Nghe thấy lời nói của Thái thú Quảng Lăng, trong thời gian ngắn mọi
người trong Hoàng gia đều chưa tỉnh táo lại. Không chỉ bởi vì thế lực
Hoàng gia ở Quảng Lăng khổng lồ đến gần như không có ai dám quản bọn họ
làm gì. Mà hơn nữa là bởi vì những chuyện mà Thái thú Quảng Lăng nói ít
nhất đã xảy ra hai ba năm trước rồi, Hoàng gia cũng sớm đã đè ép xuống, Thái thú Quảng Lăng vừa mới đến nhận chức hai ba tháng, đừng nói là
truy xét, ngay cả biết thì căn bản cũng không có khả năng.
Nhưng trước mắt những lời Thái thú Quảng Lăng nói ra lại không sai
một chút nào, ngay cả chết mấy người cũng đều rõ ràng. Hoàng lão gia hơi khiếp sợ nhìn công tử áo trắng đang ngồi trên thượng thủ một cái, có
chút không chắc chắn được rốt cuộc hắn ta là ai.
Mặc dù công tử Thanh Trần cũng không trách cứ mình, nhưng Thái thú
Quảng Lăng cũng đã rất xấu hổ rồi. Thấy ánh mắt của Hoàng lão gia còn
đang nhìn lén Từ Thanh Trần, thì lại càng tức không có chỗ phát. Sau khi hắn đến nhậm chức cũng không phải không muốn xử trí những sĩ tộc cũ
này, nhưng hiện tại thiên hạ mới định, quan trọng nhất là dẹp yên dân
sinh. Những sĩ tộc này đã chiếm cứ ở Quảng Lăng nhiều năm, chỉ cần hơi
gây sóng gió một chút thì hắn căn bản là không thể áp chế nổi. Đến lúc
đó khiến cho Quảng Lăng mới vừa an định lại nổi sóng thì ngược lại là
sai sót của hắn. Nhưng hiện tại có công tử Thanh Trần làm chỗ dựa, đương nhiên hắn không còn cố kỵ gì nữa, chính là muốn dứt khoát xử trí một
phen, cũng thuận tiện trả cho Quảng Lăng một thế giới thanh tĩnh.
“Hoàng Thế Lượng, Bản quan đang hỏi ngươi, ngươi nhìn ở đâu vậy?” Thái thú Quảng Lăng trầm giọng nói.
Trong lòng Hoàng lão gia giật mình, trực giác cảm thấy tình hình hôm
nay có chút không ổn. Nhưng cho dù trong lòng biết là không hay, thì hắn cũng không thể cứ bỏ qua như vậy. Đơn giản là Hoàng công tử Hoàng Diệu
Tổ này chính là đứa con trai duy nhất trong nhất mạch đơn truyền của
Hoàng gia hắn.
“Lý đại nhân, trong chuyện này chỉ sợ có chút hiểu lầm. Xưa nay tiểu
nhi… Tiểu nhi luôn giữ quy củ, sao sẽ làm ra những chuyện ác đức đó chứ? Nhất định là có người vu hãm Hoàng gia ta, kính xin đại nhân minh xét.”
Lý Thái thú liền tức giận, chỉ vào Hoàng Diệu Tổ đang bị trói không
có cách nào nhúc nhích, nói: “Giữ quy củ? Giữ quy củ vậy bây giờ sao hắn ta lại bị trói thành bộ dáng này?”
Hoàng lão gia lén liếc nhìn công tử áo trắng đang ngồi bình tĩnh uống trà trên thượng thủ một cái, thấp giọng nói: “Ai biết… Có phải bọn họ
cố ý thiết kế bẫy vu hãm con ta hay không?”
“Từ Thanh Trần, huynh đang làm gì ở đây vậy?”
Lý Thái thú đang muốn nổi giận, thì một giọng nói thanh thúy du dương vang lên ở cửa. Mọi người sửng sốt, đồng loạt quay đầu lại liền thấy
một thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ mặc vàng đang đứng ở cửa vẻ mặt kỳ quái nhìn bọn họ. Chỉ thấy cô gái kia có gò má thon, hai bên má lại mang theo
rặng mây đỏ nhàn nhạt, hiển nhiên là mới vừa thức dậy.
