Dường như hiểu tâm tư Chu Thanh Nhược, Hoàng đế cách năm ba bữa sẽ đưa món gì đó tới đây, đều là những thức ăn mới mẻ dọc theo đường đi, hoặc là một
chút đặc sản hiểm thấy, rất nhiều thứ tất nhiên thô ráp hơn trong cung,
nhưng thắng ở chỗ đó là phần tâm ý Hoàng thượng, những thứ này tất nhiên đáng quý hơn.
Cứ như vậy dường như sự xa cách trong lòng Chu
Thanh Nhược cũng dần phai nhạt, từ từ thích ứng ngày không có Hoàng đế,
chỉ có điều chờ Hoàng đế ra khỏi Cẩm Châu, cũng không có những món đồ
đưa tới nữa, Chu Thanh Nhược cũng hiểu, Hoàng đế đi ra ngoài không phải
đi du ngoạn, bắt đầu không còn an nhàn thoải mái...., phía sau còn nhiều chuyện bận rộn nên không rảnh quan tâm đến nàng.
Thời tiết cũng dần lạnh hơn, cây cối tiêu điều, lúc Chu Thanh Nhược đi Ngự Hoa viên
tản bộ, mặc dù buổi sáng đã có người quét dọn mặt đất một lần, nhưng khi đi vẫn dẫm lên những lá cây khô héo rụng xuống, phát ra tiếng vang sột
soạt, Chu Thanh Nhược cảm thấy chơi rất vui, giống như đứa trẻ đạp rồi
lại đạp, chẳng qua đạp nhưng vẫn có chút cô đơn, nói với Linh Ngọc,
“Muội nói nếu Bệ hạ ở đây, có nói ta chơi như vầy quá lỗ mãng hay
không?”
Linh Ngọc nghĩ tới mỗi lần Hoàng đế nhìn thấy Chu Thanh
Nhược đều sẽ thay đổi thành vẻ mặt dịu dàng, đừng nói dẫm lá cây chơi,
dù làm chuyện thơ ngây gì đó, đoán chừng cũng sẽ mặc cho, rất dung túng, cười nói, “Bệ hạ lúc nào sẽ trách nương nương không trang trọng chứ? Nô tỳ cảm thấy Bệ hạ ngược lại còn sợ nương nương mất hứng, sẽ cho người
tìm nhiều lá cây hơn chút tới đây dẫm nữa là.”
Chu Thanh Nhược
nhớ tới tính tình bất đồng của Hoàng đế, chính là loại lão tử bất kể quy củ khuôn phép gì kia, yêu thích là được..., đoán chừng thật đúng sẽ như vậy, không nhịn được mím môi cười, sau đó trong lòng bỗng cảm thấy
trống rỗng, hơi khó chịu nói, “Cũng không biết hôm nay đã tới đâu?”
Linh Ngọc sửa sang lại làn váy Chu Thanh Nhược bởi vì giẫm đạp lá cây mà rối loạn, lại nhìn vẻ mặt Chu Thanh Nhược, gương mặt phiếm hồng, thêm việc
sau khi vào cung lại được nuông chiều, càng lộ vẻ đoan trang xinh đẹp,
nhưng ánh mắt lại mang theo mấy phần phiền muộn, lòng rất không đành,
nói, “Bệ hạ bên kia nếu có tin tức tự nhiên sẽ có thư cho nương nương.”
Một trận gió thổi qua, mang theo mấy phần lạnh lẽo, Linh Ngọc co rụt
người, nói, “Nương nương, trời lạnh, chúng ta vẫn nên trở về đi.”
Chu Thanh Nhược cũng biết mình ở đây lo lắng cho Hoàng đế cũng chỉ lo mù
quáng, chuyện gì cũng không giúp được, gật đầu một cái nói, “Vậy trở về
thôi.”
Linh Ngọc thấy Chu Thanh Nhược không hăng hái lắm, vì
muốn dời lực chú ý của Chu Thanh Nhược, đổi đề tài khác nói, “Lúc này
nhị tiểu thư và Tam gia đều phải đến rồi chứ?” Linh Ngọc nói hai người
kia chính là muội muội và đệ đệ Chu Thanh Nhược, Chu Đan Dương và Chu
Tùng Dương.
