Chu Tố Mai thấy hai tỷ đệ không để bà trong mắt, không cố kỵ nói ra lời nói này, làm cho nàng chẳng còn mặt mũi nào, trong lòng vừa nóng vừa giận,
mặt đỏ lên, không nhịn được nói, "Các ngươi đừng tưởng có nương nương
làm chủ mà có thể muốn làm gì thì làm, cô cô ăn muối còn nhiều hơn các
ngươi ăn cơm, rất nhiều chuyện, không phải chỉ nhìn bề ngoài. . . . . ."
Chu Thanh Nhược quả thật không biết làm sao có thể khai thông Chu Tố Mai
người luôn tự cho mình là đúng, trên mặt lộ vẻ cười lạnh.
Chu Tố
Mai kiêng kỵ nhất tất nhiên là Chu Thanh Nhược, vào lúc này thấy sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi, trong lòng khẩn trương, sợ Chu Thanh Nhược phát tính khí đuổi mình ra khỏi cung, mặc dù trong lòng đang mắng Chu
Thanh Nhược không nể mặt trưởng ấu tôn ti, sớm muộn cũng sẽ hối hận hành vi này của mình, nhưng phần nhiều vẫn là sợ hãi, nhanh mồm nhanh miệng
nói ra mục đích vào cung lần này của mình, "Các ngươi nói ta cái gì cũng không sao, nhưng hôm nay phụ thân các ngươi đang trong lúc khốn đốn,
sống chết chưa biết, sao các ngươi lại thờ ơ như vậy?"
"Phụ thân?"
"Ngài nói phụ thân làm sao?"
Chu Tố Mai nhìn thấy sắc mặt hai tỷ đệ vừa rồi còn rất phách lối bây giờ
bỗng biến đổi, trong lòng rất sảng khoái, nghĩ tới dù cậy mạnh thế nào
thì cũng chỉ là đứa bé chưa từng trải chuyện lớn, làm sao có thể so sánh với bà từng trải qua sóng to gió lớn chứ? Nghĩ tới đây trên mặt liền
hiện ra mấy phần đắc ý, nói, "Các ngươi còn không biết?" Sau đó quét mắt nhìn Chu Thanh Nhược, bộ dạng lòng như lửa đốt, nói, "Vân Quý Tổng đốc
tạo phản, phụ thân các ngươi lại là tổng kỳ dưới trướng Vân Quý Tổng
đốc! Tạo phản đó nghen, đây chính là tội lớn chém đầu!"
Chu
Thanh Nhược chưa từng nghĩ qua Chu Tố Mai sẽ nói chuyện này, nàng lúc
ấy cũng từng lo lắng, vì chuyện này còn cầu xin với Hoàng đế, Hoàng đế
lại cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ, đồng ý bất kể như thế nào cũng sẽ giữ
được mạng phụ thân nàng, Chu Thanh Nhược tất nhiên sẽ tin tưởng Hoàng
đế, thế nhưng đây là lời nói riêng giữa nàng và Hoàng đế, sao có thể nói với người khác?
Hai tỷ đệ Chu Tùng Dương và Chu Đan Dương nghe
giọng điệu Chu Tố Mai cứng rắn bắt đầu có chút bối rối, nhưng quay đầu
lại thấy bộ dạng Chu Thanh Nhược bình tĩnh, nghĩ tới tỷ tỷ ở trong hoàng cung, chỉ sợ đã sớm biết chuyện này, nhưng cho tới nay vẫn không nói
gì, nghĩ đến chắc đã có biện pháp, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong
lòng cũng bình ổn hơn.
Chu Tố Mai tức chết rồi, mấy người này sao lạnh lùng vô tình như vậy, một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ ca ca của bà đã nuôi một đám bạch nhãn lang sao? Sao chẳng ai gấp hết vậy?
