Cưỡng Chế Tình Địch Bán Manh
Các thần tiên trên
Tiên giới hình dung giọng nói của Chinh Dục kim thanh ngọc nhuận (ý vị
tuyệt đẹp), ấm áp như mặt trời, thanh thanh như sơn tuyền, lượn lờ như
ánh dương, nói chuyện êm tai như tố, còn êm tai hơn nhóm tiên tử Dao Trì diễn tấu.
Cảnh Gia cảm thấy những tiên gia này nhất định là thật lâu không có rửa sạch lỗ tai, mới có thể xuất hiện ảo giác.
Cái kiểu giọng nói không có chút cảm xúc giao động, cứng ngắc như người
chết này của Chinh Dục dễ nghe ở đâu? Rõ ràng giọng nói trầm thấp từ
tính dương cương, âm vang vạn dặm khỏe như hổ của hắn đây mới là giọng
chính cống của nam thần.
Người ngày thường thanh thanh lãnh lãnh hiện giờ ôn nhu gọi hắn là vật nhỏ, Cảnh Gia thực sự có chút chịu không nổi, theo bản năng run lên.
Chinh Dục nghĩ thầm quả cầu lông
nho nhỏ trong lòng bàn tay là sợ lạnh, giọng nói của hắn càng thêm ôn
hòa: “Về sau cẩn thận một chút.” Ngay sau đó hội tụ linh lực ở lòng bàn
tay, Cảnh Gia lập tức cảm thấy quanh thân ấm áp vô cùng, lông ướt toàn
thân mắt được làm khô, từng sợi diễu võ dương oai bay lên.
Lông
mềm xoã tung làm Cảnh Gia nhìn qua lớn hơn vừa rồi một cỡ, Cảnh Gia là
một con mèo nhỏ toàn thân tuyết trắng tự mang ánh sáng nhu hòa, đoan
đoan chính chính ngồi trong lòng bàn tay Chinh Dục, giống hệt một chiếc
kẹo bông gòn, một đôi mắt lam linh động ngập nước, chiếu ảnh ngược khuôn mặt thanh tú của Chinh Dục, tuy rằng Cảnh Gia nỗ lực giả bộ nghiêm túc
uy vũ, nhưng hình hài mèo con của hắn chẳng biểu hiện ra được chút khí
thế nào.
Chinh Dục nhìn màu lam kia, nhịn không được vươn một ngón tay chọc chọc giữa trán mèo nhỏ.
Cảnh Gia là sau khi đánh nhau với Chinh Dục mới biến thành như vậy, cho nên
món nợ này hắn đã hoàn toàn khắc ghi trên người Chinh Dục, hiện tại lại
bị Chinh Dục nâng trong lòng bàn tay trêu chọc như vậy, nhất thời Cảnh
Gia giận sôi máu, hắn bực bội vung vuốt lên, ôm ngón tay Chính Dục dùng
sức cắn.
Không có máu tươi giàn giụa như trong tưởng tượng, bởi
vì Cảnh Gia mới chỉ là răng sữa, không cắn nổi chút thịt trong miệng,
nhưng Cảnh Gia không có từ bỏ, trái trái phải phải đổi góc độ gặm.
Ngay từ đầu, Chinh Dục cảm thấy thú vị, cho rằng cục lông nhỏ đang đùa giỡn
với mình, về điểm này hàm răng nhỏ cắn người giồng như là gãi ngứa.
Nhưng là chỉ chốc lát sau, Chinh Dục liền phát hiện hành động của cục lông
nhỏ là thật, mắt đen vốn ôn hòa bình tĩnh xẹt qua một tia sáng, ánh mắt
xa xôi kéo dài như là xuyên qua thời không, dừng ở nơi xa, sau một lúc
lâu, ánh mắt Chinh Dục mới lại ngưng tụ ở trên người cục lông nhỏ trên
tay.
“Quả nhiên là nghiệt súc, linh trí còn chưa khai mở.” Giọng
điệu Chinh Dục không nhanh không chậm, giống nổi giận, lại không giống
như đang nổi giận.
Chinh Dục luôn là âm dương quái khí như vậy, làm người khó có thể nắm lấy, Cảnh Gia tuyệt không còn lạ.
Lỗ tai nhòn nhọn run lên, đôi mắt lam nhạt nâng lên, nhìn Chinh Dục một bộ cao ngạo từ trên cao nhìn xuống, còn mắng hắn là nghiệt súc, Cảnh Gia
cảm thấy phi thường tức giận, vì thế cắn càng thêm hăng say.
“Buông.”
Giọng điệu tuy vẫn bình thản, nhưng Cảnh Gia khẳng định Chinh Dục thật có chút bực, vì thế ——
Cắn!
Chinh Dục thu tay đang nâng cục lông, dùng sức bóp, lông mềm màu trắng xuyên thấu qua năm ngón tay xù tung ra.