Sau khi Hoàng đế đi, Linh Ngọc vì để Chu Thanh Nhược vui vẻ nên thường gọi tỷ đệ này vào cung bồi Chu Thanh Nhược, nếu là
thường ngày chuyện này thật không thích hợp, nội viện hoàng cung, cũng
không phải vườn rau nhà ngươi muốn tới thì tới? Có điều vẫn nên xem tình huống, nếu là thường ngày, trong hậu cung rất nhiều phi tử, Hoàng hậu, Quý phi, Thái hậu, Thái phi một đống lớn, có nhiều
người này ở đây nên phải chú ý quy củ, nhưng bây giờ cả hậu cung chỉ có
một mình Chu Thanh Nhược, cung nữ thái giám phục vụ có 3000, lại chỉ có
một chủ tử này thôi, đây còn không phải Chu Thanh Nhược muốn gì sẽ là
đấy sao? Huống chi cấm vệ quân Phó Thống Lĩnh Hoàng Tứ trông giữ hoàng
cung là người nghe chỉ thị Chu Thanh Nhược nhất.
Loại ân sủng
này của Hoàng đế, không nghĩ đến thì thôi, một khi nghiêm túc suy nghĩ
thật đúng là Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, không ai bằng.
Quả
nhiên nhắc tới muội muội đệ đệ, Chu Thanh Nhược liền vui mừng hẳn, nói,
“Đan Dương thích ăn mứt táo, Tùng Dương thích ăn quất tiến cống, muội đã chuẩn bị hết chưa?”
Linh Ngọc cười, hờn dỗi nói, “Nương nương
còn chưa tin nô tỳ sao? Chỉ chút chuyện nhỏ này, dĩ nhiên sẽ làm thỏa
đáng cho nương nương, biết hôm nay Nhị tiểu thư và Tam gia muốn đến đây, ngày hôm qua nô tỳ đã bảo người chuẩn bị xong.” Sau đó lại lộ ra vẻ mặt có mấy phần hả hê, nói, “Nương nương, ngài xem nô tỳ làm tốt như vậy,
có phải nên thưởng nô tỳ chút gì không?”
Chu Thanh Nhược không
nhịn được mỉm cười, biết rõ Linh Ngọc là làm nũng khoe khoang dỗ dành
mình, trong đầu vẫn rất vui mừng nói, “Cái nha đầu nhà ngươi, chỉ là làm chuyện mình nên làm, còn muốn chủ tử thưởng muội hả?”
“Nương nương thật hẹp hòi.”
“Cái người này lá gan càng ngày càng lớn, ta thấy nên gấp gáp tìm nhà chồng
cho muội thôi, lúc này mới có thể kiềm chế được muội...”
Hai
người đùa vui một lát, trong chốc lát đã trở về Ngự Bảo điện, nơi này
vốn là chỗ ở của Hoàng đế, chỗ Chu Thanh Nhược ở cần tu sửa lần nữa nên
tạm thời ở tại Ngự Bảo điện, nhưng chờ sau khi bên kia tu sửa xong,
Hoàng đế cũng không đề cập đến chuyện nàng dời qua bên kia, Chu Thanh
Nhược cũng không phải kẻ ngốc, chú ý cái quy củ gì gì đó, nực cười...,
ai sẽ ngại ở chung cùng trượng phu mình? Hoàng đế thấy không sao cả, dĩ
nhiên nàng cũng giả bộ ngu không đề cập tới chuyện này, cho nên đến sau
khi Hoàng đế đi, Chu Thanh Nhược vẫn ở trong Ngự Bảo điện.
Nhưng làm Chu Thanh Nhược ngoài ý muốn đó là, hôm nay không chỉ hai đệ đệ
muội muội tới, ngay cả cô cô Chu Tố Mai cũng tới, theo sát sau hai tỷ đệ họ.
Từ lần trước Chu Thanh Nhược gọi Chu Tố Mai tới cảnh tỉnh
một phen, lại cho hai tỷ đệ xả giận, nhưng vẫn không yên lòng còn phái
một ma ma trong cung đi qua làm chỗ dựa cho hai người, Hầu phủ hôm nay
cũng không giống trước nữa, hai tỷ đệ cũng xem như nở mày nở mặt.