Chu Thanh Nhược cũng biết mình phải nói rõ với mọi người chuyện tình của
phụ thân, nháy mắt với Linh Ngọc, Linh Ngọc hiểu ý, cúi đầu mang theo
thái giám và cung nữ đều lui ra ngoài, mình lại canh giữ trước cửa.
Chờ bên trong nhà không có những người khác, Chu Thanh Nhược đi tới trước
sập ngồi xuống, đẩy một khay đồ ăn vặt trên bàn kỷ trà, nói, "Đều là
Linh Ngọc cho người đi an bài, mọi người nếm thử một chút."
Chu
Tùng Dương và Chu Đan Dương thấy Chu Thanh Nhược bình tĩnh như vậy, nghĩ tới chuyện Tổng đốc Vân Quý tạo phản là chuyện bao lâu rồi? Tỷ tỷ vẫn
không có phản ứng gì, hiển nhiên đã sớm an bài thỏa đáng, nghĩ như vậy
cũng hoàn toàn yên tâm, lại nhìn thấy đồ ăn vặt trong hộp sơn đen mạ
vàng toàn là món ăn bọn họ yêu thích, con sâu thèm ăn bị câu đi, cũng
liền bất chấp mọi chuyện, một người cầm quất tiến cống, một người cầm
mứt táo, ăn say sưa ngon lành.
Chu Tố Mai tức giận toàn thân phát run, nhịn lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được quát lớn, "Phụ thân
các ngươi sống chết chưa rõ, làm sao còn muốn ăn gì chứ?"
Chu Đan Dương nhả hạt ra, châm chọc nói, "Cô cô không phải lo lắng phụ thân
sống chết chưa biết, mà đang lo lắng năm nay không thu được đồ gì phụ
thân đưa tới mới đúng?"
Mặc dù Chu Tố Mai cay nghiệt, thiển cận,
nhưng lúc nàng và Vũ Định Hầu cùng nhau lớn lên, Vũ Định Hầu bị sa cơ, ngày trôi qua còn không bằng với
bình dân bình thường, mỗi ngày đều là nghĩ làm thế nào tiết kiệm tiền,
có thể sống qua ngày, cũng vì thế đã tạo nên tính tình của bà như hôm
nay, nhưng tình cảm giữa bà và ca ca cũng hết sức thân thiết.
"Thế nào, ở trong mắt các ngươi, cô cô là loại người này sao?"
Chu Đan Dương cười, nụ cười kia cũng không tới đáy mắt, có vẻ càng lạnh
lẽo, "Có phải loại người đó hay không con không biết, nhưng phá hủy cọc
hôn sự tốt của tỷ tỷ, độc ác đưa tỷ tỷ vào trong cung, thiếu chút nữa
hại chết tỷ tỷ là cô cô, để cho ta một tiểu thư Hầu phủ cả ngày giặt
quần áo nấu cơm, trôi qua ngày như một nha hoàn là cô cô, đệ đệ vốn có
thể đến Hồng Hộc học viện, cô cô vì tiết kiệm tiền trả công cho lão sư
dám để đệ đệ đi học Phương Thành học viện, đi theo một đám học sinh bất
học vô thuật (không học vấn không nghề nghiệp) ở chung một chỗ, cũng
không trách được việc học của đệ đệ lại xuất chúng như vậy.”
Chu Đan Dương nói tới chỗ này không biết là bị nghiện hay sao, lại nói,
"Chờ phụ thân trở lại, con ngược lại thật muốn cho ông biết, người cô cô này thật đúng là đủ tận tâm."
Chu Tố Mai nghe vậy cũng hơi chột
dạ, ban đầu đưa Chu Thanh Nhược vào trong cung, thật đúng vì nàng không
nghe lời của mình, nhưng cũng không phải chưa từng mong đợi, nếu Chu
Thanh Nhược đi vào có thể chiếm được Hoàng đế sủng ái, làm cho Vũ Định
Hầu đang tụt dốc có thể xanh tươi một lần nữa, coi như trung gian có rất nhiều quanh co, chẳng phải kết quả cuối cùng đã rất tốt sao? Ban đầu
nếu không phải là bà, hôm nay Chu Thanh Nhược làm sao có thể làm Huyên
phi nương nương?
