Cưỡng Chế Tình Địch Bán Manh
Thỏ anh sửng sốt, sợ
tới mức hai cái tai bông bông tuyết trắng dài dài cũng rũ xuống che cái
miệng ba cánh hoa lại, lẩm bẩm: "Sao mình có thể nói tiếng người ta???"
“Hu hu hu, anh, có phải anh đã trở thành yêu tinh hay không, có phải anh
hay bị thần tiên bắt đi rồi không?” Thỏ em sợ hãi dùng cắn nhúm lông
trắng trên má thỏ anh, buồn bực gặm nhấm gặm nhấm.
Thỏ anh phục
suy nghĩ, nói: "Từ trên trời bay xuống nhất định là thần tiên, còn … từ
trên trời rớt xuống hẳn cũng là thần tiên ha?"
“Hu hu hu có lẽ
vậy, hu hu nhưng hẳn là thần tiên còn sống và thần tiên đã chết khác
nhau đi hu hu hu.” Thỏ em vẫn còn chìm đắm trong việc anh bị biến thành
yêu tinh mà bi thương.
Thỏ anh như bừng tỉnh đại ngộ: "Nhóc con, nhanh, mau đi ăn thần tiên chết kia đi!"
Thỏ anh phát hiện chính mình không chỉ có có thể nói ngôn ngữ của con
người, mà ngay cả chỉ số thông minh cũng tăng lên không ít! Đây nhất
định là chỗ tốt khi ăn thần tiên chết kia!
Trong bóng đêm, xung
quanh thân thể Cảnh Gia toả ra ánh sáng mờ mờ, phải biết hắn là do linh
khí thiên địa tinh hoa nhật nguyệt hội tụ tạo thành, cho dù bị thương,
chỉ cần ném ở nơi có linh khí sung túc liền có thể tự chữa lành, đương
nhiên nếu có chút tiên dược thì càng tốt hơn.
Lông mày anh khí
hơi hơi nhăn lại, không biết có phải là ở trong hôn mê cảm nhận được đau đớn kịch liệt hay không, lại có tiếng hai con thỏ to nhỏ bên tai, khiến mày của hắn càng nhíu chặt hơn.
Hai con thỏ nhảy nhảy lại gần Cảnh Gia.
Con thỏ nhỏ theo sự chỉ đạo của con thỏ lớn cong cái mông mập lên, chuẩn bị ra ngoài liếm liếm Cảnh Gia, đột nhiên, thỏ anh đã khai mở linh trí cảm nhận được linh khí đầy trời lao đến ngày càng cường hãn, vội vàng dùng
lỗ tai dài kéo lấy tai thỏ em, cuống quít tha thỏ em đi. Trong lúc vội
vã, hai cái mông béo nộn mắc kẹt ở cửa động, lông thỏ trên mông nhẹ run
trong gió.
Dưới ánh trăng, một bóng người xuất hiện từ từ tiếp
cận Cảnh Gia, khuôn mặt ngược hướng ánh sáng khiến người khác không thể
nhận ra dung mạo y, chỉ mơ hồ thấy người này hơi hơi cong khóe môi, y
phất tay áo đảo qua người Cảnh Gia.
Hào quang rực rỡ trên người
Cảnh Gia liền cứ thế hóa thành vầng sáng nhỏ dần, nhỏ dần, sau cùng biến thành bé bằng bàn tay, ánh sáng rực rỡ tan biến, người trong bụi cỏ
cũng biến mất, ngược lại nhiều hơn một cục lông lá xù xì gì đó, bộ lông
mềm mại trắng muốt dưới trăng, từng sợi rõ ràng, bay nè bay nè.
Kẻ tới rất vừa lòng, xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong ánh
trăng mờ mịt, núi rừng lại vắng vẻ như cũ, giống như kẻ đó chưa từng
xuất hiện.
Khi Cảnh Gia mở mắt ra, phát hiện từng ngọn cây cọng cỏ đều trở nên cao lớn hơn.
Chẳng lẽ hắn rơi xuống Cửu Tiêu, sau đó liền phá kết giới đến chỗ Cự Nhân quốc?
Ngay tại lúc Cảnh Gia đang sầu não nghĩ ngợt, chợt thấy trước mặt lù lù hai
cái miệng ba cánh hoa hồng hồng mềm mềm, bốn con mắt đỏ rực nhìn về phía hắn.
! ! !
Cảnh Gia sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên,
may mà hắn thân kinh bách chiến, phản ứng nhanh chóng chịu được sợ hãi,
lấy lại được bình tĩnh, nhìn thật kỹ, thì ra là hai con thỏ. Cảnh Gia tự cảm thấy thực may mắn vì vừa rồi mình không kêu, nếu để cho các tiên
nhân khác biết hắn bị hai con thỏ doạ vỡ mật, chỉ sợ hắn phải thành trò
cười của Tiên giới.
