Sau một tháng Vũ Đức
Hoàng đế lên ngôi, Khả Hãn Mạo Đốn Hung Nô rốt cuộc lưu luyến cũng phải
chuẩn bị rời đi, theo như lời vị tướng Hung Nô nói, nếu còn không trở về ngay cả lão bà nhà mình sinh đứa nhỏ cũng không biết.
Chỉ là
trước khi đi làm da mặt dày nhất định muốn gặp Chu Thanh Nhược một lần,
nguyên văn lời nói của Khả Hãn Mạo Đốn là như vầy, “Nhớ năm đó, em vợ
Tiểu Đóa của ta muốn gả cho đệ, nàng chính là đóa hoa tuyết liên của
thảo nguyên chúng ta, đệ lại nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái,
nàng tức giận phẫn uất gả cho cái kẻ Kha Khắc Mộc ngu ngốc kia, bây giờ
Kha Khắc Mộc chết rồi, còn do ca ca tỳ nữ Huyên phi đệ giết chết, mặc dù cái bao cát này chết cũng không có gì, cùng lắm thì, ta lại tìm cho
Tiểu Đóa một phu quân tốt khác, nhưng cha Kha Khắc Mộc hắn cũng không
phải người dễ đối phó, ta bị áp lực lớn như vậy dọn dẹp cục diện rối rắm cho đệ thì đệ cũng phải để cho ta nhìn thấy cái vị chính chủ kia đi
chứ?”
Mạo Đốn ở kinh thành ngây người mấy ngày rốt cuộc cũng
hiểu rõ nữ nhân đối với người Hán rất là kim quý (xem trọng), gia đình
càng giàu có, càng không để cho nữ nhân ra cửa, y không nhịn được ác ý
phỏng đoán, có lẽ là sợ bị tranh giành? Dáng vẻ mềm mại gió vừa thổi
cũng có thể bị thổi bay như thế, chẳng phải là bị người đoạt đã bốc hơi
luôn được sao?
Nói tới chỗ này lại sợ Vũ Đức Hoàng đế không đồng ý, da mặt dày nói, “Nhớ năm ấy đệ và ta ngủ cùng nhau, đệ còn đưa tay
sờ ta, làm ta sợ thiếu chút nữa nghĩ là đệ thích nam nhân, đây mới là
nguyên nhân không thích Tiểu Đóa đi, cho nên mấy năm nay trong lòng ta
vẫn còn run sợ... Sau lại ta thấy Lục Bội Ninh đối với đệ cũng là hết
sức tận tâm... Còn nghĩ có phải là hai người...”
Vũ Đức Hoàng đế dở khóc dở cười, cảm giác nếu để Mạo Đốn nói nữa còn không biết sẽ nói
bậy nói bạ gì nữa đây, vội vàng cắt ngang, nói, “Đệ và huynh so với
huynh đệ ruột còn thân thiết hơn, đều là người nhà, để nàng gặp huynh
một chút cũng đúng.”
Mạo Đốn bị ba tiếng người trong nhà vuốt
đuôi ngựa rất là vui vẻ, khoát tay nói, “Này gặp người cũng không phải
là gặp suông, ta có lễ ra mắt.”
Các tướng lĩnh ở một bên mặc kệ là Lục Bội Ninh hay là Đoan Mộc Nam đều không nhịn được cười ha ha.
Cứ như vậy Chu Thanh Nhược được thông báo buổi tối sẽ cùng Mạo Đốn ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Chu Thanh Nhược nhìn thấy Hung Nô cường đạo (Khả Hãn)
trong truyền thuyết, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương nhỏ
giọng hỏi Lục Bội Ninh phải chú ý những gì, nàng không có ý muốn hỏi
trực tiếp Hoàng đế..., kết quả Lục Bội Ninh lại lộ ra vẻ mặt đồng cảm,
còn nói nàng phải chịu đựng, bất kể Mạo Đốn nói gì cũng làm như không
nghe thấy là được.
Chu Thanh Nhược lúc ấy, “....”
