Tuy rằng Tô Thế Noãn ta vẫn là một thái tử phi nhẹ dạ, nhưng dù sao xuất thân từ danh môn, cũng phải giữ chút thể diện. Bình thường đi ra Đông
cung, cũng phải ăn mặc thận trọng, thể hiện phong phạm mà thái tử phi
nên có.
Lần này, ngay cả y phục cũng lười phải đổi, chỉ khoác
chiếc áo lông chồn do tẩu tẩu mang tới mà vọt vào cung Thụy Khánh. Người vẫn còn ở cửa ra vào, đã nghe được tiếng cười vang dội của ca ca ta.
"Trịnh công công liền quỳ gối trước ngựa của ta, liều mạng thẳng thân thể với
lấy cương ngựa, vừa với vừa dập đầu với ta, vừa nói, ‘Tiểu nhân giám thị quân doanh mấy chục năm, hầu hạ gia môn Tô gia các ngài mấy đời, cũng
chưa từng nhìn thấy đả pháp như của Đại thiếu gia ngài. Đại thiếu minh
giám, ta đây cũng không phải là ngăn cản ngài, mà dù sao giám quân có
trách, ngày hôm nay kính xin ngài nói Ngọ Dần Mão ngài sẽ ra ngoài, nếu
không —— xin mời đạp qua xác của ta mà ra khỏi cửa doanh! ’"
Ngay sau đó là hoàng thượng cười to, "Lão Trịnh này, đến lúc này mà vẫn chơi tâm nhãn với ngươi!"
Người khác còn nói cái gì, ta đã không hề để ý nữa mà nhảy vào trong phòng
quát to một tiếng ca ca, quả nhiên là trông thấy ca ca ta đang đứng giữa nhà, đại mã kim đao đạp một chân trên ghế đẩu, nói chuyện với Dượng và
Vương Lang.
Mặt trời Đông bắc vậy mà lại không nướng ca ca ta rám đen, hắn gần như vẫn còn dáng vẻ của một công tử không tim không phổi,
tiêu dao tự tại lúc chưa xuất kinh, trên khuôn mặt trắng noãn chỉ nhiều
hơn mấy phần Phong Sương. Với sự hiểu biết của ta về người này, chỉ cần
an dưỡng không tới ba ngày, chút Phong Sương cũng sẽ hết sạch, lập tức
trở lại công tử Kinh Thành quần là áo lụa được nữ nhân yêu mến ——
Nhìn thấy ta, Tô Thế Dương cũng kêu lớn một tiếng muội muội, chạy tới ôm ta
vào trong ngực, ước lượng trên dưới, lại ôm lấy ta thật chặt, lớn tiếng
nói, "Ôi muội muội yêu quý, ca ca nhớ muội muốn chết!"
Tiếng cười của Hoàng thượng cũng đuổi tới, "Thế Dương vẫn thẳng thắn phóng khoáng như vậy!"
Ca ca ta lớn hơn ta tám tuổi, diện mạo giống mẫu thân, trong nho nhã mang theo vẻ thanh tú, nhưng tính tình này......
Khi cô cô ta còn sống vẫn thường nói, "Nếu như nói Thế Dương bò từ trong
bụng ta ra, thì cũng không có ai nói gì —— bởi vì thật sự giống với tính khí nhiệt tình điên điên của dượng ngươi như đúc!"
Vì vậy cho
nên trong nhiều hài tử hoàng thân quốc thích như vậy, nữ hài nhi, dượng
ta chỉ để ý hai người là ta và Vạn Tuệ, nam hài nhi, cũng chỉ có mình
Thế Dương được cưng chiều: ở trong cung Thụy Khánh, có lúc, cử chỉ của
hắn thậm chí còn càn rỡ hơn ta.
Dù sao cũng là người đã xuất giá, nam nữ cấm kỵ lớn, trước mặt mọi người, hình như cũng phải có chút
kiêng dè. Ta tránh né một chút, ngượng ngùng nói, "Ca! Nhiều người như
vậy đều nhìn đấy!"
Ca ca ta hoàn toàn không để ý tới ta, hắn nắm
cánh tay của ta, tỉ mỉ quan sát một lần, mới hài lòng nói, "Muội xem
muội kìa, lòng thoải mái thân thể béo mập, mặt cũng tròn!"
