Nhìn Diệp Ly đi ra ngoài, ba người Hoa Thiên Hương có chút lo lắng nhìn
nhau, bất đắc dĩ thở dài. Mỗi nhà đều có những khó khăn khác nhau, cho
dù là Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu có thể nói là đôi vợ chồng nổi tiếng
quyền thế khắp thiên hạ cũng sẽ có thời điểm bất đắc dĩ như vậy.
Mộ Dung Đình thở dài nói: “May mắn Lãnh nhị không có bản lãnh gì lớn, cũng không có ai buộc hắn phải lấy vợ nạp thiếp.” Về phần những người không
có mắt muốn đưa tới cửa kia, nàng cũng sẽ có biện pháp thu thập đấy.
Nhưng tình hình Định Vương phủ không giống nàng nên không thể đuổi những người kia đi là có thể giải quyết.
Tần Tranh cũng thở dài, Mộ
Dung Đình dừng một chút nhìn về phiá Hoa Thiên Hương nói: “Định Vương
không chịu đăng cơ, sẽ không vì chuyện đó?” Hoa Thiên Hương lườm nàng
nói: “Cho dù không phải toàn bộ, có lẽ cũng có một chút. Nhưng…lời này
nói ở đây nghe xong thì bỏ qua, ngươi ngàn vạn lần đừng nói lung tung
bên ngoài, kể cả Lãnh Hạo Vũ cũng không thể nói!”
Mộ Dung Đình
liếc mắt nhìn nàng, “Ta biết rõ, ngươi cho là ta ngu ngốc sao? Những
người này thật đáng ghét, lúc trước thời điểm Định Vương phủ sa sút sao
không vội vàng gả con gái cho Định Vương, hiện tại mắt thấy Định Vương
nắm thiên hạ, còn nói cái gì lễ nghi cái gì tông pháp…rõ ràng ngoài sáng ngầm cáo buộc Từ gia muốn ngoại thích chuyên quyền, thật sự là…”
Tần Tranh mỉm cười vỗ vỗ tay nàng nói: “Tốt rồi, ta cũng không tức giận,
ngươi tức giận cái gì. Ly nhi nắm chắc tâm lý, chúng ta cũng không giúp
được gì, ngồi xem là được.”
Mộ Dung Đình cười cười nói: “Ai nói
chúng ta không giúp được cái gì? Bổn cô nương ít nhất thuyết phục mấy cô nương kia không muốn gả cho Định Vương.”
Hoa Thiên Hương nhướn
mày, “Ngươi có tài ăn nói?” Hiện tại là Định Vương nhưng tương lai sẽ là Đế vương, đừng nói tài ăn nói Mộ Dung Đình không được tốt lắm, cho dù
miệng lưỡi nàng thiệt xán liên hoa *cũng chưa chắc thuyết phục được
những người kia người trước ngã xuống, người sau muốn tiến lên trở thành phi tử đế vương.
*: [Nguyên văn là thiệt xán liên hoa 舌灿莲花: Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời
Nam Bắc. Cao tăng truyện cùng Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết
Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một
bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên
một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người
đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn
nói.
Mộ Dung Đình hừ hừ nói: “Các nàng bị làm cho mê muội đầu óc
rồi, đã quên Định Vương là người nào rồi. Định Vương không phải không
giết nữ nhân, ta cùng các nàng nói kết cục của nữ nhân hâm mộ Định
Vương, chắc có mấy người không muốn làm phi tử nữa.”
Tần Tranh dở khóc dở cười, “Đình nhi, ngươi cho rằng các nàng có thể tự quyết định
lấy hay không lấy Định Vương làm chồng sao? Dọa các nàng ấy làm gì?”
Mộ Dung Đình sững sờ, cũng có chút uể oải cúi đầu. Cũng không phải sao, có bao nhiêu chuyện nữ tử có thể quyết định sao? Muốn gả cho Định Vương
làm phi tử cố nhiên là hướng tới vinh hoa phú quý, nhưng cho dù các nàng không muốn gả thì sao? Nói cho cùng, lấy chồng hay không căn bản không
do các nàng lựa chọn.
