Mấy nam nhân đuổi theo Vân Ca đến đây liền thấy Vân Ca ngã vào trong
lòng một nam tử áo trắng. Chỉ thấy nam tử này mặc một bộ quần áo trắng,
tóc dài đen nhánh xõa ra sau. Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một đôi mắt
trầm tĩnh mà thâm thúy sâu sắc, chỉ là lúc này, trong đôi mắt lại mang
theo lãnh ý nhàn nhạt. Nam tử tuấn mỹ xuất trần như vậy, đừng nói ở nơi
hoang vu như thế này, chính là trong một thành trì lớn ở phương Nam như
Quảng Lăng cũng là cực kỳ hiếm thấy, tất cả mọi người không khỏi sửng
sốt.
“Kẻ nào? Còn không để mỹ nhân của Bản công tử xuống!” Nam tử gầy gò
kia phục hồi tinh thần lại, tiến lên một bước cao giọng nói. Tiểu mỹ
nhân trước mắt này, hắn đã theo dõi hơn nửa ngày rồi, thật vất vả sắp
tới tay sao có thể để người đoạt đi được. Mặc dù từ xưa Quảng Lăng sinh
ra mỹ nữ, nhưng mỹ nữ giống như tiểu mỹ nhân này thì vẫn rất khó gặp.
Công tử Thanh Trần giương mắt lơ đễnh nhìn lướt qua mọi người, nói: “Ngươi là ai? Lá gan cũng không nhỏ.”
Nam tử gầy gò kia sửng sốt, rất nhanh liền cười lạnh nói: “Bản công
tử thấy lá gan của ngươi mới không nhỏ, xen vào việc của người khác cũng phải nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không! Ngươi hãy nghe cho kỹ
đây, Bản công tử là Đại công tử của Hoàng gia trong thành Quảng Lăng. Ở
trên đất Quảng Lăng này vẫn chưa có kẻ nào dám đối nghịch với Bản công
tử đâu!” Vốn thấy khí độ của Từ Thanh Trần bất phàm, nam tử kia còn hơi e ngại, nhưng vừa nhìn một bộ áo trắng, cách ăn mặc tầm thường, hơn nữa
còn là một người bình thường tay trói gà không chặt, nên khí diễm của
nam tử kia lại lập tức cao lên. Ở Quảng Lăng, mặc dù Hoàng gia chưa nói
là lấy thúng úp voi, nhưng thế lực to lớn, cũng không phải một thư sinh
văn nhược đến từ phần đất bên ngoài có thể địch nổi.
Từ Thanh Trần cúi người ôm lấy Vân Ca, nói một cách thản nhiên: “Hoàng gia phải không? Ta nhớ kỹ.”
Thấy Từ Thanh Trần muốn ôm Vân Ca rời đi, Hoàng công tử kia giận dữ, “Thật to gan! Đứng lại! Các ngươi còn không lên cho ta!”
Nghe chủ tử ra lệnh, mấy người đi theo nam tử tất nhiên đồng loạt
xông lên. Từ Thanh Trần lại giống như căn bản không nhìn thấy bọn họ
vậy, trực tiếp xoay người đi về Quảng Lăng.
Bị một người tay trói gà không chặt không nhìn như thế, mọi người đều không khỏi giận dữ. Một người trong đó liền đánh một quyền vào lưng Từ
Thanh Trần, nhưng không nghĩ tới lại có một cơn gió mạnh thổi qua, nam
tử kia còn chưa đụng vào được góc áo của Từ Thanh Trần đã ôm nắm tay của mình ngã xuống đất, kêu rên đau đớn.
Mọi người không khỏi sợ hết hồn, cảnh giác nhìn bốn phía. Chẳng biết
từ lúc nào, mấy nam tử mặc áo màu xám tro đã xuất hiện trên sườn núi ở
hai bên đường, lạnh lùng liếc mọi người một cái, rồi phi thân rơi xuống
trước mặt Từ Thanh Trần, “Đại công tử.”
Từ Thanh Trần cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Ca đang ngủ say trong ngực, lạnh nhạt nói: “Mang người về Quảng Lăng, mặt khác, bắt Thái thú Quảng
Lăng tới gặp ta.”
“Tuân lệnh.” Nam tử áo xám thấp giọng đáp, rồi vung tay lên, mấy
người phía sau nhang chóng trói cả đám lại thành bánh chưng. Hoàng công
tử kia khiếp sợ nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần, người có thể gọi Thái thú
tự mình đi gặp một cách tùy tùy tiện tiện như vậy, tuyệt đối không phải
là nhân vật tầm thường, “Rốt… Rốt cuộc ngươi là ai?”
