Sáng sớm Đoan Mộc Nam dụi dụi mắt đi tới Ngự Bảo điện chỗ nguyên Thái tử Lý Thần tạm nghỉ,
lúc vào cửa nhìn thấy Lục Bội Ninh nhìn y với ánh mắt lạ thường.
“Đừng nhìn ta như vậy.” Đoan Mộc Nam bị nhìn như vậy rất không thoải mái, không nhịn được quay đầu lại nói.
Lục Bội Ninh lạnh lùng nói: “Nữ nhân trong phòng điện hạ là ngươi an bài”
Đoan Mộc Nam không dám nhìn thẳng Lục Bội Ninh, có điều giọng nói cũng thập
phần trung khí, “Là ta, vậy thì sao chứ? Điện hạ không muốn động vào nữ
nhân, chẳng lẽ Điện hạ thật sự thích nam nhân sao?”
“Cái cọc gỗ
chết tiệt nhà ngươi! Bệ hạ bạo phát tính khí, trực tiếp ném người ta ra
ngoài cửa sổ chết rồi.” Lục Bội Ninh quét mắt nhìn Đoan Mộc Nam nói,
“Người khác không biết, chẳng lẽ ngươi còn không biết?” Đúng, nguyên
Thái tử Lý Thần cái gì cũng tốt, duy chỉ có một chuyện, những năm gần
đây bên cạnh đừng nói có nữ nhân, ngay cả một con muỗi cái cũng chẳng
có, tùy thân phục vụ đều là gã sai vặt, ngay cả y phục cũng muốn để gã
sai vặt làm, làm cho Lục Bội Ninh khổ không thể tả.
Về phần
nguyên nhân cũng chính từ chuyện năm năm trước nguyên Thái tử bị bắt
gian tại giường, nghe nói lúc đó y lại ngủ cùng với tiểu phi tử mà tiên
đế thích nhất, sau đó bị một đống người vây xem, kể từ lúc đó nguyên
Thái tử Lý Thần bắt đầu có tâm bệnh, đầu tiên dĩ nhiên là đối với nữ
nhân liền từ chối thẳng thừng, thứ hai chính là chứng bệnh cáu gắt kia.
Một khi phát bệnh, nhẹ thì ném đồ vật cho hả giận, nặng thì sẽ điên cuồng
giết người, vào những lúc này Lục Bội Ninh và Đoan Mộc Nam đều phải liều chết trông chừng nguyên Thái tử Lý Thần.
Ví như ngày đó khi Chu Nhược Thanh len lén vào Ngự Bảo điện chính là lúc nguyên Thái tử Lý
Thần phát bệnh, điều này cũng làm sáng tỏ vì sao bên trong phòng lại
giống như bị cướp càn quét qua, mà Thái tử thì chán chường giống như một vị hoàng tử bị vứt bỏ.
“Ta biết chứ, chẳng qua nhi tử ta đã lớn như thế, mà Điện hạ ngay cả một đứa con cũng không có.” Đoan Mộc Nam đỏ mắt lên, “Lấy vì trước kia có thù lớn chưa trả, hiện giờ lại không
giống vậy, tên cẩu hoàng đế kia còn không phải chúng ta muốn chỉnh thế
nào thì chỉnh sao? Bội Ninh ca, sao ngươi lại chẳng hiểu tâm tình của
ta?”
“Ta còn hi vọng Điện hạ có thể hết bệnh hơn ngươi kia,
nhưng tâm bệnh thì cần có tâm dược trị, điểm này chúng ta ai cũng không
giúp được.” Lúc ấy Lục Bội Ninh đã ném nhà vứt nghiệp mà đi theo nguyên
Thái tử Lý Thần, thật có thể nói là trung thành cẩn cẩn, Đoan Mộc Nam
vẫn luôn bội phục y, lúc này nghe y nói như thế không tự nhiên mà cúi
đầu xuống.
Bốn phía yên tĩnh đến quỷ dị, một lúc lâu sau trong
lúc bất chợt Đoan Mộc Nam giống như nghĩ tới điều gì đó, nói: “Huynh
cảm thấy vị Chu Chiêu nghi kia như thế nào?”
Tim Lục Bội Ninh giật thót, “Đây là ngươi muốn nói gì?”