Đến
buổi tối nàng mới biết ý tứ những lời này của Lục Bội Ninh, dung mạo Mạo Đốn rất anh tuấn, lưng hùm vai gấu, dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt sắc bén
như chim ưng, mặc trang phục dân tộc Hung Nô, hở nửa ngực, giữa đám
người Hán lộ ra dáng vẻ đặc biệt cuồng dã, chỉ tiếc y vừa nói ra một câu đã làm Chu Thanh Nhược cảm thấy rất lúng túng.
“Dáng dấp ngươi
cũng không tốt bằng Tiểu Đóa..., cái mông nhỏ như vậy, eo lại mỏng như
thế, sinh đứa nhỏ thế nào? Tay chân còn lèo khèo, có thể vắt sữa bò được sao?” Mặc dù nữ nhân quý tộc Hung Nô không phải làm việc, nhưng vẫn
dùng những thứ này làm tiêu chuẩn.
Chu Thanh Nhược, “...”
Hoàng đế thấy Chu Thanh Nhược sắc mặt đỏ lên, quát, “Mạo Đốn, huynh làm nàng sợ.”
Mạo Đốn chính là muốn nhìn xem Hoàng đế sẽ nhịn tới khi nào, kết quả chỉ
mới mấy câu đã bắt đầu không nhịn được, cười ha ha nói, “Thấy vậy mà
thật để ý, không cho ta khi dễ chút nào.”
Lần này lại làm Hoàng đế lúng túng, vỗ vỗ án trác nói lảng sang chuyện khác, “Nói hay lắm còn lễ gặp mặt đâu?”
Mạo Đốn đúng thật có chuẩn bị lễ gặp mặt, là một rương lớn, Chu Thanh Nhược mở ra xem..., những đồ trang sức này chẳng phải cướp từ trong hoàng
cung ra sao? Rất nhiều đồ trang sức phía trên còn để rõ của Nội Vụ phủ, y quả thật quá vô liêm sỉ mà, quả nhiên lông cừu mọc trên thân cừu.
Chu Thanh Nhược dĩ nhiên sẽ không ở lại chỉ lộ mặt là ra về, sau đó mới
thật sự là bữa tiệc chia tay, tối hôm ấy rất khuya Hoàng đế mới trở về,
lúc đi đường dáng vẻ cao ngất, đôi mắt còn sáng hơn cả ngày thường làm
cho Chu Thanh Nhược cảm giác không thích hợp..., chờ người đi tới bên
cạnh mới phát hiện quả thật là uống quá nhiều.
“Linh Ngọc, em đi lấy canh giải rượu đã chuẩn bị tốt bưng đến đây.”
Chu Thanh Nhược lại hỏi Hoàng đế có muốn tắm rửa hay không, để bảo người
chuẩn bị nước tắm, Hoàng đế rất là dịu ngoan, giống như một đứa bé ngoan ngoãn mặc Chu Thanh Nhược sắp xếp, làm lòng Chu Thanh Nhược rất thấp
thỏm, thế nào cảm giác ánh mắt Hoàng đế nhìn nàng như thế làm người ta
khó lòng có thể chống đỡ.
Dịu dàng, mềm mại giống như mặt hồ xanh biếc, làm người ta mơ tưởng muốn đắm chìm trong đó.
Chờ thu thập xong mang người lên trên giường, Chu Thanh Nhược thở ra một
hơi nói, “Bệ hạ sớm đi nghỉ đi.” Sau đó để màn xuống muốn đi.
Trời ạ... Chu Thanh Nhược cảm thấy gương mặt mình ửng đỏ hết cả rồi, giọng
nói Hoàng đế rất là dịu dàng, giống như tiếng đàn êm ái mỹ diệu làm lay
động lòng người.
Chu Thanh Nhược cố gắng để mình ổn định tinh
thần, ôn nhu giải thích, “Hôm nay thiếp có nguyệt sự rồi.” Người cổ đại
cảm thấy nữ nhân lúc có kinh nguyệt sẽ không sạch sẽ, cho nên sẽ không
ngủ cùng nhau, Chu Thanh Nhược không biết Hoàng đế nghĩ thế nào, nhưng
nếu y không nói, vậy dĩ nhiên nàng phải cẩn thận hơn chút rồi.
