Sắc mặt vương phi tái nhợt lại, hai mắt thì đờ đẫn, vương gia nghe thấy
thì giận dữ nhân tiện lấy luôn ám khí bén nhọn ở trong tay phi thẳng về
phía Hà di nương, hắn tức giận đến nỗi không kiềm chế được nói: "Ăn nói
hoang đường, bổn vương sẽ chém ngươi!"
Tôn Thạch Ngọc đã sớm có
phòng bị thế nào vương gia cũng xuống tay với Hà di nương, tay mắt hắn
lanh lẹ vững vàng đánh hạ ám khí kia.
Vương gia kinh ngạc nhìn hắn nhưng hắn vẫn không hé nữa con mắt nhìn vương gia.
"Ha ha ha..." Hình như Hà di nương trở nên điên cuồng rồi cười ha ha lên
nói, "Vương gia, tên tiện chủng đó cũng nhìn ra được phụ vương của mình
toàn giả tạo."
Thể nào vương gia cũng sẽ bị Hà di nương làm cho
tức chết, hắn thấy vương phi hình như sắp ngất ra liền vội vàng đi đến
đỡ nàng nói, "Mộng Quân nàng hãy nghe ta nói, chuyện không phải như
vậy..."
Vương phi dựa được vào cái bàn đứng vững lại, không cho
vương gia đụng đến mình, toàn thân bà phát run lên, bà giơ tay lên ngăn
cản vương gia rồi nói, "Đừng nói nữa, hiện tại ta không muốn nghe."
Vương gia thấy vẻ mặt vương phi trắng bệch ra sợ nàng sẽ ngất đi đành phải im miệng trước.
Vương phi nhìn Hà di nương với một ánh mắt như sương lạnh nói: "Ta chỉ hỏi
ngươi, là ngươi sai Thu Nguyệt hạ độc Ngọc nhi? Cũng chính ngươi hạ độc
vào tổ yến mà Thiện Liên chưng cất lên sao?"
Hà di nương mỉa mai
nói: "Vương phi, ta có bản lĩnh sai được Thu Nguyệt sao? Nàng ta là
người của thái hậu, ở trong phủ chúng ta ai có thể sai được Thu Nguyệt,
chỉ cần suy nghĩ một chút thì không phải đã rõ sao? Về phần tổ yến kia,
ngày đó ta không có đi vào trong viện Liên di nương, ngươi cũng không
nên vu oan cho ta?"
Vương phi liếc mắt nhìn vương gia, trong con
ngươi trong suốt đó toàn là sự phẫn nộ, trong phủ này người có năng lực
sai khiến Thu Nguyệt, trừ vương gia và vương phi mình đây thì còn có ai
vào đây?
Vương gia bị vương phi nhìn với ánh mắt như vậy thì lòng hơi trùng xuống nói, "Không phải ta, Mộng Quân, nàng đừng hiểu lầm..."
"Hiểu lầm sao?" Vương phi lạnh lùng nhìn hắn nói.
"Không phải hiểu lầm." Đột nhiên Tôn Thạch Ngọc mở miệng nói, "Trúc Ảnh ở bên
người mẫu phi chính là người của phụ vương, ngày đó Liên di nương chưng
cất tổ yến thì người hạ độc chính là nàng ta."
Hắn biết Thu
Nguyệt chịu sự sai khiến của hoàng hậu nhưng vì chuyện liên quan đến
danh dự hoàng hậu nên hắn không có nói rõ ra, tất nhiên Đỗ Phúc Hề biết
hắn đang nói dối, nàng chỉ có thể oán thầm một câu, "Tình thâm nghĩa
trọng với chàng có tác dụng gì? Đối xử với hoàng hậu như vậy thật không
đáng."
"Trúc Ảnh?" Vương phi trợn to hai mắt nói, Trúc Ảnh là đại nha hoàn nhất đẳng, nàng ta và Bách Hợp đều là của hồi môn của bà, bà
tuyệt đối không thể tưởng tượng được Trúc Ảnh lại phản bội mình.
