"Vương gia, người đang nói bậy gì vậy?" Vương phi tức giận đến nỗi đập
bàn nhìn chằm chằm vương gia, thích khách mà bị bắt sẽ được tử hình, mà
bây giờ vương gia lại nói nhi tử là thích khách có ý gì chứ? Muốn nhi tử mất mạng sao?
"Mẫu phi đừng kích động." Tôn Thạch Ngọc nhìn
vương gia rồi thản nhiên đáp, "Đêm khuya hài nhi không có xông vào
Phượng Nghi cung, sao phụ vương lại nói lời đó?"
Đột nhiên vương
gia giữ lấy tay cổ tay hắn, gằn từng tiếng nói: "Mặc dù vết sẹo giờ đã
mờ nhạt đi nhưng phụ thân nhìn ra được, trước đây cổ tay con từng bị
thương, lại còn trùng hợp với vết thương của thích khách."
Vương gia là người luyện võ, nếu như hắn nhìn ra được tay Tôn Thạch Ngọc bị thương là chuyện bình thường.
"Vương gia!" Vương phi vội la lên, "Sao Ngọc Nhi có thể là thích khách được? Đây là chuyện không có khả năng."
Vương gia không nhìn thấy sự lo lắng tột cùng của vương phi, hắn nheo mắt
nhìn Tôn Thạch Ngọc nhưng tay vẫn giữ lấy cổ tay hắn, rồi gợi mở từ từ
nói: "Ngọc nhi, con nói thật đi, dù có thế nào phụ mẫu cũng bảo vệ con,
sẽ không để cho kẻ nào làm tổn thương con đến một đầu ngón tay cũng
vậy."
Tôn Thạch Ngọc nháy nháy đôi mắt, không nhanh không chậm
nói: "Phụ vương người hiểu lầm rồi, đêm khuya hài nhi không có xông vào
Phượng Nghi cung, hài nhi đi vào cung cũng không có gặp trở ngại gì, sao lại phải xông vào làm chuyện vô vị đó chứ?"
Thấy hắn vẫn ung
dung không thừa nhận, hai tròng mắt vương gia không khỏi hiện lên một
tia ngoan độc, nhìn gần Tôn Thạch Ngọc nói: "Đây cũng là điều phụ thân
không hiểu, Ngọc nhi không bằng chính miệng con nói với phụ thân đi."
Vương phi tức giận nói: "Vương gia, người làm cái gì vậy? Ngọc nhi đã nói không có, người còn muốn nghe đáp án nào nữa?"
Người ta hay nói hổ dữ không ăn thịt con, vậy hắn đây đang làm cái gì? Ở
trong lòng Đỗ Phúc Hề thầm mắng mười tám đời tổ tông vương gia rồi nàng
đột nhiên đứng dậy đi đến một bên quỳ xuống.
Khi nàng quỳ xuống càng làm cho vương phi kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, "Hài tử, sao con lại quỳ?"
Đỗ Phúc Hề dập đầu rất có hình có dạng, vừa cúi đầu vừa ở một bên nghe dạy bảo tạ tội nói: "Là tức phụ không tốt, mong phụ vương và mẫu phi thứ
tội, vết thương trên tay tướng công là do con làm, muốn trách thì trách
con đừng trách tướng công con."
Vương phi được một hồi ngạc nhiên nói: "Cái gì? Vậy trên tay của Ngọc nhi có vết thương?"
Đỗ Phúc Hề gật gật đầu rồi làm ra vẻ hổ thẹn nói: "Lúc tới biệt trang, tức phụ thấy tướng công đang múa kiếm, nhìn chàng ấy chơi rất tốt nên xin
chàng ấy dạy cho con, không cẩn thận làm tay của chàng ấy bị thương."
Vương gia nghe được thì giật mình, đúng là tìm không thấy chỗ nào khả nghi,
đành phải hậm hực hờn dỗi nói: "Phụ thân nhìn thấy vết sẹo của Ngọc nhi
thật sự rất khả nghi, sợ người ngoài hoài nghi mới đặc biệt cẩn thận,
các con hãy thông cảm cho nổi khổ tâm của phụ thân."