Còn chưa đi đến thư phòng chợt nghe giọng
nói Mặc Tu Nghiêu bên trong truyền đến. Diệp Ly đứng bên ngoài thư phòng cũng không lập tức đi vào. Thời điểm Mặc Tu Nghiêu chính thức tức giận
thì vô cùng bình tĩnh, nhưng bình tĩnh này thường kèm theo huyết vũ tinh phong kinh người. Có lẽ nguyên nhân chính là vậy, nên Từ Thanh Trần mới âm thầm sai người mời nàng tới. Dù sao, hiện tại chiến sự mới ổn định,
thiên hạ chưa chính thức thái bình. Từ Thanh Trần không hi vọng lúc này
truyền ra Định Vương được chim quên ná, đặng cá quên nơm tru sát công
thần, tuy nhiên trong lúc này rất nhiều người ở đây Từ Thanh Trần cũng
không cho rằng bọn họ có công lao gì.
“Không đăng cơ thì sao? Các người đều không cần sống rồi hả? Mấy năm nay Tây Bắc không có Hoàng đế, cũng chưa thấy ai không sống nổi a.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói,
“Nước không thể một ngày không có vua? Đã như vậy, các ngươi muốn làm
gì?”
“Vương gia…” Hiển nhiên có người chưa từ bỏ ý định tiếp tục khuyên can.
Diệp Ly xem xét nếu không đi vào thì Mặc Tu Nghiêu sẽ thật sự bạo phát. Lúc
này đẩy cửa thư phòng chậm rãi đi vào, “Vương gia làm sao vậy? Ta còn
chưa đi đến đã nghe tiếng chàng nổi giận?”
Mặc Tu Nghiêu không vui trừng mắt liếc Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trần mỉm cười không nói.
“A Ly sao lại tới đây?” Mặc Tu Nghiêu đi xuống, kéo tay Diệp Ly nhẹ giọng
hỏi. Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Ta nhớ ra có một việc muốn thương lượng với Vương gia, rồi tới đây. Ta tới không đúng lúc sao?”
Mặc Tu Nghiêu kéo nàng đi lên phía trước, nói: “Không có việc gì, ngồi xuống đi. Các ngươi không có việc gì đều lui ra đi.”
Chứng kiến Mặc Tu Nghiêu kéo Diệp Ly ngồi ở vị trí chủ vị, phía dưới mọi
người không khỏi rối rít nhíu mày, có mấy người lộ ý bất mãn. Về phần
những người kia đều là tâm phúc Định Vương phủ, đều tranh thủ thời gian
cúi đầu hận không thể lập tức đào hố chôn chính mình đi, trong lòng có
chút phàn nàn: các ngươi muốn tìm cái chết, cũng đợi chúng ta đi rồi nói sau.
“Vương gia, bọn thần còn đang nghị sự với Vương gia!” Một
lão già tóc xám trắng tiến lên, trầm giọng nói. Diệp Ly nhìn lướt qua,
có chút quen mắt nhưng không quá quen thuộc. Nhớ rõ hình như vốn là danh môn thế gia Đại Sở, cũng có thể coi là cựu thần hai triều. Thời điểm
Bắc Nhung xâm chiếm, bởi vì khoảng cách gần Tây Bắc nên bỏ chạy đầu nhập Định Vương phủ rồi. Có điều không có tư cách gì, Diệp Ly không biết tên hắn cũng là lẽ tự nhiên.
Mặc Tu Nghiêu không vui quét mắt nhìn
hắn một cái, thản nhiên nói: “Nghị sự? Sáng sớm Bản vương ngồi ở chỗ này nghe các ngươi nhiều lời. Các ngươi cho rằng Bản vương rất rảnh sao? Về sau có chuyện gì, thảo luận ra kết quả rồi đến nói với Bản vương!”
Lão tiên sinh bị Mặc Tu Nghiêu chắn ngang suýt nữa bị nghẹn, “Đại điển đăng cơ, sao lại là nói nhảm?!” Các đời đọc sách, tự xưng là thi thư gia
truyền, trong mắt lão tiên sinh có chuyện gì lớn hơn chuyện vua một nước nữa sao?
Mấy tâm phúc Định Vương phủ bên cạnh đồng thời liếc
nhìn lão tiên sinh, rất tự giác nhích lại gần nhau, miễn cho Vương gia
nổi giận lên bị tại họa, đối với Định Vương mà nói, đăng cơ đúng là
không phải đại sự gì. Nếu muốn làm Hoàng đế mà nói…Định Vương đã sớm
đăng cơ vài năm trước rồi.
