Trấn an được Dạ rồi, bắt buộc hắn khi nào vết thương trên đuôi khỏe hẳn mới được biến thân, Lỗ Đạt Mã bắt đầu nghiên cứu Ô Quy.
Cái mà nàng xem trọng chính là cái mai rùa bự vừa kiên cố vừa dầy vừa nặng
của Ô Quy rồi, dọn dẹp thanh lý nó sạch sẽ làm cái nồi nấu nước nóng có
lẽ nhất định là sẽ dùng tốt hơn so với cọc gỗ. Lỗ Đạt Mã từ trước đến
giờ là một người thuộc phái hành động, đã nghĩ thì làm liền. Nàng lấy ra cốt đao bắt đầu động thủ về phía Ô Quy to bằng chậu rửa mặt đã chết đi.
Xuống một đao, Lỗ Đạt Mã phát hiện, máu của Ô Quy không giống với máu của
những động vật khác, màu đỏ chỉ có từng sợi tơ, đại đa số là màu vàng
sữa, đặc sánh sờ lên có chút dính, giống như là mỡ bò. Bởi vì nàng xuống tay ở bên cạnh đống lửa nên có mấy giọt máu Ô Quy văng đến trong lửa,
phát ra âm thanh "Phù phù", ngọn lửa thật giống như cũng đốt to hơn một
chút.
Ách. . . . . . Thật chẳng lẽ đây chính là dầu?
Lỗ
Đạt Mã dùng nhánh cây chấm chút máu Ô Quy hơ lên trên đống lửa, lập tức
"Phốc" một cái, nhánh cây giống như que diêm rất nhanh liền bắt đầu cháy rừng rực, không tới một lát thì trên nhánh cây đã xuất hiện đốm lửa li
ti mới.
Thật tốt quá, mặc dù không phải dầu, máu này nhất định
cũng là vật dẫn cháy rất tốt. Như vậy vấn đề giữ mồi lửa liền được giải
quyết, ban đêm mùa đông cũng không sợ lửa sẽ bị dập tắt. Lỗ Đạt Mã ôm
xác Đại Ô Quy "Hắc hắc" cười khúc khích.
Cho đến khi Dạ nhìn không được, phát ra hai tiếng "Ô oa" mới gọi thần trí nàng về.
Dọn dẹp sạch sẽ mai rùa đen, Lỗ Đạt Mã bỏ vào chút nước treo ở trên lửa
đốt. Thật không tệ, phòng cháy phòng rớt, lại còn rắn chắc dùng bền, chỉ là có chút nặng, nhưng mà Lỗ Đạt Mã đã rất biết đủ. Hơn nữa nàng còn
phát hiện, mỡ Ô Quy cũng giống như máu của nó là vật chất dẫn cháy rất
tốt, một thứ đa dụng. Lỗ Đạt Mã quyết định gọi thứ này là "Dầu con rùa".
Vật chất dẫn cháy giữ mồi lửa đã tìm được, nhưng lại có một vấn đề mới xuất hiện.
Dầu mỡ và máu một con rùa hết sức có hạn, sẽ dùng xong rất nhanh, như vậy nàng đi đâu tìm dầu con rùa như vậy đây?
Nơi ở của dầu con rùa tất nhiên phải có nước, như vậy, dầu con rùa này lại
xuất hiện tại nơi này nhất định là bơi dọc theo dòng suối mà tới được.
Nói cách khác, chỉ cần dọc theo con suối mà đi tìm thì có thể tìm được?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lỗ Đạt Mã sáng tỏ thông suốt.
Mấy ngày nay nàng chuẩn bị y phục qua mùa đông trước, của mình phải làm mấy bộ, Dạ cũng phải chuẩn bị hai bộ. Đợi nàng làm xong y phục, nghĩ đến
vết thương trên đuôi Dạ cũng dưỡng được bảy tám phần, bọn họ lại đi tìm
dầu con rùa.
Ba ngày sau, Lỗ Đạt Mã chỉ chỉ cái xác rùa đen được
nàng dùng làm cái nồi nói: "Dạ, chúng ta đi tìm dầu con rùa, đi tìm cái
này, con rùa!" Liền lôi kéo Dạ lên đường. Dạ thì vẻ mặt tràn đầy mê mang cũng ngoan ngoãn đi theo nàng dọc theo dòng suối càng đi sâu tới chỗ
thung lũng.
Vốn là Lỗ Đạt Mã vẫn cho rằng trong hẻm núi cư dân
trừ chim biết bay cùng với cá, tôm, cua trong khe nước cũng chỉ có nàng
và Dạ. Hôm nay nàng mới nhìn thấy nơi này còn có "Cư dân" khác, nhưng mà đều là loại động vật ăn cỏ nhỏ yếu. Có câu nói như thế nào ấy nhỉ: "một núi không thể có hai hổ, trừ phi một đực một cái", cho nên nơi này trừ
Dạ là "thủ lĩnh khe núi" sẽ không có động vật hung mãnh giống ăn thịt
xuất hiện, xuất hiện cũng là đến đoạt địa bàn.