Quan trọng nhất là… Thần sắc Hoàng lão gia cứng ngắc quay đầu lại
nhìn công tử áo trắng đang ngồi trên thượng thủ, thần sắc vặn vẹo, run
rẩy nói: “Công… Công tử Thanh Trần?”
Trước mắt Hoàng lão gia không khỏi tối sầm, suýt nữa đã ngã xuống
đất. Đức hạnh của con mình làm sao hắn lại không biết chứ, chỉ nhìn
thiếu nữ xinh đẹp khó gặp trước mặt, Hoàng lão gia có thể đoán được đã
xảy ra chuyện gì. Nhưng ai có thể ngờ được con trai lại đụng phải công
tử Thanh Trần ở trên đất Quảng Lăng này. Phải biết rằng, trong phạm vi
thống trị của Định Vương phủ, công tử Thanh Trần chính là nhân vật nói
một không nói hai. Ngay cả bản thân Định Vương cũng phải nhường cho hắn
ta mấy phần. Chẳng lẽ trời muốn tuyệt Hoàng gia của hắn sao?
Từ Thanh Trần nhìn Vân Ca hơi không đồng ý, nhìn muội ấy ngoắt ngoắt
tay nói: “Không phải đã kêu muội nghỉ ngơi cho thật tốt sao? Sao lại đi
ra?”
Vân Ca tò mò nhìn mọi người trong đại sảnh một lượt, rồi bước vào đại sảnh đi tới trước mặt Từ Thanh Trần, “Muội không ngủ được.” Từ Thanh
Trần vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, nói: “Nếu đã không ngủ được, thì ngồi ở đây một lát đi.”
Vân Ca gật đầu, không thèm để ý ai mà ngồi xuống bên cạnh Từ Thanh
Trần, nháy mắt nhìn người bị trói thành bánh chưng ở dưới đất, hỏi: “Từ
Thanh Trần, huynh đang làm gì ở đây vậy?”
Từ Thanh Trần lại cười nói: “Lý đại nhân đang thẩm án, huynh ở đây xem. Muội cũng ngồi xem đi.”
Vân Ca trừng người đang nằm trên đất, gật đầu liên tục nói: “Ừ, cái
tên này là người xấu! Đại nhân phải trừng phạt hắn ta thật nặng đó!” Từ
Thanh Trần trìu mến vuốt tóc muội ấy, cười nói: “Lý đại nhân xử sự công
chính, nhất định sẽ phạt hắn ta thật nặng.”
Phía dưới, khóe miệng Lý Thái thú âm thầm co rút. Nhất định phải
trừng phạt Hoàng Diệu Tổ thật nặng thì mới được coi là xử sự công chính
sao? Công tử Thanh Trần đã nói như vậy rồi, thì kẻ làm cấp dưới như hắn còn có thể nói gì nữa?
“Lý đại nhân?” Từ Thanh Trần bình tĩnh nhìn lướt qua Lý Thái thú.
Trong lòng Lý Thái thú run lên, vội vàng thu hồi oán thầm trong lòng
vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hoàng Thế Lượng, ngươi còn gì muốn nói?”
Chân Hoàng lão gia mềm nhũn rốt cuộc vẫn phải quỳ sụp xuống đất. Danh tiếng của công tử Thanh Trần trên đời này không có mấy người chưa từng
nghe qua. Mà những người quyền thế như bọn họ có thể biết đến tự nhiên
nhiều hơn dân chúng bình thường một chút. Cũng hiểu rõ cái danh xưng
công tử Thanh Trần đại biểu không chỉ tài tuyệt thiên hạ, thông minh vô
cùng cùng với Từ gia, mà càng nhiều hơn là quyền thế trên vạn người đủ
để thiên hạ kinh sợ.
“Công… Công tử Thanh Trần, tiểu nhi đã biết lỗi rồi, xin công tử tha
cho tiểu nhi một mạng.” Đã biết thân phận của người ngồi trên thượng
thủ, Hoàng lão gia cũng hiểu chối cãi vô dụng, chỉ đành phải đau khổ cầu khẩn chỉ cầu có thể giữ được tính mạng của con trai.