"Mau đứng lên đi!" Vương phi tự mình đỡ Phúc Hề đứng dậy.
Đỗ Phúc Hề cảm kích nói: "Cảm ơn mẫu phi.", Vẫn là vương phi giống với
người mẹ hơn, vương gia thì không giống với một người phụ thân, kiểu như ông ấy chỉ mong sao tóm được nhược điểm của bọn họ.
"Không biết
gì mà liền không phân biệt tốt xấu như vậy?" Vương phi oán trách liếc
mắt nhìn vương gia, "Nếu nói như vậy bọn nhỏ sẽ gặp nhiều rắc rối."
Mặt vương gia có chút không chịu đựng được nhìn vương phi rồi cẩn thận nói: "Ta cũng chỉ là quan tâm hài nhi thôi, nàng không nên tức giận, tức
giận thân thể sẽ không tốt."
Đỗ Phúc Hề biết từ trước đến nay
vương gia đều sủng ái vương phi, thậm chí có thể nói mọi chuyện đều nghe theo vương phi, nhìn sắc mặt vương phi như vậy hắn liền thay đổi 180
độ, sự tàn khốc ngoan độc trong hai con mắt hồi nãy đều tiêu tan hết mà
dịu dàng với vương đó cũng không có gì lạ.
Hai tròng mắt lúc này
của Tôn Thạch Ngọc sâu không thấy đáy, hắn thản nhiên nói: "Mẫu phi cũng đừng trách phụ thân, tạm thời đừng nhắc đến chuyện này nữ, hài nhi có
việc bẩm báo với hai người."
Từ trước đến nay vương phi đều đối xử với nhi tử mình rất là thân thiết, bà vội hỏi: "Là chuyện gì?"
Đỗ Phúc Hề cũng không hiểu nhìn hắn, hắn có việc nói với vương gia và vương phi, sao nàng lại không biết?
Tôn Thạch Ngọc chăm chú nhìn vương gia và vương phi nói: "Trước đây không
lâu, Hà di nương tặng Phúc nương một cái túi thơm, bên trong túi thơm có hương liệu phòng tránh thai, muốn cho Phúc nương không thể có con."
Sắc mặt vương gia lập tức thay đổi lại, ai cũng đoán không ra hắn đang suy
nghĩ cái gì, nhưng khi vương phi nghe được thì hơi chấn động, hơi run
run hỏi: "Đây là.... thật vậy sao?"
Đỗ Phúc Hề không hiểu, không phải ý nói muốn âm thầm theo dõi Hà di nương sao? Hắn định vạch trần vào lúc này hả?
"Sao Hà di nương phải làm như vậy?" Vương phi không dám tin, bà quay đầu lại nói với vương gia, "Vương gia, người phải kêu Hà di nương tới nói
chuyện này."
Vương gia cả giận nói: "Người đâu? Kêu Hà di nương tới?"
Thị vệ bên ngoài nhận mệnh mà đi, chỉ chốc lát sau liền đưa Hà di nương tới.
Người còn chưa tới thì nghe thấy tiếng của Hà di nương trước rồi, một đường
thật ồn ào, "Buông! Buông! Rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì mà lại hạ
nhục ta như vậy? Vương gia, vương phi các người ở đâu? Các người phải
giải quyết cho tì thiếp!"
Đang ồn ào rừng rực, cho nên cơm cũng
không cần ăn, cũng không ai có tâm suy nghĩ muốn ăn cơm, Đỗ Phúc Hề liền kêu nha hoàn vào thu dọn bàn, đúng lúc Hà di nương cũng được đưa vào.
Bà ta vừa thấy vương gia vương phi ở đây thì lập tức than thở khóc lóc,
"Vương gia, là người cho người tới áp giải tì thiếp tới đây sao? Tì
thiếp làm sai chuyện gì, vì sao lại làm nhục tì thiếp?"