Người
khác còn chưa lên tiếng, hoàng thượng đã cười lớn cổ động ca ca ta,
"Tiểu tử chết toi, mỗi câu nói đều không quên nịnh bợ dượng ngươi, còn
không mau trở về ngồi xuống, tiếp tục nói?"
Ca ca liền dắt tay
của ta, dẫn ta đến giao cho Vương Lang giữa đám người, tự mình để cho ta ngồi đâu vào đấy bên cạnh Vương Lang xong, lúc này mới xắn tay áo, tiếp tục nói chuyện. "Dượng nói đúng nha, ta liền ở trên ngựa giơ giơ roi,
ta nói lão Trịnh, ngươi là ngày đầu d/đ;l"q;d tiên biết Tô Thế Dương ta? Ta đã đánh An Thành như thế nào? Bên ngoài trời mưa như trút nước, ta
tấn công suốt tám ngày đêm không ngủ, mười ba vạn nhân mã của Nữ Kim ở
hạ du trơ mắt nhìn hai vạn người chúng ta tịch thu nhà cửa bọn họ —— dựa vào binh pháp đánh giặc của Tô Thế Dương ta, lão Trịnh ngươi là ngày
đầu tiên ra ngoài làm đương sai?"
Nói đến chiến tích của hắn,
trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kính nể một cách tự nhiên. Ta nhìn
quanh một vòng, lúc này mới phát hiện ra chẳng những Vương Lang, Vương
Lung, Vương Linh đều đến, trong điện thậm chí còn có Lâm Giang Hầu, Trần đại học sĩ - cữu cữu ruột của Vương Lung.
...... Hoàng thân quốc thích Được sủng ái gần như đều đến đông đủ, chỉ thiếu một mình Miêu lão Thượng Thư......
Vương Lang nhéo tay của ta, ta liền lấy lại tinh thần, chuyên tâm nghe ca ca
thuyết sách. "Lần này Lão Trịnh cũng lộ chân chương(sớ) rồi, hắn và ta
nói rõ ngọn ngành: Trải qua mấy ngày nay, người Mông Cổ ở biên cảnh rục
rịch ngóc đầu dậy, rất có khả năng kết minh với Nữ Kim. Ta liền cắt đứt
lão Trịnh, ta nói những lời này ta không thích nghe, chuyện của người
Mông Cổ đã có Vương Anh, tiểu tử kia hung mãnh thiện chiến. Nói đến từng binh sĩ đối đầu thảo nguyên bộ chiến, ngay cả Tô Thế Dương ta cũng phải mặc cảm, có hắn ở đây, người Mông Cổ dám thả một cái rắm ở Đông Bắc?
Vậy tôn tử Bang Quy cũng đừng đi, chờ ta đánh nữ Kim xong rồi sẽ quay
lại thu thập bọn họ!"
Rõ ràng bình thường là một nam nhân tuấn
tú, bây giờ lại cứng cổ hống hách nói văng cả nước miếng, nhìn xem...... Thật là có mấy phần lưu manh nha!
Ta nhẫn nhịn che mặt than thở, cũng không quan tâm xem ca ca ta nói cái gì, trước tiên tỉ mỉ nhìn hắn
một lần, cho đến khi khẳng định ca ca ta vẫn là ca ca ta, ngay cả lông
tơ cũng không thiếu đi mấy sợi. Câu chuyện truyền kỳ của ca ca ta rốt
cuộc cũng nói đến hồi cuối.
"Cứ như vậy, lão Trịnh cũng không nói được gì nữa. Ta để cho Lưu Phỉ vội vàng trở về trước, dọc theo đường đi nghiêm túc trấn an quân phòng thủ thành, để tránh cho bọn tiểu nhân hại dân hại nước chiếm được tiện nghi, ngược lại rối loạn hậu cần tiếp tế
trận tuyến. Kéo hỏa pháo lên liền chạy thẳng tới Bạch Thành, nữ Kim vẫn
còn ở trên đầu tường(*) chỉ chỉ chõ chõ ta, hắc hắc, lão tử vừa nhìn đã
vui vẻ, con mẹ ngươi, còn tưởng đây là Đại Vân thổ sản yếu pháo. Một quả pháo ta liền nhắm ngay lão tặc tù, ầm..., nửa cái đầu của lão ta đã lập tức bị gọt sạch rồi, cái gì đỏ trắng, giống như đang mở một cửa hàng
thuốc nhuộm vậy, nhìn trong Thiên lý nhãn, lại không rõ lắm. Nửa bên con ngươi bị rũ xuống......"