Từ Thanh Trần bình tĩnh liếc hắn ta một cái, tồi xoay người ôm Vân Ca đi. Mấy tên thị vệ phía sau nhìn vị Hoàng công tử có vẻ mặt gầy gò bệnh hoạn này hơi đồng tình, suốt quãng đường này, công tử Thanh Trần đi
theo những nơi mà Trầm cô nương đã đi, nhiều lần bị mất dấu, tâm tình
của bản thân đã rất xấu rồi. Tên này còn tự mình muốn chết rơi vào trong tay công tử Thanh Trần, thật là… Quá đáng thương…
Trong hậu viện của một khách sạn không tính là nổi bật trong thành
Quảng Lăng, mấy người ăn mặc bất phàm đang mang theo vẻ mặt thấp thỏm
đứng chờ trong viện. Trước cánh cửa ở gần đó, mấy thị vệ áo xám mang
theo vẻ mặt không chút thay đổi đứng thẳng, giống như không nhìn thấy
mấy người này đang lo lắng bất an.
Một người dẫn đầu mặc quan phục của quan tam phẩm, trên tóc mai đã có không ít tóc trắng, xen lẫn với tóc màu đen nhìn qua giống như là một
mái tóc màu xám tro. Vốn nên là đại quan một phương trấn giữ thành Quảng Lăng, nhưng lúc này lại sầu mi khổ kiểm, thấp thỏm bất an giống như bầu trời sắp sập xuống vậy. Đi theo bên cạnh hắn ta chính là một nam tử
trung niên mập mạp ăn mặc phú quý. Đi theo phía sau người trung niên này còn có mấy nam tử có tuổi tác khác nhau. Chỉ có điều, hắn ta hiển nhiên không cảm nhận được nỗi lo lắng của Thái thú, mà chỉ hơi lo lắng nhìn
thị vệ đang đứng nghiêm trang gần đó không ngừng nhíu mày.
“Đại nhân, khuyển nhi……” Nam tử nhìn nhìn Thái thú Quảng Lăng, cau
mày nói. Sau khi nghe nói con trai bị bắt, vốn là hắn định huy động hết
gia đinh, thị vệ trong nhà đến xem xem kẻ nào to gan lớn mật đến nỗi dám giương oai ở thành Quảng Lăng như vậy. Lại không nghĩ đến còn chưa ra
cửa đã nhận được lời thông truyền của Thái thú, muốn hắn chạy tới khách
sạn này ngay lập tức. Còn đặc biệt nhắc nhở nhất định phải cung kính một chút, ngay lập tức hắn liền chỉ sợ con mình đã chọc phải không phải là
người bình thường gì rồi. Nhưng khi đến nơi này thấy Thái thú bày ra bộ
dáng như thế thì ngược lại liền thấy hơi khinh thường. Dựa vào thế lực
của Hoàng gia ở Quảng Lăng, chỉ cần không phải Định Vương và Định Vương
phi đích thân giá lâm, thì lại có ai có thể đủ làm gì bọn họ chứ? Có câu là Cường Long không áp rắn địa phương, Thái thú mới tới không bao lâu
này cũng không phải cung cung kính kính với những cựu tộc Quảng Lăng bọn họ sao?
Thái thú Quảng Lăng nhíu nhíu mày, nhìn thần sắc Hoàng lão gia kia
cũng thấy không tốt. Đắc tội công tử Thanh Trần cũng không biết có phải
Hoàng gia này đã thật sự làm quá nhiều chuyện xấu hay không. Người bên
ngoài không biết có lẽ cho rằng công tử Thanh Trần ôn văn nhĩ nhã tất
nhiên là quân tử khiêm tốn tâm từ thủ nhuyễn, nhưng thân là quan viên từ Định Vương phủ ra, sao bọn họ lại không biết chứ? Hai năm qua, hằng năm Định Vương và Vương phi chinh chiến bên ngoài, tất cả sự vụ của Định
Vương phủ đều do một tay công tử Thanh Trần xử lý. Trong số các quan
viên, tướng lãnh, cựu thần dưới trướng Định Vương phủ, người có tâm cao
khí ngạo cũng không ở số ít. Nếu công tử Thanh Trần chỉ có tài trí mà
không có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn thì nơi nào có thể áp được những
người đó chứ? Nếu thật sự là Định Vương và Vương phi tới, thì nói không
chừng còn có thể cầu tình với Vương phi, nhưng hiện tại lại đắc tội công tử Thanh Trần… Nhìn Hoàng lão gia còn mờ mịt không biết gì, trong lòng
Thái thú Quảng Lăng thầm lắc đầu, không để ý tới hắn ta nữa. Trong lòng
chỉ thầm tính lại xem trong mấy ngày qua chấp chính Quảng Lăng rốt cuộc
có chỗ nào sơ hở không.
