo hai tên lâu la đến: “Các ngươi đi báo tin cho Ngũ Hồ trại mau
chạy trốn, tìm một nơi bí mật mà ẩn thân, Tùy binh lùng sục không thấy
tất sẽ bỏ đi”.
Hai tên lâu la vẻ mặt đau khổ, nhưng không dám cãi lệnh. Địch Nhượng dặn dò xong liền cùng Phòng Huyền Tảo chia làm hai
đường, lại vẫn dẫn theo Đan Hùng Tín bên mình.
Ngõa Cương ngũ hổ
giờ chỉ còn sót lại một người bên cạnh, Địch Nhượng càng nghĩ càng muốn
rơi lệ, cuối cùng cũng tới Phượng Nghi trại, vội vàng hỏi: “Tiểu thư
đâu?”
“Tiểu thư đã đi ra ngoài săn thú rồi” Nha hoàn trả lời.
Địch Nhượng suýt nữa thì ngất đi: “Giờ là lúc nào mà nó còn đi săn chứ?”
Có hai người hùng hùng hổ hổ đi tới, cùng đáp lại: “Trại chủ, Đại tiểu thư cùng với Ma Hầu đi săn rồi, có lẽ mấy ngày sau mới quay về”.
“Nha đầu này, đi mà không báo với ta một tiếng” Địch Nhượng cau mày, hai
người đứng trước mặt đền là cháu hắn, một người tên Địch Ma Võ, người
kia là Địch Ma Thánh, Địch Ma Hầu là huynh trưởng của họ.
Đan
Hùng Tín đã sớm báo tin cho gia quyến thu xếp tiền bạc hành lí, quay lại cau mày nói: "Trại chủ, tiểu thư đi ra ngoài săn thú có khi là chuyện
tốt, không chừng có thể tránh được kiếp nạn. Ma Võ, hãy dẫn các anh em
đi chặn đánh quan binh lại”.
Ma Võ xoa tay nhận lệnh, cao giọng
nhận lệnh, vội vàng đem người đi ra ngoài. Địch Nhượng thần sắc bất an,
biết rằng Ma Võ lần này là đi vào chỗ chết, nhưng thời gian không còn
nhiều, tính mạng của bất kì ai giờ đây cũng không quan trọng bằng tính
mạng của bản thân.
Mang theo gia quyến và thân tín đi khỏi Phượng Nghi trại, Địch Nhượng nói dứt khoát: “Hùng Tín, chúng ta đến núi Hắc
Phong, tới Cự Dã Trạch lẩn trốn một thời gian được không?” Đám gia quyến bỗng nhiên lo sợ, vội vàng lắc đầu, duy chỉ Đan Hùng Tín gật đầu: "Trại chủ nói rất đúng, Tùy binh nhiều như vậy, ẩn nấp trong hang động cũng
không phải là cách hay, mà núi Hắc Phong lại là một nơi thâm hiểm, đường nhỏ khó đi làm cho được binh sĩ Đại Tùy rất khó di chuyển, hơn nữa còn
có lối chạy bí mật”.
Một nữ tử kéo tay áo Địch Nhượng nói: "Trại chủ, người không thể bỏ rơi thiếp, con đường đó thiếp không thể tự đi qua được”.
Địch Nhượng rút kiếm chém tay áo, lạnh lùng nói: “Ý ta đã quyết, cấm trái lệnh, ai muốn sống thì theo ta”.
Người thân tín đều đi theo, có vài nữtử ngồi ngã xuống đất kêu khóc, còn lại
tất cả đều đi theo. Đoàn người vội vã lên đường, dần đi vào con đường
hiểm trở, núi cao vách đá treo leo, quanh co gấp khúc, trong đoàn cũng
có hai tên thổ phỉ đã đi quen đường này đi, đi đầu dẫn đường nhưng vẫn
rất cẩn thận.
Đi hết một nén nhang, đường núi ngày càng hiểm ác,
đường đi một bên là vách đá, một bên là vực sâu thẳm. Gió thổi qua không còn nghe thấy tiếng chém giết nữa nhưng trong cốc lại bị bao phủ bởi
sương mù, người ta nhìn ra xung quanh chỉ thấy mờảo, như đi trên mây
khiến người ta hãi hùng.
Rồi đột nhiên gió thổi đến, một nữ nhân
trượt chân, ngã nhào xuống sơn cốc, kêu lên thất thanh vang vọng cả thâm cốc. Một lúc lâu sau mới có một tiếng trầm vang lại, mọi người đều vô
cùng sợ hãi, toát mồ hôi lạnh, có mấy người ngồi xuống dưới đất, không
thể bước tiếp được nữa.
Đan Hùng Tín lại lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ: “Tiếp tục đi về phía trước”.
Hai tên thuộc hạ dẫn đầu nơm nớp lo sợ đi về phía trước đến chỗ góc núi thì đột ngột dừng lại, Đan Hùng Tín trầm giọng nói: "Sao không đi tiếp".
"Đường này không thông” Một thanh âm vọng lại từ phía trước, lại có ý cười cợt, “Mời chư vị quay lại đường cũ”.
Đan Hùng Tín trong lòng ngạc nhiên, đi trước vài bước nhìn ra xa thì gặp
một bóng người cao to sừng sững, giống như một vị thần vậy nhưng lại
không nhìn rõ diện mạo. Mọi người đang hướng về phía trước, sơn đạo nhỏ
hẹp hiểm trở, người đó lại chặn ngang đường, thực có thể tính là một
người giữ cửa, vạn người khó qua.
