Phong Lưu vuốt ve Thanh Hề, thấy nàng càng nép sát vào lòng hắn, khẽ cọ đùi
vào hắn, thỏ thẻ gì đó. Hắn mừng thầm trong lòng, hành động này cho thấy nàng cũng có tình cảm với hắn, thế là hắn lại cảm thấy toàn thân rạo
rực, khó bề kháng cự ham muốn. Lần này có sự phối hợp của Thanh Hề, hai
người lại ân ái một phen.
Phong Lưu đi đã lâu rồi, Lâm Lang mới
chạy vào gọi Thanh Hề dậy. Tất nhiên Lâm Lang biết đã xảy ra chuyện gì,
hơn nữa còn thấy đây đúng là chuyện tốt, thế nên vô cùng vui mừng. Tối
hôm qua, nó thấy Thanh Hề rất lâu chưa trở ra, sau lại nghe Cần Thư nói
Quốc công gia sai chuẩn bị nước ấm, cả hai đều ngầm hiểu là chuyện gì,
chính vì thế mà Lâm Lang mới ở lại phòng của Cần Thư chờ sai bảo.
Thanh Hề uể oải mặc cho Lâm Lang hầu hạ thay xiêm y, tuy người mệt rã rời
nhưng nàng vẫn gắng gượng đi thỉnh an Thái phu nhân, ăn sáng xong lấy cớ trong người không khỏe để về Lan Huân Viện.
Trận ốm lần này hành Thanh Hề gần chết. Bụng dưới cứ chốc chốc lại quặn đau, dựa vào kinh
nghiệm của kiếp trước, nàng biết chắc chắn mình đã bị tổn thương. Phong
Lưu cao lớn hơn hẳn người thường, đã vậy còn vận động mạnh mẽ như thế,
nàng càng nghĩ càng khẳng định tội lỗi này chính là của Phong Lưu.
Khổ một nỗi chuyện tế nhị này Thanh Hế không tiện kể với người khác, Lâm
Lang và Thôi Xán vẫn còn là con gái, chắc không hiểu được, mà trong số
các chị em dâu, nàng cũng không tìm được au đủ tin cậy để tâm sự: chỗ
thái phu nhân thì càng khoong tiện nói, tuy thân thiết nhưng vẫn cách
một thế hệ, hơn nữa có người mẹ nào lại đi quản chuyện phòng the của vợ
chồng con cái bao giờ.
Bụng Thanh Hề càng lúc càng đau, Lâm Lang
và Thôi Xán không biết nguyên do, một mực khuyên nàng mời đại phu đến
khám, còn nói đi mời thái phu nhân, bị Thanh Hề liều chết ngăn lại, cam
đoan là không có việc gì mới thôi.
Chập tối, cơn đau vẫn không hề suy giảm, ngay cả Thanh Hề lúc này cũng thấy lo. Phận làm nữ phải chăm
sóc cẩn thận cho chính mình, nếu không khi về già rất dễ sinh bệnh.
Thanh Hề lén giấu Thôi Xán, gọi Lâm Lang đến nói chuyện, nàng cũng đoán Lâm
Lang đã biết chuyện tối qua rồi, chẳng qua giả vờ khồn hiểu, như thế lại đúng ý nàng. Chủ tớ ngầm hiểu với nhau nhưng không nói ra, mà chuyện
xấu hổ như thế này Thanh Hề cũng khồn muốn nhiều người biết.
Đúng lúc Lâm Lang cũng có chuyện muốn nói với Thanh Hề:”Phu nhân có biết
chuyện đêm hôm kia, Quốc công gia đuổi Cần Họa đi không ?”
Thanh
Hề sững người. Cần Thư và Cầ Họa đều là những người xuất sắc trong đám
người hầu của phủ, hầu hạ Phong Lưu đã nhiều năm, sao có thể nói duổi là đuổi được.