Thấy ánh mắt hỏi thăm của Lý Thái thú, Từ Thanh Trần bình tĩnh nói: “Là Lý đại nhân tái thẩm án, Lý đại nhân nhìn ta làm gì?”
Nói như vậy, chính là muốn xử trí theo luật. Trong lòng Lý Thái thú
sáng tỏ, thần sắc liền nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nếu đã nhận tội,
thì… Người đâu, Hoàng Diệu Tổ ức hiếp dân chúng, cường đoạt dân nữ, bức
tử một nhà ba người, giải xuống giam lại trước, tùy ý vấn trảm!”
Một câu nói, đã chặt đứt đường sống của Hoàng Diệu Tổ. Trong đại
sảnh, không chỉ có sắc mặt của cả nhà Hoàng lão gia thay đổi, mà Hoàng
Diệu Tổ bị trói nằm trên mặt đất cũng liều chết giãy giụa, ánh mắt cầu
xin liều mạng nhìn về hướng Vân Ca. Vân Ca nhíu nhíu mày nghiêng đầu
nhìn Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần thấp giọng lạnh nhạt nói: “Huynh thật
khéo mới cứu được muội, đó là vận khí của muội tốt. Muội nghĩ đi, nếu
các cô nương khác gặp phải hắn ta thì sẽ có vận khí tốt như vậy sao? Còn có, hắn ta còn hại chết một nhà bà người nữa.”
Vân Ca mở to hai mắt, nộ khí đằng đằng trừng Hoàng Diệu Tổ kia một
cái, khẽ “Hừ” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn quay qua. Người xấu! Mới
không cứu hắn ta!
Thấy biểu hiện Vân Ca, công tử Thanh Trần buồn cười lắc đầu.
Lý Thái thú phất tay một cái, ra lệnh cho người ta nhanh giải Hoàng Diệu Tổ xuống.
Hoàng lão gia kêu rên một tiếng quỳ rạp xuống đất, “Công tử Thanh
Trần tha mạng! Tiểu nhi đã biết lỗi rồi, xin ngài tha cho nó một mạng
đi! Tiểu nhân chỉ có một đứa con trai này thôi, van cầu công tử để lại
một sợi huyết mạch cho Hoàng gia.”
Vân Ca nhìn Hoàng lão gia nhíu nhíu mày, nói lớn: “Trong nhà của
ngươi chỉ có một đứa con trai là hắn ta, gia đình người ta bị hắn ta hại chết ngay cả một người cũng không còn.” Hoàng lão gia á khẩu không trả
lời được, lúc con trai bức tử một nhà ba miệng ăn người ta, nào sẽ nghĩ
đến báo ứng hôm nay chứ?
“Hu hu… Đều là tiểu nhân không biết cách dạy con, cầu xin công tử
Thanh Trần mở một mặt lưới. Tiểu nhân… Tiểu nhân nguyện ý tan hết gia
tài, chỉ cầu công tử tha tiểu nhi một cái mạng.”
Đôi mắt Từ Thanh Trần chợt lóe, thản nhiên nói: “Tan hết gia tài? Nói thật không?”
Hoàng lão gia sửng sốt, rốt cuộc kịp phản ứng vội vàng nói: “Tự… Tự nhiên là thật. Van xin công tử khai ân.”
Trầm mặc một lúc, Từ Thanh Trần nhìn sang Lý Thái thú nói: “Phái
người bao vây Hoàng gia, mỗi hạ nhân của Hoàng gia được phát mười lượng
bạc, còn lại… Một lượng bạc cũng không cho phép để lại.”
Không nghĩ tới còn có một khoản thần kỳ như vậy, trong thời gian ngắn Lý Thái thú cũng hơi không phản ứng kịp, “Cái này… Ách, dạ, hạ thần đi
làm liền. Vậy… Hoàng Diệu Tổ nên xử trí thế nào ạ?” Từ Thanh Trần cúi
đầu cười nói: “Nếu Hoàng lão gia đã nguyện ý lấy toàn bộ gia tài để bảo
vệ một mạng của con trai, vậy liền phán đày đến biên quan đi. Vĩnh viễn
không được quay về, gặp xá (đặc xá, giảm án) không tha!”