Thấy thần sắc của Thái thú như thế, trong trực giác Hoàng lão gia
cũng cảm thấy không tốt lắm. Nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc ở Quảng
Lăng này còn có ai mà Hoàng gia không đắc tội được. Cho dù là những
tướng quân cầm trọng binh trong tay kia, thì gia tài bạc vạn của Hoàng
gia cũng có thể chu toàn một hai. Huống chi, người mang tin về cũng nói
người bắt con trai hắn chỉ là một công tử văn nhược.
Ngoài cửa, mọi người đều mang tâm tư khác nhau, trong phòng, công tử
Thanh Trần lại không chút để ý đến tâm tình lo lắng chờ đợi của mọi
người, chỉ ngồi thong thả ở bên giường nhìn kiều nhan trẫm tĩnh của
thiếu nữ đang ngủ say. Trong lúc ngủ, thiếu nữ càng có thêm nhiều nét mỹ lệ điềm tĩnh và hồn nhiên hơn khi thức, một tay còn vươn ra nắm một góc chăn ngủ say sưa vô cùng, ngược lại thật giống như một cô bé chưa từng
trải qua nhiều sự đời.
Giơ tay lên nhéo gương mặt đỏ ửng của thiếu nữ, công tử Thanh Trần
bất đắc dĩ thấp giọng cười nói: “Ở lại bên cạnh huynh không tốt sao, lại càng muốn chạy loạn khắp nơi. Lần này nếu huynh không có ở đây thì muội phải làm thế nào đây. Sinh ngốc thì liền phải ngoan ngoãn, huynh cũng
sẽ không ghét bỏ muội. Khuôn mặt nhỏ nhắn đều gầy rồi, thật là một Tiểu
Ngu Ngốc.”
Lông mi hơi cong của thiếu nữ đang ngủ say hơi run rẩy một chút, công tử Thanh Trần bình tĩnh thu tay về, mỉm cười nói: “Còn muốn giả bộ ngủ
sao?”
Vốn đang ngủ say, tiểu cô nương lập tức mở mắt, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị nhéo đến đỏ rực nhìn công tử tuấn dật trước mắt cười dượng,
“Từ Thanh Trần…, sao huynh lại ở đây vậy?”
Công tử Thanh Trần cười lãnh đạm, “Nếu huynh không ở đây, thì muội đã phải đi làm tiểu thiếp cho người ta rồi.”
Tự biết đuối lý, hơn nữa lại có sự sợ hãi tự nhiên với người nào đó,
nên Vân Ca cô nương liền cúi đầu nhỏ xuống, hơi sợ hãi co rụt cổ lại. Từ Thanh Trần nhìn bộ dáng nho nhỏ đáng thương này của muội ấy, thì trong
lòng không khỏi mềm nhũn, than nhẹ một tiếng nói: “Sau này đừng chạy
lung tung nữa có biết không? Hôm nay nguy hiểm bao nhiêu muội cũng đã
biết rồi đó.”
Vân Ca căn bản mặc kệ có hiểu rõ lời nói của Từ Thanh Trần hay không, liền gật đầu lia lịa. Công tử Thanh Trần giơ tay lên xoa đầu muội ấy,
nói: “Mới vừa giải độc xong, nghỉ ngơi một lát đi. Huynh đi xử lý một ít chuyện.”
“Ừ.” Vân Ca gật đầu, chớp mắt to nhìn công tử Thanh Trần.
Công tử Thanh Trần đứng dậy, nhìn nhìn Vân Ca trầm giọng nói: “Không
cho trốn đi! Nếu không… Liền giam muội lại chép sách cả đời.”
Ôi… Trái tim nhỏ của Vân Ca run lên, vội vàng dùng sức gật đầu sau đó liền liều mạng lắc đầu. Thấy muội ấy như thế, lãnh ý trong mắt công tử
Thanh Trần cũng tiêu tán đi rất nhiều, “Muội ngoan ngoãn một chút, huynh liền không phạt muội nữa.” Thật ra thì bắt nạt Vân Ca cô nương là một
chuyện rất thú vị, công tử Thanh Trần thầm nghĩ. Có điều không thể bắt
nạt quá mức, nếu không tiểu nha đầu lại muốn chạy.
