Vốn Chu Thanh
Nhược không sợ sét đánh, chính là thấy hơi ồn, nhưng Hoàng đế lại ôm
nàng dịu dàng như vậy, giống như nàng là một đứa trẻ cần thương tiếc,
làm nàng không cách nào cự tuyệt.
Mặc dù nàng là nữ xuyên không, sống hai đời, nhưng vì cha mẹ kiếp trước luôn bận bịu kinh doanh, mặc
dù gia cảnh giàu có nhưng lại ít cho nàng thân tình, về phần đời này
càng không cần phải nói, mẫu thân nàng mất sớm, phụ thân vẫn luôn trấn
giữ biên cương, sau đó được kế mẫu yêu thương, chỉ tiếc kế mẫu cũng
chẳng qua được mấy năm bị bệnh qua đời để lại hai hài tử, sau đó nàng
lại sống những ngày tháng tối tăm cùng cô cô, ngày ngày đấu trí đấu
dũng, cuối cùng vẫn là cô cô đạo cao hơn một phần, mang nàng nhập tiến
hoàng cung.
Trong lòng thổn thức nhớ đến, cho nên được Hoàng đế ôn nhu ôm một cái, cũng kéo theo sự ấm áp khắc sâu trong trái tim nàng.
Chu Thanh Nhược không do dự ôm trở lại.
Đêm tối yên tĩnh, hai người lẳng lặng ôm nhau, không có hôn, không có mập mờ, như là lẽ đương nhiên, lại vẫn thắm thiết.
Sáng ngày hôm sau, Chu Thanh Nhược cố ý dậy thật sớm nấu nồi cháo gà cho
Hoàng đế, thả táo đỏ, cẩu kỷ tử (quả óc chó), đậu phộng vào nồi ninh,
màu sắc bắt mắt nhìn hết sức ngon miệng, sau khi Hoàng đế biết đây là
Chu Thanh Nhược tự mình làm ánh mắt khẽ chớp chớp, uống liên tục hai
chén mới dừng đũa.
Linh Ngọc ở bên cạnh nhìn Hoàng đế mặc dù
nghiêm khắc nhưng mặt mày lại rất nhu hòa khi nhìn Chu Thanh Nhược thanh tao lịch sự dịu dàng săn sóc mình, trong lòng suy nghĩ.... ngày hôm qua chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Thế nào cảm giác hai người không có
động tĩnh gì nhưng lại càng thân mật hơn rồi?
Có điều Bệ hạ và
nương nương như vậy thật là tốt, Linh Ngọc dường như có thể nhìn thấy
không bao lâu sau sẽ có một tiểu bảo bảo béo mập ra đời, cỡ nào đáng
yêu? Nghĩ tới đây nàng không nhịn được che miệng cười, lặng lẽ lui
xuống.
***
Gương mặt Thái Hoàng Thái hậu vốn được bảo
dưỡng kỹ càng hôm nay lại tiều tụy không chịu nổi, hai bên tóc mai dường như có lốm đốm vài sợi tóc trắng, hình như chỉ trong một đêm đã giống
như một bà lão, Vương ma ma phục vụ bên cạnh Thái Hoàng Thái hậu nhiều
năm nhìn thấy lòng đau như bị dao cắt, nói, “Nương nương, ngài vẫn nên
nằm nghỉ một lát đi.”
Dường như Thái Hoàng Thái hậu thế mà không nghe được lời nói của Vương ma ma, ngẩn người nhìn chăm chú ánh nến
trước giường, ánh mắt tĩnh mịch phức tạp, giống như có tâm sự vây chặt
lấy, chờ Vương ma ma nói đến lần thứ hai mới phản ứng được, nói, “Thái
Thượng Hoàng đâu?”
Vương ma ma nhỏ giọng nói, “Nói là Thái Thượng Hoàng hậu nương nương bệnh tình tái phát, Thái Thượng Hoàng phải ở bên trông.”