"Nói bậy!" Vương gia tức giận nói, "Ngọc nhi đừng nên nói lung tung, mẫu phi con sẽ tưởng là thật."
Tôn Thạch Ngọc cũng không bị ảnh hưởng gì hắn thản nhiên đáp: "Hài nhi
không ăn nói lung tung, Liên di nương nói ngày đó người đi vào phòng bếp chỉ có Trúc Ảnh, hài nhi cảm thấy hơi khả nghi nên phái ám vệ theo dõi
nhất cử nhất động của Trúc Ảnh, nàng ta nhiều lần vào thư phòng gặp phụ
vương, nàng ta và phụ vương đang thương lượng cái gì đó, lúc đó hài nhi
cũng không tiện nói ra mà thôi."
Lòng vương gia trùng xuống, tên
tiểu tử này lại phái ám vệ giám sát Trúc Ảnh, một chút hắn cũng không
biết, quả nhiên nuôi phải hổ.
Vương phi nghe được lời này thì hơi chóng mặt.
Lúc này Hà di nương không e sợ gì cả, bà ta liền nói: "Thật ra Trúc Ảnh là
tiểu kỹ nữ của vương gia người, khó trách sao lại dám ở trước mặt ta hất cằm xem người, vương gia, tiểu kỹ nữ hầu hạ người rất dễ chịu phải
không? Tương lai người cho tiểu kỹ nữ đó một danh phận tiểu thiếp chưa?
Nàng ta vì người mà bán mạng như vậy."
Tay vương phi nắm chặt thành quả đấm rồi nhìn vương gia bằng một ánh mắt sắc bén.
Nhìn thần sắc vương phi như vậy, vương gia vội la lên: "Mộng Quân, nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ gây khó dễ cho đệ đệ Trúc Ảnh nên tới uy hiếp nàng ta
kêu nàng ta làm việc giúp ta, ta và Trúc Ảnh trong sạch, không tin nàng
gọi Trúc Ảnh đến hỏi đi."
"Trong sạch? Vương gia, vì sao người
lại phải chứng minh mình trong sạch trước mặt vương phi? Chính vương phi cũng đã không trong sạch rồi." Hà di nương lại nở nụ cười nói, "Vương
phi, tì thiếp hầu hạ người lâu như vậy, đến nay còn chưa biết trước khi
vương phi lấy vương gia đã cùng ai phát sinh tình cảm rồi, ngay cả tì
thiếp vương phi cũn giấu nói chi đến tình tỉ muội, tất cả đều dối trá,
vương phi muốn nói ra bây giờ hay không, sợ là tên tiện chủng kia cũng
muốn biết phụ thân mình là ai."Những lời nói nhục nhã này đã khiến cho
vương gia tức giận đến cực điểm, vương phi thì chỉ hít sâu một hơi,
giương giọng nói: "Người đâu, mau đưa Hà di nương nhốt vào hậu viện
trong tiểu hắc ốc, không có mệnh lệnh của bản phi thì không ai được phép thả bà ta ra ngoài." Rất nhanh Bách Hợp đã chỉ huy bốn gã thô sử bà tử
kéo Hà di nương xuống.
Vương phi đau buồn nhìn Tôn Thạch Ngọc,
nước mắt đầm đìa thi nhau chảy xuống nói, "Ngọc nhi, nương có lỗi với
con là nương không tốt, để cho con chịu ô nhục vào hôm nay, nếu như năm
tháng có thể quay lại nương sẽ đưa con đi mai danh ẩn tích đến thôn quê
trong rừng sống suốt đời, để cho con sống thoải mái một chút, từ khi
chào đời đã chịu sự thống khổ của kịch độc xâm nhập cơ thể, làm con
không sống được..."