Ánh mắt Đoan Mộc Nam lóe lên tia sáng cơ trí, “Huynh biết ta đang nói gì
mà, những năm nay ai có thể sống chung cùng Điện hạ thời gian nhiều như
thế? Chẳng phải đây cũng là lý do huynh không cho ta đi dạy dỗ vị nữ
nhân kia đó sao?”
Đoan Mộc Nam là quá ngay thẳng, chứ thực không phải đầu óc y không tốt, cần suy nghĩ đầu óc, y cũng là người thô trung hữu tế (đầu óc đơn giản nhưng tinh tế), không như thế cũng sẽ không
ngồi vào vị trí như hiện nay.
Ánh mắt Lục Bội Ninh phức tạp nhìn Đoan Mộc Nam, nói ra từng chữ, “Đó là tần phi của Nhân Tông hoàng đế.”
“Vậy thì sao chứ?” Đoan Mộc Nam ngẩng đầu nói, “Chỉ cần Điện hạ muốn, Đoan
Mộc Nam ta chính là liều chết cũng vì Điện hạ mang tới.” Sau đó khiêu
khích nhìn Lục Bội Ninh, nói: “Thế nào? Bây giờ về kinh thành rồi, lá
gan của huynh cũng nhỏ thành con chuột? Người trước kia vứt nhà ném
nghiệp đi theo Điện hạ đầy khí phách đâu rồi?”
Biết lời nói dù
ít dù nhiều đều có ý khích tướng, nhưng Lục Bội Ninh phát hiện, mình thế nhưng không cự tuyệt được, nhưng đây không phải là Mạc Bắc, nữ nhân
quan niệm giữ trinh tiết rất nặng... Muốn khiến Chu Chiêu nghi cam tâm
tình nguyện đi theo, chỉ chút thủ đoạn của mình e là không được.
Ngày hôm sau, Lục Bội Ninh nhìn Chu Thanh Nhược ngay trước mặt, trong lòng
quả thật vui vẻ, muốn chuyện gì thì chuyện đó đến. Đều không cần những
người kia? Quả nhiên ý trời muốn thế? Có điều trên mặt cũng không biểu
lộ gì, càng tỏ ra nghiêm trang.
Lòng Chu Thanh Nhược hơi thấp thỏm hỏi, “Chuyện này rất khó xử lý?”
Lục Bội Ninh gật đầu không chút do dự, trên mặt lộ ra mấy phần cường giả,
“Người ca ca kia của vị cung nữ đó đúng là rất bản lĩnh, thế nhưng lấy
một địch ba giết con trai tộc trưởng Kha Khắc Mộc.”
Sắc mặt Chu
Thanh Nhược trầm xuống, lời này của Lục Bội Ninh chính là nói cho nàng
biết, thân phận người chết thật không đơn giản, không thể dễ dàng giải
quyết, nàng nhớ tới những tên Hung Nô tính tình ham tiền như mạng kia,
vội vàng nói: “Ta có thể giao bạc, trên người ta còn hai ngàn lượng ngân phiếu, còn có đồ trang sức.”
Lục Bội Ninh lắc đầu một cái nói:
“Nếu như người khác còn có thể, nhưng người này là Kha Khắc Mộc cùng Khả Hãn Mạo Đốn là anh em cột chèo.”
Đôi mắt Chu Thanh Nhược mờ
mịt, nghĩ tới một thiếu niên như vậy, chỉ nghĩ đến bảo vệ muội muội
mình..., kết quả số mạng gặp bất trắc, sinh mạng khó bảo toàn, lòng Chu
Thanh Nhược thật khó chịu, nhưng nàng cũng không phải là người không
hiểu lý lẽ, dù là chiến tranh hiện đại vẫn còn có nhiều người tâm ác như thế, ở một nơi cổ đại thế này còn có thể cầu mong được gì?
Còn sống sót đã tốt lắm rồi.
Nhưng trong lòng dù biết như thế vẫn hết sức khổ sở, lại nói nếu như huynh
muội Linh Ngọc không vì cứu nàng, làm sao gặp phải quân Hung Nô?