(*): Phía trên cùng của một bức tường
Phúc Vương khẽ biến sắc, từ trong cổ họng phát ra một tiếng vang, vội che miệng chạy ra phía sau.
Ta thoáng phục hồi tinh thần lại, không khỏi mang nét cười, lại liếc mắt nhìn mọi người trong điện một phen.
Giống như Phúc Vương, từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành trong tay phụ nhân ở
thâm cung, tuổi lại nhỏ, đương nhiên là không chịu được sợ. Mấy câu miêu tả của ca ca ta giống như là được sao chép từ trong truyện Thủy Hử ra,
cũng chỉ có Phúc Vương mới bị sợ đến như vậy thôi.
Vẻ mặt của Lâm Giang Hầu và Trần thượng thư đều hưng phấn, hắc bạch Song Thành có thể
quay về Đại Vân, quả thực là rung lên không khí đê mê vài chục năm nay.
Để cho chúng quần thần Đại Vân ta, đều nhất trí suy nghĩ quay trở lại
thời hoàng kim. Ngoại trừ một nữ nhân không có hứng thú gì đối với quốc
gia đại sự là ta ra, các nam nhân nghe ca ca ta tự thuật, nào còn ai mà
không nhập thần nghe? Ngay cả Vương Lung cũng ngồi yên không thay đổi tư thế, trên mặt hiện ra hưng phấn hiếm thấy.
Nhìn hoàng thượng và thái tử một chút, ta lại giật mình.
Toàn thân Vương Lang đều giống Khuất Qúy Nhân, cũng chỉ có đôi mắt là giống
dượng ta, nhưng vào giờ khắc này, tư thế và thần thái của bọn họ, lại
giống như cùng một khuôn đúc ra......
Tuy mặt của đôi phụ tử này
đều mang theo nụ cười, nhưng nụ cười của dượng ta thì hiện trên mặt, còn Vương Lang lại hiện trong mắt, nhưng ngoài nụ cười ra, hình như cũng có một nỗi lo lắng thật sâu và phiền muộn nhàn nhạt. Làm cho một phần vui
sướng này, mang theo ba phần chán nản.
Ta thoáng nghĩ không rõ: Tuy
Tô gia có phần công lao này, nhìn dáng vẻ của Thế Dương, khoảng cách đến công cao chấn chủ(*) dù sao vẫn còn một đoạn rất lớn. Lại nói, hiện tại Thế Dương vừa mới trở lại, mặc kệ là dượng hay là Vương Lang, cũng
không tội gì mà gấp gáp nghi kỵ hắn. Coi như dượng ta không nhìn thấu ý
định, thì Vương Lang cũng quyết sẽ không nghi kỵ ca ta vào lúc này.
(*): Khi một cấp dưới thực hiện tốt công việc, sẽ tạo áp lực cho cấp trên, cảm thấy bị đe dọa.
Vậy, tại sao bọn họ lại có tâm sự nặng nề, thậm chí ngay cả thần thái, cảm xúc cũng đều tương tự như vậy......
Ta lại nhìn Vương Lung một chút—— người này tâm tư cẩn thận, còn hiểu được nhìn sắc mặt người khác hơn ta, không chừng hắn có thể đoán được vóc
người Ngọ Dần Mão xuất hiện ——
Nhưng Vương Lung cũng đang nghe
rất nhập thần, giống như hoàn toàn bị chuyện xưa trong miệng ca ca ta
hấp dẫn, tiến vào phóng ngựa bay theo trong giang hồ.