“Nghe đồn là Cần Họa làm bẩn một bức tranh quý của
Quốc công gia nhưng sự thực...”Lầm Lang bỏ lửng câu nói, không biết vế
sau nên nói tiếp thế nào, chỉ sợ chọc giận Thanh Hề. Ngặt nỗi Cần Thư đã có lời nhờ cậy nó. Chẳng là Cần Họa và Cần Thư cùng vào phủ một đợt, vô cùng thân thiết, huống hồ Lâm Lang cũng biết việc thái phu nhân và
Thanh Hề luôn có ý nạp thiếp cho Phong Lưu.
“Ngươi mau nói đi, đừng có úp úp mở mở nữa.” Thanh Hề vốn rất hứng thú với những chuyện như thế này, liền giục.
“Thực ra là Cần Họa chủ động xin hầu hạ Quốc công gia, khiến ngài tức giận.”
Để cứu Cần Họa, kẻ nô tì ôm mộng trèo cao với chủ nhân, đáng lẽ Lâm Lang phải nói chuyện khéo léo hơn, nhưng là người hầu của Thanh Hề, nó vẫn
một lòng hướng về nàng, thấy Cần Họa xét tình thì đáng thương nhưng xét
lí thì đáng giạn.
Thanh Hề trợn tròn mắt kinh ngạc, tuy chuyện
này xảy ra với chính chồng mình nhưng nàng lại cảm thấy có phần hào
hứng, nói: “Hả? Sao lại có chuyện đó được? Ngươi mau kể rõ cho ta nghe.”
Lâm Lang bèn đem chuyện mà Cần Thư nói với mình về đêm hôm đó kể cho Thanh
Hề nghe không sót một chữ nào, bao gồm cả dự tính ban đầu của Cần Họa.
NGuyên là hôm Cần Họa bị đuổi ra khỏi phủ, Cần Thư đã đi thăm cô ta, cô
ta khóc lóc, năn nỉ Cần Thư nói hộ mình mấy câu.
“Hoa Cô là ai?” Thanh Hề phấn khích hỏi tiếp, không ngờ Tế Quốc công người người đều sợ lại có kẻ thầm thương trộm nhớ.
“Là một kẻ chẳng ra gì.” Lâm Lang có chút bực bội khi nhắc đến ả ta.
“Có phải con hầu mắt ướt át, dáng vẻ lẳng lơ vẫn thường hầu hạ trong vườn
không?” Thanh Hề cố gắng lục lọi trí nhớ để tìm ra chút ấn tượng.
“Chính là ả.” A hoàn mắt ướt lẳng lơ hầu hạ trong vườn ngoài ả ta ra chẳng còn ai nữa.
Thanh Hề hài lòng cười, nói: “Sao lúc ta quản lí việc nhà lại không nghe nhắc đến những chuyện không ra gì của cô ta nhỉ? Ngay cả nhị phu nhân cũng
không thấy nói.”Theo lí thì loại phụ nữ không biết giữ phép tắc như ả
phải bị nói xấu sau lưng rất nhiều mới phải.
Lâm Lang giải quyết
thắc mắc trong lòng Thanh Hề bằng cách ám chỉ Hoa Cô đã thông đồng với
các quản sự trong phủ, che giấu chuyện xấu rất kĩ.
Có danh gia
vọng tộc nào mà thiếu hạng người đó, có ai đảm bảo xó xỉnh nào cũng sạch sẽ, thế nên Thanh Hề chẳng cho đó là một chuyện to tát, cũng không muốn khơi việc này để cả thiên hạ đều biết chuyện Hoa Cô quyến rũ Phong Lưu, ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn. Nàng liền nói với Lâm Lang:”Hôm nào
ngươi lựa lời nhắc chuyện này với nhị phu nhân, kiếm cớ nào đó đuổi cô
ta đi, tuy chưa xảy ra chuyện gì lớn nhưng nếu đã biết rồi thì không thể giữ hạng người đó lại trong phủ.”
Lâm Lang vâng lời, thầm bối
rối trước sự thay đổi tính nết của Thanh Hề. Nếu là trước đây, biết được chuyện này, chắc chắn nagf sẽ làm ầm lên một phen long trời lở đất. Lâm Lamng vốn không định kể chuyên Hoa Cô nhưng không kể sẽ không tiện nhắc đến Cần Họa mà kể thì chỉ sợ Thanh Hề làm loạn lên, tổn hại thanh danh
của cả phủ. Thực ra nó đã chuẩn bị sẵn một bụng lời khuyên can để nói
khi nàng nổi cơn lôi đình, nhưng không ngờ là nàng không những không
giận mà còn bảo nó tìm cớ đuổi Hoa Cô đi. Vị chủ nhân này đã thực sự
hiểu chuyện rồi.