Hằng Nga tiên tử của cung Quảng Hàn
thích nhất là nuôi thỏ, mỗi con đều rất dịu ngoan đáng yêu, ngày trước
Cảnh Gia có đi lại nơi đó mấy lần cũng thường xuyên ôm qua, chỉ là…
Thỏ của Cự Nhân quốc cũng quá béo rồi.
Anh, thì ra chân thân của tiên nhân này là con mèo, hắn thức dậy rồi vậy chúng ta liếm hay không liếm?
"Liếm!" Thỏ anh hạ quyết tâm, rất nhiều sinh linh hạ giới ngẫu nhiên gặp được
“tiên duyên”, trải qua tu luyện có thể phi thăng, nếu nó với em không
liếm miêu thần này, sống mười mấy năm sẽ đi đời nhà ma, hơn nữa liếm
thần tiên này, không nói đến phi thăng thì chí ít cũng có thể sống thêm
hơn tám trăm năm.
Thỏ em vâng lời, cắn tai Cảnh Gia một, liếm này, liếm này.
"Hai tên nhóc các ngươi! Cũng dám ăn Cảnh Gia đại gia." Lúc đầu Cảnh Gia
nghe được thỏ anh nói tiếng người vốn đang nghĩ nó tu luyện thành tinh
đúng là không dễ, tính toán định ân thăm tình huống một chút, kết quả
vậy mà nó lại muốn ăn chính mình!
Cảnh Gia giận dữ, mở ra pháp
thuật đánh hai con thỏ to gan lớn mật này, kết quả phát hiện trong thân
thể trống rỗng, một xíu pháp lực cũng không thi triển được, càng kỳ quái rõ ràng hắn đang nói chuyện nhưng lại không nghe được giọng nói đầm ấm đầy từ tính hàng ngày mà là một loạt tiếng “meo meo~~~” mềm nhẹ?!
Nhưng hiện tại sắp thành thức ăn trong miệng thỏ, tạm thời Cảnh Gia chẳng
quan tâm suy nghĩ mấy chuyện kì quái này, hắn vươn tay ra hung hăng đánh về phía con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ không biết là bị hắn dọa hay là làm
sao, tóm lại con thỏ nhỏ to gấp đôi Cảnh Gia dễ dàng bị miêu quyền của
hắn đánh cho ngã lệch sang một bên.
Cảnh Gia chiến thắng con thỏ, nhưng cao hứng không được nửa giây liền ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn thấy gì đây?
Một cái móng vuốt lông lá xù xì, đệm thịt béo mập ?!
Cảnh Gia hoảng hốt vội cúi đầu nhìn xuống, hắn không nhìn thấy bàn tay đầy
vết chai do bị ma sát trong thời gian dài luyện võ, mà là hai móng vuốt.
Giữa lông trắng là móng vuốt, lật lại thì thấy là đệm thịt màu hồng nhạt.
Cho dù nhìn thế nào cũng không phải là tay người.
Cảnh Gia ngiêm ngiêm chỉnh chỉnh nhìn mấy lần, sau đó khó tin sờ sờ mặt mình, hắn mò mãi cũng chỉ thấy một mặt đầy lông.
Đùa cá gì đây!! Sao hắn lại biến thành bộ dạng quái dị như vậy!
Hai con thỏ nhìn Miêu thần đầu tiên là xuất thần nhìn móng của chính mình,
rồi lại sờ mặt mình, tiếp đó còn điên cuồng gào thét meo meo, hai con
thỏ không khỏi bị dọa cho cuộn lại thành một cục.
Anh, hình như vị miêu thần này có bệnh.
Thỏ anh giật giật lỗ tai: "Chúng ta vẫn không nên liếm thì hơn."
Lúc này Cảnh Gia còn đang bị vây trong trạng thái khiếp sợ, làm sao có thể
chú ý tới hai con thỏ đang châm chọc hắn. Bây giờ trong đầu hắn chỉ có
một ý nghĩ: tại sao ta lại có lông?!
Từ nơi xa truyền đến tiếng
nước chảy róc rách, lỗ tai nhọn màu trắng linh hoạt xoay xoay, giống như Rada dò tìm nơi phát ra tiếng nước, sau khi xác định được phương hướng
dòng chảy, Cảnh Gia vô thức dùng hai chân sau để đi giống như con người, kết quả vừa đi được nửa bước đã ngã chổng bốn vó lên trời.
Bi kịch này thê thảm đến mức hai con thỏ cũng không dám nhìn.
Thỏ anh nghĩ: Ta liếm Miêu thần ngốc như vậy, liệu có bị lây bệnh hay không....
