Tối hôm ấy Chu Thanh
Nhược nằm mơ, trong giấc mơ nàng bị hai người đàn ông tranh nhau, một là nguyên Thái tử Lý Thần, người còn lại là Nhân Tông hoàng đế, nàng lâm
vào tình thế hết sức khó xử..., kết quả Lục Bội Ninh nói, có một loại đá thủy tinh nói ra tâm ý, Chu Thanh Nhược thích người nào nó sẽ lựa chọn
người đó, chuyện này nghe ra rất hoang đường, nhưng Chu Thanh Nhược vẫn
đi đến sờ đá thủy tinh, kết quả thật bất ngờ là trong lòng nàng lại là
nguyên Thái tử Lý Thần!
Chu Thanh Nhược bị chấn động mà choàng
tỉnh, trên mặt đầy mồ hôi, trong lòng lại nhớ tới dáng vẻ nguyên Thái tử Lý Thần cười đưa tay tới nàng, anh tuấn chói mắt như vậy, không ai sánh được.
Ngay lúc Chu Thanh Nhược đang vô vàng rối rắm thì một cung nữ đi tới, nói là Bệ hạ triệu kiến nàng.
Chu Thanh Nhược thật sự không biết ý tứ hoàng thượng, kể từ khi nàng bị
hoàng hậu xem thành cái đinh trong mắt, nàng chưa từng gặp lại hoàng đế
rồi, những năm nay nàng đều ru rú trong viện, nàng cũng không cảm nhận
được hoàng đế đột nhiên phát hiện nàng tốt gì..., đây chẳng qua là tình
tiết trong tiểu thuyết mà thôi, thực tế hoàng đế lúc này ngay cả tần phi ngày thường y vẫn sủng ái còn không đến cửa an ủi, nào lại muốn gặp
nàng? Cho nên trong này nhất định có chuyện.
Chẳng lẽ là vì
chuyện Lục Bội Ninh đưa nàng trở về? Ồ... Đúng rồi, Lục Bội Ninh còn bảo cung nữ cho nàng thêm thức ăn, đây quả thực rỗi việc muốn tìm chuyện
mà!
Chu Thanh Nhược không dám chậm trễ, sửa sang lại y phục, chải tóc lại lần nữa liền đi theo cung nữ kia.
Nhân Tông đế có vẻ tiều tụy đi nhiều, nhưng da thịt vẫn trắng noãn, mắt
trong suốt, giơ tay nhấc chân hiển rõ khí chất, tựa như trân châu bị tro bụi che lấp, nhưng vẫn đẹp đẽ, Chu Thanh Nhược thở dài, vì sao đã kinh
lịch qua rất nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn ngây ngô như thế? Giống như
một đóa hoa trong nhà kính, nghe nói vị Nhân Tông đế này khác với Thái
tử rất nhiều, bởi vì không phải thừa kế ngai vàng, cho nên bất kể là
Hoàng đế hay là Thái hậu, thậm chí là Thái tử cũng đều thương yêu vô
hạn, cũng vì thế mà dưỡng thành tính tình không dám đảm đương trọng
trách.
Thấy Chu Thanh Nhược hành lễ, Nhân Tông đế ôn hòa nói, “Đứng dậy đi!”
Hốc mắt hồng hồng, hình như Hoàng hậu mới vừa khóc qua nên đôi mắt cũng
sưng đỏ nhìn Chu Thanh Nhược chăm chú, nhìn hoàng đế nói, “Hiện nay kẻ
gian nắm quyền, quốc gia thống khổ, có điều có mấy người cũng không an
phận, liên tiếp tiếp xúc cùng phản quân, cũng không biết là muốn thế
nào!”
Hoàng đế an ủi nhìn Hoàng hậu cười cười, nắm bàn tay nàng
ta, sau đó quay đầu nhìn Chu Thanh Nhược hỏi, “Chu Chiêu nghi, trẫm hỏi
ngươi, thật có chuyện này?”
Chu Thanh Nhược ngu mới thừa nhận,
sắc mặt nghiêm túc nói, “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương hiểu lầm, nô tỳ
chỉ trùng hợp được Lục tướng quân cứu, sau đó trả về mà thôi.”
Nhân Tông đế vừa cẩn thận hỏi lại thấy Chu Thanh Nhược trả lời không một khe hở, không nhịn được phất phất tay nói, “Đã như vậy ngươi cũng lui xuống đi.”