Nghĩ như vậy, Chu Tố Mai cảm thấy mình đã làm đúng, kiêu ngạo ưỡn ngực .
Chu Thanh Nhược nhìn thẳng vào Chu Tố Mai, nhìn vẻ mặt bà cũng biết mấy lời của mình chỉ là đàn gảy tai trâu, có vài người chính là chưa thấy quan
tài chưa đổ lệ, sợ rằng. . . . . . , Chu Tố Mai cảm thấy bà là thân cô
cô của mình, nàng không dám làm gì bà?
Chu Thanh Nhược cười
lạnh, uống một hớp nước trà đè xuống tức giận trong lòng, nói, "Sự tình
của phụ thân, ta tự có tính toán, tất nhiên sẽ không để cho ông có
chuyện." Ngay sau đó lại nói, "Vương phu nhân, nếu ngài không có chuyện
gì khác trước hết nên quỳ thỉnh an đi."
Phu gia Chu Tố Mai họ
Vương, gọi như vậy, hiển nhiên là rất không vui, lòng Chu Tố Mai quay
cuồng các loại cảm xúc, cũng biết Chu Thanh Nhược làm
như vậy là cho bà mấy phần mặt mũi, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, Chu
Thanh Nhược mới bao lớn? Nàng trải qua bao nhiêu chuyện? Hay là đã bị
người lừa, nói, "Ngươi phải làm thế nào? Chẳng lẽ chuyện của phụ thân
ngươi cũng không quản?"
Ánh mắt Chu Thanh Nhược bỗng nhiên trở
nên lạnh lùng, liếc nhìn Chu Tố Mai, nhìn ra bên ngoài gọi, "Người đâu." Linh Ngọc đang bên ngoài trông chừng, nghe lời này vội vàng đẩy cửa đi
vào, hỏi, "Nương nương, chuyện gì?"
"Vương phu nhân không có đức
hạnh, dĩ hạ phạm thượng, phạt nàng đóng cửa suy nghĩ một tháng, sao chép nữ giới một trăm lần." Ngay sau đó lại nói, "Chuyện này muội hãy phái
một ma ma đi qua nhìn, cần phải để cho bà biết cái gọi là tôn ti."
Chu Tố Mai cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, không dám tin nói, "Nương nương ngươi đây là. . . . . , ta cũng là vì tốt cho ngươi, sợ ngươi
tuổi còn nhỏ, không biết thu xếp."
Mấy năm nay Linh Ngọc ở trong
cung cũng không phải kẻ ngốc, cũng coi như đã mở rộng kiến thức, dĩ
nhiên sẽ không để Chu Tố Mai càn rỡ như vậy, lập tức quát lớn, "Điêu phụ lớn mật, ngay cả lời nói của nương nương ngươi cũng dám phản bác? Quả
thực là ăn gan hùm mật gấu rồi, người đâu, kéo ra ngoài cho ta."
Linh Ngọc mới vừa nói xong đã có mấy thái giám chạy vào, nhanh chóng ngăn chặn Chu Tố Mai.
Cho tới bây giờ Chu Tố Mai cũng chưa từng mất thể diện như vậy, điên cuồng
giằng co đẩy ra những tên thái giám kia, nhưng những tên thái giám kia
đâu phải ngồi không? Càng chế trụ bà chặt hơn, bà phát hiện không cách
nào tránh thoát, không cam lòng, giọng căm hận nói, "Ta là thân cô cô
của ngươi, cái người này lại đối đãi ta như vậy, cũng không sợ người
khác bàn tán sao? Không sợ người khác chê cười? Phải biết một nữ nhân
nếu không có nhà mẹ, như không có hậu thuẫn."