“Phu nhân, vậy chuyện của Cần Họa thì sao? Nếu
bị đuổi đi thật thì cô ấy không sống nổi mất. Mẹ cô ấy đã mất, chỉ còn
một ông cậu, nhưng mợ cô ấy rất hà khắc, nếu không cô ấy cũng không đến
mức phải bản thân làm a hoàn trong phủ từ nhỏ. Nếu giờ về nhà, không
biết sẽ bị bà mợ hành hạ thế nào nữa.”
“Cô ta vẫn chưa đi ư?” Thanh Hề hỏi.
“Bẩm chưa, Cần Thư năn nỉ Thỉnh Tuyền cho cô ấy ở lại ngoại viện them một hôm, xem có thể xin chút ân điển nào không.”
Thanh Hề trầm ngâm một hồi. Thực ra con người Cần Họa không đến nỗi nào, hơn
nữa Phong Lưu cũng không thích cô ta, nếu không đã không đuổi cô ta đi;
người như vậy nếu được lấy về phủ, sinh con rồi để đứa con nhận nàng làm mẹ thì cũng không thể uy hiếp đến địa vị phu nhân quốc công của nàng.
Nhưng vẫn còn một câu chuyện khác, đó là Lâm Lang đã đem chuyện này cầu
xin người nên tức giận nhất là nàng, e là có kẻ cũng nói đến tai thái
phu nhân rồi.
Thái phu nhân sẽ xử lí chuyện này thế nào? Thanh Hề đắn đo suy nghĩ.
Thái phu nhân luôn muốn Phong Lưu nạp thiếp để có người sinh con nối dõi,
hiềm một nỗi vẫn chưa tìm được người thích hợp. Giờ lại xảy ra chuyện
này, sợ rằng thái phu nhân sẽ không còn e ngại gì nữa mà chấp nhận. Nếu
Thanh Hề phản đối thì liệu thái phu nhân có nghĩ nàng là người không
biết phân biệt nặng nhẹ?
Bây giờ nàng đã chin chắn hơn xưa, không thể xử sự theo cảm tính nữa mà buộc phải nghĩ tới tâm tư của những người nàng quan tâm.
Lâm Lang thấp thỏm nhìn chủ, tuy thường ngày thấy Thanh Hề tùy tiện chẳng
khác gì trẻ con nhưng có những lúc nó lại cảm giác không thể nhìn thấu
tâm tư của nàng.
“Cần Họa là người thế nào?”
“Trước giờ luôn giữ phép tắc, nếu không cô ấy cũng không đợi ngần ấy năm mới…” Lâm Lang nói nói những lời thật lòng.
Thực ra trong những ngày đầu hầu hạ Phong Lưu, Cần Họa cũng rất sợ hắn,
nhưng lâu dần, cô ta phát hiện ra nhiều điểm tốt ở hắn, ví dụ như có
năng lực, có trách nhiệm, biết kiềm chế bản thân, không giống những kẻ
quyền thế khác. Nếu có thể làm thiếp của Phong Lưu thì chắc chắn hắn sẽ
không thờ ơ với cô ta.
“Vậy ngươi đến Tứ Tịnh Cư tìm Cần Thư, nói là khi nào Quốc công gia về thì mời ngài đến Lan Huân Viện một chuyến.” Thanh Hề vốn muốn sai Lâm Lang đi gọi Phong Lưu, không ngờ lại nghe
được một chuyện động trời.
Lâm Lang đi rồi, Thanh Hề ngồi ấn bụng một lúc mới thấy đỡ đau đôi chút.
Hiếm khi được Thanh Hề chủ động mời đến, Phong Lưu vừa về phủ liền vội vàng thay quần áo, rảo bước tớ Lan Huân Viện.