#
Liên tiếp sau hai thành hắc bạch, đương nhiên là có rất nhiều chuyện xưa có
thể nói, Thế Dương vẫn rất giỏi về nói chuyện xưa, dượng ta cũng có vô
số lời nói muốn hỏi, mãi cho đến giờ lên đèn, mọi người mới di chuyển
đến Thiên Điện ăn cơm. Có mặt đều là người mình, dượng ta cũng không
khách khí, rót cho Thế Dương gần như là một vò Bạch Liên Hoa tốt nhất,
bản thân ông uống cũng không ít hơn ca ca ta. Ngay tiếp theo, Vương
Lang, Vương Lung chờ bồi khách, đám người Lâm Giang Hầu và Trần thượng
thư dĩ nhiên cũng đều say. Tuy ta cũng hay uống, nhưng trước mặt trưởng
bối, cũng không dám tùy hứng, chỉ uống mấy chén liền không dính môi nữa. Đợi đến khi cơm no rượu say, liền nhanh chóng ra mặt chỉ huy nhóm cung
nhân, đỡ dượng ta đã say bất tỉnh nhân sự về ngủ —— lão nhân gia vừa
ngáy to, vừa nhẹ giọng cười.
Vương Linh chạy đi từ sớm cũng không trở lại nữa, Vương Lung say rượu cũng rất an tĩnh, chỉ là nằm sấp trên
bàn ngủ say. Ngược lại Lâm Giang Hầu thì nhảy nhót nhiều lắm, ôm cung nữ không muốn buông tay. Nếu lão nhân gia ông ta còn trẻ, thì có lẽ vị
tiểu cung nhân này d/đ;l;q"d còn có thể vừa mừng vừa sợ, hiện tại dĩ
nhiên là chỉ có kinh mà không có hỉ, ở trong ngực lão nhân gia lải nhải
kêu loạn như con gà con vậy. Nếu không phải là Liễu Chiêu Huấn cũng chạy tới giúp ta an bài, thì cũng rất khó giải cứu tiểu nha đầu đáng thương
này ra khỏi tay Lâm Giang Hầu.
Trần thượng thư tuổi cũng lớn,
phen này say đến không xuất cung được, đành phải an bài một chỗ thỏa
đáng. Vương Lang chống thân thể say chuếnh choáng đi tịnh phòng một
chuyến, sau khi ra ngoài đã bớt say một chút, hắn sắp xếp ta, "Nàng trở
về nghỉ ngơi đi, ta đưa Thế Dương xuất cung."
Với tính tình của
tẩu tẩu, nếu ca ca hồi kinh mà buổi chiều đầu tiên không về nhà, nàng
nhất định sẽ nổi trận lôi đình, chứ đừng nói là hiện giờ mang thai nữa.
Ta liền đi tới trước mặt ca ca, lưu luyến ôm cánh tay của hắn cọ xát, ca
ca lắc đầu, ôm ta ngọng nghịu nói, "Muội tử, đừng, đừng buồn nôn như
vậy. Ngày mai đón muội cùng muội phu về nhà ăn cơm, tẩu tử muội tự mình
xuống bếp......"
Ta và Vương Lang cũng cười lên: Với tay nghề của Lưu Phỉ, chúng ta thật không dám lãnh giáo.
"Chàng đưa ca ca đi đi." Ta liền đuổi Vương Lang, "Lát nữa cũng đừng trở lại, ta về thẳng Đông cung luôn."
Vương Lang và ca ca ta vẫn rất thân thiết, hồi nhỏ hai người đã thích ở chung một chỗ làm chuyện xấu, lần này chia ra lâu ngày, một khi gặp nhau nhất định có vô số lời muốn nói......
Ta xấu xa ở trong lòng bố trí
Vương Lang, vừa tiễn hai người bọn họ ra bên ngoài, vừa cười lên. Không
đề phòng bên tai đau nhói, nhưng lại bị ca ca níu lấy vành tai.
"Tiểu nha đầu." Mặt ca ca ta đỏ ửng, cũng say đến đi đường không vững, nhưng
giọng điệu vẫn chậm rãi, mang theo mùi vị lành lạnh. "Cười hề hề như một tên trộm, đang suy nghĩ gì vậy?"
Ai nha, đáng chết, cũng đã say thành ra như vậy rồi mà vẫn nhìn rõ mọi việc như vậy.
