Địch Hoằng hai mắt tỏa sáng hướng tới dưới chân núi phóng đi, phảng phất như nhìn thấy một đám sơn dương đợi thịt.
Trên thực tế, binh sĩ Đại Tùy trong mắt Địch Hoằng, đa số đều là yếu đuối
không chịu nổi một kích, binh sĩ càng là khôi giáp sáng chói thì càng
không chịu nổi một kích, bởi vì điều đó có nghĩa là mấy binh sĩ này sống quá an nhàn sung túc.
Binh sĩ giống như của Trương Tu Đà, đa số
đều là quần áo rách rưới, không khác gì đạo phỉ, nhưng lực chiến đấu lại kinh người, bản thân Trương Tu Đà vốn vẫn phong trần, quần áo cũ kỹ.
Cho nên Địch Hoằng khi ở sườn núi trông thấy đội quan binh này, ý niệm
đầu tiên trong đầu chính là khả thi!
Gần ngàn người đột nhiên bật dậy, tiếng hò hét chém giết vang vọng sơn cốc, tảng đá cuồn cuộn lăn
xuống, bụi vàng bốc lên thành hàng, xem ra đích xác thanh thế kinh
người, dù sao vũ khí cũng là chết, không sợ bị hỏng, còn nhân mã như thế nào, cũng không phải phạm vi Địch Hoằng lo lắng.
Địa thế trong
sơn cốc vốn gồ ghề, tảng đá lăn không trúng cũng sẽ làm cho quan binh
chạy trốn khó khăn, cưỡi ngựa không tiện, Địch Hoằng thầm đắc ý, thầm
nghĩ cái này gọi là lấy dài đánh ngắn, lần này hàng hóa lọt vào trong
tay, để xem kẻ nào ở sơn trại còn dám khinh thường hắn.
Đại tướng cầm đầu ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc hoảng hốt bối rối huy động trường
sóc trong tay, ra lệnh cho thủ hạ lui ra phía sau.
Quan binh
không chờ hắn phân phó, đã như thủy triều tản ra, sớm chạy ra ngoài, cho dù là kiệu phu xa phu cũng như thế. Đợi khi Địch Hoằng theo những tảng
đá lớn xuống tới cốc, trong sơn cốc chỉcòn lại mấy chục cái xe lớn cùng
ngựa kéo xe.
Địch Hoằng mừng rỡ, thủ hạ trong sơn trại hoan hô
nhảy nhót, xông lên dùng đao mở vải buộc ra, lộ ra khải giáp mới tinh
bên trong, còn có lều trại lương thực, trên một xe còn có mấy rương tiền đồng, sau khi xốc lên, mùi đồng phun ra làm hôn mê không ít đạo phỉ.
"Phát tài, chúng ta phát tài rồi" Mọi người đều hoan hô ầm ầm.
Cổ Hùng lại cảm thấy có chút không đúng, áp thấp thanh âm nói: "Địch đương gia, ta cảm thấy có chút vấn đề?"
"Vấn đề gì?" Địch Hoằng tỏ vẻ bất cần hỏi.
"Ta vẫn cảm thấy lần này quá thuận lợi, hình như có chút không đúng" Cổ Hùng lo lắng nói.
"Cái bà nội ngươi, đánh không thắng cũng không đúng, quá thuận lợi cũng
không đúng, vậy tiểu tử ngươi cảm thấy cái gì là đúng?" Địch Hoằng cho
Cổ Hùng một bạt tai, "Thất thần ra đó làm cái cái gì, quan binh đều đã
chạy xa, cho các huynh đệ nhanh chóng đưa xe về sơn trại, để cho bọn họ
thấy, không có Từ Thế Tích, không có Đan Hùng Tín, chúng ta cũng có thể
làm nên chuyện!"
Các đạo phỉ nghe được đương gia phân phó, đều
cao hứng phấn chấn buộc xe lại, đánh xe về hướng miệng cốc bên kia. Cổ
Hùng vốn cẩn thận, lo lắng thấp thỏm, nhưng khi nhìn thấy miệng cốc,
phía sau vẫn không có động tĩnh gì, quan binh cũng không có đánh giết
tới giống như Lý Tĩnh lần đó, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Mọi người ầm ầm rời khỏi cửa cốc, đi chưa được xa đều không hẹn mà cùng dừng bước.
Cổ Hùng không ngừng quay đầu lại, thiếu chút nữa đụng vào người Địch
Hoằng, nhịn không được hỏi: "Địch đương gia, làm sao vậy?" Địch Hoằng
hai chân có chút run rẩy, hai mắt có chút đăm đăm, thực không nghe Cổ
Hùng hỏi, chỉ nhìn ra phương xa. Cổ Hùng theo ánh mắt của hắn hướng ra
xa xa nhìn qua, cũng hít một hơi khí lạnh.
Trên đường ở phương
xa, thiết giáp binh sĩ đen đặc, cũng hơn ngàn người, cầm thương thuẫn
thành phương trận mà đứng, tướng quân cầm đầu mặt trầm như nước, trông
như một tòa thiết tháp, trong tay mã sóc huy động, binh sĩ nhất tề xông
tới, như một tấm thép đè ép xuống.
Trên bầu trời mặt trời lên
cao, ánh mặt trời chiếu rọi lên trên những mũi thương tấm chắn như rừng, nổi lên từng trận hàn quang, làm cho đạo phỉ trong lòng phát hoảng.
Một ít đạo phỉ nhìn thấy loại thanh thế này thì đã khiếp đảm, không tự chủ
được lui về phía sau, một số đạo phỉ không biết chết sống còn muốn xông
về phía trước, binh sĩ nhất tề hét lên, tấm chắn khép vào, hơi khom
xuống cầm thương xỉa tới, các tấm chắn phía sau mở ra lộ ra cung tiễn
thủ, sắp xếp rất ngăn nắp, kéo cung lắp tên, trong tiếng vang vù vù, tên bắn tới đạo phỉ đã xoay người gục xuống, như con nhím vậy. Có mấy đạo
phỉ vận khí không tệ, rốt cuộc vọt tới phía trước binh sĩ, binh sĩ câm
thương thuẫn nhất tề quát lên, trường mâu đâm ra, đạo phỉ cầm đao cầm
thương cả người đã bị đâm thủng lỗ chỗ, khi trường mâu rút ra, máu tươi
phun như suối.
Trong sơn cốc tiếng vang vù vù, gió lạnh từng
trận, ánh mặt trời xuyên qua máu tươi mà chiếu lên trên các thi thể, lại càng thêm lạnh như băng.
Địch Hoằng nhìn thấy các thuộc hạ ngã xuống như cỏ rạp trước gió, cuống quít hô lên: "Quay lại trong cốc".
Mấy binh sĩ này xem ra được huấn luyện rất tốt, tuyệt không phải là hạng
súng sướng an nhàn, cũng giống như quân của Trương Tu Đà vậy. Các đạo
phỉ không chờ hắn phân phó, đã cướp đường mà chạy. Chọn đánh cướp ở đây, đơn giản là không để cho dê béo chạy trốn, không nghĩ tới hiện ngược
lại đã biến thành không chỗ cho bọn chúng chạy.
Binh sĩ thiết
giáp nhìn thấy đạo phỉ chạy trốn, cũng không tiến gấp, chỉ không nhanh
không chậm cứ theo phương trận mà đi tới, đem đạo phỉ đẩy vào trong cốc, có chút đạo phỉ không nỡ bỏ hàng hóa, liều mạng đánh xe ngựa chạy,
người kêu ngựa hí, cực kỳ hỗn loạn.
Địch Hoằng dẫn theo các đạo
phỉ chạy ùa vào trong cốc, khi ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa đã
ngất ngã xuống đất, đối diện không biết từ khi nào cũng đã vô thanh vô
tức ùa đến một đám quan binh, đông đảo che kín cửa cốc, tướng cầm đầu
cầm sóc đứng đó, trước quan binh chừng trăm bước, cũng là tướng bỏ chạy
mới vừa rồi.
Địch Hoằng lúc này mới hiểu được phục kích người
khác, cũng là rơi vào bẫy của người khác, chỉ là những người này vì sao
lại khua chiêng gióng trống mà phục kích bọn họ, thì đánh vỡ đầu cũng
nghĩ không ra.
Địch Hoằng cắn răng nói: "Ngoại trừ liều mạng, còn có biện pháp gì nữa?"
Quay đầu lại nhìn về phía đám huynh đệ nói: "Các huynh đệ, giết, liều
mạng mới có đường sống".
Hắn hô hào tiến lên, một đám đạo phỉ bị
buộc vào thế không có đường sống, chỉ có thể làm gan mà xông lên theo,
lập tức tướng kia vung mã sóc, nhìn đạo phỉ tiến lên, trầm giọng quát:
"Bùi Hành Quảng ở đây, các ngươi còn không chịu hàng, kẻ nào hàng không
giết!"
Đạo phỉ có chút dao động, Địch Hoằng vẫn xông lên, cầm đao lăn tới muốn chém chân ngựa Bùi Hành Quảng.