Sắc mặt Hoàng lão gia trắng bệch, cái này có gì khác biệt với chết
chứ? Cùng một loại hình phạt, chỉ cần còn mạng thì luôn vẫn có cơ hội
cứu vãn. Cả đời một người luôn sẽ được mấy lần đại xá thiên hạ. Nhưng
công tử Thanh Trần lại cộng thêm một câu “Gặp xá không tha” này thì cái
gì cũng đều xong rồi.
“Đừng! Lão gia… Hoàng gia chúng ta không thể suy bại như vậy ah.” Vốn mọi người Hoàng gia đi theo phía sau Hoàng lão gia còn đang cầu tình
lập tức không đồng ý. Một văn tiền Hoàng gia cũng không còn để đổi lấy
một Hoàng Diệu Tổ đi đày biên quan trọn đời không được quay về ư? Như
vậy có là ai cũng sẽ không muốn. Thay vì như thế, còn không bằng Hoàng
lão gia cố gắng xem thử xem có thể lại sinh một đứa nữa không, cho dù
nhận một đứa con thừa tự thì cũng tốt hơn như vậy ah.
“Lão gia nghĩ lại ah….”
Không nói người khác, ngay cả chính Hoàng lão gia cũng do dự. Hắn
muốn chính là con trai khỏe mạnh có thể nối dõi tông đường, kết quả như
thế mà lại bắt hắn cầm toàn bộ gia tài để đổi thì bảo sao hắn chịu được?
Nhìn thần sắc Hoàng lão gia, khóe môi công tử Thanh Trần câu ra một
nụ cười giễu cợt, thản nhiên nói với Lý Thái thú: “Xem ra Hoàng lão gia
không nguyện ý rồi, Lý đại nhân, vẫn phán theo luật đi.”
Hoàng lão gia cũng không nói ra lời cầu tình nào nữa, chỉ có thể trơ
mắt nhìn con trai bị dẫn đi, không khỏi khóc thảm thiết lên.
Trong đại sảnh náo nhiệt như thế, bên ngoài cũng không yên tĩnh.
Những ác bá hoàn khố bị nha dịch giải tới cùng với người nhà của bọn
chúng đều đang đứng chờ ở bên ngoài, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện
gì, nhưng nghe thấy tiếng khóc của Hoàng lão gia vang lên ở bên trong
tất cả đều không khỏi mở to mắt nhìn nhau cùng cảm thấy không ổn.
Cuối cùng, mặc dù Hoàng lão gia không hiến hết toàn bộ gia sản ra,
nhưng qua vài ngày nữa, Hoàng gia cũng không tồn tại lâu được. Sĩ tộc
và phú thương Quảng Lăng đều sẽ hận hắn ta đến chết. Nhà ai mà không có
mấy đệ tử bất hiếu chứ, những hào môn đại hộ này nào có nhà ai chưa từng làm ra vài chuyện không thể cho người khác biết chứ? Hết lần này tới
lần khác Hoàng Diệu Tổ lại bị công tử Thanh Trần bắt gặp. Nếu hắn ta
không bị công tử Thanh Trần bắt, thì nói không chừng công tử Thanh Trần
căn bản sẽ không quản những chuyện này của Quảng Lăng, cho nên, những
người bị xui xẻo này đều cùng chung chí hướng phát hết nỗi tức giận lên
người của Hoàng gia.
Ngày này, trong khách sạn bình thường ở Quảng Lăng này, những đệ tử
hoàn khố của sĩ tộc hoặc hào môn có tội ác tày trời, hoành hành ngang
ngược trong thành Quảng Lăng đều lần lượt bị bắt. Chờ đợi bọn chúng có
lẽ là mất đầu hoặc lưu vong hoặc bắt giam. Đợi đến khi bước ra khỏi
khách sạn, tất cả mọi người đều không có ai không lảo đảo suýt ngã. Dẫn
tới dân chúng đi ngang qua rối rít tò mò vây xem.