Thái giám này thấy
Chu Tố Mai bị vịn chặt nhưng vẫn còn liều lĩnh như vậy, nhất thời hơi
không biết phải làm sao, vừa nghĩ đây là thân cô cô Huyên phi nương
nương, vẫn luôn có chút không giống, không khỏi hơi do dự, kết quả lại
nghe Chu Thanh Nhược thản nhiên nói, "Ta hôm nay có thể có địa vị này,
đều là Bệ hạ thương tiếc, là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, tất cả đều tự ta từng bước một đi tới, có quan hệ gì với Vương phu nhân? Chẳng lẽ Bệ
hạ sủng ái ta còn phải nhìn phân tình Vương phu nhân? Ngược lại ta thật
không biết Vương phu nhân lại có mặt mũi to lớn đến vậy! Về phần nhà mẹ, hôm nay ta không hảo hảo cho Vương phu nhân biết một chút quy củ, sau
này đi ra ngoài mất mặt xấu hổ, còn không phải đã làm mất mặt mũi Vũ
Định Hầu phủ? Càng để cho người dèm pha?"
Vốn thái giám vẫn hơi
do dự, kết quả nghe Chu Thanh Nhược nói như vậy không cố kỵ gì, trong
lòng đã có quyết định, suy nghĩ muốn lấy lòng Chu Thanh Nhược, hung hăng đạp Chu Tố Mai một cú, nói, "Lá gan thật lớn, đây là Huyên phi nương
nương, không phải người ngươi có thể hô tới quát lui, quả thật cần phải
hảo hảo học quy củ." Ngay sau đó hiến mị cười cười, nói với Chu Thanh
Nhược: "Nương nương, nô tài nhìn vị Vương phu nhân này còn chưa học tốt
quy củ, nô tài biết một vị ma ma quản giáo rất có khả năng, nếu không
trước hết để cho Vương phu nhân đi theo ma ma quản giáo học quy củ?"
"Ta không. . . . . ." Lời Chu Tố Mai còn chưa nói hết đã bị thái giám đạp thêm một cú, đau nhe răng trợn mắt.
Chu Thanh Nhược cười cười nói, “Chuẩn."
Thái giám này mừng rỡ, lôi kéo Chu Tố Mai đi ra ngoài, nghĩ tới hôm nay xem
như đã ra mặt trước mặt Huyên phi nương nương, nghĩ tới bất kể như thế
nào cũng phải làm xong việc này khiến Huyên phi nương nương hài lòng, về phần Chu Tố Mai đã bị ma ma quản giáo hành hạ sống chết không được, lúc này mới hiểu thấu xương về hoàng quyền, cái gì là thân phận hiện tại
của bà, theo thường ngày, lời nói không biết tôn ti của bà, chính là
chết mấy lần cũng không đủ, có điều chuyện này nên nói sau.
Trải
qua chuyện Chu Tố Mai, Chu Thanh Nhược cũng không còn tâm tình, đưa muội muội và đệ đệ đi, lại cho người mang theo thức ăn và vải vóc cho bọn
họ, để bọn họ không cần lo lắng chuyện của phụ thân, lúc này mới coi như xong chuyện.
Chu Thanh Nhược hơi phờ phạc ủ rũ, ai nguyện ý cãi
vã với người nhà? Có điều có một số người dường như rất cứng đầu, tự cho là đúng. . . . . . , trong lòng Linh Ngọc rầu rĩ, nương nương bị mất
hứng, cũng không biết làm sao để nương nương vui mừng, trong lòng thầm
mắng Chu Tố Mai không biết điều, kết quả lúc tối liền nhìn thấy cấm vệ
quân Phó Thống Lĩnh Hoàng Tứ cười híp mắt đưa một phong thư tới, thì ra
là thư Hoàng đế viết cho Chu Thanh Nhược.