Bàn tay Hoàng đế cứng đờ nắm tay Chu Thanh Nhược, nhưng vẫn cố chấp không
buông, hình như còn nhỏ tiếng thì thầm gì đó, Chu Thanh Nhược rất cẩn
thận mới có thể nghe thấy, thì ra là y nói, “Thế nào cố tình lại vào lúc này...”, nàng nghĩ đến ý trong những lời này của Hoàng đế bất chợt cũng đỏ mặt, cảm thấy Hoàng đế đang ám chỉ gì đó.
Nàng đã trở thành Tần phi của y, nhưng đến bây giờ hai người cũng không có viên phòng.
Trời ơi, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì vậy!
Chu Thanh Nhược cảm giác trên mặt mình đã đỏ như lòng đỏ trứng gà rồi, đang lúc nàng vừa ngượng ngùng vừa tức giận thì Hoàng đế lại không biết từ
khi nào đã nhích lại gần, giữa hai người đã không còn khoảng cách nào
nữa, “Sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải bị bệnh rồi không?” Hoàng đế đưa
tay áp lên mặt nàng, lòng bàn tay có chút lạnh nhưng khi chạm vào gương
mặt đang nóng hổi của nàng lại rất là thoải mái.
“Có muốn gọi ngự y đến hay không?”
Ánh nến làm nổi bật gương mặt Hoàng đế, tinh khiết như ngọc, rất anh tuấn
sáng chói, mà trong đôi mắt xinh đẹp kia còn cất chứa sự dịu dàng như
nước, giọng nói từ tính mê hoặc lòng người..., đôi môi nở nang như là
thạch hoa quả thượng hạng, làm người ta không nhịn được muốn cắn một
cái, Chu Thanh Nhược chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng
lên, trong đầu hình như có vật gì đó không ức chế nổi mà bùng phát.
Bịch một tiếng, ly trà nhỏ trên bàn bị Chu Thanh Nhược chạm phải rơi xuống
mặt đất, mà nàng lại chẳng hề bận tâm... Nàng nhào vào trên người Hoàng
đế, ôm mặt Hoàng đế liền hôn tới. (hoacodat: Trời ơi, sắc nữ. Cơ mà ta
thích...:)))
Cắn môi, nếm, hai người thử thăm dò, nhưng chỉ trong chốc lát đã tìm được phương thức thích hợp, nụ hôn thăm dò này làm hai
người như không kìm hãm được nữa, đến khi Chu Thanh Nhược cảm thấy sắp
hít thở không thông nụ hôn này mới kết thúc... Hoàng đế lại xoay người
đè lên, trở thành tư thế nữ dưới nam trên, Chu Thanh Nhược nhìn thấy đôi mắt của y chứa đầy dục hỏa, phản chiếu gương mặt đầy thẹn thùng của
nàng, đầy xinh đẹp động lòng người.
Hai người lại một lần nữa hôn nhau, cùng đắm chìm trong tư vị ấy.
***
Chu Thanh Nhược ngủ trong gian phòng cách vách, buổi sáng khi thức dậy thì
Hoàng đế đã thượng triều, Linh Ngọc vừa lau mặt cho nàng vừa nói, “Vốn
nô tỳ muốn đánh thức nương nương, Bệ hạ lại nói ngày hôm qua nương nương phục vụ Bệ hạ cực khổ, để nương nương ngủ thêm một lát nữa cũng được.”
Linh Ngọc nói tới chỗ này đôi mắt bỗng hiện lên có chút kiêu ngạo tự
đắc, nói, “Nương nương, Bệ hạ đối nương nương thật tốt.”
Chu
Thanh Nhược nhớ đến ngày hôm qua cùng Hoàng đế hôn nhau không biết bao
nhiêu lần, chỉ cảm thấy mặt đã đỏ tới mang tai, lại nghe Linh Ngọc nói,
“Thật là quái lạ, môi của nương nương sao có chút sưng vậy? Bệ hạ cũng
hơi sưng...” Sau khi nói tới đây Linh Ngọc đột nhiên không nói tiếp,
nàng cũng không phải là tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu, nhất thời
cũng đỏ mặt, đến khi Vương Thịnh đi vào hỏi muốn đặt điểm tâm ở đâu, mới làm hai người bớt được lúng túng.