Bùi Hành Quảng cầm sóc trong tay, nhẹ nhàng huy động như không có gì, nhìn
thấy Địch Hoằng công tới, chỉ đơn giản đâm thẳng xuống. Địch Hoằng chỉ
cảm thấy gió lạnh ùa tới, mã sóc đã đến trước mắt, không khỏi kinh hãi,
không lo chém chân ngựa nữa mà huy đao lên đỡ.
Chỉ là đơn đao của hắn so với mã sóc dài trượng tám có vẻ nhỏ nhoi như con nít so với
người lớn, nghe cảng một tiếng, đơn đao đã bay khỏi tay, Địch Hoằng cũng hộc máu mà lăn ra ngoài. Các đạo phỉ kinh hãi, có mấy xả thân vây quanh Bùi Hành Quảng, thương đâm đao chém, muốn cứu Địch Hoằng.
Bùi
Hành Quảng quát trầm một tiếng, mã sóc trong tay quét ngang ra, chỉ
nghe binh binh loảng xoảng không dứt, thương bay đao gãy, tiếng la hoảng không dứt bên tai, các đạo phỉ lui ra sau, có một người tránh không
kịp, bị mã sóc của hắn quét trúng eo, đứt gân gãy xương, máu tươi bắn ra mà văng xuống đất.
Chiêu thức của hắn xem ra tuyệt không hoa
hòe, chỉ là lực lớn vô cùng, mã sóc trượng tám trong tay múa lên, mấy
trăm đạo phỉ cũng không thể tới gần, lại càng đừng nói tới là đi cứu
Địch Hoằng. Đợi khi hắn một sóc xỏ xuyên qua một đạo phỉ, lăng không mà
vứt ra trên vách núi xa xa, các đạo phỉ đã không còn dám tới cứu Địch
Hoằng nữa, mà hò hét tản ra hai bên sườn núi, muốn cướp đường mà chạy.
Binh sĩ ở phía sau Bùi Hành Quảng đã sớm thương kích như rừng, kéo cung lắp
tên, xa bắn gần đâm, giữ chân đạo phỉ lại, không cho đạo phỉ xông qua
một người nào.
Tiếng bước chân rầm rập từ mặt kia sơn cốc truyền
đến. Tướng quân quân như thiếp tháp đã dẫn theo binh sĩ vào cốc, không
vội không nhanh, âm thanh của tiếng bước chân lại như dẫm vào trong lồng ngực của đạo phỉ, làm cho người ta hít thở không thông.
Đạo phỉ
tỉnh ngộ ra, biết cả hai bên đều là tử lộ, lại càng la hét, tản ra bốn
phía muốn leo lên núi mà chạy. Tướng quân như thiết tháp mã sóc vung
lên, ra lệnh bắn tên, binh sĩ hai ngã nhất tề gương cung nhằm đạo phỉ
leeo lên trên núi mà bắn tới, trong lúc nhất thời tên bay như mưa, những người leo lên núi đều lăn xuống, tiếng kêu thảm thiết thay nhau vang
lên.
Bùi Hành Quảng thúc ngựa đi trước, mã sóc nhẹ nhàng vung
lên, đã chỉ vào ngực Địch Hoằng, mũi nhọn lập lòe, Địch Hoằng kinh hãi
thất sắc nói: "Đừng giết ta!"
"Bảo thủ hạ của ngươi bỏ khí giới đầu hàng, thì có thể không giết ngươi" Bùi Hành Quảng trầm giọng nói.
Địch Hoằng bảo mệnh quan trọng hơn, vội vàng quát lớn: "Đừng chống cự nữa, buông binh khí thì có thể bảo toàn mạng sống".
Hắn la hét cũng chưa chắc có tác dụng gì, nhưng đạo phỉ mà thông minh một
chút rốt cuộc phát hiện, nếu không chạy trốn hoặc không cùng quan binh
giao phong, trong lúc nhất thời vẫn không mất mạng, rất nhiều đạo phỉ
đều tụ tập cùng một chỗ, không bỏ chạy ra hai bên sườn núi nữa, ý đồ tập trung kháng cự, nghe được Địch Hoằng quát lớn, đao thương cầm trong tay cũng do dự.
"Cổ Hùng, buông binh khí" Địch Hoằng nhìn thấy Cổ Hùng đứng ở trong đó, liền quát lớn.
Cổ Hùng đang sợ rung cả người, vội vàng quẳng đơn đao trong tay xuống. Suy nghĩ đầu hàng cũng như bệnh truyền nhiễm, các đạo phỉ quần long vô thủ, nhìn thấy đương gia cũng đã đầu hàng không chống cự, có mấy người đã
quẳng binh khí trong tay xuống đất. Nhưng người còn lại đều bắt chước,
trong lúc nhất thời tiếng loảng xoảng không dứt bên tai, đầy đất đều là
binh khí của đạo phỉ.
Không đợi Bùi Hành Quảng phân phó, sớm đã
có binh sĩ đi tới đem Địch Hoằng, Cổ Hùng trói lại, Địch Hoằng hét lớn:
"Bùi tướng quân, ngươi đã đáp ứng không giết ta!"
Bùi Hành Quảng
không để ý tới, hướng tới tướng quân như thiết tháp thi lễ, "Uất Trì
tướng quân, mạt tướng đi trước một bước, trong này giao cho người xử
lý".
Tướng quân như thiếp tháp đúng là Uất Trì Kính Đức!
Bùi Hành Quảng đem Địch Hoằng, Cổ Hùng bịt vải đen lại, dẫn theo vài tên
binh sĩ rời sơn cốc, một đườngvề phía tây, đợi khi đi đến một chỗ dựa
vào núi, doanh trại liên miên, Địch Hoằng nếu nhìn thấy quá nửa là sẽ
lắp bắp kinh hãi, nằm mơ cũng không thể tưởng được lại có đại quân trú ở nơi này, thấy quy mô của doanh trại, quan binh đóng ở đây quy mô ít
nhất cũng phải mấy vạn.
Dẫn Địch Hoằng đi thẳng vào trong doanh trướng, Bùi Hành Quảng lúc này mới bỏ vải đen bịt mắt của hắn xuống.
Địch Hoằng mờ mịt nhìn chung quanh, chỉ thấy doanh trướng sáng sủa, trước
mặt đang ngồi một người, hai hàng lông mày như đao, cười như lợi kiếm
đang nhìn hắn, đúng là Tiêu Bố Y năm trước tại Thanh Giang mã trường đã
từng có duyên gặp mặt một lần!
Tiêu Bố Y vẫn là Tiêu Bố Y trước
đây, tiếu lí tàng đao (trong nụ cười có ẩn giấu đao), Địch Hoằng sau khi nhìn thấy, quỳ thịch xuống, ý nghĩ chạy trốn trong đầu cũng không có.
"Tiêu đại nhân, tha mạng, ta không biết là hàng hóa quân doanh của người,
vọng tưởng đánh cướp, thật sự là không biết tự lượng sức".
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Không biết thì không có tội, thì ra ngươi còn nhận ra ta?"
"Tiêu đại nhân anh minh thần võ, ngọc thụ lâm phong, uy chấn thiên hạ, lại có người nào không biết?" Địch Hoằng vì mạng sống, nịnh nọt tới cùng cực.
Bùi Hành Quảng ở phía sau hắn nghe được muốn ói, lại rốt cuộc hiểu được vì
sao Tiêu Bố Y lại bảo hắn cố hết sức bắt sống hai người Địch Hoằng, Cổ
Hùng. Tiêu Bố Y đến rồi Hổ Lao, đợi sau khi Uất Trì Cung tới, cũng không vội vàng dẫn binh tiến công Ngõa Cương, mà là đóng quân tại vùng Nguyên Vũ, phái người đi chung quanh ngầm dò xét tin tức ở Ngõa Cương, rốt
cuộc tìm được hành tung của đám người Địch Hoằng, một mẻ lưới bắt sống.
Đánh bại đám người Địch Hoằng thì dễ dàng, nhưng muốn một mẻ lưới bắt sống,
thì cũng có chút khó khăn. Uất Trì Kính Đức cho người vận chuyển hàng
hóa dụ địch nhập cốc, hai mặt giáp công, rốt cuộc đã hoàn thành phân phó của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y nghe Địch Hoằng vỗ mông ngựa vẫn bất
động: "Địch Hoằng, ngươi cũng biết con người của ta. Chúng ta cũng nên
nói rõ ra cho nó thống khoái, ngươi cướp của giết người, tội ác ngập
trời, nếu giải về Đông Đô, có mười cái đầu cũng không đủ chém".
"Tiểu nhân chỉ có một cái đầu" Địch Hoằng vẻ mặt đau khổ nói.
"Ngươi giúp ta vẽ một bức tranh, làm một chuyện, ta có thể thả ngươi một lần, quyết không nuốt lời" Tiêu Bố Y trầm giọng nói.
Địch Hoằng chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi: "Vẽ tranh gì? Chỉ cần tiểu nhân có
thể làm, quyết không có đạo lý nào mà không nghe theo".
"Ta bảo ngươi vẽ là bản đồ địa hình Ngõa Cương, ta bảo ngươi làm là dẫn ta đi Ngõa Cương!" Tiêu Bố Y từng chữ một nói ra.