Mặc Tu Nghiêu không kiên nhẫn nói: “Ai nói cho các ngươi biết cái gì mà đại điển đăng cơ? Hai năm trước còn hô hào khóc lóc là trung thần Đại Sở, Đại Sở còn chưa bị diệt đã vội vã
tòng long chi công rồi hả? Muốn đại điển đăng cơ đúng không…Vừa vặn, bên phía Giang Nam đang có một đại điển đăng cơ, Bản vương phái người tiễn
các ngươi đi, nói không chừng có thể qua uống chén rượu?”
“Vương…Vương gia?” Mấy câu nói đó, nghe vào tai quyền quý Đại Sở, tuyệt đối có thể
nói là lời nói chém vào lòng người. Nhưng Mặc Tu Nghiêu đang nổi nóng, ở đâu đi quản xem điệu bộ bọn hắn làm khỉ gió gì lúc trắng lúc xanh, cười lạnh một tiếng nói: “Muốn đưa nữ tử vào Định Vương phủ?! Đi! Ái phi của Bản vương còn thiếu nha hoàn bưng rót trà nước, rửa chân xếp chăn! Thật sự thì không được, trong phủ giặt đồ vẩy nước quét nhà việc nào có thể
cho bọn họ làm, Định Vương phủ còn giảm được tiền mua nha đầu.”
“Nhưng Vương gia, tam thê tứ thiếp là lẽ thường từ trước tới nay. Lúc trước
Vương gia bận rộn, không rảnh bận tâm, nhưng bây giờ thiên hạ thái bình, nếu Vương gia chỉ có một vị Vương phi, không khỏi…Không khỏi mất mặt
Định Vương phủ.” Vẫn có người không cam lòng nói, lần này mở miệng chính là quan viên Đại Sở, đã từng là quan Thượng thư. Nhưng luôn có thái độ
mập mờ, đã không đặc tội Định Vương phủ cũng không đặc tội Mặc Cảnh Kỳ.
Về sau Đại Sở dời nam, hắn ngược lại mang gia quyến đến Tây Bắc, coi như thật tinh mắt cược đúng chỗ.
Những người này Diệp Ly đều không
nhìn trong mắt, chân chính làm Diệp Ly lo lắng là những ánh mắt kích
động của cựu thần Mặc gia quân bên kia.
Những người này từ đời
này qua đời khác đi theo Định Vương phủ đấy, không giống Phượng Chi Dao
và Lãnh Hạo Vũ từ nhỏ đã cùng Mặc Tu Nghiêu có tương giao, vừa có lòng
tín nhiệm lại có tình huynh đệ. Nhưng bàn về bọn họ trong quan hệ Định
Vương phủ cùng với Mặc gia quân thì càng phức tạp hơn bọn người Phượng
Chi Dao và Lãnh Hạo Vũ. Những người đi theo Định Vương bị hoàng thất Đại Sở chèn ép đã nhiều năm, cũng coi là trung thành và tận tâm. Hiện nay
Vương gia thật vất vả thống nhất thiên hạ, đương nhiên cũng đến lúc bọn
họ nở mày nở mặt. Ý nghĩ như vậy cũng không phải lỗi của bọn hắn, dù sao các triều đại thay đổi các công thần có công khai quốc đều như vậy sao? Có công khai quốc chẳng lẽ công lao đều bị một nhà chiếm đi sao? Nhưng
là, hết lần này đến lần khác bọn họ gặp chủ tử không theo lẽ thường như
Mặc Tu Nghiêu.
Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, đưa tay vỗ vỗ bàn tay
Mặc Tu Nghiêu đang tức giận bừng bừng, để cho hắn bình tĩnh trở lại. Tuy Mặc Tu Nghiêu không có tức giận, nhưng Diệp Ly ngồi bên cạnh hắn có thể cảm giác được trên người hắn tán phát lãnh ý rồi.
Nhưng tình
hình như vậy, xem ra trong mắt lão thần đằng kia có chút không vô lễ.
Những văn nhân này, cũng không phải võ tướng trên chiến trường, chấp
nhất nhất chính là lễ phép quy củ. Diệp Ly dùng thân phận Vương phi xông thẳng vào phòng nghị sự, còn sóng vai ngồi trên chủ vị với Định Vương.
Cái này đối với những lão nhân này, là đại nghịch bất đạo không tuân thủ nữ tắc hành vi.