“Từ Thanh Trần, huynh thật lợi hại!” Trong đại sảnh trống rỗng chỉ
còn lại Từ Thanh Trần với Vân Ca, Vân Ca ngồi trên ghế nâng cằm lên nhìn công tử Thanh Trần áo trắng như tuyết, trên mặt tràn đầy sùng bái. Nàng cũng đã xem những tội trạng mà Từ Thanh Trần sai người ghi ra, Từ Thanh Trần chỉ ngồi ở đây cái gì cũng không nói, vậy mà những người thoạt
nhìn như rất lợi hại kia lại hoảng sợ đến nỗi quỳ xuống đất cầu xin tha
thứ. Có điều, chắc chắn Vân Ca cũng sẽ không cầu tình thay bọn chúng.
Mặc dù những người già tóc bạc trắng khóc đến nước mắt tuôn đầy mặt kia
rất đáng thương, nhưng trên đường đi tới đây nàng cũng đã nhìn thấy
không ít người phú quý ức hiếp dân chúng bình thường. Những người bị ức
hiếp kia lại càng đáng thương hơn. Mỗi lần gặp được nàng chỉ có thể dạy
dỗ những người đó một trận, sau đó đưa một chút ngân lượng cho những
người bị hại kia thôi. Nhưng Từ Thanh Trần lại nhốt những tên bại hoại
kia vào trong đại lao dễ dàng. Sau này bọn họ cũng sẽ không gây họa cho
dân chúng bình thường nữa!
Ánh mắt sùng bái, công tử Thanh Trần đã thấy nhiều, nhưng lại đột
nhiên phát hiện ánh mắt của Vân Ca cô nương lại càng làm cho hắn hưởng
thụ hơn, mỉm cười nhướng mày nói: “Lợi hại chỗ nào?”
“Huynh trừng phạt rất nhiều người xấu.” Vân Ca nói.
“Đó là Lý đại nhân thẩm.” Từ Thanh Trần cười nói.
“Nhưng những chứng cứ phạm tội kia đều là huynh đưa cho Lý đại nhân ah.” Vân Ca nói.
“Đó là ám vệ tìm được.” Từ Thanh Trần cười ôn hòa nói. Vân Ca cô
nương nghiêng đầu, nói: “Nhưng mà… Muội cảm thấy những người đó đều rất
sợ huynh, mà trái lại lại không sợ Lý đại nhân chút nào ah.” Mặc dù vẫn
luôn là Lý đại nhân nói, nhưng nàng cảm thấy rất rõ ràng rằng những
người đó động cũng không dám động một chút đều là bởi vì Từ Thanh Trần
đang ngồi ở trên, mà không phải là Lý đại nhân có vẻ mặt nghiêm túc kia.
“Ánh mắt của muội thật tốt.” Từ Thanh Trần cười nói.
Vân Ca cao hứng nói: “Dĩ nhiên.”
Từ Thanh Trần nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn muội ấy nói: “Nếu
ánh mắt tốt, thì sao lại không nhìn ra mấy người kia kẻ lừa gạt đây? Nói cho huynh nghe xem, trên đoạn đường muội đã bị gạt bao nhiêu lần rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca lập tức đỏ bừng, “Muội… Muội mới không có bị lừa rất nhiều lần đâu!”
“Nga? Cái gì?” Từ Thanh Trần cười nhìn muội ấy, lấy từ trong túi ra mấy món đồ đặt lên bàn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Ơ? Đây là cây trâm của muội, còn có ngọc bội… Còn có túi tiền của
muội. Tại sao lại ở… Chỗ huynh……” Chống lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu
của công tử Thanh Trần, Vân Ca dần dần mất tiếng.
Từ Thanh Trần bất đắc dĩ nhìn muội ấy nhẹ giọng thở dài: “Thật là một nha đầu ngốc, muội bị lừa mà cũng không biết. Hôm trước gặp phải người
cần chôn cha, muội liền lấy ngọc bội của mình cho người ta, muội có biết khối ngọc bội này của muội đủ để cho một gia đình bình thường sống cả
đời hay không?”