Địch Hoằng bị dọa nhảy dựng lên, liên tục xua tay: "Tiêu đại nhân, cái này
không được, người bảo ta bán đứng đệ đệ ta, điều này tuyệt đối không
được!"
Tiêu Bố Y gật đầu: "Ta cũng không thích ép buộc người,
trọng nhất là anh hùng hảo hán. Một khi ngươi đã không muốn, Hành Quảng, ngươi đem hắn lôi ra ngoài chém đi, đem Cổ Hùng vào đây".
Bùi
Hành Quảng nghe lệnh, như chim ưng chụp gà con nắm cổ Địch Hoằng lôi ra
ngoài doanh trướng, Địch Hoằng oa oa kêu to, "Tiêu đại nhân, từ từ…"
"Hành Quảng, chờ một chút" Tiêu Bố Y phất tay nói, Địch Hoằng trên trán mồ
hôi chảy xuống dưới, quỳ xuống nói: "Tiêu đại nhân, ta biết người nói là làm, người bảo ta bán đứng Ngõa Cương cũng có thể, nhưng người phải đáp ứng ta. Cho dù tấn công Ngõa Cương cũng đừng hại tính mạng của đệ đệ
ta. Nếu không đáp ứng, cho dù chém đầu ta, ta cũng sẽ không dẫn người
vào Ngõa Cương".
Tiêu Bố Y lập tức gật đầu, khẽ cười nói: "Tuyệt đối không vấn đề".
Đợi khi Địch Hoằng vẽ xong địa hình của Ngõa Cương, trạm gác ngầm, doanh
trại, đường nhỏ không thiếu thứ gì, coi như là tận tâm hết sức. Tiêu Bố Y lại cười nói: "Địch Hoằng, ngươi cho dù không đi làm cướp, làm họa sĩ
cũng có thể nuôi cả nhà”.
Địch Hoằng mặt đầy xấu hổ nói: "Tiêu đại nhân cứ nói đùa, người chớ quên chuyện đã đáp ứng ta".
Lần trước Tiêu Bố Y rõ ràng có thể giết hắn, nhưng cuối cùng vẫn thả hắn,
điều này làm cho Địch Hoằng cảm thấy Tiêu Bố Y vẫn có thể tin được, cho
dù bắt được Địch Nhượng cũng có thể vén một góc lưới, lưu lại tính mạng
của đệ đệ.
Trong mắt của hắn, những người trong Ngõa Cương ngoại
trừ đệ đệ ra, không có người nào đáng giá hắn dùng tính mạng để đánh
đổi. Chỉ cần huynh đệ hắn bảo toàn được tính mạng, cũng rất có thể Đông
sơn tái khởi.
Tiêu Bố Y cho Bùi Hành Quảng đem Địch Nhượng ra ngoài, lại cho dẫn Cổ Hùng vào.
Hai người này thật ra cũng là huynh đệ khó được, cùng một loại đều không có cốt khí. Tiêu Bố Y chỉ nói vài câu, Cổ Hùng biết Địch Hoằng tuyệt đối
không phải là loại cứng xương cứng cốt, vì bảo toàn tính mạng, cái gì
cũng nói sạch ra.
Tiêu Bố Y đem bản đồ địa hình do hai người vẽ
ra so sánh, sau khi xác nhận không có gì sai lầm, lúc này mới triệu tập
đám người Bùi Hành Quảng, Ngụy Chinh, Tôn Thiếu Phương, A Tú vào trướng.
Tôn Thiếu Phương cùng đám người A Tú xem như là thân tín của Tiêu Bố Y, hai người Ngụy Chinh cùng Bùi Hành Quảng nhìn thấy Tiêu tướng quân này tuy
tuổi trẻ quyền cao, thân là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng lay động, nội tâm nhiều ít đều phấn chấn.
Hai người có lẽ về sau có thể lưu danh thiên cổ, nhưng trước mắt cũng chẳng khác nào thường dân, thậm chí tâm lý bất đắc chí còn tồi tệ hơn người
thường, càng biết có cơ hội thì phải càng quý trọng.
Tiêu Bố Y trước mắt không thể nghi ngờ chính là cơ hội của bọn hắn!
Tiêu Bố Y tuy tuổi trẻ, nhưng người này công chính, quan trọng nhất lại là
nắm đại quyền, Bùi Hành Quảng cùng Ngụy Chinh đi theo Tiêu Bố Y, cũng
không khác gì các tướng lãnh khác, đều cố gắng chiếm công lao để được đề bạt.
Hai nhân tài vào doanh trại, liền được Tiêu Bố Y tín nhiệm, hôm nay lại tham dự quân cơ quan trọng, làm cho người ta cảm thấy Tiêu
Bố Y này lấy sự thẳng thắn thành khẩn cùng trí tuệ để đối đãi với người
khác.
Tiêu Bố Y đương nhiêu đều có chọn người, Từ Thế Tích mặc dù đang ở trong quân, cũng có thể dụng binh nhưng không được triệu tập
tới, một mặt đích xác là không dám lấy tính mạng của ba quân để đánh
cuộc, mặt khác cũng biết Từ Thế Tích hiện tại đang khó xử.
Từ Thế Tích dù sao cũng là người thông minh, hắn thấy thiên hạ đại loạn, đầu
thân Ngõa Cương vốn là bảo gia lập mệnh, đương nhiên người gặp đời loạn
thế khó tránh cũng có ý định lập công tạo sự nghiệp, nhưng Địch Nhượng
không có chí tiến thủ, được chút thành công đã muốn hưởng nhàn không thể thành đại sự, hôm nay cùng Tiêu Bố Y ít nhiều cũng không biết đường lối là ở phương nào. Địch Nhượng dù sao cũng cứu tính mạng của gia đình
hắn, hắn nếu biết rõ có nguy hiểm mà không báo, thì làm sao ăn nói với
cha mẹở nhà.
Tiêu Bố Y tạm thời mặc kệ Từ Thế Tích, chỉ cùng mấy người này thương thảo làm sao tấn công Ngõa Cương.
Ngụy Chinh tuy là giám quân, nhưng cũng bác học uyên bác, biết rõ địa lý,
đối với một vùng Đông quận, Huỳnh Dương rất quen thuộc, chỉ chỉ trỏ trở
nói ra những con đường có thể hành quân, nhưng khi thấy bản đồ của Địch
Hoằng vẽ địa hình Ngõa Cương, lại hít một hơi lạnh, nhíu mày không nói
gì.
Ngõa Cương là vùng giao giới của Tể Âm quận, Đông quận cùng
Huỳnh Dương quận, nơi đây quần sơn giao nhau, địa hình rất phức tạp, khe rãnh tung hoành, trong núi có sông, trong sườn núi lại có động.
Ngõa Cương khởi nghĩa nhiều năm, căn cơ đương nhiên quan trọng, cũng bị
Trương Tu Đà chinh thảo nhiều lần, nhưng đều không thể dao động căn cơ,
quả thật là vì địa hình quá phức tạp, quân Ngõa Cương trốn đông trốn tây cũng vì lý do này.
Kỵ binh bị địa hình ngăn cản không thể xâm
nhập, bộ binh truy tìm khó khăn như bắt thỏ trong hang. Căn cứ theo bản
đồ của Địch Hoằng vẽ ra, tại Ngõa Cương lực lượng được phân bố trong núi non, đại trại có hơn tám phần, đều nói thỏ khôn có nhiều hang, Địch
Nhượng đánh không lại bình thường đều trốn lên trên đó, Trương Tu Đà
chưởng quản mười hai quận Hà Nam, các quận đều có quân tình khẩn cấp
chung quy cũng không thể cùng bọn chúng chơi trò trốn tìm, mỗi lần đều
đánh một trận rồi bất đắc dĩ mà rút lui thủy chung không thể dao động
đến căn cơ của Ngõa Cương.
Mọi người đều phân vân, ngần ngừ không quyết. Bùi Hành Quảng nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười, rốt cuộc nói: "Ta
nghĩ Tiêu tướng quân một khi đã cho chúng ta bắt lấy những kẻ này, một
người cũng không để lọt. Nói vậy trong lòng nhiều ít cũng đã có chủ ý?"
Tiêu Bố Y gật đầu, "Không sai, chủ ý của ta cũng là học được từ người khác,
cũng không biết có dùng được hay không, nhưng trước mắt tạm thời thử một lần xem sao. Nhưng cầm tặc cầm vương là quan trọng nhất, Ngõa Cương chỉ cần còn Địch Nhượng là còn Ngõa Cương, bắt hắn là việc đầu tiên cần
phải làm. Nếu không thể bắt hắn, cho dù thiêu hết tám doanh trại này thì cũng là vô nghĩa, cho nên ta chuẩn bị phân binh hai ngã, lấy bất ngờ mà bắt hắn".
Cây cối cỏ dại cũng vô tình mà cúi đầu, sự nhiệt tình
đối với ánh mặt trời cũng không thể nào ngóc đầu nổi. Một cánh hoa hữu
tình bay vào khe suối nhỏ, trong giây lát bị dòng suối vô tình cuốn đi
vô ảnh vô tung.
Tiếng bánh xe lọc cọc từ trên đường núi ở phương
xa truyền đến, ngay sau đó là tiếng hò hét hỗn tạp, mấy trăm người đẩy
mấy chục cái xe lớn đi trên đường núi tới, đi tới trước đại trại, cao
giọng quát: "Mở cửa nhanh có thưởng".