Nhìn hốc mắt Chu Thanh Nhược đỏ lên, hình như đang nén lệ châu, ánh mắt Lục
Bội Ninh cũng theo đó mà chớp động (lòng có chút lung lay), lại nói:
“Thật ra thì không phải không có cách nào.”
“Chuyện này hệ trọng, cũng chỉ có thể bẩm báo đến Điện hạ chúng ta thôi.” Ánh mắt Lục Bội
Ninh long lanh phát ra tia sáng kỳ lạ, “Nhưng Điện hạ chúng ta vì sao
phải giúp ngươi? Cho dù tình cảm giữa Điện hạ và Khả Hãn Hung Nô có tốt, nhưng đúng lúc lại liên quan đến con trai tộc trưởng, lại là trượng phu của muội muội hắn, ngươi nói Khả Hãn Hung Nô sẽ dễ dàng đồng ý sao?”
Chu Thanh Nhược cảm thấy hình như Lục Bội Ninh hơi không đơn giản..., giống như y đang đào một cái hố để nàng nhảy vào vậy, nàng hơi mờ mịt, nhưng là không thể không nói, bây giờ
nàng chẳng có cách nào khác, Lục Bội Ninh muốn đào như thế nào nàng đành đi thế ấy, hỏi, “Lục tướng quân, trái lại giờ phải làm sao, ngươi cứ mở miệng đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định cố gắng hết sức.”
“Rất đơn giản, ngươi phải là nữ nhân của Điện hạ chúng ta.” Trong mắt Lục
bội Ninh lộ ra chút hưng phấn, “Khả Hãn Mạo Đốn dù thế nào, cũng phải nể mặt một tí đúng không?”
Chu Thanh Nhược, “....”
Dĩ
nhiên Chu Thanh Nhược hiểu rõ ý tứ của Lục Bội Ninh, nguyên Thái tử Lý
Thần muốn mở miệng dù sao cũng cần có lý do đúng không? Chẳng lẽ nói đến cái loại phụ nữ muốn vũ nhục thế nào cũng được sao? Lúc này Chu Thanh
Nhược cảm thấy ngây ngốc, đi đến đây rốt cuộc bọn họ đã giết bao nhiêu
người? Bao nhiêu người đã chết? Có đếm ra được không? Cho nên cũng không thể thành lý do, nhưng nếu Chu Thanh Nhược là nữ nhân của y, lý do này
liền đầy đủ không đúng sao?
Nhưng mà! Người này có phải sống ở
Mạc Bắc lâu quá rồi không, mọi người cũng ngốc luôn? Nàng hiện giờ là
Chiêu nghi của Nhân Tông hoàng đế, mặc dù không nằm trong Cửu Tần, nhưng mà cũng có phẩm cấp Tần phi, nằm trong danh sách, chẳng lẽ Lục Bội Ninh muốn để nguyên Thái tử Lý Thần đeo trên lưng tiếng xấu đoạt tức đệ (em
dâu) hay sao?
Đoạt ngôi vị hoàng đế, nguyên Thái tử còn có thể
nói là Nhân Tông hoàng đế hãm hại y, ra sức bôi nhọ, sau này sách sử còn không phải viết theo ý y sao, nhưng chuyện y trắng trợn cướp đoạt tức
đệ thì làm sao che giấu được, sau này nếu lên làm quân vương, nước bọt
những quan văn kia chẳng phải cũng có thể dìm y chết đuối?
Chỉ
là rất nhanh nàng vẫn không từ bỏ ý định hỏi, “Chỉ là làm giả?” Nếu như
chỉ vì tìm một lý do để lừa gạt người Hung Nô, trái lại nàng không ngại
làm nữ nhân hiện tại của Tân đế.
Lục Bội Ninh rất nhanh phủ định lời nói của nàng, nghiêm túc nói, “Khả Hãn Mạo Đốn của Hung Nô là huynh đệ với Thái tử điện hạ chúng ta, giữa huynh đệ sao có thể nói dối?”
Ánh mắt Chu Nhược Thanh ảm đạm xuống, bất đắc dĩ cúi đầu, một bên là Linh
Ngọc trung thành cẩn cẩn với nàng, một bên là vực sâu nóng bỏng, bất kể
nàng lựa chọn thế nào cũng không thoải mái, rốt cuộc phải quyết định thế nào?