“Vương gia, Vương phi thân là nữ tử nên cẩn thủ
khuê huấn, lui giữ hậu trạch, sao có thể công khai ngồi trên đại điện
nghị sự. Thật sự có chút…không ra thể thống gì!” Một lão thần râu trắng
run rẩy nói: “Vương phi cũng là xuất thân từ môn đệ Từ gia thư hương,
làm như thế….chẳng phải bôi nhọ thanh danh Thanh Vân tiên sinh sao?”
“Khuê huấn?” Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống xem vẻ mặt nhăn nhó của lão tiên sinh hỏi: “Năm đó Lôi Chấn Đình dẫn binh đánh biên cương có người nào nghĩ ái phi của Bản vương là nữ tử, nên cẩn thủ khuê huấn? Lần này thời điểm Bản vương không may gặp chuyện, sao các vị không nghĩ Vương phi là một nữ nhi, sao không đi tiền tuyến thay Vương
phi lãnh binh cự địch? Hiện tại thiên hạ thái bình rồi, các ngươi lại
nhớ tới Vương phi là nữ tử? Vốn…chư vị gọi là lễ nghi trung hiếu, chính
là thời điểm nguy hiểm lại trốn sau lưng nữ nhân, nữ nhân thay các ngươi đánh để giang sơn vinh hóa phú quý, thuận tiện chỉ trích nữ nhân kia
không khuê huấn? Thật sự là không sai….Suy nghĩ thật tốt. Bản vương bội
phục vô cùng…”
Chỉ mấy câu nhàn nhạt như thế, nhưng bị những lời
lẽ chính nghĩa vừa nói làm mặt mấy vị lão tiên sinh đỏ bừng.Những người
này không phải tâm phúc Định Vương phủ, tự nhiên không biết tính cách
của Định Vương. Chỉ ỷ vào thanh danh cùng với tư lịch cậy già của mình
mà lên mặt thôi.
Mặc Tu Nghiêu vung tay lên, nhìn chằm chằm mọi
người lãnh đạm nói: “Vương phi muốn làm chuyện gì, không phiền tới các
ngươi can thiệp. Các ngươi nhớ rõ cho Bản vương, Vương phi bất luận là
nói gì, làm gì đều là ý tứ của Bản vương. Dám làm trái, chớ trách Bản
vương thủ hạ vô tình!”
Trong thư phòng rộng lớn, mọi người chỉ cảm thấy da đầu lạnh lẽo, vội vàng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Vẫy lui mọi người, Mặc Tu Nghiêu vẫn không hết tức giận, mặt mũi tràn đầy
không vui trừng mắt với Từ Thanh Trần, công tử Thanh Trần ưu nhã uống
trà, thản nhiên nói: “Trừng ta làm gì? Ta không gọi Ly nhi tới, chẳng lẽ người thật muốn giết mấy người để lập uy hay sao?”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi cho rằng Bản vương không dám?” Những lão đầu
tử kia lải nhải toàn thứ vô dụng, chính sự cũng không làm được. Còn cho
hắn thêm phiền toái, thật không biết lúc trước thu nạp những người này
làm gì? Hắn tình nguyện dùng những người này đổi bình dân trồng trọt trở về.
Từ Thanh Trần khoan thai cười nói: “Những người không có gì
dùng, đôi khi còn rất phiền. Nhưng hết lần này đến lần khác thật không
thể thiếu những người này. Vương gia, những người già này đúng là mục
nát, thế nhưng mà mỗi người đều có thể nói là môn sinh cố lại lượt thiên hạ. Đều là lão nhân sống lâu năm, bọn hắn thực sự xằng bậy đảo chính,
hiệu quả không khác gì thiên quân vạn mã.” Văn trong tay người cầm bút,
có thể phiền toái hơn đao trong tay địch nhân nhiều. Đương nhiên nếu Mặc Tu Nghiêu muốn làm bạo quân đốt sách chôn người tài mà nói…có thể không cần để ý.
Diệp Ly ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, có chút nhíu mày nói: “Vẫn là khích lệ Tu Nghiêu sớm ngày đăng cơ sao?”