Những lời nói bi thương, đau buồn như vậy đã
để cho vương gia la lên: "Mộng Quân, chẳng lẽ nàng tin những lời nói
phiến diện của Hà di nương về ta sao? Ta đối với nàng thế nào, đối với
Ngọc nhi thế nào chẳng lẽ nàng không biết sao?"
"Ta mu mội mới
không thể phát hiện ra ngươi làm gì với Ngọc nhi." Vương phi oán hận
nói, "Năm đó ta lầm vì đã tin ngươi, nghĩ đến ngươi thật lòng tiếp nhận
ta và Ngọc nhi nhưng không nghĩ tới ngươi lại muốn đẩy Ngọc nhi vào chỗ
chết, người mà ở bên cạnh Ngọc nhi từ khi nó ra đời, người có thể hạ độc hắn ngoại trừ vương gia thì còn có người nào? Ta lại toàn tâm toàn ý
tin ngươi, yêu ngươi, thương ngươi... mà ngươi lại là người như thế."
"Mộng Quân..." Vương gia nghe được thì hơi khựng lại, thân thể hơi chấn động
nói, "Nàng nói nàng yêu ta? Nàng nói nàng yêu ta sao? Nhưng người nàng
yêu không phải hoàng thượng sao?"
Lúc này Đỗ Phúc Hề hơi giật mình. Chẳng lẽ...
Nàng nhìn Tôn Thạch Ngọc, nếu hắn là hài tử của hoàng thượng và vương phi,
nếu như chiếu theo thiên niên kỉ mà nói hắn không phải là hài tử thứ
nhất của hoàng thượng sao, là trưởng tử, cũng là thái tử...
Tất
nhiên Tôn Thạch Ngọc cũng đã nghĩ tới chuyện này, đồng thời cũng đã xóa
bỏ những nghi hoặc nhiều năm của hắn, quá khứ của hắn và hoàng hậu giống nhau, cũng không hiểu vì sao hoàng thượng và thái hậu lại sủng ái Lan
Dương vương thế tử, giờ chân tướng đã rõ nhưng lại khiến người khác giật mình.
Nếu hòang thượng và thái hậu sủng ái Lan Dương vương thế
tử cũng đã chứng tỏ bọn họ đã biết thế tử là cốt nhục của hoàng thượng,
vậy tại sao lại để cho hắn trở thành hài tử của Lan Dương vương?
"Chẳng lẽ đến nay ngươi nghĩ ta vẫn còn quyến luyến với hoàng thượng sao?"
Vương phi lau nước mắt nói, "Từ sau khi gả làm thê tử cho ngươi, trong
lòng ta chỉ có một người là ngươi, cũng không có ý nghĩ nào khác."
Vương gia lại chịu đả kích lần nữa, "Vậy... Nếu nàng yêu ta tại sao lại chủ
động thay ta nạp trắc phi, lại để cho đại nha hoàn bên cạnh lên làm di
nương? Ta vẫn cho là trong lòng nàng không có ta..."
"Ngươi thật
sự muốn biết." Vương phi thương tâm nói, "Sau khi sinh Ngọc nhi không
lâu, ta thấy thẹn trong lòng, vẫn khao khát có thể vì ngươi sinh một đứa trai đứa gái, nhưng lại không có tin tức, ta thầm nghĩ, mặc kệ ngươi
yêu thương Ngọc nhi thế nào, nhất định ngươi rất muốn có một hài tử của
chính mình bởi vậy ta mới thay ngươi nạp trắc phi và di nương, hi vọng
các nàng ấy có thể vì ngươi sinh con, an ủi lòng ngươi."
Vương
gia nghe được thì lòng hơi thắt chặt lại nói, "Vậy mà ta không biết là
nàng suy nghĩ cho ta, lại vẫn nghĩ nàng không yêu ta, muốn đẩy nữ nhân
khác đến bên người ta..."
