Tuy Hoàng quý phi không phải người rất thâm trầm, nhưng dù sao tất cả mọi người lăn lộn ở thâm cung, chuyện nhận được một tin tức xấu rồi bỗng nhiên trở mặt- - ta thấy bà tuy rất muốn làm,
nhưng từ đầu tới cuối vẫn có một chút lòng dạ, có thể mang đầy bụng lo
lắng của bà ta ẩn giấu đi, kìm lại tính tình uống hai chung trà với nhóm người chúng ta, lại mở miệng đuổi khách, "Bản cung cũng mệt mỏi rồi,
Thái tử cùng Thái Tử Phi mời tự nhiên đi?”
Lời này tuy là hỏi, nhưng Hoàng quý phi vừa nói xong, đã đứng dậy.
Xem ra, chút thời gian này cũng đã không đợi được, vội vàng muốn đi cung Thụy Khánh cầu tình rồi.
Ta thực hận không thể lại chạy đến cung Thụy Khánh xem náo nhiệt, chẳng
qua có Vương Lang ở đây, việc này đương nhiên cũng chỉ có thể nghĩ mà
thôi. Có thể có thể mạnh mẽ kéo được Hoàng quý phi thời gian cạn chung
trà, không để cho nàng đến cung Thụy Khánh làm chuyện xấu, thành tựu hôm nay, đã được coi là huy hoàng.
Vương Lang thần sắc bình tĩnh, yên lặng đứng dậy, chào Hoàng quý phi, "Nương nương nghỉ ngơi cho tốt, nhi thần cáo lui."
Phúc Vương cũng có chút lưu luyến không rời, hắn đi tới nắm lấy vạt áo của
ta, cười nói, "Lục tẩu, Tiểu Thập rảnh rỗi sẽ đi tìm tẩu, tẩu phải kể
chuyện cho ta nghe.”
Đứa nhỏ này đương nhiên đáng yêu, bằng không công công ta cũng sẽ không quá phận sủng ái hắn như vậy, lúc này lông
mi nháy nháy, như một cây quạt nhỏ vậy, quạt tất cả năn nỉ cùng vui mừng đến trong lòng ta. Khiến người ta cảm thấy hắn giống như là một con vật nhỏ đầu đầy lông lá xù xì đáng yêu, ta sờ sờ đầu của hắn, cười nói,
"Được, lúc rãnh rỗi đệ tới tìm Lục tẩu. Nếu là Lục tẩu cũng rảnh sẽ kể
chuyện xưa cho đệ."
Trò cười, chiêu giả vờ đáng yêu này, tất cả
Cửu cửu thành còn có ai tinh ranh hơn Tô Thế Noãn ta không? Phúc
Vương có quạt lông mi nữa, cũng không quạt đổ nổi ta.
Ý tứ trong lời nói này, Phúc Vương đương nhiên cũng nghe hiểu, hắn thất vọng nhìn Hoàng quý phi một cái, cũng không nói gì nữa.
Ta cùng Vương Lang sóng vai đi ra khỏi cung Trọng Phương. Một lát sau,
Vương Lang mới trầm ngâm nói, "Phúc Vương cũng thật sự rất có chủ ý."
Ta nghĩ đến chủ ý non nớt của dien,dan,le,q,don hài tử, là thấy buồn
cười."Tiểu Thập đương nhiên là vô cùng thông minh, chẳng thế thì làm sao Hoàng thượng lại có thể thích hắn như vậy?"
Lại bởi vì Phúc
Vương thông minh, mới nhìn ra là đi theo Miêu gia, đi theo Hoàng quý
phi, trước mắt tuy thoải mái, nhưng đợi tới tương lai dượng ta đi, chờ
đợi hắn chính là sự trả thù mạnh mẽ do kìm nén. Đứa nhỏ này sau chuyện
hôm nay, chỉ sợ là sẽ đối thái tử ca ca của hắn, dành chút điểm tốt.
Người và việc trong cung, cho tới bây giờ cũng đều là rắc rối và phức tạp, ta nghĩ đến chuyện cũ của Lưu Doanh và Lưu Như Ý, chẳng qua chỉ là nhìn
Vương Lang, lại cảm thấy cá tính của hắn so với Lưu Doanh thật sự cách
xa vạn dặm, cho dù có nói cô cô ta thế nào cũng không cũng quyết không
là nhân vật như Lữ Trĩ. Càng nghĩ, càng phải nuốt lời nói vào trong
bụng.