“Nhưng mà… Cha của nàng ấy thật sự đã chết ah. Lúc đó muội cũng không có bạc vụn.” Vân Ca nhỏ giọng cãi lại, dù gì nàng cũng là một thầy
thuốc mà, người chết hay sống còn không rõ hơn Từ Thanh Trần ư?
Từ Thanh Trần nói: “Người là chết, nhưng đó có phải là cha của nàng ta hay không thì muội có biết không?”
“Ơ?” Vân Ca câm nín.
Từ Thanh Trần cầm lấy cây trâm trên bàn, nhẹ nhàng cài lên cho muội
ấy, rồi lại cầm ngọc bội đeo lên cho muội ấy, nói: “Muội xem xem đi suốt cả đoạn đường này, nếu huynh tìm thấy muội trễ thêm mấy ngày nữa, thì
có phải ngay cả tiền ăn cơm muội cũng không có không?”
Vân Ca ngượng ngùng cúi đầu, chụm đầu ngón tay nhỏ giọng nói: “Muội
biết y thuật, muội còn có thể hái thuốc.” Cho nên sẽ không thể không có
cơm ăn.
Công tử Thanh Trần gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy, muội có y thuật,
nhưng chẩn bệnh lại tự mình trả tiền thuốc, có hái thuốc, nhưng hái
thuốc xong lại đưa hết toàn bộ cho người khác.”
“Người… Người ta cần giúp đỡ mà.” Vân Ca hơi ủ rũ, mặc dù không biết
cha nàng có hành nghề y hay không, nhưng lại để lại rất nhiều vàng bạc
châu báu, nghĩa phụ của nàng cũng là gia sản vô số. Nhưng hết lần này
tới lần khác chỉ có nàng, lúc ra khỏi nhà mang theo không ít ngân lượng, nhưng lại càng ngày càng nghèo.
Công tử Thanh Trần mỉm cười vỗ vỗ đầu muội ấy nói: “Hiện tại đã biết mình ngốc bao nhiêu rồi đi?”
Vân Ca bất mãn phồng má, bực bội nói: “Muội mới không ngu ngốc! Nghĩa phụ nói muội thông minh nhất đó.”
Từ Thanh Trần vứt cho muội ấy một ánh mắt xem thường, tiểu cô nương
Vân Ca lập tức liền nhụt chí, hơi ủ rũ lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy… Người ta tốt bụng giúp bọn họ, tại sao bọn họ lại muốn gạt muội?”
Từ Thanh Trần ôn nhu nói: “Trên đời này, người xấu nhiều vô cùng,
muội cho rằng ai cũng không dám ức hiếp muội như trong Ly thành sao? Ai
bảo muội bỏ nhà trốn đi hả?”
Lời này vừa nói ra, Vân Ca liền nhìn Từ Thanh Trần đầy cảnh giác,
cũng nhớ ra chuyện Từ Thanh Trần nói nàng là vị hôn thê của huynh ấy vào cái đêm trước khi bỏ nhà trốn đi, ngay lập tức liền cảm thấy lông mao
dựng đứng, “Tại… Tại sao huynh lại ở đây?”
Từ Thanh Trần cười khẽ một tiếng, “Muội cứ nói đi? Cái gì cũng không
nói liền bỏ nhà trốn đi, có biết người trong nhà đã lo lắng bao nhiêu
không? Lỡ như gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao đây? Muội kêu Từ gia
phải trả lời với Trầm tiên sinh thế nào đây?”
“Muội… Muội mới không phải bỏ nhà trốn đi. Muội là, muội là muốn đi
chung quanh hành y, hành y tế thế.” Vân Ca cố gắng mở to hai mắt làm cho mình không giống như đang chột dạ. Từ Thanh Trần không nói gì, mà chỉ
bình tĩnh mỉm cười nhìn nàng, lại làm cho Vân Ca càng ngày càng cảm thấy chột dạ nhụt chí, “Điều này… Điều này cũng không thể trách muội ah. Đều tại huynh! Muội… Muội mới không cần làm vị hôn thê của huynh đâu!”