Hoàng hậu lại bén giọng nói: “Có phải ngài đau lòng rồi
không? Bệ hạ, ngài nói nếu là y hỏi ta thế nào lại gả cho ngài? Ta phải
nói thế nào đây? Lý Thần hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta đâu!”
Sắc mặt Nhân Tông đế biến đổi, cúi đầu dịu dàng an ủi hoàng hậu, cũng không nhìn Chu Thanh Nhược, cung nữ bên cạnh mang Chu Thanh Nhược ra ngoài,
đợi đến cửa nói, “Bệ hạ nói ngài đợi ở chỗ này.”
Chu Thanh Nhược nghi hoặc, có lời gì lúc nãy sao không nói, phải nói bên
ngoài? Có lẽ an ủi hoàng hậu mất rất nhiều thời gian, Chu Thanh Nhược
đứng lâu đến mức chân muốn tê rần mới nhìn thấy Nhân Tông hoàng đế chậm
rãi đi tới.
Hai người đứng dưới bóng cây râm mát, không biết có
phải Chu Thanh Nhược cảm thấy sai rồi không, nàng cảm giác Nhân Tông đế
hồi nãy và bây giờ không cùng một dạng, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, trên
người mang theo cỗ chán nản thật sâu.
“Trước kia Lý Thần từng
với hoàng hậu....” Hiển nhiên Nhân Tông đế nói chuyện này với người
khác, dáng vẻ như thật khó mà mở miệng, “Từng với hoàng hậu có tình,
trẫm nghe nói mấy năm nay hắn vẫn không có nữ nhân nào, nếu nàng lọt
vàng mắt hắn, hãy phục vụ cho tốt, Lục Bội Ninh là thân tín bên cạnh
hắn, không có khả năng rỗi việc đến tìm nàng..., thậm chí chăm sóc
nàng.”
Qua một lúc lâu Chu Thanh Nhược mới hiểu rõ ý tứ của Nhân Tông hoàng đế, cả kinh nói, “Bệ hạ, ta là một trong Tần phi của ngài,
là cơ thiếp của ngài.”
Ánh mắt Nhân Tông đế dần lạnh xuống, trên mặt hiện lên mấy phần khó xử, nói, “Chu Chiêu nghi! Trinh tiết ngươi
quan trọng thế sao? Chẳng lẽ muốn để Hoàng hậu bị Lý Thần khi nhục hay
sao?”
Chu Thanh Nhược cảm thấy tức cười, là tự ngươi không che
chở được lão bà nhà mình, bây giờ lại để một nữ nhân khác đến ngăn
trở..., trinh tiết nàng ta quan trọng, của nàng (Chu Thanh Nhược) lại
không đáng giá? Tại sao? Ngươi đưa nữ nhân của mình lên giường kẻ thù,
ngươi không cảm thấy xấu hổ?
May nhờ nàng không trông đợi gì đối Nhân Tông đế, nếu không lúc này đổi thành một tần phi khác đoán chừng sẽ đau lòng chết đi?
Nhìn ánh mắt Chu Thanh Nhược sáng quắc như đuốc, Nhân Tông đế cảm thấy cơ
thể mình như đang xích lõa bị nàng nhìn chằm chằm, rất khó chịu, đây
chính là nguyên nhân y không thích Chu Thanh Nhược, dù cho nàng cố làm
dáng vẻ ôn thuận, nhưng trong xương lại toát ra mấy phần ngạo nghễ và
quật cường, trước giờ y luôn thích nữ nhân dịu dàng như nước, giống như
hoàng hậu vậy.
Dưới ánh mặt trời chói chang nóng bức, Chu Thanh Nhược lại cảm thấy, trong lòng chưa từng cảm thấy lạnh lẽo như thế này.
Có điều Chu Thanh Nhược không ngờ còn có chuyện xảy ra kế tiếp, chờ trở về chỗ cũ, người từng giao hảo với nàng là Dung Tần chạy tới, nhìn thấy
nàng liền bắt đầu gào khóc lên.