“Ngươi là ai?” Đan Hùng Tín tay cầm mã sóc, cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
"Ta gọi là Tiêu Bố Y" Người nọ cười đáp: “Hữu kiêu vệ Đại tướng quân của
Đại Tùy, lần này đánh trại bắt giặc là chủ ý của ta, Đan Tướng giáo,
ngươi thấy thế nào?”
Đan Hùng Tín âm thầm cắn răng, đột nhiên quát: "Ai giết được Tiêu Bố Y, sẽ là Nhị đương gia!"
Hai binh sĩ phía trước hắn biết là sẽ không có đường lui, bèn ra sức tiến
về phía trước, nhưng do sơn đạo quá hẹp, chỉ có thể lần lượt tiến đến.
Đột nhiên trong không trung vang lên một tiếng rít, Đan Hùng Tín chỉ
thấy sau lưng tên thổ phỉ kia phun ra một vệt máu dài, lộ ra nửa mũi tên dính máu, sau đó cả hai tên đều ngã xuống xuống sơn cốc.
Đan
Hùng Tín chẳng những trên tay toát mồ hôi lạnh, mà toàn thân cũng vậy,
hắn cũng chưa từng trái qua hoàn cảnh hiểm ác như thế, hắn cũng đã nhớ
từng nghe danh Tiêu Bố Y, Địch Hoằng nói tới hắn như là thần, gặp rồi
mới biết, y còn thần hơn so với những gì Địch Hoằng nói.
Tiêu Bố Y chỉ bắn một mũi tên trúng hai tên binh sĩ.
Đây là một kẻkhông hề dễ đối phó, còn mạnh hơn cả Bùi Hành Quảng, nhưng hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác!
Đột nhiên hét lên một tiếng, Đan Hùng Tín cầm mã sóc, ra sức phóng về phía
xa, Tiêu Bố Y ở phía xa, đưa tay lắp cung, mũi tên bắn ra mang theo
tiếng gió rít lao tới, dường như xuyên thấu màng nhĩ.
Đan Hùng
Tín không thể tránh né được, vội lấy sóc đỡ, mũi tên đâm trúng cây sóc
nhưng lực mạnh làm cho Đan Hùng Tín bị đẩy lùi lại hai bước.
Mũi
tên không ngừng, trong chớp mắt lại có hai mũi bắn trúng thân sóc của
Đan Hùng Tín, một chiếc văng đi, một chiếc xuyên thủng thân sóc cứng rắn như thép, đâm thẳng vào ngực Đan Hùng Tín.
Đan Hùng Tín hét to một tiếng, hoảng sợ vì tài bắn cung như thần của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y liên tiếp bắn ba phát, lại bắn trúng một điểm duy nhất trên cây mã sóc, thân sóc vốn cứng như thép, Tiêu Bố Y ba mũi tên bắn trúng một
điểm, cuối cùng xỏ xuyên qua thân sóc, ba mũi tên này, vô luận là nhãn
lực, kình đạo, thuật bắn tên đều đạt tới bước làm cho người ta nghe thấy mà sợ hãi.
Hắn vốn có thể điều chỉnh hướng mũi tên, thuật bắn
tên như vậy, thêm chút lực là có thể giết chết mình, tại sao hắn lại
nương tay? Mũi tên đâm xuyên thân sóc mà ra, khi đâm vào ngực thì đã
giảm lực đi rất nhiều, Đan Hùng Tín nghĩ tới đây thì trong lòng lạnh
toát sợ hãi.
Hắn đã lui lại sáu bước, hắn đang ở Hắc Phong lĩnh, hắn đã không còn đường lui.
Một cước đạp vào khoảng không làm cho Đan Hùng Tín ngã xuống không đứng
vững được, cuối cùng hắn cũng hiểu được dụng ý của Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y
không cần giết hắn, chỉ cần buộc hắn rơi xuống cốc, hắn sẽ khó mà bảo
toàn được tính mạng.
Đan Hùng Tín dừng lại trong không trung, hét lớn rồi xuất mã sóc xuyên thẳng vào vách núi. Hắn đã dốc toàn lực bình
sinh, mã sóc đâm sâu vào khe núi, Đan Hùng Tín biết lúc này Tiêu Bố Y
chỉ cần bắn thêm một mũi tên, hắn sẽ không còn cơ hội sống sót, nhưng
hắn không thể không đánh cuộc.
Không hề có tiếng tên bắn ra, Đan Hùng Tín cũng không nghĩ nhiều, sức lực dồn vào cánh tay, xoay người muốn lên vách núi.
Nếu như bình thường thì cũng không đáng lo, nhưng mã sóc đã bị Tiêu Bố Y ba mũi tên xuyên thủng, không thể chịu được sức nặng của hắn, tiếng gẫy
răng rắc vang lên, mã sóc gãy đôi, Đan Hùng Tín sắp rơi xuống đáy cốc,
trong lòng trầm xuống nhưng tay vẫn quờ quạng theo bản năng, đột nhiên
nắm lấy một cách tay vững chắc có lực.
Địch Nhượng trán gân xanh nổi lên, hét lớn: “Hùng Tín, lên nào”.
Đan Hùng Tín trong lòng vui mừng, mượn lực leo lên vách núi, không đợi cảm
ơn trại chủ, Địch Nhượng đã cười khổ một tiếng, rồi bước tới chỗ Tiêu Bố Y.