Ăn xong điểm tâm, Chu Thanh
Nhược ngồi trong thư phòng luyện đàn, Linh Ngọc ở một bên nói không
ngớt, “Nghe nói sáng sớm hôm nay binh lính Hung Nô sẽ rời đi, thật làm
mọi người thở phào nhẹ nhõm, còn có người ở trước cửa thành đốt pháo ăn
mừng.”
Chu Thanh Nhược cũng hiểu tại sao dân chúng làm thế, binh lính Hung Nô này thật giống như bọn cường đạo vậy... đi là đúng.
Linh Ngọc là người rất cơ trí, nàng luôn có thể nghe được những chuyện bát
quái linh tinh, đây cũng là biện pháp giết thời gian tốt nhất khi Chu
Thanh Nhược sống trong cung lúc trước, nàng nghe Linh Ngọc nói, “Vốn là
Thái hoàng Thái hậu bị bệnh, bây giờ nghe nói là Thái thượng Hoàng hậu
nương nương cũng bị bệnh, lần này Thái thượng Hoàng hai bên đều phải
chăm nom, người đều gầy đi trông thấy, nhưng mà dùng dược tốt mấy cũng
không thấy Hoàng hậu nương nương tốt lên, thật có nhiều người nói Hoàng
hậu nương nương là tâm bệnh.”
Chu Thanh Nhược đối với những
người này không hứng thú lắm, nói thẳng ra là mặc dù được đặt tên là
Thái thượng Hoàng, nhưng trên thực tế cũng chỉ là tù phạm bị Vũ Đức
Hoàng đế giam lỏng mà thôi, tình cảnh túng quẫn khôn tả không cần nàng
phải nói, còn không muốn nói lúc đầu Nhân Tông Hoàng đế đẩy nàng cho Vũ Đức Hoàng đế vô tình thế nào, kết quả không tưởng tượng được là, Hoàng
hậu của Nhân Tông Hoàng đế bệnh không khỏi, bệnh Thái Hoàng Thái hậu lại càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn có người nói Vũ Đức Hoàng đế
muốn bức tử vị di mẫu này.
Lúc mới đầu cũng chỉ là những người
trong cung nói mà thôi, sau đó lại truyền ra ngoài dân gian, trên triều
đình cũng có rất nhiều văn thần đứng bên phe Thái hậu, những vị quan đó
thậm chí có người trực tiếp thượng thư chất vấn Hoàng đế!
Chu
Thanh Nhược cảm thấy chuyện này hình như không đơn giản, nhưng thấy sắc
mặt Hoàng đế trầm ổn, hình như cũng không bị ảnh hưởng gì, nên cũng
không hỏi.
Tối hôm đó, lúc Chu Thanh Nhược muốn đi ngủ lại gặp
được Hoàng đế nói lời chúc ngủ ngon, chuẩn bị đến phòng sát vách ngủ,
kinh nguyệt nàng đã qua, nhưng vẫn chưa hết hoàn toàn, nên vẫn không
tiếp tục ngủ cùng một chỗ.
Đến buổi tối bất chợt có sấm sét đánh đến, nước mưa rơi xuống song cửa sổ phát ra âm thanh lộp độp, Chu Thanh Nhược bị làm ồn thật không ngủ được, kết quả một cú sấm vang dội đánh
tới, phát ra tiếng vang ầm ầm..., sau đó ngoài cửa xuất hiện một bóng
người, nàng sợ hết hồn, vừa định gọi người lại nghe người kia nói, “Là
Trẫm.”
Chu Thanh Nhược trợn to mắt nhìn Hoàng đế, sắc mặt Hoàng
đế như thường nói, “Sấm đánh, sợ không?” Nói xong cũng đi tới ôm lấy
nàng.