Đêm hôm trước, Phong Lưu đi dự tiêc về muộn, thời tiết nóng nực, ngột ngạt, lại uống nhiều rượu, trong phòng bí bức nên hắn bảo Cẩn Họa pha trà mát mang đến phong nghỉ ở Giả Tuyết Trai.
Đứng dưới ánh trăng, Phong Lưu lại nhớ đến dáng vẻ của Thanh Hề khi đứng trước dàn cây leo, nhớ
lại cảnh nàng xiêm y tung bay khi chơi nhảy dây, thật xinh đẹp mê người.
Hắn ngẩng đầu, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhieenphias ngoài
dàn cây lại xuất hiện khách không mờ mà đến, chính là Hoa Cô, con dây
người quản sự hoa viên họ Mao.
“Sao ngài lại ngồi uống trà ở đây? Người hầu đâu sao không thấy đứa nào?” Hoa Cô trơ trẽn đi đến rót trà
cho Phong Lưu. Theo lí, việc này tuyệt đối không đến một người hầu hạ
đẳng như ả ta được động vào, nhưng trước nay ả ta nổi tiếng mặt dày, từ
lâu đã có tham vọng một ngày nào đó được Quốc công gia để ý, để rồi một
bước lê tiên.
Phong Lưu nghe thấy tiếng người nói, liền mở mắt
ra, nhìn thấy Hoa Cô. Hôm nay, ả ta mặc một cái áo ngắn mỏng dính, cổ áo trễ nải để lộ hơn nửa bộ ngực trắng như tuyết, lắc lư theo từng bước
đi, thân hình ưỡn ẹo như rắn nước khiến người ta ngứa ngáy. Không hiểu
sao Phong Lưu lại nhớ đến bộ ngực phập phồng của Thanh Hề khi nhảy dây
buổi trưa, nhất thời thất thần, khiến Hoa Cô tưởng bở là mình đã quyến
rũ được hắn rồi.
Vừa rót trà, Hoa Cô vừa gí sát bộ ngực vào người Phong Lưu, khiến cho “nửa trái dưa hấu” suýt nữa thì chèn vào mặt hắn.
Phong Lưu một tay đẩy ả ra, lớn tiếng gọi Thính Tuyền vào. Những chuyện
thế này chẳng cần hắn phải nhúng tay, Thính Tuyền khắc tự biết giải
quyết.
Nhưng Phong Lưu không hề biết chuyện này đã lọt vào mắt
một người khác. Cẩn Họa rót trà xong, liền thấy hắn nới cổ áo ra. Cẩn
Họa biết một ấm trà mát không đủ để giải nhiệt, bèn đi lấy them một quả
dưa hấu đã ngâm trong giếng cả buổi chiều cho Phong Lưu, không ngờ vừa
quay lại liền thấy Hoa Cô mặt dày đến quyến rũ hắn.
Cần Họa định
chạy đến mắng cho ả ta một trận nhưng lại thấy Phong Lưu ngây người nhìn bộ ngực đẫy đà của Hoa Cô, thế là cô ta tưởng hắn đã động lòng, không
dám tiến lên ngăn cản. Đang lúc do dự thì thấy Phong Lưu đẩy Hoa Cô ra,
Cẩn Họa thở phào một tiếng.
Ả Hoa Cô này mình đầy tai tiếng, trừ
giường của Quốc công gia Phong Lưu, nhị gia, tam gia và tứ gia, còn lại
không biết ả ta đã nhảy lên giường của bao nhiêu quản sự trong phủ rồi.
Tất cả người hầu có chút thân phận trong phủ đều khinh thường loại người mặt dày mày dạn như ả ta, chỉ là ả ta cậy thế có quản sự chống lưng nên không ai dám động đến, ngay cả chồng ả cũng không dạy dỗ được ả thì
người khác sao quản nổi.
Hoa Cô bị lôi đi rồi, Phong Lưu liền đi
vào phòng, bảo Cẩn Họa, Cần Thư chuẩn bị nước tắm. Nhưng dù đã giội qua
một chậu nước lạnh rồi mà vẫn không ăn thua, hắn vẫn cảm thấy bực bội,
khó chịu trong lòng.
Hắn ngả người vào thành bồn tắm, ngửa mặt
nhắm mắt tĩnh tâm, đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.
Trước nay hắn không cần người hầu tawms, cũng không thích bị ai quấy
rầy, bọn Cần Thư, Cần Họa chưa một lần dám trái lệnh, không biết kẻ to
gan lớn mật này là ai.