Đối với biểu hiện của ta, đương nhiên không thể giấu diếm
được Vương Lang, ngược lại hắn chủ động trêu chọc ta, "Tô Thế Noãn, bây
giờ trước nói chuyện cũng biết phải dùng đầu óc rồi hả?"
Thấy ta không đáp, hắn dừng một chút rồi lại khích lệ ta, "Hôm nay ở cung Thụy
Khánh, biểu hiện đúng là biết tiến lùi. Rốt cục cũng có chút dáng vẻ
nhập môn rồi."
Cảm thấy được ta đã dần dần lớn lên, dần dần tiến
vào trò chơi tối thượng tầng này, Trần Thục phi, Liễu Chiêu huấn thậm
chí là Hoàng thượng, đều biểu hiện đến mức có hơi trầm thấp. Chỉ riêng
cóVương Lang cũng chẳng có chút thẫn thờ nào, đối với hắn mà nói, thậm
chí đã coi như là có chút biểu hiện của sự vui mừng.
Ta hỏi Vương Lang, "Chàng một chút cũng không nhớ tới Tô Thế Noãn đã chết kia sao?”
Vương Lang trừng ta một cái, cực kỳ mất hứng nói, "Nàng đừng có cứ sống sống chết chết suốt thế, không nói không được à?"
Không chờ ta phản bác lại, hắn chậm rãi nói, "Tiểu Noãn, nàng cũng phải lớn lên."
Ta bỗng nhiên hiểu được, tại sao giữa tất cả mọi người, cũng chỉ có Vương
Lang ép ta mạnh mẽ nhất, yêu cầu đối với ta là cao nhất.
Yêu quá
sâu, sẽ đứt. Dù sao hắn cũng là vì quá yêu ta, mới bức thiết hi vọng ta
có thể lớn dần lên như vậy, ít nhất khi sống ở thâm cung nội viện, có
thể tự bảo vệ mình.
Ta cảm thấy áp lực trên vai lớn hơn chút nữa, nhưng đáy lòng lại có chút ngọt ngào, lặng lẽ không lên tiếng đút tay
vào khuỷu tay Vương Lang, lại tựa đầu gần lên.
Vương Lang cũng không
ngăn ta lại, hắn nói khẽ bên tai ta "Một lòng bài vở công khóa, vắng vẻ khuê phòng, uhm? Tô Thế Noãn, trở về xem ta thu thập nàng thế nào."
Ôi ôi, ta lại quên mất vừa rồi thuận tay kéo hắn ra làm người chịu tội thay ta rồi.
"Ai bảo chàng yêu thích Long Dương, chuyên sủng luyến đồng..." Ta thua
người không thua trận, hạnh phúc ngọt ngào mà vũ nhục Vương Lang, trong
tiếng khóc nức nở của A Xương ở phía sau, cười lớn cùng Vương Lang trở
về Đông cung.
#
Tuy công công ta vẫn muốn che chở cho Miêu gia, nhưng với chuyện chiếm đất, ông lại giả vờ hồ, làm mất đi cơ hội
tốt nhất biến việc này thành việc nhà. Cũng chính là sảng khoái thua,
bày ra thái độ công chính. Cùng với tấu chương của Ngự Sử đài chuyển
lên, chính là lệnh xuống cho Cẩm y vệ điều tra rõ ràng, tới cùng là Miêu gia chiếm đất như thế nào, lại là lấy danh nghĩa gì chiếm bao nhiêu đất của người dân xung quanh.
Tuy chúng ta cũng đều biết thủ lĩnh
Cẩm y vệ, nhưng loại việc này, chỉ có nắm trong tay dượng ta,mới có thể
làm ông yên tâm. Ta cùng Vương Lang, Tô gia đương nhiên đều sẽ không tùy tiện dính tới. Lão nhân gia đây là càng làm trạng thái sự việc tới trên tay mình - - ông dù sao vẫn là Thiên Tử, chuyện này có thể làm thành
như vậy, ta cảm thấy đã coi như một hồi thắng lợi nho nhỏ rồi.