Người cao giọng hô đúng là tặc phỉ Ngõa Cương, bộ dáng rất hăng hái.
Sơn trại nằm ở giữa hai mạch sơn trại kẹp vào, phía trước có hào sâu, điếu
kiều, chông gai, tuy đơn giản, nhưng dù sao cũng có thể ngăn địch một
lát, để kéo dài thời gian chạy trốn, cho nên các bố trí còn lại cũng rất đơn giản, đơn giản là vì Trương Tu Đà giống như là thu hoạch hoa màu
hàng năm đều tới thăm, có thiêu cháy cũng đỡ phiền toái.
Tặc phỉ
trên cái lầu canh nhỏ mộng đẹp bị tiếng ồn ào làm bừng tỉnh, mở con mắt
ngái ngủ nhìn ra, ngáp dài không kiên nhẫn nói: "Ầm ĩ cái gì đó, trở về
lúc nào thì lại không trở về, lại nhằm ngay lúc này".
Hắn không
có nửa phần hoài nghi, chỉ vì phía trước đều là những gương mặt quen
thuộc, người la hét tên là Lưu Tín Nghĩa, mấy ngày trước đây còn cùng
hắn uống rượu ăn thịt, có mấy người cũng không quen biết, bất quá cũng
không quan hệ, sơn trại đều là người lui tới không ngớt, đến rồi chết,
chết lại có người đến tuần hoàn không thôi. Làm tặc phỉ không có nghĩa
là liều mạng, nhưng nếu ngay cả chạy trốn cũng không được thì chỉ có sớm chết đi để được đầu thai.
"Tín Nghĩa, tiểu tử ngươi sắc mặt phát xanh, giọng khàn khàn, tối hôm qua không có trở về, có phải là bị các
cô hút khổ đi rồi không?" Tiếu binh vẫn trêu chọc, Địch Hoằng đã đứng
dậy, trầm giọng nói: "Hậu Cẩu Nhi, đừng nói nhảm nữa, mau thả điếu kiều
xuống".
Hậu Cẩu Nhi nhìn thấy Địch Hoằng đứng dậy, không dám
nhiều lời nữa, cuống quít phân phó dưới lầu thả điếu kiều xuống, đợi khi nhìn thấy đội ngũ tới gần, liền đi tới hỏi: "Địch đương gia, lần này có vẻ thu hoạch không nhỏ".
Nhìn thấy bên cạnh Địch Hoằng có một
người trẻ tuổi đang đứng, có vẻ lạ mặt mà lại đứng bằng vai với Địch
Hoằng, thực không hiểu quy củ, khó hiểu hỏi: "Vị huynh đệ này là ai
vậy?"
Vị huynh đệ kia lại không nói một lời nào với hắn, đột
nhiên đã ra tay, một tay nắm lấy cổ của Hậu Cẩu Nhi, dùng sức vung lên,
Hậu Cẩu Nhi kêu má ơi một tiếng, đã rơi vào trong hào sâu, kêu thảm
thiết một tiếng mà bỏ mạng.
Các đạo phỉ còn chưa rõ thế nào, đều
nhìn qua, kinh ngạc người trẻ tuổi lực lại mạnh như thế, người trẻ tuổi
lại trầm giọng quát: "Xông lên".
Hắn vừa nói ra, trong mấy trăm
đạo phỉ phân ra ít nhất một nửa lực lượng chạy như điên về phía hậu
trại, trên đường đi, các đạo phỉ không rõ chuyện gì, đều chỉ chỉ trỏ
trỏ, tràn đầy kinh ngạc.
"Những người này làm sao vậy, nổi điên hay sao?"
"Ai biết là trúng tà gì".
Các tặc phỉ thực không để ý tới các phỉ khấu chạy về phía hậu trại, đều
hướng về phía Địch Hoằng mà đi tới, hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Địch Hoằng sắc mặt tái xanh, cũng không nói gì. Sự tình kế tiếp làm cho các
tặc phỉ kinh ngạc không thể phản ứng, người trẻ tuổi cũng không có đi
theo mọi người, chỉ nhảy đến chỗ các xe lớn, đưa tay kéo vải phủ xe lên, vải phủ xe vừa tốc lên, lại có không ít người nhảy ra, lập tức rút binh khí, chém giết bốn phía.
Mọi người sợ hãi hô hét không dứt, bỏ
chạy ra bốn phía, bất quá khi chạy tới hậu trại thì mới phát hiện yếu
đạo đã bị người phong tỏa, ánh đao lập lòe, nhất thời không thể đi qua,
càng không thể liên hệ với sơn trại ở phía sau.
Người trẻ tuổi
rút từ xe ra một thanh mã sóc, vung lên đánh vào chân tháp canh, tháp
canh đổ sầm xuống, người ở trên đều kêu la mà ngã xuống dưới, người trẻ
tuổi dùng sức hất bay căn tháp canh đi, quát lớn: "Bùi Hành Quảng ở đây, hạ khí giới không giết".
Bên mặt núi bên kia lại ùa tới một đám người bộ dáng phỉ khấu, cổ tay quấn một đạo lụa hồng. Các tặc phỉ nhìn
thấy những người trên xe xông xuống giống như mãnh hổ xuống núi, chạy
tán loạn chung quanh, vốn tưởng rằng đạo phỉở đối diện là đến cứu viện,
đều hô cứu, đạo phỉ đối diện thấy thế, cũng không trả lời, giây lát cùng gia nhập vào hàng ngũ tàn sát.
Các đạo phỉ cảm thấy chung quanh
đều là kẻ địch, run rẩy chỉ nghĩ Địch đương gia phát cuồng, dẫn thủ hạ
tới giết cả trại, mưu đồ chính địa vị Đại đương gia, đây là thân huynh
đệ cũng phải tính rõ sổ sách. Lúc này đã phân không rõ ta địch, cũng
không thể liều mạng, như ruồi bọ không đầu mà chạy loạn, nhưng không có
chú ý tới trên cổ tay các đạo phỉ huy đao chém giết đều có buộc một đoạn lụa hồng.
Địch Hoằng tự động ngồi vào một góc, chỉ cảm thấy Bùi
Hành Quảng đang giương mắt nhìn mình, Bùi Hành Quảng nhìn thấy nơi này
đại cuộc đã định, cũng không dây dưa nữa, hiệu lệnh các binh sĩ bảo vệ
yếu đạo, không cho đạo phỉ chạy trốn ra bên ngoài, không để cho bất cứ
ai lọt ra báo tin.
Sau khi an bài tất cả, Bùi Hành Quảng dẫn theo mười mấy người một đường từ đường nhỏ nhanh chóng chạy đến mục tiêu thứ hai.
Các đạo phỉ chạy tới điếu kiều thầm nhủ may mắn, đột nhiên nghe được phía
trước có tiếng bước chân rầm rập, chỉ thấy vô số quan binh Đại Tùy tràn
đến, như lanh sói như hổ dữ, thương kích như rừng, khói bụi mù mịt.
Tinh binh Đại Tùy tính chuẩn thời gian, sau khi Bùi Hành Quảng đánh phá
doanh trại thứ nhất xong, như kiến tràn tới không dứt, đạo phỉ lúc này
mới kinh ngạc sợ hãi, đã hiểu trước mắt đã không phải là nội loạn tranh
chấp quyền lợi trong trại.
Nội loạn trong trại không liên quan
tới bọn họ, quản ai là đương gia, bọn họ chỉ cần đi theo kiếm cơm no
bụng là được, nhưng binh sĩ Đại Tùy công tới thì đã là chuyện quan hệ
tới tính mạng.
Tùy binh đến là chuyện thường, nhưng Tùy binh đến
nhiều như thế, nhanh như thế, mãnh liệt như thế, lao thẳng vào trung tâm Ngõa Cương, lại là chuyện trước đó chưa từng có.
Các đạo phỉ nhìn thấy số lượng quan binh Đại Tùy, cũng đã bỏ qua sự chống cự, chỉ nghĩ đến mạng sống.
Tùy binh lập tức khống chế đạo phỉ bốn phía, nhưng lúc này người chết đã
lấp đầy nửa hào sâu, máu đã nhiễm đỏ đất, nơi nơi đều là đao quang kiếm
ảnh, tiếng chém giết kêu gào.
Máu tươi lan tràn theo gió núi, sáng lạng chói mắt, sinh mệnh suy kiệt dưới ánh mặt trời, không thể tránh được.
Tùy binh người đông thế mạnh, lập tức chiếm lấy trại ngoài của Ngõa Cương,
một lát đã thay đổi công thủ, tùy binh bắt được đạo phỉ, lại đổi đồ của
đạo phỉ thành Tùy binh, tay buộc lụa hồng tiếp tục đi tới, tiếp ứng Bùi
Hành Quảng.
Bọn họ tay buộc lụa hồng là để phân biệt đạo phỉ Tùy
binh, người của Ngõa Cương chỉ nghĩ chung quanh đều là phản loạn, huy
đao chém loạn, làm bị thương không ít đồng bạn, Tùy binh giả dạng làm
đạo phỉ, mỗi lần xuất đao đều chém trúng kẻ địch thực sự.
