Giữa trưa một ngày này, Lỗ Đạt Mã ngồi ở bên dòng suối nghiên cứu làm sao để chỗ đường nối của trang phục áo da có thể thoải mái thuận tiện một
chút, vì nó không ngừng cọ xát vào làn da. Động vật Dạ săn bắt trở về da lông đều rất dầy, tính năng giữ ấm nhất định là tốt không có chỗ chê
được, nhưng cũng có một điểm cũng không tốt là, không có thích hợp làm
áo lót.
Bây giờ nàng có cốt châm vừa tay, có thể không cần dùng
cái dùi từ răng mãng xà nữa rồi, cốt châm là ở dưới sự chỉ đạo của Lỗ
Đạt Mã mà Dạ mài cho.
Trong tay Lỗ Đạt Mã cầm da lông được cắt
xén vá ghép lại với nhau. Một cái áo da có vạt áo trước và cổ áo tay áo
"Mới vừa ra lò" sau khi cắt, chỉ là chỗ đường nối làm cho Lỗ Đạt Mã có
chút vò đầu, muốn phát minh cái bàn ủi gì đó thì quá không đáng tin.
Bỗng nhiên nhớ tới năm ấy nghỉ hè đi theo cha mẹ đi khảo cổ ở Đại Thảo
Nguyên Mông Cổ, thấy qua một bà mẹ người Mông Cổ làm xong da dê hình như là dùng răng tới cắn cho bằng phẳng. Nghĩ tới thì liền thử một chút, Lỗ Đạt Mã cắn một mạch dọc theo chỗ đường nối vừa may xong.
Hắc!
Thật đúng là tốt hơn, hai tầng da chỗ đường nối ngoan ngoãn nằm xuống.
Làm xong một cái, Lỗ Đạt Mã vui vẻ khoác lên người di chuyển một vòng,
cũng không quản có nóng hay không.
Dạ nghiêng người ngồi dựa vào đại thụ, khép hờ con ngươi lười biếng nhìn Lỗ Đạt Mã.
"Dạ! Dạ! Mau tới!"
Không biết Lỗ Đạt Mã phát hiện ra cái gì, hướng về phía Dạ ngoắc tay hô to.
Trong nháy mắt mắt tím của Dạ mở to. Chỉ trong một hơi thở thì đã hóa thân
thành hắc báo nhảy vọt đến trước người Lỗ Đạt Mã. Hắn cho là Lỗ Đạt Mã
gặp phải kẻ địch, ách. . . . . . Không, là địch thú.
Từ lúc "Chuyện đổ máu" của Lỗ Đạt Mã lần trước, Dạ vẫn luôn cho rằng nàng là bị thú đả thương.
Đi tới gần đó, mới phát hiện, Lỗ Đạt Mã chỉ vào chỗ sâu nhất trong giữa
dòng suối nhỏ cho hắn nhìn. Nơi đó nước có chút vẩn đục, cát đá bị quấy
lên, còn có từng chuỗi bọt nước lớn nhỏ bay lên mặt nước.
Dạ lặn người một cái chui xuống nước.
Bọt nước trong suối tăng lên mấy lần, Lỗ Đạt Mã liền thấy Dạ biến thành
hình người, ôm một con vật đen như mực đi lên. Cách rất gần mới nhìn rõ, thì ra là một con rùa đen bự.
Ô Quy (rùa đen) có kích cỡ rất
lớn, giống như một cái chậu giặt quần áo cỡ lớn. Nhất định là rất nặng,
Dạ ôm nó rõ ràng cũng có chút cố hết sức. Nó không giống Ô Quy mà Lỗ Đạt Mã đã thấy là đầu đuôi tứ chi cũng rúc vào mai như ở trái đất. Con này
chỉ có cái đầu là có thể rụt về trong vỏ bọc, bốn cái móng vuốt và một
cái đuôi nhỏ tinh tế thì lại lộ ra toàn bộ ở bên ngoài.
Lỗ Đạt Mã đưa tay tóm lấy cái đuôi Ô Quy, vậy mà nó có thể phát ra tiếng "Hừ hừ"
giống như tiếng heo. Tâm tư chơi đùa lại nổi lên, lại đưa tay đi kéo
chân sau của nó.
Lúc này Ô Quy không có kêu nữa mà Dạ lại phát ra một tiếng kêu đau. Hắn cau mày, môi trên khẽ vểnh lên, từ trong cổ họng phát ra tiếng "Ha ha" tương tự như tiếng cảnh cáo của Tiểu Miêu lúc tức giận.
Lỗ Đạt Mã bị dọa cho phát hoảng, ngẩng đầu nhìn về Dạ, chuyện gì xảy ra?
Dạ có chút uất ức "Nức nở nghẹn ngào" một tiếng, ôm Ô Quy xoay người sang chỗ khác, đưa sau lưng lại cho Lỗ Đạt Mã.