"Ca ca vẫn đang trên đường về nhà, chuyện này nếu như không có cái kết quả
có thể khiến cho mọi mặt đều vừa lòng, dượng cũng không có mặt mũi gặp
cháu." Lúc chị dâu ta vừa tiến cung thăm ta, ta nhắc tới với nàng, "Lại
vẫn tưởng là muội và Vương Lang thương lượng quốc gia đại sự gì chứ, có
chút chuyện như vậy, cũng phải gọi ta lại.”
Lưu Phỉ nhíu mày, hiếm có không phản đối ta, nàng chỉ là nói, "Bên trong có rất nhiều chuyện khác, là không tiện cho muội biết."
Tới cùng còn có chuyện gì ta không biết, ta cũng không hỏi.
Từ trước lúc chưa lớn lên, luôn luôn hận không thể cái gì cũng đều biết,
hiện tại lớn dần rồi, ngược lại hiểu được, rất nhiều chuyện không cho ta biết, thực ra cũng vì bảo vệ ta.
Tới lúc ca ca ta đã đi tới
ngoài thành, bên kia Cẩm y vệ mới có kết quả: Miêu gia vài lần dùng danh nghĩa Phúc Vương chiếm đất tại Kinh Giao, trừ bỏ nhà họ Tô chúng ta,
người bị hại còn có hơn mười hộ, quan hộ, dân hộ thậm chí ngay cả thương hộ cũng đều có, liên quan đến Tô gia, tổng cộng là chiếm hơn bảy mươi
khoảnh đất, vốn là cùng gắn liền với điền trang của Miêu gia, thậm chí
còn kéo dài đến tận chân núi Tiểu Thang. Nghe nói ở chân núi Tiểu Thang
còn xây một tòa biệt thự, tuy đang làm, nhưng theo cách nói của Cẩm y vệ là "Xa hoa, dường như vô cùng hoàn mỹ".
Hoàng thất Đại vân thực
ra cũng nghèo khổ, kế thừa truyền thống tiền triều, trừ hồ Thái Dịch
trong cung, cùng Vườn ngự uyển ở một góc kinh thành, cũng không có bao
nhiêu lâm viên Hoàng gia. Ngay cả Hoàng thượng cũng không mở miệng nói
muốn sửa vườn, không nghĩ tới trái lại Hoàng quý phi lại đi trước một
bước, chuyện đến bây giờ, trừ mạo phạm Tô gia chúng ta, lại còn mạo phạm tôn nghiêm của dượng ta. Biện pháp xử lý của dượng ta cũng nghiêm khắc
bất ngờ, đương nhiên Miêu gia bị khiển trách, muốn bồi thường bạc cho
hơn bảy mươi khoảnh đất đó, quay về làm đồng ruộng. Hoàng quý phi cũng
rất không có mặt mũi, vài lần bà ta đi cung Thụy Khánh muốn gặp dượng
ta, đều bị chặn ở ngoài cửa. Đến như lão Thượng Thư tự mình viết tấu
chương thỉnh tội, cũng bị Hoàng thượng gác lại một bên, hắn lại chính
mồm nói với Mã công công, " Ngoại thích Đại vân, tới bây giờ cũng đều an phận thủ thường, ngẫm lại Vạn thị mẫu tộc của trẫm. Chỉ tính ruột thịt
biểu ca biểu đệ của lão tử, rồi cháu họ cũng có mấy chục người. Khi nào
thì gây ra chuyện quá đang không chịu nổi cho lão tử rồi? Hàng năm cũng
đều bố thí cháo gạo y dược. Tô gia càng không nói, người một nhà hầu như toàn bộ chết do quốc sự, còn lại Thế Dương một cái độc đinh, một vai
gánh vác hai nhà, mới hai mươi lăm tuổi, ngay cả người hương khói cũng
không lưu lại lại mặc giáp ra trận. Con mẹ nó Miêu gia tính là cái gì
hàng, thân thích của một cái thiếp, cũng ương ngạnh như vậy, trên đời
này còn có Vương pháp hay không?"
Sắc mặt Đế Vương, thật sự là
trở mặt rất nhanh. Hoàng thượng cũng rất nhiều năm không nghiêm khắc
vạch trần thân phân quý thiếp của Hoàng quý phi như vậy rồi.