Những
người giả làm đạo phỉ đều là tinh binh trong doanh trại chọn ra, có thể
lấy một địch mười, nghe lệnh không chần chờ, nhanh chóng đuổi theo hướng Bùi Hành Quảng.
Bùi Hành Quảng dẫn đội một đường đi vội, qua triền núi, vượt qua khe suối, rất nhanh đã đến trại thứ hai của Ngõa Cương.
Đi theo Bùi Hành Quảng đều là thủ hạ của Tôn Thiếu Phương, Tôn Thiếu
Phương cũng ở trong đó, mới vừa rồi hắn dẫn người bảo vệ yếu đạo, không
cho ai chạy trốn báo tin. Giờ phút này cùng Bùi Hành Quảng hợp binh một
chỗ, công phá doanh trại thứ hai.
Tiêu Bố Y có lệnh, xuất binh
bất ngờ nhanh chóng thì phá trại không khó, nhưng làm cho Địch Nhượng
không có khả năng phản kháng là khó khăn nhất, chỉ cần Bùi Hành Quảng có thể dụng kỳ binh phá ba doanh trại lập công đầu, đại quân Tùy binh mới
có thể thành công.
Binh lệnh như núi, Bùi Hành Quảng cùng Tôn Thiếu Phương đều ghi nhớ lời Tiêu Bố Y phân phó, không dám chậm trễ.
Doanh trại Ngõa Cương ở khắp các núi, nếu không phải Địch Hoằng cùng Cổ Hùng
phi thường quen thuộc nơi này, vẽ lại bản đồ thì người thường đến đây đã sớm bị lạc phương hướng.
Bùi Hành Quảng sớm đem địa hình ghi tạc trong lòng, lập tức tiếp cận doanh trại, vẫn mang theo mã sóc, dựa theo miêu tả của Địch Hoằng, thủ vệ doanh trại trước mắt tên là Trương Đồng
Nhi, cũng có chút bản lĩnh, mà các trại của Ngõa Cương bởi vì liên tiếp
bị Trương Tu Đà tiễu trừ hỏa thiêu, cho nên cũng không cố sức gia cố
công sự phòng ngự, doanh trại cũng không khó phá.
Bởi vì Ngõa
Cương vô luận điếu kiều hay tháp canh, hào sâu cũng chỉ có thể ngăn cản
nhất thời, nếu muốn chống đỡ được sức tấn công của trọng binh Đại Tùy,
quả thực là si tâm vọng tưởng. Ngõa Cương cướp phá nhiều năm, so với
trang bị của Tùy binh vẫn là như ăn xin so với phú ông. Đối với Trương
Tu Đà cũng không có biện pháp, Địch Nhượng xem sự phòng ngự của các
doanh trại là chỉ để kéo dài thời gian để chạy trốn, mỗi lần đợi cho Tùy binh tấn công tới sơn trại, Địch Nhượng dẫn theo thân tín đã sớm trốn
vào trong núi sâu.
Doanh trại trong các núi có tám cái, Địch
Nhượng và thân tín dĩ nhiên là ở các doanh trại sau cùng, nghĩ đến lời
phân phó của Tiêu Bố Y, Tôn Thiếu Phương đưa tay nắm lấy một người nói:
"Ngưu Vượng Sơn, lát nữa ngươi lừa mở được cửa trại, ta ghi cho ngươi
một công. Ngươi nếu dám phá hỏng chuyện của chúng ta, đừng trách đao của ta không có mắt".
Ngưu Vượng Sơn có chút run run, giây lát nói: "Tôn tướng quân yên tâm, tiểu nhân sẽ dốc hết khả năng".
Bùi Hành Quảng mím môi, chỉ nhìn về phía trước, "Ngươi dụ Trương Đồng Nhi ra là được, chuyện còn lại để chúng ta giải quyết".
Ngưu Vượng Sơn mới vừa rồi nhìn thấy thần võ của Bùi Hành Quảng, lòng vừa sợ hãi vừa khâm phục. Mười mấy người hóa trang đơn giản đem mỡ gà bôi lên
trên người, đến trước sơn trại, thì đã có người mơ hồ nghe được phía
trước có động tĩnh, đều vọt ra phía trước cửa trại.
"Ngưu Vượng Sơn, sao lại thế này?" Quân giữ cửa lớn tiếng quát hỏi.
Ngưu Vượng Sơn mếu máo nói: "Đại sự không ổn rồi, Địch đương gia không biết
vì sao, tiến vào trại thấy người là chém, các ngươi nhanh đi báo cho
Trương Tướng giáo, để hắn đến trại trước khuyên bảo".
Quân thủ trại đã mở cửa trại, bên trong hấp tấp đi ra một người, một tay chụp lấy Ngưu Vượng Sơn: "Rốt cuộc là thế nào?"
Người nọ thân hình cao lớn, hai mắt như điện, thân thủ cực nhanh, ra tay là
đã chụp lấy Ngưu Vượng Sơn, làm cho hắn không thể né tránh.
“Trương Tướng giáo…" Ngưu Vượng Sơn không ngờ Trương Đồng Nhi lại đến nhanh như vậy, nhiều ít cũng có chút bối rối.
Trương Đồng Nhi liếc mắt nhìn qua, thấy Bùi Hành Quảng rất lạ mắt, trong tay
còn cầm mã sóc, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Ngươi cầm trong tay cái gì
vậy?"
Hắn đương nhiên nhận ra trong tay Bùi Hành Quảng là mã sóc, nhưng thứ này tuyệt không phải người bình thường trong sơn trại có thể
xử dụng được, người bình thường sử dụng mã sóc đều là cấp bậc tướng
lĩnh, cũng phải là người cao to, Bùi Hành Quảng nhìn không có gì đặc
biệt lại cầm thứ này, thực không tầm thường.
Nhưng hắn lại nằm mơ cũng không có nghĩ đến binh sĩ Đại Tùy đã sớm chiếm lĩnh sơn trại ở núi trước, đơn giản là án theo lẽ thường, có người tập kích trại, ở phía
trước sẽở cảnh báo trước, tuyệt không im lặng như thế.
Bùi Hành
Quảng nghe được Trương Đồng Nhi hỏi, đã sớm nghĩ tới câu trả lời, đưa
tay đem mã sóc đưa qua, "Trương Tướng giáo, Địch đương gia đã giết Đan
Tướng giáo, đây là mã sóc của hắn…"
Trương Đồng Nhi thất thanh nói: "Đan Hùng Tín cũng đã chết?"
Hắn lời còn chưa dứt, mã sóc đã theo gió lạnh đâm vào bụng hắn, Trương Đồng Nhi chấn động, cực lực co bụng, hai tay vung ra chụp lấy mũi nhọn của
mã sóc, hai tay tuy đau đớn nhưng mã sóc còn cách bụng hắn chừng vài
tấc.
"Các ngươi làm gì?" Trương Đồng Nhi quát lớn, hai tay đầy máu, không dám buông ra.
Bùi Hành Quảng hít vào một hơi, hai tay vận sức, cất bước vọt tới trước,
Trương Đồng Nhi hai tay giữ mã sóc không được phải liên tục thụt lùi,
bỗng nhiên phía sau đụng vào một thân cây, trong lòng chợt lạnh, rốt
cuộc đã ngăn không được mã sóc. Bùi Hành Quảng gầm nhẹ một tiếng, mã sóc đã thoát khỏi trói buộc mà đâm thấu bụng của Trương Đồng Nhi, đem hắn
đóng đinh ở trên cây!
Trương Đồng Nhi nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay lại nắm chặt cán sóc, khóe miệng đã chảy ra máu tươi, Bùi Hành
Quảng hừ lạnh một tiếng, rung tay rút mã sóc ra, ra lệnh: "Giết!"
Địch Nhượng mấy ngày nay cũng không thoải mái.
Khi mờ mịt từ trong mộng tỉnh lại, đẩy cái đùi trắng như tuyết của tiểu
thiếp đang gác trên người hắn xuống. Khi xoay người ngồi dậy, chợt thấy
mí mắt không ngừng giật.
Hắn vẫn cảm thấy có họa ở trên thân.
Khi đại nghiệp được bảy năm thì hắn bắt đầu tạo phản, nhưng hiện nay đã qua hơn năm năm, hắn vẫn chưa làm nên trò trống gì, huynh đệ bên người chết đi rồi lại đến, cứ vậy không thôi. Vốn trước đây coi trọng Từ Thế Tích
có tài, mới cứu cả nhà hắn, chỉ mong hắn tri ân báo đáp, không nghĩ đến
Từ Thế Tích đến đây, mới chuyển vận được chút ít, thì đã bị đại ca đuổi
đi.
Đúng là thứ không ra sao, Địch Nhượng trong lòng thầm mắng
Địch Hoằng, nhưng đó là đại ca của hắn, có bực thì Từ Thế Tích cũng đã
đi rồi không biết đã tới nơi nào, hắn cũng không thể đem đại ca đuổi đi.