Nhìn ánh mắt Chu Thanh Nhược đầy vẻ rối rắm khó xử, Lục
Bội Ninh không tỏ vẻ gì, nếu như Chu Thanh Nhược đồng ý y không chút do
dự y mới cảm thấy kinh ngạc, dù sao đối với một nữ tử đã trải qua dạy dỗ giáo dưỡng mà nghe đến chuyện này tất cả đều là tràn đầy sợ hãi, cho
nên phản ứng Chu Thanh Nhược là rất bình thường, dĩ nhiên, nếu ngược
lại, Chu Thanh Nhược liền đồng ý ngay, y mới là người khẩn trương đấy,
nghĩ có phải là gian tế Nhân Tông đế phái tới hay không...
“Chuyện này chỉ là
ngươi tình ta nguyện, ngươi có thể suy nghĩ một chút, có điều sáng ngày
kia chính là đại điển đăng cơ của điện hạ, sau đó người Hung Nô sẽ rời
đi.”
Chu Thanh Nhược trở lại Cửu Hoa điện, thấy mắt Linh Ngọc
sưng như hạt đào, hiển nhiên đã khóc rất lâu, nhưng lại thấy nàng không
hề nhắc đến chuyện ca ca mình, thấy Linh Ngọc như vậy ngược lại lòng
nàng càng khó chịu.
Đến trưa, Linh Ngọc bưng cơm trưa tới, vẫn
là hai món một canh, nàng có chút kinh ngạc nhìn Linh Ngọc, Linh Ngọc
giải thích nói, “Là Lục tướng quân phân phó, nói phải đặc biệt chăm sóc
chủ tử.” Sau đó chỉ về hướng chánh điện, nói, “Bệ hạ tới.”
“Bệ
hạ tới?” Chu Thanh Nhược cảm thấy kỳ lạ, cảm giác có chút bất ngờ, “Có
phải đã xảy ra chuyện không hay gì rồi không.” Lúc hai người đang nói
chuyện bên ngoài truyền vào tiếng khóc rung trời, Linh Ngọc vội vã đi ra ngoài, chờ một lúc lâu, phờ phạc trở về, nói, “Chủ tử, nói là Bệ hạ đã
viết chiếu nhường ngôi, sáng ngày kia Tân đế sẽ tiến hành nghi thức lên
ngôi rồi, Bệ hạ, Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cùng Đức
phi nương nương đang ôm nhau khóc đấy.”
Ánh mắt Chu Thanh Nhược
dần lạnh xuống, bây giờ khóc thì có ích gì? Tiên đế anh minh, để lại cho Nhân Tông để giang sơn thật tốt, danh tướng lương thần gì cũng có,
nhưng Nhân Tông đế chính là một đế vương ngu không chịu nổi, lúc đầu
quân phản loạn đánh đến bên ngoài kinh thành, lão tướng quân Tiết Nhân
Lập đưa tới huyết thư, Nội các học sĩ ôn tồn lấy cái chết can gián nói,
muốn Hoàng đế cùng bọn họ cùng nhau tiến lùi, giữ vững thành trì, chờ
viện quân tới, nhưng Nhân Tông đế lại sợ phát khóc, cuối cùng vẫn là
nghe theo Thái hậu nương nương âm mưu muốn nhường ngôi cho một vị hoàng
tử khác tránh thoát tội lỗi..., sau đó trốn chạy.
Trước kia vì sao nàng cảm thấy Nhân Tông đế anh tuấn phong độ nho nhã ôn hòa?
Không biết vì sao, nghĩ đến Nhân Tông đế, Chu Thanh Nhược bỗng chợt lại nhớ
tới nguyên Thái tử Lý Thần, mặt mũi sáng trong như ánh mặt trời ban
trưa, thần thái cao hoa tự phụ, còn có giơ tay nhấc chân đều ngạo nghễ
uy chấn thiên hạ, làm Lý Thần giống như mặt trời to lớn, khiến người ta
không nhịn được phải ngước nhìn lên, muốn dựa vào.
Đây mới thật sự là khí độ một bậc đế vương đi?
Chu Thanh Nhược căn bản không biết, trong lòng nàng đã dần dần lặng lẽ nghiêng về phía Lý Thần.