Từ Thanh Trần giống như cười mà không cười nhìn Mặc Tu Nghiêu, trêu tức
nói: “Nếu chỉ có việc đăng cơ, đâu chỉ lần này? Những lão thần tử nhàn
rỗi vô sự kia, muốn lập hậu cung cho tân hoàng. Đang định đem sổ con
tuyển phi tử lên cho Vương phi xem. Tân Hoàng đăng cơ, nếu chỉ có một
Vương phi, chẳng phải lúng túng sao? Đến lúc đó sắc phong phi tử. Liệt
kê phẩm cấp mà xem. Dưới Hoàng hậu còn có hai Qúy phi, Phi tử, Chiêu
nghi, Chiêu dung…”
Từ Thanh Trần không để ý ánh mắt giết người
của Mặc Tu Nghiêu, mỉm cười đưa sổ con cho Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu sở dĩ
giận dữ, chính vì những người kia cho là thông minh tự mình trực tiếp
đưa sổ con đến cho Diệp Ly. Chỉ có điều bị Mặc Tu Nghiêu nhanh hơn một
bước chặn lại.
Diệp Ly nhận lấy mở ra, thật đúng là nhiều người
dương dương tự đắc đã viết vài trang. Diệp Ly mỉm cười lắc đầu, nhìn về
phía Từ Thanh Trần cau mày: “Những người này có phải đến Từ gia quấy rầy mợ cả và mợ hai không?”
Từ Thanh Trần ôn hòa nhìn Diệp Ly nói:
“Những việc này đều là việc nhỏ, các vị phu nhân đến bái phỏng, cũng
không thể bỏ qua. Các nàng không dám trước mặt mẫu thân và mợ hai làm
càn.” Diệp Ly cau mày nói: “Muội sợ qua ít ngày nữa, bọn hắn đi quấy rầy đến ông ngoại rồi.”
Từ Thanh Trần cũng không đế ý, thản nhiên
nói: “Tổ phụ lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu những chuyện này. Ly nhi, ta và phụ thân còn có Nhị thúc hiểu ý của các ngươi, vô luận
các ngươi thế nào, Từ gia đều ủng hộ.”
Đã nói xong xuôi, Từ Thanh Trần đứng lên nói: “Hiện tại xem ra, không nên
đăng cơ. Còn chưa đăng cơ xưng đế..có rất nhiều người đã đợi không kịp.
Hơn nữa chuyện này tới quá nhanh. Chưa hẳn sau lưng không có người cản
trở, người của Định Vương phủ, cũng nên nhanh chóng dọn dẹp một chút.
Ngươi làm phụ thân cũng quá lười rồi, toàn bộ muốn ném cho nhi tử xử lý, con của ngươi có thể tự mình xử lý đại sự còn phải nhiều năm nữa đấy.”
Những lời cuối, dĩ nhiên là nói cho Mặc Tu Nghiêu nghe đấy. Mặc Tu
Nghiêu nghiêm mặt nói: “Bản vương đã biết, dám trước mặt Bản vương tùy
tiện giở trò, Bản vương bẻ gãy chân tay bọn hắn!”
Từ Thanh Trần
rời đi, trong thư phòng chỉ còn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Diệp Ly mỉm
cười nhéo gương mặt đẹp trai của Mặc Tu Nghiêu, nói: “Vẫn còn tức giận
sao?” Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng nói: “Bọn hắn thật muốn ta làm
Hoàng đế, không ngại Bản vương cho hắn xem cái gì gọi là Bạo quân!”
“Ta cũng không muốn trượng phu của ta biến thành tên Bạo quân xấu xa.” Diệp Ly cười nói.
Mặc Tu Nghiêu ôm nàng vào lòng cười nói: “Nếu Bản vương làm Bạo quân. A Ly
liền thành một Yêu hậu thấy thế nào?” Diệp Ly dựa trước ngực Mặc Tu
Nghiêu, không tự chủ khóe môi kéo ra. Thân là một quân nhân vì nước hi
sinh cái gì mà yêu hậu thật sự quá thách thức nàng rồi. Hơn nữa tuy nói
vậy, nhưng kỳ thật bọn họ hiểu, không ai có thể tùy hứng mà làm bậy. Mặc Tu Nghiêu đối với địch nhân rất tàn khốc, ra tay cũng không lưu tình.
Nhưng đối với người của mình kỳ thật luôn rất mềm lòng đấy.