“Ừ, muội mệt mỏi, muội ngủ.” Không dám lại nổi lên lòng phản nghịch
nữa Vân Ca cô nương rút vào trong chăn, che đầu nhỏ không muốn đối mặt
sự thật trước mắt. Công tử Thanh Trần mỉm cười, lắc đầu xoay người đi ra ngoài cửa, đồng thời, trong đôi mắt vốn đang mang theo ấm áp nhàn nhạt
lại bịt kín một tầng sương lạnh.
Mới ra đến cửa, Thái thú Quảng Lăng liền ân cần tiến lên nghênh đón, “Công tử……”
Từ Thanh Trần giơ tay lên ngăn trở lời hắn ta muốn nói, lơ đễnh nhìn
lướt qua đám người đang chờ trong viện rồi xoay người đi tới tiền thính. Thị vệ áo xám canh giữ ở cửa để lại hai người canh giữ ở cửa, những
người còn lại liền lặng im đi theo. Thái thú Quảng Lăng do dự một chút,
hung dữ trừng cả nhà Hoàng lão gia một cái, rồi cũng liền vội vàng đi
theo.
Trong khách sảnh, công tử Thanh Trần ngồi trên thượng thủ (vị trí đầu tiên trong sảnh dành cho người có địa vị cao nhất hoặc chủ nhân) uống trà. Hoàng công tử ngang ngược càn rỡ lúc trước đã bị trói thành
một cái bánh chưng thật to ném ở trong đại sảnh. Mọi người trong Hoàng
gia cũng đã tới, một phụ nhân trung niên ăn mặc quý khí liền kêu lên một tiếng nhào tới, “Tổ nhi! Tổ nhi, con bị sao vậy? Ai ức hiếp con?” Hoàng công tử kia “Ngô ngô” một hồi lâu cũng nói không ra lời, hiển nhiên đã
bị điểm huyệt câm, chỉ có thể dùng sức nháy mắt với phụ nhân kia, chỉ
tiếc phụ nhân kia đang lo lắng, nên không hiểu được chút ý tứ nào của
hắn ta.
“Hạ thần Thái thú Quảng Lăng Lý Kế Nghiệp, bái kiến công tử.” Thái
thú Quảng Lăng sửa sang lại y quan ngay ngắn, rồi tiến lên cung kính lạy một lạy. Nhưng Hoàng lão gia ở bên kia lại tức giận đến thở hổn hển,
“Lý đại nhân, rốt cuộc chuyện này là sao? Vị công tử này là ai, tại sao
lại đối xử với con ta như thế?”
Trong lòng Thái thú Quảng Lăng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, cúi đầu
mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như không nghe thấy lời của Hoàng lão
gia vậy.
“Lý đại nhân.” Công tử Thanh Trần để tách trà trong tay xuống, nói một cách thản nhiên.
Từ Thanh Trần nói: “Ngươi đến Quảng Lăng đã hơn ba tháng rồi, trên
chính sự cũng giải quyết rất tốt. Nhưng, những chuyện này thì ngươi giải thích thế nào đây?” Một xấp giấy thật dày bị ném vào người Thái thú
Quảng Lăng, Thái thú Quảng Lăng vội vàng đón được, vừa mở ra nhìn, sắc
mặt lại là càng xem càng tái nhợt. Trên tất cả những trang giấy này đều
ghi chép những chuyện làm xằng làm bậy, ức hiếp dân chúng của đám quyền
quý hào môn ở Quảng Lăng. Trong đó có một số việc đã lên đến nha môn lại bị mình đè xuống. Thái thú Quảng Lăng cũng có lời khó nói, lúc trước,
Quảng Lăng này vẫn luôn nằm trong tay Đại Sở, sau đó lại rơi vào trong
tay Tây Lăng mấy năm, nhưng vô luận là nằm trong tay bên nào, thì những
cựu tộc bản địa này cũng đều vẫn an an ổn ổn. Quảng Lăng đã từng là Đô
thành của Tiền triều, tất cả những sĩ tộc còn sót lại này đều đã được
truyền thừa từ lâu, thâm căn cố đế. Vốn hắn xuất thân trong gia đình
bình thường, dựa vào bản lĩnh của mình mới làm đến được chức vị Thái
thú. Nhưng sau khi đến Quảng Lăng lại bị những sĩ tộc này quản chế khắp
nơi, vì để cho mình tiếp nhận Quảng Lăng thuận lợi, khôi phục lại dân
sinh, hắn phải thỏa hiệp với những sĩ tộc này, mở một mắt nhắm một mắt
với rất nhiều chuyện mà bọn họ làm.