Cảnh Gia cảm thấy ngoại lực đè ép, hiện tại Chinh Dục có thể bóp chết chính
mình dễ như trở bàn tay, đã nằm gọn trong tay người ta không thể không
cúi đầu, Cảnh Gia buông miệng, đồng thời, Chinh Dục cũng buông lỏng áp
chế đối với hắn.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, mắt lam lại hiện ra
tinh quang, chuẩn xác mà tàn nhẫn cắn vào ngón tay Chinh Dục vừa mới rút ra cách đó không xa, lại hung hăng cắn một phát, lần này vừa mạnh vừa
sâu.
Đau đớn chớp nhoáng làm Chinh Dục cũng phải hít một hơi
lạnh, y buông bàn tay đang nân cục lông ra, tuy vậy, cục lông nhỏ bị
treo lủng lẳng giữa không trung có ý chí thật kinh người, vậy mà vẫn
không nhả, lông xù trên người bị kéo dài ra, cái lông rũ xuống cùng hai
chân sau cứ lắc qua lắc lại giữa không trung.
Một con mèo lông trăng đung đưa đung đưa giữa khoảng không
Chinh Dục: “……”
Răng sửa cũng là răng, hơn nữa có thêm trọng lực cơ thể, răng sữa của Cảnh
Gia vẫn là cắn rách da Chinh Dục, vị máu nhàn nhạt lan tràn trong miệng, nhưng điều làm Cảnh Gia khá ngạc nhiên chính là máu của y có chút giống người kia, dường như có một loại hương vị thanh ngọt nhè nhẹ.
Hệ thống đã bị kích hoạt, ký chủ Cảnh Gia lấy máu nhận chủ thành công.
Trong hư không, một giọng nói non nớt mềm mềm của trẻ con vang lên, đồng thời trong đầu Cảnh Gia tự động hiện lên một hàng kí tự, hắn sửng sốt.
Lấy máu nhận chủ???
Không chờ Cảnh Gia lấy lại tinh thần, trong đầu lại xuất hiện giọng nói ban
nãy, so với vừa rồi có chút đơn điệu, lần này hoạt bát hơn một ít: “Hoan nghênh ký chủ sử dụng hệ thống Hắc Hắc Hắc 1.0, sau khi kích hoạt hệ
thống này thành công, ký chủ sẽ được hướng dẫn chiếm đóng chủ nhân mệnh
định, trở thành sủng vật mà chủ nhân sủng ái muốn ngừng không được và
thăng cấp thành thần sủng đáng yêu nhất mê hoặc chúng sinh, chiếm lĩnh
tam giới, tiến lên sủng sinh (cuộc sống được cưng chiều) cao nhất.
Thuộc tính cơ bản của ký chủ.
Tên: Cảnh Gia
Giới tính: Công
Tuổi: 3 tháng
Chủng tộc: Mèo
Chủ nhân: Yến Dương Tiên Quân —— Chinh Dục
Thuộc tính: Giá trị sức quyến rũ 0, Giá trị ân ái 0
Oa! Hắc Hắc Hắc 1.0 khoa trương kêu to, chúc mừng ký chủ, trải qua bổn
hệ thống dò xét, chủ nhân ký chủ là Yến Dương Tiên Quân đẹp trai lắm
tiền ôn hòa thiện lương, giá trị nhan sắc cao, pháp lực cường đại, vũ
lực bùng nổ, quả thật là lương chủ (chủ nhân lương thiện) cần thiết cho
hành trình, là một đùi to hiếm có. Tâm tình Hắc Hắc Hắc 1.0 có chút sục
sôi rồi đấy.
Từ khi Hắc Hắc Hắc 1.0 xuất hiện, nó vẫn luôn lầm bầm lầu bầu, giống như không chú ý tới Cảnh Gia đã sợ ngây người.
Trước không nói trong đầu Cảnh Gia xuất hiện một yêu quái có thể nói
khó tin bao nhiêu, chỉ là yêu quái này luôn miệng nói Chinh Dục là chủ
nhân hắn, cũng đã làm đầu Cảnh Gia trống rỗng, bất tri bất giác, hắn mở
lớn miệng.
Chinh Dục nhìn cục bông đang cắn hắn bỗng nhiên nhả
ra, sau đó thẳng tắp rớt xuống bụi cỏ, toàn thân cứng đờ nằm đó, chân
sau giật giật, trong ánh mắt toát ra hoang mang cùng thương tâm, cái
miệng hồng nhạt meo một tiếng, một bộ dáng xúc động thê thảm, phảng phất như muốn khóc.
Tuy rằng vừa rồi cục lông gặm cắn Chinh Dục đổ
máu, đã tính là tội mạo phạm, nhưng Chinh Dục còn không đến mức keo kiệt so đo với một con thú nhỏ, hơn nữa cục lông nhỏ ngã từ trên cao như
vậy, cũng không biết có ngã đến hư không, ngay lúc y đang lo lắng, bỗng
nhiên, cục lông nhảy dựng lên, lông toàn thân dựng đứng, tinh thần mười
phần mà bạo đánh đầu mình, cào mặt mình, bộ dạng điên khùng.
“……” Nhìn dáng vẻ hẳn là không có việc gì.
Chinh Dục xác định rồi liền khép ống tay áo, chuẩn bị rời đi.