Bọn
họ không cách nào gạt bỏ quan niệm truyền thống đã qua mấy trăm năm. Cho nên Mặc Tu Nghiêu mới lựa chọn gác lại vấn đề này, không lên ngôi xưng
đế dĩ nhiên cũng không tồn tại vấn đề hậu cung. Mà thân là Vương gia, đã có con nối dõi cũng là đã báo đáp Định Vương phủ. Lịch đại tiên vương
Định Vương phủ cũng không yêu cầu hắn nhất định phải thê thiếp đấy. Một
mặt khác, Mặc Tu Nghiêu xác thực không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, hắn ưa thích chinh chiến thiên hạ, chứ không phải cao cao tại thượng
trên long ỷ ánh vàng rực rỡ. Hắn không muốn bị trói buộc trên long ỷ
kia, nhưng một khi đã ngồi ở vị trí đó, rất nhiều chuyện sẽ thân bất do
kỷ rồi (ý có nhiều khi mình không làm được những việc mình làm, còn
những chuyện mình không thích làm vẫn phải làm vì hoàn cảnh sống hiện
tại.)
Mặc Tu Nghiêu thân mật cọ xát lên tóc Diệp Ly, cười nói: “A Ly chỉ cần thật vui vẻ chơi đùa cùng Tâm nhi và Lân nhi là tốt rồi.
Những sự tình chán ghét kia Bản vương sẽ tự mình xử lý. Đợi đến lúc Tiểu Bảo trưởng thành, chúng ta có thể du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại sống
cuộc sống của chính mình.”
“Được, nghe lời chàng.” Diệp Ly nhàn
nhạt mỉm cười, đôi mắt cụp xuống, thấp giọng nói: “Nếu như những người
kia tới quấy rầy Từ gia và ông ngoại…”
“A Ly xử lý là được. Ta
nói rồi, vô luận A Ly làm gì, đều là ý tứ của Bản vương.” Mặc Tu Nghiêu
trầm giọng nói, cho dù A Ly muốn giết sạch mọi người, tội danh này cũng
do Bản vương gánh chịu. Những lời này Mặc Tu Nghiêu không nói ra, bởi vì hắn biết rõ tâm tính A Ly, tuyệt đối sẽ không làm vậy. A Ly mềm
lòng…Nàng không hạ thủ được, Bản vương đều thay nàng làm!
Diệp Ly đoán không sai, Mặc Tu Nghiêu lôi lệ phong hành (quyết định nhanh
chóng) không lưu tình giáng chức những người nhảy nhót hoan hỉ, những
người khác kêu la đăng cơ lập phi lập tức yên lặng xuống. Những rất
nhanh lại có người nghĩ ra cách mới. Thấy lợi ích cùng với vinh hoa phú
quý trước mặt, luôn có vô số người không từ thủ đoạn muốn chui vào.
Trong rừng trúc bên ngoài Thư viện Ly Sơn, Thanh Vân tiên sinh và Tô Triết
ngồi đánh cờ. Tô Triết nhặt lấy quân cơ đen nhìn bàn cờ suy tư, một bên
cười nói: “Hiện nay Định Vương sắp thành nghiệp lớn, Từ lão vì sao vẫn
mặt ủ mày chau?”
“Có đạo là, thủ dạ canh bỉ sang nghiệp nan*(ý là dựng nghiệp thì nhanh nhưng bảo vệ sự nghiệp mới khó). Dùng tâm tính
cùng với tài trí Định Vương, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, thống
nhất thiên hạ cũng không phải việc khó. Nhưng từ xưa được thiên hạ mà
không thể an dân trong thiên hạ nhiều vô số kể. Thời cổ Thái Hoàng, ai
nói không phải thiên cổ nhất đế? Nhưng là thống nhất thiên hạ về sau
hưởng quốc không đến ba mươi năm, làm cho hậu nhân chúng ta không biết
nói sao?” Thanh Vân tiên sinh râu tóc bạc trắng, dung mạo gầy gò càng có vài phần nhàn vân dã hạc khoan thai xuất thế. Chỉ là lão nhân gia cả
đời mang giáo hóa dạy đệ tử, lại há có thể tự mình khám phá hồng trần,
hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, siêu nhân thế ngoại?