Ách. . . . . . Lỗ
Đạt Mã chưa từng nghĩ, nàng cũng được coi như là "Một con cái" sao? Hay
là động vật ăn cỏ hả? (Lỗ Đạt Mã trợn mắt: cô nương ta là động vật ăn
tạp! Biết không, động vật ăn tạp!)
Dĩ nhiên nói những động vật ăn cỏ nhỏ yếu này, con tương đối "nhỏ" mà nói thì cũng xấp xỉ động
vật..."cực kỳ to lớn" (big max) của thế kỷ hai mươi mốt. Lỗ Đạt Mã nghĩ, sở dĩ nàng chưa từng thấy qua, nguyên nhân nhất định là những động vật
này e ngại "Uy quyền" của Dạ mà không dám đến gần nơi ở của nàng và Dạ.
Trong tay Lỗ Đạt Mã cầm một cây gậy thẳng tắp, một đầu được bọc xương thú mài có chút bén nhọn, nói như thế nào đây, giống như một thanh mâu người
nguyên thủy dùng để săn bắt. Đây là vũ khí nàng làm cho mình, để ngừa
ngộ nhỡ, nếu như có mãnh thú gì đó, nàng không muốn trở thành liên lụy
cho Dạ.
Lỗ Đạt Mã theo dòng suối đi ở phía trước, Dạ lại có chút
không hiểu đi theo ở đằng sau nàng. Cứ nhìn Lỗ Đạt mã một đường đi, một
đường thỉnh thoảng ghé đầu quan sát.
"Nàng đang tìm con thú ngày
đó đả thương nàng?" —— đây là ý niệm bây giờ trong đầu Dạ. Hắn biết thứ
Lỗ Đạt Mã cầm trong tay rất lợi hại, buổi trưa hắn đã tận mắt nhìn thấy
Lỗ Đạt Mã dùng nó đâm chết một con mồi. Lỗ Đạt Mã gọi nó là "Vũ khí".
Ở trong đại não đơn thuần của Dạ, cầm "Vũ khí" rất lợi hại, lại một đường tìm kiếm như vậy, đó nhất định là tìm thú để báo thù. Hắn hóa thành
hình thái Tiểu Báo, cảnh giác bốn phía.
Càng đi vào bên trong
thung lũng, thảm thực vật lại càng rậm rạp, nhưng cũng không phải là
cao lớn, ở trong tầm mắt của Lỗ Đạt Mã nó là loại thuộc về thực vật
thân cỏ sống một năm. Dần dần, tốc độ tiến lên của Lỗ Đạt Mã chậm lại,
con đường đi về phía trước thì càng ngày càng không dễ đi rồi. Đã vài
lần Dạ muốn cõng nàng ở trên lưng, nhưng Lỗ Đạt Mã không đồng ý. Nói
giỡn sao, cưỡi ở trên lưng của hắn làm sao tìm Ô Quy chứ. Nàng dùng mâu
kích thích thảm thực vật tiếp tục đi về phía trước.
"Hí!"
Đột nhiên Lỗ Đạt Mã hút một ngụm khí lạnh, hẳn là nàng đã dẫm lên thứ gì đó đâm thủng chân. Dùng mâu trong tay vạch ra thảm thực vật dưới chân, một con thằn lằn nhỏ trên lưng có gai có màu vàng xanh xen lẫn đang an tĩnh nằm ở chỗ này, ách. . . . . . Phải là Tắc Kè Hoa. Nếu không phải Lỗ Đạt Mã dụng tâm tìm kiếm, thật sự cũng không chú ý tới nó.
Vốn Dạ
đang ở bên dòng suối uống nước nghe được tiếng Lỗ Đạt Mã hút khí, tung
người hai cái liền tới trước mặt của nàng. Trương cái miệng báo như chậu máu liền muốn báo thù cho nàng, đợi thấy rõ là vật gì thì đột nhiên
ngừng lại.
Hắn hóa hình người di chuyển chân của Lỗ Đạt Mã. Trong lúc nhất thời Lỗ Đạt Mã chưa kịp phản ứng biến hóa bất thình lình, thì
trọng tâm không vững, rất không có hình tượng cắm xuống về phía sau.
Hoàn hảo Dạ phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, ôm nàng vào trong lòng.
Dạ ngồi chồm hổm trên mặt đất, không biết cách cởi dây giày da mãng xà
trên chân Lỗ Đạt Mã, móng tay hóa thành móng vuốt bén nhọn cắt qua hai
cái xé rách ra.
Lỗ Đạt Mã ngồi nghiêng ở trên đùi Dạ, một cánh
tay ôm lấy cổ của hắn ổn định thân mình. Lúc này nàng đã cảm thấy chỗ
vết thương bị đâm mơ hồ có cảm giác tê dại truyền đến, đang từ từ chuyển thành đau đớn.
Một cái ý niệm thoáng qua ở trong đầu Lỗ Đạt Mã——"Tắc Kè Hoa có độc!"