Vương gia còn chưa mở miệng thì vương phi thuận tiện đau lòng nhìn bà ta hỏi:
"Bổn phi đối xử với ngươi không tệ sao ngươi lại đưa túi thơm có hương
liệu phòng tránh thai cho Phúc nương."
Đỗ Phúc Hề vừa nghe vừa
buồn cười, đây là vương phi đang bao che, cũng không có hỏi xem sự tình
ra sao mà nhận định ngay Hà di nương có tội, xem ra vương phi thật sự
rất thương nhi tử của mình.
Trong chốc lát mặt Hà di nương tái
mét lại, nhưng bà ta một mực phủ nhận, khóc hu hu nói: "Tì thiếp không
có! Sao tì thiếp lại to gan dám làm chuyện đó? Mong vương gia và vương
phi minh xét."
Tôn Thạch Ngọc hơi cong môi lên nói: "Minh xét thì không cần, kéo ra ngoài đánh 50 trượng, đánh tới nôn ra thì dừng lại."
50 trượng, tròng mắt Hà di nương nhém xíu lọt ra ngoài rồi, bà ta kích
động đến nổi thân thể run lên, rồi đi đến trước mặt vương gia quỳ xuống, hai hàng lệ chảy dài xuống, hai con mắt nhìn vương gia rất là điềm đạm
âu yếm.
"Vương gia, thế tử đang vu oan giá họa, tốt xấu gì thì tì thiếp cũng hầu hạ người 20 mấy năm, người nhất định phải bao vệ tì
thiếp, nếu không thì tì thiếp không biết tì thiếp sẽ nói ra cái gì..."
Sắc mặt vương gia bây giờ rất khó coi nói, "Ngươi nói xem vì cái gì mà
ngươi lại làm vậy, có thể vương phi sẽ tha tội chết cho ngươi, nếu ngươi không chịu nói, còn nói lung tung thì bổn vương cũng không bảo vệ được
ngươi, tự giải quyết cho tốt đi."
Đỗ Phúc Hề nghe xong thì cảm thấy hơi kì lạ, nhìn hai người đó giống như là đang huy hiếp lẫn nhau.
Tôn Thạch Ngọc hơi trầm mặc, bỗng nhiên cất cao âm lượng lên lạnh lùng
giương giọng nói: "Người đâu, kéo Hà di nương xuống đánh cho ta, không
cần nôn ra trực tiếp đánh chết cho ta."
Hà di nương bị mệnh lệnh
này dọa cho tới hồn bay phách tán, bà ta trừng mắt nhìn nhìn Tôn Thạch
Ngọc, mặt không có chút thay đổi nào đột nhiên hừ một tiếng, dù cho bất
cứ giá nào, lợn chết cũng không sợ nước nóng, bà ta hô lên nói: "Ngươi
dựa vào vào cái gì mà đánh chết ta, dựa vào cái gì mà chiếm vị trí thế
tử, là ta làm thì thế nào, lại ở đây bày ra bộ dáng của thế tử, nói cho
ngươi biết, ngươi không phải là hài tử của vương gia, ngươi là con hoang là con hoang."
Trong phòng lúc này đến cả cây kim rơi cũng có
thể nghe được, Hà di nương thì cắn chặt răng với một vẻ mặt phẫn hận,
còn lại bốn người mỗi người có một sắc mặt khác nhau, trong mắt vương
giả như muốn phun ra lửa, vẻ mặt vương phi thì tái nhợt người thì lảo
đảo, Đỗ Phúc Hề nghe được thì hơi chấn động, ngược lại Tôn Thạch Ngọc
thì hờ hững lạnh nhạt.
Kết quả này cùng với điều hắn suy đoán
cũng không khác nhau lắm, bởi vậy hắn mới chọn thời điểm ngay lúc này
kéo Hà di nương xuống nước, đó là muốn chính miệng bà ta nói ra hết, nếu không hắn và Phúc nương sẽ không thể sống yên ổn trong vương phủ này.