Kết quả Vương ma ma chưa nói hết lời đã thấy Thái Hoàng Thái hậu hung hăng
vỗ cạnh giường một cái, phát ra tiếng vang đùng đùng, trong căn phòng
yên tĩnh có vẻ cực kỳ tức giận, ánh mắt bà đầy lửa giận, nghiến răng
nói, “Đã là lúc nào rồi? Còn quấn một cái phụ nhân? Rốt cuộc nó có biết
nếu cứ tiếp tục như vậy... không có ngày vực dậy hay không? Dù cho nó có nguyện ý sống ẩn dật như vậy, chẳng lẽ Vũ Đức Hoàng đế sẽ chịu bỏ qua
cho nó? Bây giờ Đức Vũ Hoàng đế cũng chỉ vì bận bịu chỉnh đốn triều
cương nên không quản không hỏi chúng ta mà thôi! Chờ y đã bình ổn
rồi...” Thái Hoàng Thái hậu tự mình lẩm bẩm vừa đau lòng vừa nóng nảy,
trong chốc lát đã ho khan, Vương ma ma vội vàng cầm nước dược trị ho đi
tới phục vụ Thái Hoàng Thái hậu uống.
Thái Hoàng Thái hậu uống
thuốc nước xong, mặt mày khôi phục được chút ít huyết sắc, có điều vẫn
tiều tụy không chịu nổi như trước, bà ta hít sâu một hơi nói, “Ngươi đi
gọi Thái Thượng Hoàng đến đây.”
Vương ma ma sững sờ, do dự một lát nói, “Nương nương, Thái Thượng Hoàng Bệ hạ vừa mới đi qua.” Lời này ẩn ý là, muốn cho phu thê bọn họ nói chuyện
với nhau một chút, chiếu cố lẫn nhau một chút không đúng sao? Huống chi
Thái Thượng Hoàng hậu còn đang bệnh, đây cũng là nhân chi thường tình.
(chuyện bình thường của con người)
Kết quả Thái Hoàng Thái hậu
thường ngày là người ôn hòa dễ nói chuyện như vậy lại giận dữ nạt,
“Ngươi đi hỏi cái tên nghịch tử kia, rốt cuộc nó là muốn ta hay là cái
vị Hoàng hậu không chịu thua kém kia!”
Vương ma ma sững sờ, bị
dọa sợ đến cả người phát run, cũng không dám khuyên nữa, cung kính đáp
một tiếng, nhấc chân liền đi tới bên Tây sương phòng của Thái Thượng
Hoàng hậu.
Bên trong Tây sương phòng chỉ có vài ngọn đèn lồng
cung đình, cung nữ thái giám đứng ngoài cửa, Thái Thượng Hoàng ngồi bên
mép giường nắm tay Thái Thượng Hoàng hậu nhẹ nhàng nói, “Nàng đừng gấp,
thái y nói chính là thể cốt suy yếu, dưỡng bệnh là được.”
“Khiến Bệ hạ phí tâm.”
Thái Thượng Hoàng hậu rất gầy, làn da tái nhợt, nhưng dù như thế cũng không
che giấu được nét phù dung xinh đẹp, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng
người, Thái Thượng Hoàng nhìn thấy trong lòng vừa đau vừa khó chịu, dịu
dàng giúp nàng vuốt tóc rối, nói, “Có muốn ra ngoài đi dạo hay không?”
Thái Thượng Hoàng tự nhiên biết nguyên nhân Hoàng hậu càng ngày càng gầy gò, nàng đã từng là một thiên chi kiêu nữ lại bị nhốt trong một thế
giới bó hẹp thế này, làm sao có thể vui vẻ khỏe mạnh? Ngay cả y cũng cảm thấy ngày ngày buồn khổ.
Sắc mặt Thái Thượng Hoàng hậu sáng
lên, chỉ là rất nhanh lại nhạt dần, cúi thấp đầu nói, “Bệ hạ không cần
làm khó, bây giờ còn có nơi nào có thể ra ngoài đi dạo.”