Tuy đã tìm mọi nơi, nhưng vẫn tìm không ra Từ Thế Tích ở nơi nào, điều này
làm cho Địch Hoằng khá lo âu. Hắn tuy nhiên có chút già, cũng có chút
tàn nhẫn, nhưng ít nhất cũng biết, sơn trại muốn chấn hưng bằng vào một
đám võ phu tuyệt đối không thành được gì, chỉ có loại nhân vật văn võ
toàn tài như Từ Thế Tích mới có căn cơ để phát triển.
Địch Nhượng nhìn mái đầu bạc trong gương, già rồi, Địch Nhượng trong lòng thở dài.
Ai cũng cảm thấy hắn làm trại chủ thì phong cảnh vô hạn, nhưng ai có thể biết tâm cảnh lo lắng của hắn, tâm tình như chuột sợ mèo thế này thì ai có thể hiểu thấu được?
"Trại chủ, đại sự không ổn" Một người xông vào thở phì phò.
Tiểu thiếp thét lên một tiếng, đưa tay kéo mền lên che người, làm cho Địch Nhượng lộ hết cả ra.
Địch Nhượng đang suy nghĩ thì bị làm cho giật mình, cũng không che chắn,
ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện chính là Vương Đương Nhân một đoạn thời
gian trước đến đầu nhập, người này rất có tài, vốn tại Giang Hoài cũng
có chút uy danh, khi đến đầu nhập Địch Nhượng cũng làm cho hắn mừng rỡ.
"Chuyện gì kinh hoảng?"
"Trại chủ, Tùy binh giả dạng người của chúng ta đột nhiên tập kích Ngõa Cương trại với quy mô lớn, hiện đã đánh tới trại thứ bốn, Trương Đồng Nhi
chết trận, quân Ngõa Cương quân liên tiếp thua chạy, ngăn không được,
Đan Tướng giáo dẫn người chận ở hiểm yếu liều chết ngăn cản, kéo dài
thời gian, bảo ta tới hộ tống trại chủ đi trước".
"Cái gì?" Địch
Nhượng cơ hồ không dám tin vào tai mình, nhéo xuống đùi rất đau đớn để
biết là đang tỉnh: "Đương Nhân, ngươi có nói đùa không?"
Vương Đương Nhân cũng không nói nhiều, vội vàng kéo Địch Nhượng đi ra ngoài.
"Đương Nhân, đừng gấp, để ta mang giày".
Địch Nhượng vẫn có chút phong thái trại chủ, vẫn nhàn hạ xoay người xỏ giày, nhưng lại bị Vương Đương Nhân cơ hồ là kéo ra ngoài, tiện tay kéo một
cái trường bào xanh phủ lên người, Địch Nhượng ra khỏi phòng, chợt nghe
thấy âm thanh chém giết mơ hồ truyền đến.
Không đợi Vương Đương
Nhân nói, Địch Nhượng sắc mặt đã biến đổi, nhìn về nơi xa mà hít một hơi khí lạnh. Âm thanh chém giết thay nhau vang lên, mỗi một khắc lại tới
gần một chút, có chỗ trên đỉnh núi ánh lửa tận trời, khói đặc như một
con rồng đen cuộn lên tới tận chân trời, che cả bầu trời, giương nanh
múa vuốt cười trong không trung, Địch Nhượng biết đó là chỗ của doanh
trại Đan Hùng Tín!
"Đại đương gia, chỉ sợ là Tùy quân sẽ đánh lên tới đây".
Một lát sau, lại có không ít người vọt tới, tụ tại xung quanh Địch Nhượng
đều mặt đầy vẻ hoảng hốt, y phục không chỉnh tề, mồm năm miệng mười bàn
tán.
"Rốt cuộc có bao nhiêu Tùy quân?" Địch Nhượng nhịn không được hỏi một câu.
Mọi người nhìn nhau, đều lắc đầu, sự tình vội vàng nên tất cả đều náo loạn, bên tai chỉ nghe được tiếng chém giết, thật ra cũng chưa nhìn thấy được Tùy quân. Vương Đương Nhân lớn tiếng nói: "Trại chủ, tuyệt đối không
ít, hơn nữa thế đến hung mãnh, chúng ta nên lập tức đi trước".
"Ta lại cảm thấy không cần" Một người dáng người cao gầy, hai mắt sáng ngời nói, "Trại chủ, hiện tại tin tức còn không rõ, nói không chừng Tùy binh hư trương thanh thế mà thôi, người nếu hoảng hốt mà chạy đi, cũng chỉ
tổ làm cho người ta nhạo báng. Theo ta được biết, trước mắt thực không
có Tùy quân với quy mô lớn xuất hiện ở phụ cận, không bằng ta dẫn mấy
trăm huynh đệ đi thám thính rồi hãy nói?"
Người cao gầy tên là
Trần Trí Lược, cùng Đan Hùng Tín, Từ Thế Tích, Trương Đồng Nhi, Bỉnh
Nguyên Chân hợp xưng Ngõa Cương ngũ hổ, đối với Đan Hùng Tín là huynh đệ tình thâm, nhìn thấy doanh trại mà Đan Hùng Tín trấn thủ có vấn đề,
không khỏi quan tâm, chỉ muốn tiến lên cứu viện.
Địch Nhượng do dự nói: "Trí Lược nói cũng có lý".
Vương Đương Nhân ở một bên cấp bách nói: "Trại chủ, Đan Tướng giáo dẫn binh
liều chết chống cự, chỉ là để trại chủ tranh thủ thời gian chạy trốn,
chạy trốn còn không kịp, sao còn có thể làm thiêu thân, đưa lên tận
cửa?"
Địch Nhượng nhíu mày nói: "Đương Nhân nói cũng có lý".
Mọi người cũng dao động bất định, tuy tiếng chém giết càng ngày truyền càng gần, lại vẫn cảm thấy giống như còn trong mộng, trong lòng hồ nghi.
Vương Đương Nhân liên tục dậm chân, tức giận muốn hộc máu, một người đột
nhiên nói: "Ta nghĩ cho dù Trương Tu Đà tự mình dẫn binh tiến đến, cũng
sẽ không đến nhanh như thế, ta lại cảm thấy đây là nội loạn của sơn
trại".
Mọi người nhìn lại, thấy người nọ mi thanh mục tú, có vẻ
là nhân tài, biết là Phòng Huyền Tảo mới đầu nhập sơn trại không bao
lâu, cũng là kẻ rất có học vấn, Địch Nhượng cũng coi trọng.
"Huyền Tảo, ý của ngươi là gì?" Địch Nhượng hỏi.
Phòng Huyền Tảo trầm ngâm nói: "Tùy quân đến đột ngột như thế, rất là quỷ dị, sao lại chỉ có Đương Nhân huynh đi tới báo tin, ba sơn trại còn lại sao lại không có tin tức gì? Ta chỉ sợ người trong sơn trại nội loạn, lại
lấy cớ Tùy quân đến, Đại đương gia nên là…"
Hắn lời còn chưa dứt, Vương Đương Nhân đã tức đến sắc mặt tái xanh, thầm nghĩ mình vất vả tới báo tin, không nghĩ đến lại bị tên ngu ngốc này nói cái gì nội loạn.
Thời cơ dần dần đi qua, Đan Hùng Tín ở phía trước kháng cự, lại bị nhóm
người này do dự bất định mà để lỡ chiến cơ, muốn dậm chân chạy lấy
người, nhưng lại có chút sợ hãi, dù sao Địch Nhượng cũng là ngựa già
quen đường, chạy trốn theo hắn là tốt nhất.
Phòng Huyền Tảo nói
thật ra cũng hợp với tâm ý của Địch Nhượng, bất quá cảm thấy Phòng Huyền Tảo nói quá mức rõ ràng, liền lắc đầu nói: "Huyền Tảo lời ấy sai rồi,
nghĩ tới ta luôn lấy đức phục người, vị trí trại chủ này nếu có người
muốn, thì cứ tới lấy đi…"
Địch Nhượng lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều kêu lên: "Mau xem kìa, là Đan Tướng giáo".
Ở góc núi phương xa xuất hiện một người, như là người máu vậy, đang kéo mã sóc chạy vội đến.
Đường núi gập ghềnh khó cưỡi ngựa, Đan Hùng Tín bỏ ngựa mà chạy, vừa ngẩng
đầu nhìn về phía Địch Nhượng, chỉ nhìn thấy đám người Địch Nhượng đang
đứng ở chỗ cao của sơn trại nhìn về phía này chỉ chỉ trỏ trỏ, thiếu chút nữa là hộc máu.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, chính mình liều
mạng chém giết, chỉ để kéo dài thời gian những người này lại còn nhàn
nhã đứng xem trò vui. Hắn đương nhiên không biết rằng họ thảo luận đã
lâu, lại bắt đầu nghi ngờ sự trung thành của hắn, cho rằng hắn muốn
tranh quyền đoạt vị bằng không đã sớm cùng với Từ Thế Tích, quay đầu bỏ
đi.
Tùy quân đột ngột tấn công ác liệt, chỉ là do doanh trại thứ
ba có người đến báo động, Đan Hùng Tín lúc này mới tập hợp người ngựa
chống cự, nhưng cũng chỉ chống cự được một lúc mà thôi. Hắn kinh hoàng
khi nhận ra rằng Tùy quân trước đó chẳng là gì, Tùy binh lần này thế đến mãnh liệt khác thường, giống như là muốn diệt Ngõa Cương tận gốc vậy.