Chu Đan Dương và Chu Tùng Dương nhìn thấy Chu Thanh Nhược thì rất vui mừng, lúc hai người mới vào cung cũng rất câu nệ, dù sao Chu Thanh Nhược đã
là nương nương trong cung, thân phận tôn quý, nhưng khi chân chính sống
chung mới phát hiện, dù làm nương nương, Chu Thanh Nhược vẫn là dáng vẻ
trước kia, tóm lại là tỷ tỷ hai người bọn họ, bọn họ lúc này mới buông
lỏng, bây giờ thấy Chu Thanh Nhược đi tới dưới sự vây quanh của mọi
người, rất khí phái thanh quý, trong đầu cũng không sợ, cùng hành lễ
nói, “Nương nương.” Khắp khuôn mặt đều là nụ cười, dáng vẻ rất thân
thiết.
Chu Thanh Nhược thấy hai người bọn họ cũng rất vui mừng,
từ nhỏ nàng đã cùng muội muội đệ đệ ở chung một chỗ, tình cảm trước khi
vào cung cũng rất thâm hậu, có điều sau đó tự thân nàng cũng khó bảo
toàn nên chỉ có thể mặc kệ, hôm nay nàng có thân phận địa vị, dĩ nhiên
sẽ ưu đãi hai người.
“Tất cả đứng lên.” Chu Thanh Nhược nâng đỡ
hai người đứng dậy, quan sát muội muội Chu Đan Dương, , thấy nàng làn da ánh nhuận, vóc người thướt tha mềm
mại, rất có dáng vẻ thiếu nữ, vui mừng nói, “Đan Dương cũng cao lên
không ít, hôm nay đã trở thành đại cô nương rồi.”
Chu Đan Dương
ngượng ngùng cười, nàng hôm nay cũng đã đến tuổi làm mai, nghe lời nói
này cảm thấy rất xấu hổ, rúc vào trong ngực Chu Thanh Nhược, một bộ tư
thái tiểu nữ nhi, trong lòng Chu Thanh Nhược buồn cười, cũng không trêu
chọc nàng, quay đầu lại nhìn Chu Tùng Dươg, hắn cũng khỏe mạnh không ít, trước kia nhìn như đang bệnh thoi thóp, hôm nay đôi mắt lại có hồn,
đứng ở nơi đó như giống con nghé con bê, bất giác nàng bỗng nhớ tới phụ
thân Vũ Định Hầu, tay vượn eo ong, cao lớn uy vũ.
"Gần đây Tùng Dương đọc sách sao rồi?"
Vốn Chu Tùng Dương đang háo hức phấn khởi, kết quả nghe xong lời này, đầu
liền tiu nghỉu, y cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa nhìn thấy sách
đã muốn ngủ, căn bản cũng không muốn học, nhưng trong lòng y lại sợ,
mình học sách không tốt sẽ làm Chu Thanh Nhược không vui, sẽ làm phụ
thân cảm thấy mình vô dụng.
Chu Thanh Nhược thấy dáng vẻ Chu Tùng Dương áy náy bất an cũng thấy bất đắc dĩ, ôn thanh an ủi, "Đi học là vì khai sáng cho đệ, nếu như đệ thật sự không thích. . . . . . , ta xem
một chút an bài đệ vào trong quân cũng được."
Nhiều thế hệ con
cháu Vũ Định Hầu phủ đều đi tòng quân, đến thế hệ hôm nay, Vũ Định Hầu
phủ đã sớm suy tàn, cho nên bản thân Vũ Định Hầu ở trong quân không
thuận, lại thêm nhập ngũ luôn phải ra chiến trường sẽ rất nguy hiểm, nên quyết định để Chu Tùng Dương đi đọc sách, kết quả cố tình Chu Tùng
Dương cũng là huyết mạch Chu gia, vốn không thích đọc sách.
Mắt Chu
Tùng Dương bỗng sáng lên, đang muốn nói, Chu Tố Mai đứng ở phía sau y
luôn bị Chu Thanh Nhược xem như tấm bình phong lại bất chấp, cao giọng
suy tính nói: "Nương nương, chuyện này thì không được, lúc trước để Chu
Tùng Dương đi học đó là ý tứ Hầu gia."