Thái
Thượng Hoàng thấy nàng cao hứng như vậy quyết tâm càng kiên định, nói,
“Nàng yên tâm, ca ca y..., Hoàng đế cũng không đến nỗi làm quá mức, dù
sao ta cũng kêu y là ca ca mấy chục năm, lại nói chỉ đi đến Ngự hoa viên một chút, lai không làm những chuyện gì khác, nàng biết không bây giờ
chính là thời điểm hoa hồng nở hoa, đây là lúc đẹp không sao tả xiết.”
Trên mặt Thái Thượng Hoàng hậu rốt cuộc cũng nở nụ cười, nói, “Thiếp biết, loài hoa đó cũng là Bệ hạ vì ta làm.”
“Đúng vậy, nhớ năm đó Trẫm chính là gặp nàng đang đứng sau bụi cây hoa
hồng... Khiến Trẫm vừa liếc mắt nhìn liền ghi nhớ trong lòng.” Thái
Thượng Hoàng tình ý triền miên nói.
Lúc hai người đang ngọt ngào bàn bạc kế hoạch ngày mai đi dạo lúc nào, Vương ma ma mặt lạnh đi vào,
cứng ngắc nói, “Bệ hạ, Thái Hoàng Thái hậu nương nương gọi người đi
qua.”
Vẻ mặt Thái Thượng Hoàng tỏ ra rất mệt mỏi, nhíu mày một cái nói, “Có chuyện gì?”
Vương ma ma nói, “Nô tỳ không biết.”
Thái Thượng Hoàng nhớ tới Thái Hoàng Thái hậu mỗi lần nhìn thấy y đều sẽ
khiển trách mấy câu, đều cảm thấy có chút buồn bực, nhưng nếu không đi
lại lo lắng bà thật sự có chuyện, không thể làm gì khác hơn là dịu dàng
búi sơ tóc lại cho Thái Thượng Hoàng hậu sau đó mới đứng lên, trong mắt
đều là tình ý nói, “Trẫm sẽ trở lại nhanh thôi.”
Vốn Vương ma ma cũng cảm thấy Thái Hoàng
Thái hậu quá mức nghiêm khắc, nhưng là lúc mới đến lại nghe được Thái
Thượng Hoàng nói cái gì muốn đi ra ngoài dạo gì gì đó, trong lòng không
khỏi nhớ đến đánh giá của Thái Hoàng Thái hậu đối với vị Thái Thượng
Hoàng hậu này, thật đúng chỉ là phế vật chỉ biết dựa vào nam nhân mà
thôi, nếu là thái bình thịnh thế thì cũng đành, bây giờ đúng là chỉ biết cản trở, suy nghĩ một chút vẫn là Thái hậu nương nương nhạy bén, lúc
này đã là tình huống thế nào rồi? Ăn bữa hôm lo bữa mai..., không nghĩ
phải làm sao thoát khỏi vũng bùn này, lại ở chỗ này phong hoa tuyết
nguyệt!
Vương ma ma nghĩ tới đây lạnh lùng liếc Thái Thượng
Hoàng hậu, làm cho trong lòng Thái Thượng Hoàng hậu rất thấp thỏm, có
điều suy nghĩ lại, lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, cũng chỉ là một ma ma
bên cạnh Thái Hoàng Thái hậu thôi, sợ cái gì chứ?
***
Chu Thanh Nhược nghĩ muốn dùng một ít cánh hoa làm chút nước hoa, Linh Ngọc nói nàng, “Nô tỳ nghe nói hoa hồng trong Ngự hoa viên vừa nở rộ, nương
nương có muốn đi xem một chút hay không?”
Kể từ khi Đế vương đổi chủ, Chu Thanh Nhược vẫn chưa đi ra ngoài du ngoạn qua lần nào, nghe
lại động tâm tư, chỉ là trên mặt lại mang theo mấy phần nhạo báng nói,
“Hoa hồng chỗ nào cũng làm được nước hoa mà, ta xem em chính là kìm nén
không đặng muốn đi xem một chút, còn tìm lý do đường hoàng như vậy.”