Dung tần thanh âm đứt quãng nói
cho Chu Thanh Nhược biết, thì ra sau khi Tân đế lên ngôi Cửu Hoa điện sẽ thuộc về hoàng hậu tương lai cũng không thích hợp cho Nhân Tông đế và
tần phi ở, họ phải dọn ra ngoài, mà Tân đế lại an bài cho Nhân Tông đế
và chúng phi tần một thiên điện ở góc tây nam, chỗ ở có hạn, Thái hậu
quyết định các tần phi dưới hàng tứ phi đều đưa đến Hoa Chân am ở ngoại
thành.
Ai cũng biết vào am ni cô thì đừng nghĩ ra, cả đời này coi như xong, cũng chẳng khác gì với vào lãnh cung.
Dung Tần mang theo vài phần mong đợi nói, “Muội muội, ta nghe nói muội quen
với Lục tướng quân bên cạnh Tân đế, muội có thể nghĩ chút biện pháp hay
không, dù sau này ta làm nô tỳ cũng nguyện ý.” Lời này ý tứ nồng đậm,
nếu đổi thành quá khứ, Chu Thanh Nhược chắc chắn sẽ theo chính nghĩa mà
biện giải cho mình, nhưng mà bây giờ thật không có tâm tình như thế,
ngay cả hoàng đế cũng đẩy nàng cho Tân đế, nàng cần gì phải từ chối?
Đúng vậy, dọc theo đường về Chu Thanh Nhược nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy
không bằng đồng ý yêu cầu của Lục Bội Ninh thỏa đáng hơn cả, bây giờ lại nghe được Dung tần nói thế, càng làm nàng kiên định với quyết định của
mình.
Thay vì phải đến am ni cô niệm kinh sống qua ngày, còn
không bằng lăn lộn một lần? Có lẽ nàng còn tốt số có thể trải qua cuộc
sống không giống như trước? Ngay cả Nhân Tông đế còn không biết xấu hổ,
nàng còn sợ gì nữa?
Nói lại, dù là sau này không được Tân đế sủng ái, nhưng ở trong hậu cung này vẫn tốt hơn ở am ni cô đúng không?
Lại nghĩ đến dáng vẻ Tân đế..., Chu Thanh Nhược cũng không tự chủ nhớ tới
nụ cười phá vân của y, chói mắt như thế, lòng nghĩ, một người như vậy,
trong lòng cũng có chút ôn nhu đi.
***
Đoan Mộc Nam nhìn Lục Bội Ninh khí định thần nhàn ngồi ở đó uống trà, rốt cuộc nhịn không được đoạt ly trà khỏi tay hắn, trực tiếp ném đi, “Huynh còn tinh thần
uống trà à?”
Ánh mắt Lục Bội Ninh lộ ra vẻ tiếc hận nói, “Ôi
chao, đây chính là Đại Hồng Bào, có tiền cũng không mua được.” Hắn đi
theo nguyên thái tử Lý Thần ở Mạc Bắc sinh sống rất lâu, nhớ nhất chính
là trà ngon này.
“Đệ nói chuyện tình Chu Chiêu nghi thế nào chẳng lẽ huynh không để ý chút nào sao?”
Lục Bội Ninh vốn muốn phát giận, nhưng nhìn thấy Đoan Mộc Nam nôn nóng như
kiến bò chảo nóng cũng không nhịn được mà buồn cười, nói, “Ngươi gấp cái gì? Ta tự nhiên nắm chắc.”
Đoan Mộc Nam nghe vậy vội vàng đi
tới, trương cái mặt to của mình ra trước mặt Lục Bội Ninh, nóng lòng
hỏi, “Nhất định huynh đã có chủ ý gì rồi, nói nhanh lên, huynh đang âm
mưu ai vậy?”
Lục Bội Ninh thật không cao hứng nói, “Cái này gọi là dương mưu, thế nào thả vào trong miệng ngươi lại là chuyện tình
xấu xa rồi hả, còn nữa mang cái mặt to của ngươi ra đi, ta nhìn cũng
phải nhìn mỹ nhân, cái mặt ngươi râu ria xồm xoàm thì có gì mà nhìn?
Cũng không biết đệ muội một mỹ nhân yểu điệu như vậy rốt cuộc vì sao coi trọng ngươi nữa?”