“Hạ thần biết sai, xin công tử trách phạt.” Thái thú Quảng Lăng quỳ
xuống đất, cũng không giải thích mà chỉ trầm giọng thỉnh tội.
Từ Thanh Trần nhìn hắn ta, nói: “Nguyên nhân ngươi làm những chuyện
này, ta cũng hiểu. Chuyện xảy ra có nguyên nhân ta không phạt ngươi,
nhưng mà… Nếu thân đã là Thái thú một phương, thì chính là quan phụ mẫu
của dân chúng. Ta hy vọng ngươi nghĩ đến trước hết phải là dân chúng mà
không phải là quyền hành. Nếu có gì khó khăn, trực tiếp bẩm báo lên tự
nhiên sẽ có người giúp ngươi một tay, cho dù là tiên trảm hậu tấu, thì
Vương gia và Vương phi cũng sẽ không trách ngươi. Nhưng… Nếu bởi vì
ngươi cân nhắc thiệt hơn mà để cho dân chúng lầm than, thì đừng nói là
Vương gia và Vương phi, chính là ta cũng không tha cho ngươi, chức vị
Thái thú này, ngươi cũng không cần làm tiếp nữa!”
Thật ra nếu nói dân chúng lầm than thì đã quá mức nghiêm trọng, dưới
sự thống trị của Lý Kế Nghiệp khắp mọi mặt cũng còn tương đối khá. Chẳng qua là những sĩ tộc chiếm cứ Quảng Lăng lâu ngày này cũng không phải
một Thái thú như Lý Kế Nghiệp có thể thu thập được.
Nghe Từ Thanh Trần nói, Thái thú Quảng Lăng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính quỳ lạy nói: “Hạ thần hiểu, hạ thần đã phụ sự tín nhiệm của Vương gia và Vương phi, tuyệt đối không dám phạm nữa.”
Từ Thanh Trần hài lòng gật đầu, nói: “Rất tốt, vậy trước tiên xử trí chuyện này đi.”
Nghe vậy, Thái thú Quảng Lăng cũng không khỏi hít thật sâu một hơi
khí lạnh. Trong này gần như ghi chép rất nhiều tội của tất cả sĩ tộc
Quảng Lăng, nếu thật sự xử lý theo luật, thì chỉ sợ sẽ đắc tội hết tất
cả sĩ tộc trong Quảng Lăng. Nhưng thử nghĩ đến trong Ly thành Vương gia
đối xử với những quyền quý cựu thần Tiền triều như thế nào, thái độ vừa
rồi của công tử Thanh Trần gần như cũng đã nói rõ rồi. Chỉ sợ vô luận là Vương gia hay công tử thì cũng đã rất bất mãn với những người này rồi, chuyện hôm nay chỉ là mượn đề tài để phát huy mà thôi.
“Sao vậy?” Thấy hắn ta chần chờ, Từ Thanh Trần lạnh nhạt nhướng mày hỏi.
“Không… Hạ thần tuân lệnh!” Thái thú Quảng Lăng đứng dậy, lên tiếng nói: “Người đâu!”
Rất nhanh, nha dịch của nha môn đang chờ ở ngoài cửa đi vào, cung
kính nghe lệnh. Thái thú Quảng Lăng đọc một hơi lên một chuỗi tên thật
dài, đều là những đệ tử hoàn khố có tiếng tăm trong các thế gia sĩ tộc
lớn trong thành Quảng Lăng, rồi trầm giọng nói: “Nhanh đi truy bắt những tên này về quy án.”
Ra lệnh như thế, cho dù là đám nha dịch cũng không khỏi sửng sốt một
chút, nhìn nhìn công tử tuấn mỹ phi phàm đang ngồi trên thượng thủ, liền vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài.
“Lý đại nhân, rốt cuộc có ý gì?”
Bởi vì biến hóa xảy ra đột nhiên này, Hoàng lão gia hơi phản ứng
không kịp, nhìn Thái thú Quảng Lăng chất vấn. Thái thú Quảng Lăng cười
lạnh một tiếng, nói: “Những người khác chưa đến, không bằng xử lý chuyện trước mắt trước, công tử nghĩ thế nào?”
Từ Thanh Trần nhíu mày, nói: “Cũng được.”
“Hoàng Diệu Tổ, ngươi ỷ vào thế lực của Hoàng gia, cường đoạt dân nữ, ép lương làm thiếp, bức tử một nhà ba người, ngươi có biết tội của
ngươi không?”