Trong lòng Chu Tố Mai Tâm
vẫn cảm thấy, coi như Chu Thanh Nhược là nương nương trong cung, đó cũng là tiểu nha đầu bà nhìn lớn lên, mặc dù bị tình thế ép buộc không dám
phản kháng, nhưng trong lòng lại không cam tâm, lúc này nghe được ý
tưởng Chu Thanh Nhược không tuân theo lời Vũ Định Hầu, để Chu Tùng Dương đi tòng quân, làm sao đồng ý được? Lúc này mới không để ý khuôn phép,
cứ xen ngang vô lễ như vậy.
Trên mặt Chu Thanh Nhược lộ ra vẻ
châm chọc, nói, "Vào lúc này lại biết nghe phụ thân dặn dò? Ban đầu phụ
thân cũng đã nói để cho cô cô chăm sóc thật tốt ba tỷ đệ chúng ta, cô cô lại chăm sóc thế nào?"
Chu Thanh Nhược ở lâu trong cung rồi,
trên người tự nhiên có một cỗ khí chất cao quý bất phàm, vừa nói như
thế, ngược lại có vài phần khí thế, Chu Tố Mai bị dọa sợ sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng bà vẫn còn không cam lòng nhỏ giọng nói, "Chăm sóc
thế nào? Cũng không phải cho các ngươi trưởng thành hết rồi sao? Hôm nay ngài thành nương nương trong cung còn không phải là bởi vì ta đưa ngài
đi vào?"
Âm thanh mặc dù nhỏ, nhưng cũng làm cho những người ở đây đều nghe thấy hết.
Chu Tùng Dương đứng dậy níu cổ áo Chu Tố Mai, nói, "Cô cô, nếu ngài còn
cứng đầu, cũng đừng trách ta không niệm tình cảm cô cháu đấy nhé?" Cái
nắm kia nắm thật chặt, hình như sau một khắc muốn đánh lên trên mặt Chu
Tố Mai.
Chu Thanh Nhược đang muốn nói, lại thấy Chu Đan Dương vẫn không lên tiếng trên mặt lại lộ ra mấy phần lệ khí, vững bước đi tới,
nói, "Cô cô, phụ thân nhìn cuộc sống ngài đáng thương, bị chồng bỏ vứt
bỏ, nên mới bảo ngài vào ở, quản giáo mấy người chúng ta, ngài lại tuyệt không niệm tình phụ thân, tay nắm chặt bạc, không để cho tỷ đệ chúng ta ăn ngon mặc ấm, ta đường đường một tiểu thư Hầu phủ, lại tự mình giặt
quần áo nấu cơm....." Giọng nói Chu Đan Dương mang theo vài phần nghẹn
ngào, "Nếu như trong nhà thật khó khăn như vậy, ta ngược lại sẽ không
oán cái gì, kết quả tháng trước Tiền ma ma sửa sang lại sổ sách phủ đệ
một lần nữa, phát hiện tiền bạc sẵn có trong nhà chính là hai vạn hai,
tiền lời điền trang, cửa hàng hàng năm cũng có một ngàn lượng." Tiền ma
ma chính là cung nhân Chu Thanh Nhược đưa qua chăm sóc hai tỷ đệ, làm
việc rất khôn khéo, chuyên quản lý sổ sách trong phòng đây cũng là
nguyên nhân Chu Thanh Nhược phái bà đi.
Sắc mặt Chu Tố mai đỏ
lên, vẫn không cam tâm nói, "Các ngươi biết cái gì, bạc này nếu dùng
không thương tiếc, núi vàng núi bạc cũng tiêu xài sạch hết."
"Ngài coi con là đứa trẻ ngốc sao?" Chu Đan Dương cắn răng nghiến lợi nói,
"Trong nhà của chúng ta có mấy người, dù ăn ngon uống tốt một năm cũng
chẳng dùng hết ba bốn trăm lượng bạc, tính cả tiền lời, hàng năm còn có
thể còn dư lại sáu bảy trăm lượng, làm sao sẽ miệng ăn núi lở? Lại nói,
bạc này cũng tốt, điền trang cũng tốt, đều là tiền phụ thân cho con và
đệ đệ, bỗng dưng trở thành của ngài?"
Chu Tố Mai bị chất nữ Chu Đan Dương nói vậy nhất thời không còn lời phản bác, mặt lúc tím lúc xanh lúc trắng.