Nhắc tới nương tử của mình vẻ mặt Đoan Mộc
Nam lộ ra mấy phần hả hê, nói, “Hâm mộ à? Hâm mộ thì để Điện hạ gả một
người cho huynh, bảo đảm tìm được Mỹ Kiều Nương.” (Mỹ Kiều Nương: nương
tử (vợ) xinh đẹp kiều diễm)
Hai người tán chuyện một lát đề tài
lại trở về chuyện lúc đầu, Lục Bội Ninh tỏ vẻ bí mật nói, “Vị Chu Chiêu
nghi này là một người cực kỳ thông minh, nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Hàng năm Đoan Mộc Nam đều ở Mạc Bắc sống cùng những binh lính
giang hồ ở chung một chỗ, trên người khó tránh khỏi nhiễm chút tạp khí,
“Nhắc tới nữ nhân trong cung thật đúng là kiểu cách, trực tiếp trói
người lại, vứt lên giường điện hạ là được, chỉ cần là nữ nhân điện hạ,
nàng còn có thể không nhận mệnh sao?”
Lục Bội Ninh không đồng
tình liếc Đoan Mộc Nam một cái, nói, “Đệ biết gì chứ? Chu Chiêu nghi này xuất thân cũng là đích tiểu thư của Vũ Định hầu, nếu không phải Vũ Định hầu chiến bại (đánh địch bị bại trận) bị giáng chức, cộng thêm mẫu thân nàng mất sớm không ai nuôi dạy, làm sao có thể bị cô cô đẩy vào trong
cung? Loại gia tộc này đều cho nữ nhân học nữ giới và Liệt nữ truyền,
muốn bọn họ một nữ có hai phu, còn khó chịu hơn là giết chết họ.”
Đoan Mộc Nam chỉ biết Tân đế nhìn trúng phi tử Nhân Tông hoàng đế, tiếng tăm sẽ không được tốt, dù sao cũng là đoạt nữ nhân của đệ đệ mình, nhưng
suy xét sâu hơn cũng không hiểu rõ giống như Lục Bội Ninh. “Thật là
phiền phức quá đi, vậy huynh nói xem phải làm thế nào Chu Chiêu nghi mới có thể thay đổi tâm ý tâm cam tình nguyện phục vụ Điện hạ đây?” Đoan
Mộc Nam cảm thấy thật đau đầu, nhắm ngay mấu chốt hỏi tới.
“Bởi
vì ta thả tiếng gió đến bên cạnh, nói Điện hạ chúng ta muốn cùng Hoàng
hậu nương nương ôn chuyện một chút.” Lục Bội Ninh chỉ chỉ hướng Cửu Hoa
điện.
Nhớ ngày xưa Hoàng hậu Trương thị dự kiến sẽ là Thái tử
phi, thế nhưng sau này Thái tử bị phế dĩ nhiên giải quyết xuống, sau nữa Nhân Tông đế kế vị cưới hoàng hậu lại là Trương thị, nếu nói là trùng
hợp cũng chẳng ai tin, nhưng là vì lúc trước nguyên Thái tử và Trương
thị cũng chưa hạ sính lễ, cũng không thể nói là đoạt ái gì đó...
Chẳng qua người có lòng tự nhiên có thể nhìn ra, trong này thật không đơn giản.
Lục Bội Ninh mặc dù không biết ngọn nguồn trong này, nhưng cảm thấy nguyên
Thái tử Lý Thần đối với nữ tử hoàn toàn xa lánh cùng với vị Trương thị
này có chút liên quan.
“Vậy rốt cuộc có quan hệ gì với Chu Chiêu nghi nguyện ý?”
“Đương nhiên có liên quan, bởi vì ta lại để cho người thường xuyên chăm sóc Chu Chiêu nghi.”
Đoan Mộc Nam nghe vậy ánh mắt sáng lên, nói, “Khoan đã, ta hiểu rồi, này
thật là ý kiến hay, vị Nhân Tông đế này nhìn cái là biết là kẻ nhát gan
sợ phiền phức, sợ Điện hạ chúng ta đối với Hoàng hậu tình cũ chưa đứt,
liền gấp gáp lên, sau lại thấy huynh đối với Chu Chiêu nghi chăm sóc tận tình, liền muốn bỏ nhỏ bảo vệ lớn, đẩy Chu Chiêu nghi ra, bảo toàn
Hoàng hậu của hắn, nói không chừng còn đích thân mang Chu Chiêu nghi
tới, đến lúc đó đoán là Chu Chiêu nghi cũng sẽ hết sức thất vọng đi?”