Ta chuyển con ngươi, trong lúc vẫn còn đang suy nghĩ lý do. Vương Lang đã
chậm rãi nói: “Tóm lại là không phải chuyện gì tốt, nhất định không
sai."
Vương Lang chết tiệt, vẫn thích phá hủy kế hoạch của ta trước mặt ca ca ta như vậy.
"Không có chuyện gì tốt." Ta dứt khoát thản nhiên thừa nhận, "Ta đang nói xấu
Vương Lang trong lòng đấy." Vừa nói, vừa dùng ánh mắt xem thường nhìn
Vương Lang. Hắn cúi đầu cười lên, cũng không cho là ngỗ nghịch, học ca
ca lôi kéo vành tai của ta, coi như là trả thù ta.
Ca ca xoay
tròng mắt, liếc Vương Lang một cái, lại nhìn ta một chút, hắn bỗng dưng
ôm bụng cười lăn lộn, đẩy ta qua một bên, thân mật vòng qua cổ Vương
Lang. Bước chân hai người lảo đảo không yên, rất nhanh đã ra khỏi cung
Thụy Khánh.
"Lão Lục ơi lão Lục." Mơ hồ còn có thể nghe được
tiếng nói của hắn thổi trở lại, "Ca ca ta thật sự là bội phục ngươi nha. Đời này, Thế Noãn đã bị ngươi giày vò rồi, đáng lắm!"
...... Thật không biết ca ca ta suy nghĩ như thế nào, chỉ một câu nói mà có thể suy luận ra hắn rất bội phục Vương Lang!
Người say, thật là không thể so đo với hắn. Ta phồng má, lại trở về hậu điện cung Thụy Khánh tìm Liễu Chiêu Huấn.
Sau khi Liễu Chiêu Huấn cùng ta đưa Lâm Giang Hầu ra ngoài, liền trở lại an bài Trần thượng thư: Tối nay Mã công công cũng say, Đại Quản Gia cung
Thụy Khánh không có ở đây, không thể thiếu kẻ làm thê ta đây phải đi ra
giúp một tay. Mà dĩ nhiên cũng có nghĩa rất nhiều chuyện cần Liễu Chiêu
Huấn cùng chia sẻ với ta, ngươi nói thí dụ như Vương Lung, cũng không
thể để cho hắn nằm ngủ như vậy trong điện chứ?
Người của cung
Thụy Khánh cũng không ít, chỉ là mới rồi náo nhiệt một phen, rất nhiều
cung nhân đã đi theo hoàng thượng vào nội điện, có một số đi nịnh nọt Mã công công. Còn một số hiểu chuyện đã đuổi theo ra phòng đi hầu hạ Thái
Tử Gia tiễn khách, lại có người đưa Trần thượng thư đi. Trong nội điện
giờ chỉ còn lại nến đỏ cao chiếu, ta nhìn chung quanh, cũng không còn ai để phái đi làm, mắt thấy thân thể Vương Lung càng ngày càng nghiêng,
rất có xu thế muốn ngã xuống đất. Không thể làm gì khác hơn là tự mình
đi vào trong phòng nhóm cung nhân đang đợi lệnh gọi người —— người khác
vẫn còn nhưng, a Mông tối nay không thấy, cũng là đáng đánh.
Trong phòng nhỏ không có người nào, ta không thu hoạch được gì vọt ra ngoài,
Vương Lung đã té nhào xuống đất, vẫn yên lặng, không phát ra tiếng động
gì như cũ. Ta có chút sợ hãi: Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn
uống rượu...... Nghe nói rất nhiều người say đến chết rồi, cũng không có một chút tiếng động. Chỉ nôn ra tạng vật của mình làm cho người ta sặc
chết mà thôi.
"Này, Tiểu Linh Lung." Ta đứng trước mặt hắn gọi. "Ơ, kỳ lạ, Liễu Chiêu Huấn đi chết ở đâu rồi!"
Mới vừa khom người xuống lật hắn nằm nghiêng qua, đột nhiên lòng bàn chân
trợt một cái, hình như không biết có ai kéo mắt cá chân của ta, khiến ta trượt chân ngã trên mặt đất. Trong lúc trời đất quay cuồng, ta loáng
thoáng thấy được vẻ mặt của Vương Lung.