Thỏ em nghĩ: May mà mình không liếm Miêu thần ngốc như vậy
Một nhúm lông buồn bực chôn mình trong bụi cỏ, sống nhiều năm như vậy, Cảnh Gia chưa từng ức chế giống như bây giờ, mặc dù hắn có chút không tình
nguyện, nhưng cũng chỉ có thể khuất phục trước hiện thực, bất đắc dĩ thử dùng chi trước chống đỡ thân thể, bởi vì không thích ứng với việc dùng
bốn chân đi đường, cho nên hắn đi một bước, dừng lại một hồi, theo bản
năng vung đuôi, cảm giác được phía sau, ngay trên mông có cái gì đó vẫy
đông vẫy tây, nhúm lông nhỏ gầy cứng ngắc, bộ não hoạt động từng chút
từng chút, Cảnh Gia nhìn thấy trên mông có cái gậy đầy lông lá.....
! ! !
Mẹ nó, sao lông trên kim thương* của hắn lại dài như vậy! Lông quá dài
rồi!! Hơn nữa lại còn không biết xấu hổ như thế, ban ngày ban mặt mà cứ
lắc qua lắc lại! (*thương: súng =>kim thương: của quý của con trai
đó)
Biến thành bộ dáng như vậy, đáy lòng Cảnh Gia đã không thể dùng hai chữ bi phẫn để hình dung rồi.
Tuy nhiên Cảnh Gia vẫn đi một bước, dừng lại một hồi, vung đuôi, nhưng
trong cơn sợ hãi, tốc độ dưới chân đã nhanh hơn không ít, cuối cùng hắn
gian nan đi tới bờ sông.
Dòng suối trong vắt phản chiếu ra một
mặt lông lá xù xì, trên đầu mọc ra hai cái lỗ tai hình tam giác dài nhỏ, đôi mắt màu lam sâu thẳm cực kỳ giống biển lớn cuồn cuộn ở nơi cực bắc, chóp mũi cùng miệng nhỏ phấn nộn giống như hoa đào mùa xuân nở rộ đầu
cành, mấy sợi râu dài mọc đối xứng ở hai bên má, Cảnh Gia thường lui tới nhân gian, biết loại động vật này bị người phàm gọi là mèo.
Hắn, hắn biến thành một con mèo rồi hả?
Cảnh Gia cực kỳ hoảng.
Nếu nói đây là tin xấu, vậy tin tốt duy nhất đáng vui mừng chính là hiện
tại hắn biết, thứ đang vểnh lên sau mông không phải JJ mà là cái đuôi.
Nhưng cái này tuyệt đối không làm cho người ta cảm thấy vui mừng.
Hắn chính là Cảnh Gia tiên quân anh minh thần võ, pháp lực vô biên, xứng
đáng là Chiến thần của tiên giới! Hiện tại biến thành một cụm lông nho
nhỏ như vậy, hắn sao còn mặt mũi gặp đám tiên hữu nữa, cho dù biến trở
về nguyên hình cũng tốt hơn so với biến thành một con mèo.
Cảnh
Gia phẫn nộ giơ móng vuốt tát mặt nước, bọt nước văng khắp nơi, văng cả
lên mặt hắn, nước bay vào mắt, Cảnh Gia khó chịu dùng móng vuốt dụi dụi.
Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, bùn đất bên dòng suối quá mềm, dần dần
trũng xuống, bốn chân Cảnh Gia trượt một, rơi tùm xuống sông, nếu là
bình thường, Cảnh Gia có thể lập tức dùng pháp thuật tự cứu mình, thế
nhưng lúc này pháp thuật dùng không được, mà hắn cũng không thể bơi!
Không sai, Cảnh Gia trên trời dưới đất không gì không thể là một con vịt lên
cạn, Cảnh Gia không ở trên biển bao giờ, bên ngoài nói cho đẹp thì là,
đánh nhau trên biển rất mất hình tượng, cho nên việc hắn không biết bơi ở Tiên giới là bí mật.
Dòng suối nhỏ nước không cao tới cổ chân,
nhưng đối với Cảnh Gia 'nhỏ xinh' không thể nghi ngờ là trí mạng, hắn
lớn tiếng kêu cứu, lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu đòi sữa của mèo con, vừa ngọt vừa mềm lại vừa nhỏ, bất đắc dĩ bị tiếng nước che mất.
Cảnh Gia trợn trừng mắt, không thể ngờ được Cảnh Gia hắn không phải chết
dưới đao kiếm, mà là bị một dòng suối nhỏ dìm chết đuối.
Cảnh Gia quay cuồng trong nước, nước lạnh rót vào tai mắt mũi miệng của hắn,
khiến hắn không thể hô hấp, ngay lúc hắn hết sức tuyệt vọng, bỗng nhiên
hắn bị người xách lên.
Mắt Cảnh Gia mắt bị nước vào không mở ra được, hắn ghé vào lòng bàn tay người nọ, miệng phát ra tiếng kêu meo meo suy yếu.
Được cứu rồi ! Hắn quyết định sau khi khôi phục nhất định phải cảm tạ người này thật tốt.
"Vật nhỏ."
Giọng nói quen thuộc khiến Cảnh Gia cứng đờ, hắn muốn bùng nổ, nhưng mà bùng nổ không nổi, vì lông toàn thân ướt nhẹp rồi.