"Trại chủ mau chạy đi" Đan Hùng Tín từ xa đã cao giọng hét lên.
Trần Trí Lược nhân lúc lũ hủ nho bàn bạc đã triệu tập được mấy trăm người
ngựa. Sách lược đánh không lại thì tháo chạy của Địch Nhượng dĩ nhiên
không tệ nhưng cũng làm cho binh lực của Ngõa Cương phân tán, mỗi sơn
trại mấy trăm người gộp lại thì không hề ít, cũng có lực lượng tác chiến gần vạn người, nhưng phân đến từng sơn trại thì lại không tính là
nhiều, nơi này xem như chủ trại của Ngõa Cương có hơn nghìn người nhưng
do tập trung vội vàng nên cũng không được nhiều.
Bất luận người
ngoài xem Đan Hùng Tín như thế nào, trong lòng của Trần Trí Lược thì Đan Hùng Tín vẫn là huynh đệ của hắn, huynh đệ gặp nạn há có thể không cứu.
"Trại chủ, để tôi đi tiếp ứng cho Đan tướng quân” Đúng vào lúc này, nơi góc
núi lại xuất hiện mấy trăm người ăn mặc như thổ phỉ, không hề kêu gào mà chỉ bám theo Đan Hùng Tín. Người cầm đầu tay cầm mã sóc, đối với người
Ngõa Cương mà nói thì rất lạ mặt, chính là Bùi Hành Quảng.
Không
đợi Địch Nhượng nói gì, Trần Trí Lược đã cho người mở cổng trại, cầm
khảm đao xông ra, các quân thổ phỉ cũng ùa ra như ong vỡ tổ, chỉ trong
chốc lát đã gặp Đan Hùng Tín.
Đan Hùng Tín lạnh giọng nói: “Đằng
sau là Tùy quân giả trang, đừng để bị trúng kế, trại chủ còn làm gì mà
vẫn chưa đi. Quân địch thế mạnh, Trí Lược, hãy chống cự một trận, không
được thì rút”.
Trần Trí Lược nhận thấy số lượng quân địch không
bằng quân mình, liền có chút nghi hoặc mấy sơn trại đằng trước vì cớ gì
mà không ngăn chận được.
Đan Hùng Tín nhìn ra phía xa thấy Địch
Nhượng không có ý đi, cảm thấy lo lắng, đi nhanh tới vài bước, mã sóc
đâm xuống đất, hét lên nhảy vọt qua đầu người của Ngõa Cương, đến khi
tiếp đất, chỉ cảm thấy ngực khó chịu như muốn hộc máu, thầm nghĩ cái tên Bùi Hành Quảng kia rốt cuộc lai lịch thế nào mà mình đánh không lại
hắn?
Vọt qua đến bên cạnh Địch Nhượng, Đan Hùng Tín không giải thích gì liền kéo tay Địch Nhượng chạy đi.
Địch Nhượng giằng lại, nhìn thấy toàn thân Đan Hùng Tín đầy máu, trong lòng sợ hãi: “Đan Tướng giáo, ngươi muốn làm gì?"
Đan Hùng Tín không để ý tới, cơ hồlà kéo hắn chạy lên núi, mấy người còn
lại mặt mày thất sắc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân oành oành ầm
ầm từ xa vọng tới, quay đầu lại nhìn thì sợ đến tái xanh mặt mày.
Quân Tùy đã xuất hiện ở góc núi, khôi giáp chỉnh tề, thương kích lập lòe,
đông đen đang chậm rãi đi tới, dần dần che khuất cả một vùng núi. Binh
đến bước tới tuy không mãnh liệt như thủy triều lên, nhưng tiết tấu rõ
ràng, không nhanh không chậm, mặt đất như biến sắc làm cho người ta có
cảm giác không thể kháng cự được.
Sự thật thắng hùng biện, một
đám người này tính mạng chỉ mành treo chuông, cũng không phân biệt nội
chiến hay không, đều chạy theo phía Đan Hùng Tín.
Địch Nhượng
cũng nhìn thấy Tùy binh đông như kiến này, mặt cũng tái đi, lại chứng
kiến mấy trăm đạo phỉ của Trần Trí Lược trong nháy mắt bị Tùy quân bao
vây, rơi lệ nói: "Là ta hại Trí Lược!”
Đan Hùng Tín trên đường
chạy chốn, vẫn không quên hỏi một câu: "Đại đương gia, Tùy quân thế đến
mạnh mẽ, liên tiếp phá bốn trại, Tụ Nghĩa trại xem ra trong chốc lát sẽ
bị phá, đang lúc nguy cấp vậy cần đến Phượng Nghi trại thu thập gia
quyến rồi mới chạy về phía Tây, người thấy thế nào?”
Địch Nhượng
sống an nhàn lâu ngày, mặc dù cũng có chút tài, nhưng một hơi chạy đi
như thế này, chân cũng rã rời như đeo chì: “Hùng Tín nói vậy cũng có
lý”.
"Trại chủ, ta lại nghĩ chúng ta nên đến Uy Vũ trại trước, ở
đó có Bỉnh Nguyên cùng Vương Nho Tín trấn giữ, địa hình hiểm trở, dễ
phòng thủ khó tấn công…” Vương Đương Nhân vừa chạy vừa thở hổn hển, mất
cả một chiếc giày nhưng vẫn đưa ra ý kiến của mình. Phòng Huyền Tảo theo sát sau đó, cũng cau mày nhưng không nói một lời. Hắn xuất thân dịch
quán, chạy trên đường núi thoải mái có thừa, những tên thủ hạ còn lại
đều sùi bọt mép, thở không ra hơi.
Địch Nhượng bị Tiêu Bố Y tấn công một trận, đầu óc trống rỗng, chỉ gật đầu nói: “Đương Nhân nói cũng có lý”.
“Thúi lắm” Đan Hùng Tín phẫn nộ quát: "Bỉnh Nguyên Chân với Vương Nho Tín bất quá chỉ là quân đơn lẻ, cũng chỉ chừng ngàn quân. Lần này Tùy binh tấn
công hung mãnh, ít nhất cũng có đến hơn vạn người. Chúng ta có cố thủ
sơn trại, bị quân địch bao vây, không quá mấy ngày thì cũng sẽ chết”.
“Hùng Tín nói…” Địch Nhượng nói đến đây, rốt cuộc cũng hiểu ra điều gì đó,
nên không nói có lý gì nữa, dừng lại nhìn hai bên đường phía trước, rồi
quay đầu nhìn lại, “Huyền Tảo, đi mau tới Uy Vũ trại thông báo cho
Nguyên Chân cùng Nho Tín mau chạy trốn, chớ liều mạng, rừng còn thì lo
gì không có củi đốt”.
Địch Nhượng cau mày lại, Phượng Nghi trại là nội quyến của đại tướng Ngõa
Cương, vợ hắn chết sớm, đã có mấy tiểu thiếp nhưng không danh chính ngôn thuận, đơn giản là vì hắn có cô con gái là Địch Vô Song, tính cách quật cường, hắn sợ con gái giận nên không dám lấy thêm vợ. Hắn nhất quyết đi đến Phượng Nghi trại, không nỡ bỏ rơi con gái mới là thật. Còn Ngũ Hồ
trại, bên trong toàn đám người già yếu bệnh tật, còn hơi đâu mà lo cho
họ vào lúc này?
Nhưng không thông báo cũng không được, Địch
Nhượng nghe thấy tiếng chém giết ngày càng gần hơn vội quay đầu lại
nhìn, kéo hai tên lâu la đến: “Các ngươi đi báo tin cho Ngũ Hồ trại mau
chạy trốn, tìm một nơi bí mật mà ẩn thân, Tùy binh lùng sục không thấy
tất sẽ bỏ đi”.
Hai tên lâu la vẻ mặt đau khổ, nhưng không dám cãi lệnh. Địch Nhượng dặn dò xong liền cùng Phòng Huyền Tảo chia làm hai
đường, lại vẫn dẫn theo Đan Hùng Tín bên mình.
Ngõa Cương ngũ hổ
giờ chỉ còn sót lại một người bên cạnh, Địch Nhượng càng nghĩ càng muốn
rơi lệ, cuối cùng cũng tới Phượng Nghi trại, vội vàng hỏi: “Tiểu thư
đâu?”
“Tiểu thư đã đi ra ngoài săn thú rồi” Nha hoàn trả lời.
Địch Nhượng suýt nữa thì ngất đi: “Giờ là lúc nào mà nó còn đi săn chứ?”
Có hai người hùng hùng hổ hổ đi tới, cùng đáp lại: “Trại chủ, Đại tiểu thư cùng với Ma Hầu đi săn rồi, có lẽ mấy ngày sau mới quay về”.
“Nha đầu này, đi mà không báo với ta một tiếng” Địch Nhượng cau mày, hai
người đứng trước mặt đền là cháu hắn, một người tên Địch Ma Võ, người
kia là Địch Ma Thánh, Địch Ma Hầu là huynh trưởng của họ.