Lục Bội Ninh tán thưởng Đoan Mộc Nam nói, “Ngươi chính là không chịu động
não, nếu là mỗi lần gặp chuyện cũng có thể nghĩ như vậy, ta cũng không
cần ngày ngày theo lau cái mông ngươi.”
“Ha ha ha.” Đoan Mộc Nam cười nịnh nọt nói, “Bội Ninh ca, chuyện đã qua đừng nhắc nữa.”
Hai người lại nói chuyện với nhau một lát rồi chia tay, đến buổi chiều, Lục Bội Ninh liền nhận được tin Chu Thanh Nhược đồng ý đề nghị của y, y nở
nụ cười đặc biệt phái hai người đi đón nàng.
Nhưng sâu trong nội tâm cũng có chút cảm khái suy nghĩ, nếu lúc đầu Thái tử không bị
phế..., có lẽ Trương thị đã sinh cho Thái tử mấy hài tử rồi đấy chứ? Có
điều y cũng liền vứt ý tưởng kia ngay, so với Trương thị nhu nhu nhược
nhược gặp chuyện chỉ biết khóc, y ngược lại thưởng thức người giống như
Chu Chiêu nghi hơn, gặp chuyện liền tìm mọi biện pháp đi giải quyết, bền bỉ, thông tuệ, làm người nảy sinh bội phục.
Lục Bội Ninh đột
nhiên phát hiện mình đi theo nguyên Thái tử Lý Thần đến Mạc Bắc cũng đã
thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia khẳng định cảm thấy phải tìm nữ
nhân tính tình dịu ngoan, hiền huệ, bây giờ sau khi trải qua rất nhiều
chuyện lại cảm thấy nữ nhân kiên cường cũng có sức quyến rũ của kiên
cường.
Linh Ngọc nhìn thấy Lục Bội Ninh gọi hai cung nữ tới đón
Chu Thanh Nhược lòng nhấc lên báo động, nàng kéo Chu Thanh Nhược đến một bên, mắt đỏ hoe hỏi, “Chủ tử, ngài có phải vì chuyện của ca ca nô tỳ
mà...” Bây giờ bên ngoài đồn đại gì cũng có, nói Chu Thanh Nhược được
nguyên Thái tử Lý Thần coi trọng, ít ngày nữa sẽ phong phi...
“Chủ tử ngài không nên như thế, làm sao ta có thể hại ngài?” Linh Ngọc rơi
nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói, “Vận mệnh của ca ca nô tỳ là như thế,
không liên quan đến chủ tử.”
Chu Thanh Nhược thấy Linh Ngọc khóc không ngừng, cười cầm khăn tay lau cho nàng, nói, “Không liên quan đến
chuyện của ca ca ngươi, là ta tự nguyện ý.”
Linh Ngọc sắc mặt trắng bệch, “Thật phải đi phục vụ y?”
“Trong này có rất nhiều chuyện, trong một lát ta không thể nói rõ ràng với
ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, ngươi là muốn đi theo ta , hay lưu ở chỗ này? Ngươi có sợ sau này sẽ có người chỉ vào mặt mũi ta mà mắng nói ta là nữ nhân không trinh tiết không?” Đôi mắt Chu Thanh Nhược sáng
trong, lại mang theo sự kiên định.
Linh Ngọc đã đi theo Chu
Thanh Nhược nhiều năm, tự nhiên biết Chu Thanh Nhược một khi biểu hiện
ra ánh mắt như vậy, đó chính là đã quyết định, nàng dụi dụi nước mắt,
lập tức kiên định nói, “Chủ tử đi chỗ nào, ta liền theo đến đó! Linh
Ngọc cái gì cũng không sợ.”
Trong hai cung nữ đến đón Chu Thanh
Nhược có một người là tâm phúc của Lục Bội Ninh, lúc này thấy chủ tớ hai người khóc lóc rối rít như thế, lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ tới Điện
hạ anh minh thần võ, là vị minh chủ hiếm có, hầu hạ nàng còn có thể ủy
khuất chủ tử ngươi sao? Lại nói chờ trở thành người của Điện hạ, còn ai
dám nói ra vào? Còn chỉ vào mặt mũi mắng? Không muốn sống nữa chắc?