Đỗ Phúc Hề nhìn tất cả, đầu óc nàng hơi quay quay, xem phản ứng của vương
gia và vương phi, chuyện này là sự thật, tướng công của nàng không phải
là con của vương gia, điều này cũng giải thích cho việc nàng cảm thấy
vương gia đối xử với tướng công nhà nàng chỉ là ngoài mặt, lòng quan tâm đó mỗi khi nhìn thấy đều không phải phát ra từ nội tâm, kiểu như làm
cho người nào đó xem, tâm nguyện cùng với vương phi khác nhau rất lớn.
Bây giờ mọi nghi ngờ đền đã nói rõ, vương gia làm cho vương phi xem, vì để
cho vương phi yên tâm vui vẻ, cho nên cũng làm bộ coi trọng thế tử.
"Ngươi, kẻ tiện nhân này, đang nói bậy bạ gì đó?" Vương gia tức giận nói, bước
đến bên chỗ Hà di nương, không một chút lưu tình nào mà tát cho Hà di
nương mấy cái tát, vẫn còn chưa hả giận nên tát thêm mấy cái vào mặt bên kia Hà di nương, hắn rất rất tức giận.
"Người vậy mà đánh tì
thiếp?" Hà di nương bị đánh đến khóe miệng thấm ra máu, mặt cũng sưng
lên, bà ta vội che mặt lại, khóc rống lên, một bên vừa khóc vừa nói,
"Cho tới bây giờ vương gia vẫn còn dấu diếm sao? Rõ ràng người rất hận
tiện chủng kia, tì thiếp chỉ đưa cho Phúc Hề túi thơm có hương liệu
phòng tránh thai, bất quá là không muốn để cho nàng ta sinh hài tử làm
trưởng tôn vương phủ cho mình mà thôi, chẳng phải lúc đó vương gia cũng
muốn như vậy sao? Thiếu Kiều mới là cốt nhục thân thích của vương gia,
nhưng 20 năm nay người bởi vì vương phi mà phải tán tụng tiện chủng đó,
thậm chí còn để cho hắn kế thừa chức vị, làm sao tì thiếp có thể cam tâm chứ?"
"Im miệng cho ta!" Sắc mặt vương gia xanh mét lại, tức giận mà mắng mỏ rồi còn giơ chân lên đá vào người Hà di nương mấy cái.
Đỗ Phúc Hề trợn mắt há hốc mồm, quá hung bạo mà.
Hà di nương bị đá tới nỗi xương cốt muốn gãy ra, Đỗ Phúc Hề cũng không
đành lòng nhìn vẻ mặt thống khổ của bà ta, nhưng bà ta lại nở nụ cười,
trong mắt có vẻ oán độc, giọng điệu lại ngả ngớn...
"Vương gia,
người hận tiện chủng kia bao nhiêu, muốn tì thiếp nói cho vương phi nghe hay không? Phàm là nam nhân sao có thể đi yêu thương hài tử của nữ nhân mình yêu thich với nam nhân khác, sao lại có thể coi như chính mình
sinh ra? Hận không thể uống máu ăn thịt của hắn, là vương phi người quá
khờ dại cho rằng vương gia sẽ đối xử yêu thương tiện chủng đó sao, cho
rằng vương gia thực hiện được lời hứa hẹn đó, bảo vệ yêu thương người và nhi tử người cả đời, sẽ là người để mẫu tử người dựa vào, lấy hài tử
của người đi so với với hài tử của chính hắn cái nào quan trọng hơn.
Vương phi, trong lòng người vẫn tin tưởng vương gia chứ? Một thiên kim
đại tiểu thư chưa dính khói bụi trần như người sao có thể suy nghĩ như
thế được chứ, thậm chí người còn hào phóng nâng tì thiếp làm di nương,
cho rằng tì thiếp sẽ cảm động rơi nước mắt với việc người làm, nên cả
đời này người cũng không bao giờ biết bí mật này đúng không? Nhất định
người sẽ không thể tưởng tượng được, bao nhiêu lần vương gia uống rượu
đều đến phòng tì thiếp mắng cái tên tiện chủng kia, vương gia luôn mong
tên tiện chủng kia chết..."