Đan
Hùng Tín đã sớm báo tin cho gia quyến thu xếp tiền bạc hành lí, quay lại cau mày nói: "Trại chủ, tiểu thư đi ra ngoài săn thú có khi là chuyện
tốt, không chừng có thể tránh được kiếp nạn. Ma Võ, hãy dẫn các anh em
đi chặn đánh quan binh lại”.
Ma Võ xoa tay nhận lệnh, cao giọng
nhận lệnh, vội vàng đem người đi ra ngoài. Địch Nhượng thần sắc bất an,
biết rằng Ma Võ lần này là đi vào chỗ chết, nhưng thời gian không còn
nhiều, tính mạng của bất kì ai giờ đây cũng không quan trọng bằng tính
mạng của bản thân.
Mang theo gia quyến và thân tín đi khỏi Phượng Nghi trại, Địch Nhượng nói dứt khoát: “Hùng Tín, chúng ta đến núi Hắc
Phong, tới Cự Dã Trạch lẩn trốn một thời gian được không?” Đám gia quyến bỗng nhiên lo sợ, vội vàng lắc đầu, duy chỉ Đan Hùng Tín gật đầu: "Trại chủ nói rất đúng, Tùy binh nhiều như vậy, ẩn nấp trong hang động cũng
không phải là cách hay, mà núi Hắc Phong lại là một nơi thâm hiểm, đường nhỏ khó đi làm cho được binh sĩ Đại Tùy rất khó di chuyển, hơn nữa còn
có lối chạy bí mật”.
Một nữ tử kéo tay áo Địch Nhượng nói: "Trại chủ, người không thể bỏ rơi thiếp, con đường đó thiếp không thể tự đi qua được”.
Địch Nhượng rút kiếm chém tay áo, lạnh lùng nói: “Ý ta đã quyết, cấm trái lệnh, ai muốn sống thì theo ta”.
Người thân tín đều đi theo, có vài nữ tử ngồi ngã xuống đất kêu khóc, còn lại tất cả đều đi theo. Đoàn người vội vã lên đường, dần đi vào con đường
hiểm trở, núi cao vách đá treo leo, quanh co gấp khúc, trong đoàn cũng
có hai tên thổ phỉ đã đi quen đường này đi, đi đầu dẫn đường nhưng vẫn
rất cẩn thận.
Đi hết một nén nhang, đường núi ngày càng hiểm ác,
đường đi một bên là vách đá, một bên là vực sâu thẳm. Gió thổi qua không còn nghe thấy tiếng chém giết nữa nhưng trong cốc lại bị bao phủ bởi
sương mù, người ta nhìn ra xung quanh chỉ thấy mờảo, như đi trên mây
khiến người ta hãi hùng.
Rồi đột nhiên gió thổi đến, một nữ nhân
trượt chân, ngã nhào xuống sơn cốc, kêu lên thất thanh vang vọng cả thâm cốc. Một lúc lâu sau mới có một tiếng trầm vang lại, mọi người đều vô
cùng sợ hãi, toát mồ hôi lạnh, có mấy người ngồi xuống dưới đất, không
thể bước tiếp được nữa.
Đan Hùng Tín lại lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ: “Tiếp tục đi về phía trước”.
Hai tên thuộc hạ dẫn đầu nơm nớp lo sợ đi về phía trước đến chỗ góc núi thì đột ngột dừng lại, Đan Hùng Tín trầm giọng nói: "Sao không đi tiếp".
"Đường này không thông” Một thanh âm vọng lại từ phía trước, lại có ý cười cợt, “Mời chư vị quay lại đường cũ”.
Đan Hùng Tín trong lòng ngạc nhiên, đi trước vài bước nhìn ra xa thì gặp
một bóng người cao to sừng sững, giống như một vị thần vậy nhưng lại
không nhìn rõ diện mạo. Mọi người đang hướng về phía trước, sơn đạo nhỏ
hẹp hiểm trở, người đó lại chặn ngang đường, thực có thể tính là một
người giữ cửa, vạn người khó qua.
“Ngươi là ai?” Đan Hùng Tín tay cầm mã sóc, cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
"Ta gọi là Tiêu Bố Y" Người nọ cười đáp: “Hữu kiêu vệ Đại tướng quân của
Đại Tùy, lần này đánh trại bắt giặc là chủ ý của ta, Đan Tướng giáo,
ngươi thấy thế nào?”
Đan Hùng Tín âm thầm cắn răng, đột nhiên quát: "Ai giết được Tiêu Bố Y, sẽ là Nhị đương gia!"
Hai binh sĩ phía trước hắn biết là sẽ không có đường lui, bèn ra sức tiến
về phía trước, nhưng do sơn đạo quá hẹp, chỉ có thể lần lượt tiến đến.
Đột nhiên trong không trung vang lên một tiếng rít, Đan Hùng Tín chỉ
thấy sau lưng tên thổ phỉ kia phun ra một vệt máu dài, lộ ra nửa mũi tên dính máu, sau đó cả hai tên đều ngã xuống xuống sơn cốc.
Đan
Hùng Tín chẳng những trên tay toát mồ hôi lạnh, mà toàn thân cũng vậy,
hắn cũng chưa từng trái qua hoàn cảnh hiểm ác như thế, hắn cũng đã nhớ
từng nghe danh Tiêu Bố Y, Địch Hoằng nói tới hắn như là thần, gặp rồi
mới biết, y còn thần hơn so với những gì Địch Hoằng nói.
Tiêu Bố Y chỉ bắn một mũi tên trúng hai tên binh sĩ.
Đây là một kẻ không hề dễ đối phó, còn mạnh hơn cả Bùi Hành Quảng, nhưng hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác!
Đột nhiên hét lên một tiếng, Đan Hùng Tín cầm mã sóc, ra sức phóng về phía
xa, Tiêu Bố Y ở phía xa, đưa tay lắp cung, mũi tên bắn ra mang theo
tiếng gió rít lao tới, dường như xuyên thấu màng nhĩ.
Đan Hùng
Tín không thể tránh né được, vội lấy sóc đỡ, mũi tên đâm trúng cây sóc
nhưng lực mạnh làm cho Đan Hùng Tín bị đẩy lùi lại hai bước.
Mũi
tên không ngừng, trong chớp mắt lại có hai mũi bắn trúng thân sóc của
Đan Hùng Tín, một chiếc văng đi, một chiếc xuyên thủng thân sóc cứng rắn như thép, đâm thẳng vào ngực Đan Hùng Tín.
Đan Hùng Tín hét to một tiếng, hoảng sợ vì tài bắn cung như thần của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y liên tiếp bắn ba phát, lại bắn trúng một điểm duy nhất trên cây mã sóc, thân sóc vốn cứng như thép, Tiêu Bố Y ba mũi tên bắn trúng một
điểm, cuối cùng xỏ xuyên qua thân sóc, ba mũi tên này, vô luận là nhãn
lực, kình đạo, thuật bắn tên đều đạt tới bước làm cho người ta nghe thấy mà sợ hãi.
Hắn vốn có thể điều chỉnh hướng mũi tên, thuật bắn
tên như vậy, thêm chút lực là có thể giết chết mình, tại sao hắn lại
nương tay? Mũi tên đâm xuyên thân sóc mà ra, khi đâm vào ngực thì đã
giảm lực đi rất nhiều, Đan Hùng Tín nghĩ tới đây thì trong lòng lạnh
toát sợ hãi.
Hắn đã lui lại sáu bước, hắn đang ở Hắc Phong lĩnh, hắn đã không còn đường lui.
Một cước đạp vào khoảng không làm cho Đan Hùng Tín ngã xuống không đứng
vững được, cuối cùng hắn cũng hiểu được dụng ý của Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y
không cần giết hắn, chỉ cần buộc hắn rơi xuống cốc, hắn sẽ khó mà bảo
toàn được tính mạng.
Đan Hùng Tín dừng lại trong không trung, hét lớn rồi xuất mã sóc xuyên thẳng vào vách núi. Hắn đã dốc toàn lực bình
sinh, mã sóc đâm sâu vào khe núi, Đan Hùng Tín biết lúc này Tiêu Bố Y
chỉ cần bắn thêm một mũi tên, hắn sẽ không còn cơ hội sống sót, nhưng
hắn không thể không đánh cuộc.
Không hề có tiếng tên bắn ra, Đan Hùng Tín cũng không nghĩ nhiều, sức lực dồn vào cánh tay, xoay người muốn lên vách núi.
Nếu như bình thường thì cũng không đáng lo, nhưng mã sóc đã bị Tiêu Bố Y ba mũi tên xuyên thủng, không thể chịu được sức nặng của hắn, tiếng gẫy
răng rắc vang lên, mã sóc gãy đôi, Đan Hùng Tín sắp rơi xuống đáy cốc,
trong lòng trầm xuống nhưng tay vẫn quờ quạng theo bản năng, đột nhiên
nắm lấy một cách tay vững chắc có lực.
Địch Nhượng trán gân xanh nổi lên, hét lớn: “Hùng Tín, lên nào”.
Đan Hùng Tín trong lòng vui mừng, mượn lực leo lên vách núi, không đợi cảm
ơn trại chủ, Địch Nhượng đã cười khổ một tiếng, rồi bước tới chỗ Tiêu Bố Y.