Ánh mắt công tử Thanh Trần trầm xuống, khẽ cúi đầu hỏi: “Nga? Tại sao?”
Vân Ca cắn môi anh đào, hơi ấm ức nhìn Từ Thanh Trần, “Dù sao… Dù sao muội chính là không cần.” Nàng mới sẽ không nói cho Từ Thanh Trần nàng
không thích học tập đâu.
Trầm mặc một lát, công tử Thanh Trần cười một tiếng, giơ tay lên kéo
muội ấy đến trước người cười nói: “Huynh biết, muội không muốn viết chữ, không muốn học bài, đúng không?” Bị nói trúng tâm tư, Vân Ca cảm thấy
hơi xấu hổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng thì sao? Muội chính là không thích
học tập, ta chính là rất ngốc đó.”
Công tử Thanh Trần bật cười, thật sâu cảm thấy đã bắt nạt tiểu cô
nương này quá mức rồi. Kỳ thật, Vân Ca không ngốc chút nào, vẫn chưa tới một năm mà thành quả học tập đã có thể làm cho Tần Tranh, mẹ cùng với
Nhị thẩm đều khen ngợi có thêm thì sao lại ngốc được. Chẳng qua là tiểu
cô nương này quả thật không có hứng thú với cầm kỳ thi họa mà đều dốc
hết hơn phân nửa tinh lực vào y thuật mà thôi.
“Vậy… Nếu như sau này huynh không bắt muội tập viết nữa, không bắt muội học bài nữa thì sao?” Từ Thanh Trần nhẹ giọng hỏi.
“Ơ?” Ánh mắt Vân Ca sáng lên, kinh ngạc nhìn Từ Thanh Trần. Từ Thanh
Trần nở nụ cười ôn văn nhĩ nhã làm cho người ta không nhịn được mà trầm
mê vào trong đó, “Nếu như sau này muội không cần học bài, không cần tập
viết chữ nữa, vậy muội có nguyện ý làm vị hôn thê của huynh không?”
“Cái này….” Vân Ca do dự.
Công tử Thanh Trần thản nhiên nói: “Muội xem muội đi, vừa ra khỏi cửa đã bị người ta lừa gạt. Nếu như sau này đi cùng với huynh ra ngoài thì
sẽ không có ai dám lừa muội nữa, cho dù muội cứu nhiều người hơn nữa thì cũng sẽ không hết tiền, muốn cứu ai là có thể cứu người đó. Muội không
tìm được dược liệu, huynh cũng có thể phái ám vệ của Định Vương phủ đi
tìm giúp muội. Cũng sẽ không phát sinh chuyện như hôm nay nữa. Muội thấy thế nào?”
Vân Ca nháy nháy mắt, cảm thấy trong đầu hơi loạn. Nhưng mà, Từ Thanh Trần nói dường như rất có đạo lý ah, “Nhưng… Nhưng hiện tai chúng ta
cũng có thể cùng đi ra ngoài ah.”
Công tử Thanh Trần lắc đầu cười nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu
như chúng ta không có bất cứ quan hệ nào mà lại đi cùng nhau nói không
chừng sẽ có người hiểu lầm. Không tốt cho danh dự của muội. Đương nhiên… Cũng không tốt cho huynh. Muội nhìn Ly nhi xem, còn có Tranh nhi nữa,
họ cũng chỉ ra ngoài với Định Vương và Nhị đệ thôi đó.”
“Ừ……” Tần Tranh tỷ tỷ đi dạo trong ngoài Ly thành cũng chỉ đi cùng với Từ Nhị ca thôi.
“Đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu muội không muốn, vậy chúng ta liền trở về
Ly thành. Nếu muội là vị hôn thê của huynh, chúng ta còn có thể đi dạo
khắp nơi một chút, đi dạo một năm hay nửa năm cũng không sao.” Công tử
Thanh Trần cười như gió xuân.
“Được.” Vân Ca vừa trầm tư vừa thuận miệng đáp.
“……” Công tử Thanh Trần, lừa gạt tiểu cô nương như vậy thật sự là đại trượng phu sao? Ám vệ ở ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.