"Thôi, tất cả đều quá muộn rồi nói
những cái này có tác dụng gì nữa?" Vương phi thở dài một tiếng nói, "Năm đó ngươi tiếp nhận mẫu tử chúng ta, cho chúng ta một thân phận, muốn
trách thì trách bản thân ta, tự cho là hạnh phúc, tưởng tượng ra cuộc
sống của chính mình nhưng vẫn hại Ngọc nhi..."
"Sao lại nói toàn
bộ đã quá muộn?" Vương gia kích động nói, "Tất cả là do ta không tốt, ta hận hoàng thượng đoạt người trong trái tim ta, ta oán hận thái hậu chỉ
yêu thương Ngọc nhi, lại làm như không thấy với Thiếu Kiều, thái hậu là
đích mẫu của ta, biết rõ Thiếu Kiều là hài nhi ruột của ta mà lại đối xử không công bằng như vậy, vị trí thế tử Lan Dương vương lại bị Ngọc nhi
chiếm, tương lai tước vị thì vẫn truyền tước vị lại cho hắn, để cho hắn
vĩnh viễn hưởng vinh hoa phú quý, ta càng nghĩ càng không cam lòng mới
làm ra những chuyện sai lầm này, nếu thái hậu công bằng một chút, nếu ta sớm biết trong lòng nàng có ta, ta sẽ không làm vậy với Ngọc nhi..."
Hình như vương phi không nghe thấy, hai mắt nàng đẫm lệ rồi chợt đi tới
trước mặt Tôn Thạch Ngọc, kéo tay hắn, nắm chặt tay hắn, bi thương nói:
"Ngọc nhi, nương có lỗi với con..."
Tôn Thạch Ngọc cũng không
phải là nguyên chủ cho nên cũng không có cảm xúc gì với thân thế của
mình, hắn chỉ muốn biết chân tướng.
Hắn nhìn vương phi cũng không chớp mắt nói: "Mẫu phi, xin người hãy nói với hài nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vuong phi nói liên tục...
Năm đó, hoàng thượng vẫn còn là thái tử, chưa lấy Vệ Như Ý làm thái tử phi, bọn ta gặp nhau lúc thả hoa đăng trung thu, lúc đó ta cùng nha hoàn đám người Hà di nương di ra ngoài, một mình một người, trên người lại không có tiền, mà lại gặp hoàng thượng mặc y phục bình thường đi dạo, bên
người thái tử lúc ấy còn có nhị vị hoàng tử Lan Dương vương, ta và thái
tử vừa thấy liền nhất kiến chung tình với lại cũng không biết khi đó Lan Dương Vương cũng để ý tới ta.
Vều sau thái tử nhiều lần xuất
cung để gặp ta, ta cũng trốn phủ đi gặp hắn, đây cũng là một mối tình
đầu của tuổi trẻ, tại đó hai người bọn ta tự ý đính ước chung thân, lúc
này hắn mới nói cho ta nghe thân phận thái tử của hắn, ta cũng nói rõ
với hắn mình xuất thân là con nha buôn Bạch gia, thái tử hứa hẹn sẽ đến
nhà cầu thân ta cho nên ta toàn tâm toàn ý đợi hắn đến cầu thân.
Cùng lúc ấy tình cảm của thái tử với hoàng hậu thái hậu rất thân thiết, hắn
chẳng kiêng dè gì mà nói chuyện ta có thai nói với mẫu thân hắn, muốn
lấy ta làm thái tử phi mà đúng lúc hoàng thượng cũng đã định đến phủ
Định Quốc Công Vệ đại tướng quân xin cầu thân, muốn lấy trưởng nữ phủ
Định Quốc Công làm thái tử phi, nhưng mà hành động lần này có nhiều việc liên quan đến chính trị, trên tay Vệ Đại tướng quân lại cầm binh phù
giống như một con tin ở trong cung vậy, vả lại hắn muốn nữ nhi hắn làm
thái tử phi...