Lời
nói này tuy là cảm khái riêng với Mã công công, nhưng năm đó Mã công
công được cung Hàm Dương chăm sóc rất nhiều, quay đầu hắn đem lời nói
này nói cho A Xương. A Xương nói cho Tiểu Tich Mai. Tiểu Tich Mai lại
nói cho ta biết. Ta lại ngây ngất đem những lời nói này, nói cho Trần
Thục phi.
Nói cho Trần Thục phi, cũng chẳng khác nào là nói cho
Đông Tây Lục cung, nói cho trên triều đình và dưới dân gian. Ngày hôm
sau Hoàng quý phi liền bị bệnh, lại vẫn là bệnh tình cực kỳ trầm trọng,
Quân thái y quay về Thái Y Viện hỏi thăm một phen, trở về nói cho Trịnh
Bảo lâm, " Phen này Quý Phi nương nương đúng là bị bệnh thật, nghe nói
tức giận đến lúc ấy là ho khan luôn. Giờ muốn nói gì là lại ho khan
không dứt. Trên dưới cung Trọng Phương, đều cực kỳ lo lắng thân thể của
bà."
Trịnh Bảo lâm quay về thỉnh an với ta, đương nhiên lại nói
lại việc này một lần. Ta nghe được nheo mắt cười, cuối cùng cũng có chút cảm giác bày mưu nghĩ kế.
"Gần đây Lý Thục Viện an phận hơn
chứ?" Ta hỏi Trịnh Bảo lâm, "Nghe Mã tài tử nói, gần đây nàng hay chạy
về phía cung Trọng Phương, nói vậy cũng là lo lắng biểu di của nàng
rồi."
Trịnh Bảo lâm phất khăn lụa, nói nhẹ nhàng, " Một mảnh tấm
lòng hiếu thuận thuần thiện của Thục Viện, từ khi nương nương bệnh nhẹ,
đã như cha mẹ chết. Suốt ngày tiến đến cung Trọng Phương thay Thái Tử
Phi tận hiếu, quả thật khiến người cảm phục không thôi."
Vương
Lang cùng ta chị dâu liên thủ thật sự là không giống người thường, không những giảm bớt trùng kích bên cạnh Hoàng quý phi, còn trấn áp cho nhân
vật phiền lòng nhất ở Đông cung nói cũng không thể nói. Ta nhập môn sắp
hai năm rồi, nói ra cũng là bây giờ mới có chút cảm giác tiêu diêu tự
tại. Bỏ qua chuyện "Uớc hẹn trước năm mới " cùng Khuất quý nhân, cơ hồ
không còn gì cần quan tâm nữa. Ta không nhịn được mặt mày hớn hở, lôi
kéo Trịnh Bảo lâm khoe khoang, "Chị dâu ta còn mang về cho ta một chiếc
áo lông chồn, Trịnh Bảo lâm cũng là xuất thân Đông Bắc thế gia, ta mặc
vào cho ngươi nhìn xem?"
Trịnh Bảo lâm tuy thanh cao, nhưng cũng
không phải người đần độn, vẫn hiểu được cách nịnh bợ cấp trên như ta. Mã tài tử kém hơn nàng một chút nữa, tuy cố gắng lộ ra bộ dáng thần phục
d/dleq.,don; với ta, nhưng chung quy vẫn là có chút lén lút không phục.
Nàng vui vẻ đứng dậy, cười nói, "Tốt quá, đông chí năm nay, nhà mẹ đẻ
thiếp thân cũng tặng một chiếc khăn lông chồn, để thiếp thân gọi người
mang tới, nếu là có thể phối hợp cùng áo lông chồn, nương nương lưu lại
mặc."
"Toàn thân áo lông chồn, lại đội thêm cái mũ lông trên đầu
nữa, ta sẽ thành một con chồn rồi." Ta nói vài câu truyện cười cùng
Trịnh Bảo lâm, liền gặp A Xương đi vào phòng, đi tới hành lễ với ta.
"Hoàng thượng cho mời nương nương đến cung Thụy Khánh nói chuyện." trên mặt A
Xương mang theo sự vui mừng nhàn nhạt, "Đại tướng quân đã tiến cung
diện thánh, hiện đang ở trong cung Thụy Khánh nói chuyện cùng Hoàng
thượng, Thái tử."
Ta nhảy dựng lên, y phục cũng không kịp đổi, "Ca ca trở lại!"