Tô Triết cũng thở dài một hơi, chậm rãi đặt con cờ xuống nói: “Những thứ khác không nói,
Định Vương chậm chạp không chịu đăng cơ nạp phi, cuối cùng đối với thiên hạ bất lợi.” Đăng cơ xưng đế, lập hậu nạp phi, khai chi tán nghiệp
không chỉ là đại biểu cho một Vương triều, càng là cho thiên hạ một cái
yên ổn, yên ổn dân tâm, “Tính tình Định Vương…rất giống Định Vương năm
đó khai quốc.” Năm đó Đại Sở khai quốc Định Vương đời thứ nhất Mặc Lãm
Vân nếu như không phải cố ý muốn kết hôn với quận chúa tiền triều, thiên hạ này thật đúng là không đến phiên Thái tổ khai quốc Đại Sở ngồi. Mà
bây giờ…thậm chí chuyện năm đó không có cơ hội tái diễn. Hiện nay thiên
hạ này, ngoài Định Vương ra, ai ngồi lên vị trí đó cũng không phục
chúng.
“Từ lão, có nên đi khuyên nhủ Định Vương?” Tô Triết do dự
một chút, rốt cục vẫn phải mở miệng nói. Bọn hắn tuy ở ngoài thành,
nhưng ở Ly thành kia chuyện lớn nhỏ gì vẫn biết đấy. Còn chưa dựng nước
nhưng quần thần tụ hợp huyên náo, thật đúng không phải là chuyện tốt.
Thanh Vân tiên sinh khoát tay cười nói: “Không cần, bọn hắn nắm chắc tâm lý.
Hiện tại chỉ cần ngồi xem loạn một chút, hiểu rõ vị trí của mình mới là
người thông minh. Tình nguyện chịu loạn một chút cũng tốt hơn lưu truyền những vấn đề này đến đời sau.”
Tô Triết ngơ ngác một chút, nói:
“Cái này không phải quá mạo hiểm sao?” Cho tới bây giời thiên hạ sơ định thì chữ an là yếu tố quan trọng. Cho nên mới có nhiều đế vương mới khai quốc đã phân đất phong hầu, nhưng đến cuối cùng đuôi to khó vẫy lại
muốn dốc hết sức đi tiêu trừ. Những vấn đề này,những thánh minh khai
quốc như thế nào lại không biết? Chỉ một câu, tình thế bắt buộc mà thôi. Thiên hạ còn chưa bắt đầu mà muốn gạt bỏ thần tử, thật sự quá mức mạo
hiểm. Một cái sơ sẩy, chỉ sợ muốn loạn.
Thanh Vân tiên sinh cười
nói: “Chúng ta đã lớn tuổi, làm chuyện gì khó tránh đều lo trước lo sau. Định Vương có khí phách, sao không xem một chút?”
Tô Triết cười
khổ lắc đầu nói: “Ngươi làm ngoại tổ phụ còn không nóng lòng, lão phu
còn lo lắng cái gì?” Nhưng mấy lão toan nho chỉ sợ đến đây rồi.” Những
người này, bản lãnh không có, thanh danh không nhỏ, tâm nhãn không lớn,
tính tình lại không nhỏ. Ở chỗ Định Vương và Định Vương phi đụng phải
cái đinh, còn tìm Thanh Vân tiên sinh quả thật cũng không kỳ quái rồi.
“Khởi bẩm tiên sinh, ngoài cửa có mấy lão tiên sinh cầu kiến, nói là bạn cũ
của Thanh Vân tiên sinh và Tô lão.” Một thư đồng đi vào rừng trúc, cung
kính bẩm bảo nói. Hai người liếc nhau cười một tiếng. Tô Triết cười nói: “Thật sự đã đến rồi.”
Thanh Vân tiên sinh tùy ý ném con cờ trong tay đi, cười nói: “Không thể trốn rồi, rất nhiều năm không gặp lại gặp
mặt cũng tốt.” Những người này từ lúc đánh xong Tây Lăng thì đã tới bái
phỏng nhiều lần, nhưng Thanh Vân tiên sinh dùng các lý do để đuổi về.
Cho nên những người này thật nói nhiều năm không gặp. Dùng danh dự và
địa vị Thanh Vân tiên sinh, ông không muốn gặp ai cũng không ai dám
không cao hứng. Nhưng lúc này đây chỉ sợ người không chịu gặp bọn họ sẽ
không về, Thanh Vân tiên sinh cũng không phải sợ bọn họ, chỉ là tuổi đã
lớn không vui ứng phó những người có dụng ý khác thôi. “Đi đi, mời bọn
họ đến đây.”