Linh Ngọc thẹn thùng cười nói, “Nương nương cả ngày trốn trong Ngự Bảo điện
cũng không tốt đâu, đúng lúc có thể đi ra ngoài dạo một chút.”
Hai người cười cười nói nói đi thay y phục, Chu Thanh Nhược cũng không
thích ăn mặc quá xa hoa, có điều dù là mộc mạc, nhưng dù sao thân phận
đã khác, đồ trang sức đều được Hoàng đế ban thưởng, tất cả y phục đều là Thượng y cục đưa tới trang phục đang thịnh hành nhất, hơn nữa nàng khí
chất xuất chúng, dung mạo xinh đẹp, loáng thoáng lộ ra mấy phần cao hoa.
Linh Ngọc nhìn rất là thỏa mãn, trong lòng lại âm thầm đáng
tiếc, hôm nay nương nương mặc đẹp như vậy nhưng Hoàng đế lại không nhìn
thấy được.
Chờ đến Ngự hoa viên bước xuống liễn, hai người một
trái một phải chậm rãi đi, còn bàn bạc nhau có cần phải hái vài cánh hoa làm món ăn hay không, cho Hoàng đế nếm một chút? Kết quả hai người tới
chỗ trồng cây hoa hồng liền nhìn thấy đôi nam thanh nữ tú đúng ở nơi đó
ngắm hoa, nam tác phong nhanh nhẹn, nữ sắc đẹp phù dung, chẳng phải là
Thái Thượng Hoàng và Thái Thượng Hoàng hậu đó sao?
Thật ra Thái
Thượng Hoàng tốn rất nhiều sức, nhờ rất nhiều người, cuối cùng được như
nguyện cùng Thái Thượng Hoàng hậu cùng nhau đến Ngự hoa viên ngắm hoa,
có điều ai có thể nghĩ tới đúng lúc gặp phải Chu Thanh Nhược đi đến hái
hoa.
Thái Thượng Hoàng rất lúng lúng, cho dù biết rõ đó là kế hoãn
nhất thời, nhưng nhìn thấy Tần phi của mình lại biến thành nữ nhân của
ca ca..., loại cảm giác này dường như đang không ngừng nhắc nhở y, mình
chính là đế vương bị phế, cái loại cảm giác vô lực lại xông lên não, sau đó nhìn Chu Thanh Nhược cũng là chán ghét.
Về phần Thái Thượng
Hoàng hậu Trương thị đứng bên cạnh Thái Thượng Hoàng lại quét qua bộ
trang phục Yên La đang mặc trên người Chu Thanh Nhược, một năm chỉ có
mười thất lụa sa Yên La, trước kia đều là của nàng! Điều này làm cho
Thái Thượng Hoàng hậu chỉ mặc trang phục cũ năm ngoái bỗng có cảm giác
xấu hổ, trong lòng mãnh liệt dâng lên cỗ ghen tỵ, tại sao..., nàng ta
còn tốt hơn cả nàng?
Hai người suy nghĩ khác nhau, tâm trạng lại như nhau, đó chính là đều nhìn Chu Thanh Nhược không thuận mắt.
Linh Ngọc nắm Chu Thanh Nhược, nhỏ giọng nói, “Chúng ta trở về thôi.” Vẻ mặt Chu Thanh Nhược lại ung dung, trấn an véo tay Linh Ngọc, sau đó đến
trước mặt hai người tự nhiên hành lễ nói, “Gặp qua Thái Thượng Hoàng Bệ
hạ cùng Thái Thượng Hoàng hậu nương nương.”
Không khí quỷ dị
lúng túng phát tán ra bốn phía, đám người hầu ở một bên cũng không dám
thở mạnh, Thái Thượng Hoàng và Thái Thượng Hoàng hậu như là có sự ăn ý
chậm chạp không bảo Chu Thanh Nhược bình thân (đứng dậy).