Vừa quay đầu, Phong Lưu liền nhìn thấy Cần Họa đỏ mặt ngượng ngùng đứng bên bồn tắm. Cô ta chỉ mặc mỗi áo lót và
quần cộc, cổ áo màu trắng đã được cởi ra, để lộ chiếc yếm đỏ thêu hoa
cúc.
“Ra ngoài!” Phong Lưu lanh lùng ra lệnh.
Không ngờ Cẩn Hoa không lui mà vẫn khiên quyết tiến đén, nói: “Để nô tì hầu hạ Quốc công gia”.
Cẩn Họa đã hạ quyết tâm một phen được ăn cả, ngã về không, chỉ có thể mặt
dày tiến tới, huống hồ trước khi tới cô ta đã cân nhắc kĩ càng, cũng
lường trước được phản ứng của Phong Lưu.
Cô ta rất tự tin vào bản thân mình. Một là cô ta đã hầu hạ Phong Lưu nhiều năm, hai là bản thân
cô ta cũng có tài, dung mạo xinh xắn, cũng từng đọc sách biết chữ, chưa
kể cô ta thấy mình làm như vậy cũng vì muốn tốt cho Phong Lưu. Hắn”ăn
chay”cả năm trời, nếu là đàn ông thì chắc chắn không chịu được, thế nên
lúc nãy mới suýt để Hoa Cô đắc thủ. Việc đó bất luận là đối với Phong
Lưu hay Cần Họa thì đều là một sự sỉ nhục.
Cần Họa không thể để
Phong Lưu bị loại người như Hoa Cô mê hoặc được, thà bảo cô ta hiến thân cho hắn còn hơn. Cô ta không còn nhỏ nữa, cũng hiểu được ham muốn của
đàn ông. Vào năm mười hai tuổi, cô ta đã bị gã anh họ cùng gánh xiếc sàm sỡ.
Cần Họa là một cô nương xinh đẹp, quyến rũ, đã hạ quyết tâm
thì chẳng còn e sợ gì nữa. Cô ta thò tay vào bồn tắm, cảm nhận được một
vật cứng rắn như sắt thì thầm thở phào, đỏ mặt ngước nhìn Phong Lưu.
Phong Lưu không ngờ Cần Họa lại to gan đến vậy, khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức sa sầm như trờ nổi mây going. Chẳng phải hắn đã bị Cần Họa hút hồn
mà vì trước sự khiêu khích ban nãy của Hoa Cô, trong đầu hắn bỗng hiện
lên cảnh tượng trong xe ngựa hôm nào, liền cảm thấy nước ấm cũng mềm mại như làn da nàng. Đến bây giờ lại bị Cần Họa công kích, hắn không khỏi
có suy nghĩ trong mắt bọn hầu gái, mình giống như một con quỷ háo sắc
tràn đầy ham muốn, thế nâm Cần Họa mới…
Hắn sao có thể không tức giận.
Phong Lưu đẩy Cần Họa ra, khiến cô ta loạng choạng ngã xuống đất. Đến khi Cần Họa định thần lại thì Phong Lưu đã mặc quần áo xong, quát: “Cút ngay!
Hoặc là bảo mẹ ngươi đến đón ngươi về, hoặc là ta gia ngươi cho thái phu nhân dạy dỗ.”
Hai lựa chọn đều chặn mất đường lui của Cần Họa,
chỉ khác nhau ở chỗ: câu trước, Phong Lưu có ý giấu kín chuyện này, cô
ta có thể viên mộ lí do nào đó để chủ động xin đi, phủ Tề Quốc công xưa
nay đối xử với người hầu rất tử tế, không đến nỗi dồn cô ta vào chân
tường; còn câu sau nghĩa là vừa mất hết danh dự vừa bị đuổi đi.
“Quốc công gia, nô tì thực bụng nghĩ cho ngài.” Cần Họa nhào đến ôm chân Phong Lưu, cầu xin.
Phong Lưu giơ chân đá Cần Họa ra, đi ra ngoài sai Cần Thư mở cổng viện gọi
Thính Tuyền tới lôi cô ta ra khỏi viện, giam lại và trông coi cẩn thận,
đề phòng cô ta nghĩ quẩn tự tử, lại them tiếng xấu cho chủ nhân. Đề xem
hôm sau cô ta sẽ lựa chọn con đường nào.
Quay lại chuyện chính,
trong một đêm bị hai người phụ nữ khiêu khích, dù là người có ý chí sắt
đá đến đâu chăng nữa cũng sẽ bị lung lay, thế nên khi gặp Thanh Hề,
Phong Lưu sao có thể giữ nổi mình nữa.