Ách. . . . . . Hắn, thế nhưng thời điểm hắn biến thành hình người còn có thể để cái đuôi ở lại bên ngoài, không rụt trở về. Cái đuôi vươn dài ra từ
xương cụt của hắn, quấn quanh ở trước người. Lỗ Đạt Mã sờ sờ, cái đuôi
có chút căng thẳng, còn mang theo run rẩy nhè nhẹ. Lỗ Đạt Mã vuốt theo
cái đuôi của hắn lượn quanh tới phía trước người của Dạ thì mới phát
hiện, cái đuôi của hắn bị Đại Ô Quy ngậm trong miệng.
Khó trách
a, khó trách. Khó trách Dạ biến trở về hình người còn để cái đuôi ở lại
bên ngoài, đây là bị Ô Quy cắn nha. Lỗ Đạt Mã muốn cười trộm, nhưng khi
nhìn thấy trong con ngươi màu tím của Dạ mơ hồ có ngượng ngùng và đau
đớn lộ ra, có chút cầu cứu nhìn nàng, trong bụng Lỗ Đạt Mã liền mềm
nhũn, lại cảm thấy mình thật sự là quá không hiền hậu.
Lỗ Đạt Mã
xách mai rùa đen trái nhìn phải ngó, muốn cứu cái đuôi ra giúp Dạ. Ai
ngờ tới, mỗi lần nàng động Ô Quy một cái, Dạ liền "Ha ha" hai tiếng,
nghe cũng biết cực kỳ khổ sở, xem ra là càng cắn càng chặt. Lỗ Đạt Mã
chỉ nghe nói qua con ba ba già sẽ cắn không buông mà còn càng cắn càng
chặt, hôm nay chẳng lẽ con Ô Quy này cũng như vậy?
Lỗ Đạt Mã lại
không dám động Ô Quy nữa, nếu nó cắn ác một chút cắn đứt cái đuôi của Dạ thì phiền phức lớn rồi. Tròng mắt xoay tròn, hắc! Có biện pháp rồi.
Nàng để Dạ ôm Đại Ô Quy đang rụt cổ lại nhẹ nhàng bỏ vào trong khe nước, đứng đó không nhúc nhích từ từ chờ đợi. Qua hồi lâu, có thể là Ô Quy
cảm thấy không còn nguy hiểm nữa nên lặng lẽ đưa đầu ra, buông ra cái
đuôi của Dạ, xoay người, nó lấy tốc độ nhanh nhất bơi vào trong suối.
Cái đuôi vừa được giải phóng, Dạ liền giống như một tia chớp màu đen, xông
về Ô Quy có ý đồ trốn chạy. Lỗ Đạt Mã cũng không thấy rõ khi nào thì hắn thay đổi thành Tiểu Báo. Móng vuốt vung lên rơi xuống, đợi Lỗ Đạt Mã
thấy rõ thì đầu Ô Quy cứ như vậy mà bị móng vuốt sắc bén của Dạ gắt gao
đóng vào trong cát đá khe suối.
Một cái móng vuốt khác thì đưa về phía cái đuôi thật nhỏ của Ô Quy, lại vung lên hạ xuống một cái nữa,
trong khe suối liền có tia máu màu đỏ và một chất lỏng màu vàng tản ra.
Sau đó, Dạ hóa thành hình người ôm lấy Ô Quy bị hắn cáo nát đầu đi ra từ
trong suối, đi tới bên cạnh Lỗ Đạt Mã, nâng tay trái lên quơ quơ với
nàng, trong mắt lộ ra vẻ hả hê. Trong tay hắn nắm một cái đuôi nhỏ bị
gảy lìa.
Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, thật đúng là một nam nhân nhỏ mọn có thù tất báo. Không để ý con Đại Ô Quy xui xẻo, Lỗ Đạt Mã vỗ vỗ
Dạ, để cho hắn biến thân thành Tiểu Báo, sau đó kiểm tra cái đuôi của
hắn.
Con Đại Ô Quy này hạ miệng thật là hung ác, nhìn vết thương, Lỗ Đạt Mã cảm thấy tim mình cũng giống như bị đánh một cái. Miệng vết
thương cỡ ngón út, da lông bị lật ra ngoài sâu đủ thấy xương, cũng may
Dạ có năng lực khép lại siêu cường, chỗ máu chảy ra đã từ từ kết vảy.
Khó trách Dạ muốn cắt cái đuôi Ô Quy, chuyện như vậy nếu như đặt ở trên
người mình cũng phải báo thù.
Lỗ Đạt Mã lấy nước suối rửa sạch
vết thương giúp hắn, lại lấy chút than tro thoa lên. Ôm cái đuôi của hắn nhẹ nhàng thổi, hỏi: "Dạ, rất đau sao?"
Dạ dùng cái đầu đầy lông mềm của hắn cọ xát cánh tay Lỗ Đạt Mã, trong cổ họng nhẹ nhàng phát ra
tiếng "Nức nở nghẹn ngào", như đang tìm kiếm an ủi.
Lỗ Đạt Mã xoa xoa đầu của hắn, gãi gãi cằm của hắn.