Lúc này Cảnh Gia đang cùng lực lượng tà ác Hắc Hắc Hắc 1.0 đấu tranh.
Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám lừa gạt bổn tiên quân!
Cảnh Gia bắt lấy đầu mình, ý đồ lôi yêu quái chui vào đầu mình ra, yêu quái lớn mật, dám nói Chinh Dục là chủ nhân hắn.
1.0 ủy khuất nói: Ta không phải yêu nghiệt, ta là hệ thống. Cho dù ký
chủ lôi kéo đến trọc đầu, 1.0 vẫn tồn tại như cũ, thỉnh ký chủ yên tâm,
1.0 là tam quan chính, là sản phẩm chất lượng vừa cao vừa tốt, không
phải yêu nghiệt cũng sẽ không thương tổn ký chủ.
Cảnh Gia:……
Cảnh Gia đang muốn tiếp tục truy vấn, liền nghe 1.0 khẩn trương nói: Chủ
nhân ký chủ chuẩn bị rời đi, thỉnh ký chủ nhanh chóng đuổi kịp.
Cảnh Gia nghe được nhắc nhở lập tức đen mặt, tên Chinh Dục cổ hủ đó không phải chủ nhân của ta.
Cảnh Gia một bên bác bỏ 1.0, một bên nhìn về phía Chinh Dục, quả nhiên tên mặt quan tài đi đến nơi hắn rơi xuống .
1.0 kích động nói: Xem ra chủ nhân ký chủ thực quan tâm ký chủ, mong ký chủ cũng nỗ lực trở thành một manh sủng làm người yêu thích.
Cảnh Gia trợn trắng mắt: Hắn không tới bổ ta một đao ta đã ngàn ân vạn tạ rồi.
1.0 hiên ngang lẫm liệt: Sao suy nghĩ của ký chủ có thể ước đoán tối tăm
như thế về chủ nhân của mình, ký chủ hẳn là phải yêu thương sâu sắc và
tin tưởng vào chủ nhân của mình .
Bổn tiên quân không cần ngươi tới phán định cùng giáo dục.
Cảnh Gia đặt mông ngồi trên cỏ, hắn sẽ không ngây ngốc tin 1.0 nói, đi nhận Chinh Dục làm chủ nhân.
Nhận cái tên tư tưởng cũ rích, vẻ mặt quan tài, tính cách đại gia làm chủ nhân, còn không bằng cho hắn lên Tru Tiên Đài.
1.0 thấy Cảnh Gia vẫn không nhúc nhích, vội vàng nói: Nếu ký chủ tuổi còn
nhỏ mà rời khỏi chủ nhân, tỉ lệ tử vong đạt tới 99.9%.
Cảnh Gia nhìn trời, bình tĩnh nghe nó nói dối.
1.0 trầm trọng nói: Ký chủ sẽ thật sự tử vong.
Cảnh Gia nhìn nhìn.
1.0 thấy Cảnh Gia vẫn không dao động, mà bóng dáng Chinh Dục càng ngày càng xa, dưới tình huống khẩn cấp, 1.0 không thể không dùng đòn sát thủ ——
lộ bài: Giá trị ân ái của ký chủ cùng chủ nhân đạt tới 999 là có thể
biến thành người.
Cảnh Gia ngẩn người, tuy rằng trước mắt hắn
còn chưa rõ cái hệ thống Hắc Hắc Hắc 1.0 quỷ dị này, cũng không rõ cái
nó gọi là Giá trị ân ái là gì nhưng hắn bắt lấy trọng điểm trong lời
nói, biến thành người.
Trong đầu Cảnh Gia hình thành một ý nghĩ
rõ ràng, đi theo Chinh Dục có cơ hội biến trở về làm người, tuy rằng
hiện tại Cảnh Gia còn không có hoàn toàn tin tưởng 1.0, nhưng hắn vẫn rõ , 1.0 cổ quái này tuyệt đối không phải bỗng nhiên xuất hiện, ít nhất
trước khi hắn trở lại làm tiên thân, khôi phục pháp lực thì đây là một
hy vọng.
Kha khát muốn nhanh chóng biến trở về làm người thúc đẩy Cảnh Gia tạm thời buông thành kiến, đuổi theo.
Kết quả Cảnh Gia quá vội, lại còn không am hiểu dùng bốn chân đi đường, hắn trực tiếp lăn đi ra ngoài, vốn chỉ lăn một vòng, 1.0 lại giúp một chút , làm Cảnh Gia lăn long lóc lăn long lóc, một đường lăn đến bên chân
Chinh Dục.
Cảnh Gia đầu váng mắt hoa, tạm thời hắn không rảnh so đo với 1.0, bởi vì hắn nhận thấy được Chinh Dục rũ mắt xuống , mà hắn
muốn làm như không có việc gì, ưu nhã tự nhiên, không thể ở trước mặt
Chinh Dục mất hết mặt mũi.
Chinh Dục nhìn bên chân có một đầu cỏ cùng bùn đất, đang làm bộ như đang ngắm phong cảnh của cục lông nhỏ.
Giá trị ân ái +1.