Lướt qua một lượt những khuôn mặt háo hức đang nhìn mình, Lý Đông lên tiếng:
- Các vị nghĩ thế nào về triển vọng ngành điện thoại di dộng?
Nghe Lý Đông nhắc tới điện thoại, Mạnh Thành buột miệng:
- Chủ tịch, tôi thấy ngành này thị trường vẫn còn là rất lớn nhưng hiện
tại cũng chỉ có vài hãng đang phân chia thị trường. Ngay cả ở Việt Nam,
theo dữ liệu thống kê bán hàng của siêu thị thì Nokia, Motorola và Sony
cũng đang chia nhau thống trị thị trường trong nước. Nếu chúng ta thực
sự có thể góp một chân vào mảng này thì lợi nhuận mang lại cũng không
nhỏ đâu.
Đinh Đức Hữu cũng góp phần:
- Đúng thế, nếu tính
trung bình mỗi người cứ ba, bốn năm thay một chiếc điện thoại. Thế giới
này có khoảng hơn sáu tỷ người, chúng ta chỉ cần chiếm được một phần
trong đó là cũng kiếm được bộn rồi.
Lý Đông gật gù rồi lên tiếng tiếp tục hỏi:
- Vậy theo các vị, xu hướng phát triển của điện thoại trong tương lai sẽ là như thế nào?
Lần này, nghe xong câu hỏi của Lý Đông thì tất cả các thành viên đều nhíu
mày. Thực ra điện thoại di động vốn chưa từng là lĩnh vực quan tâm của
bọn họ nên Lý Đông hỏi vấn đề này cũng có chút đột ngột và làm khó các
thành viên.
Sau một lúc thấy các vị lãnh đạo không ai nói gì, một người trong tổ của Cao Văn Khiêm tên là Đỗ Trình Huy mới giơ tay thận
trọng lên tiếng:
- Chủ tịch, tôi có thể phát biểu được chứ?
Mọi ánh mắt lập tức đều đổ dồn về phía Trình Huy trong đó có Lý Đông khiến người này có chút không tự nhiên.
Lý Đông mỉm cười đưa tay ra hiệu:
- Mời anh nói!
Trình Huy bất ngờ trở thành trung tâm của cuộc họp thì có chút hơi sốt sắng,
người này đưa hai tay trịnh trọng đặt cả lên bàn rồi nói:
- Báo
cáo chủ tịch, thực ra tôi không phải là người có chuyên môn trong ngành
này nên có thể nhận định không được chuẩn có điều đứng trên quan điểm
của một người tiêu dùng, nếu chủ tịch hỏi tôi có muốn thay đổi thứ gì ở
điện thoại không thì tôi cho rằng là có, điện thoại hiện nay dường như
vẫn còn chưa thật sự tiện dụng.
Nghe tới đây, Lý Đông hứng thú hỏi lại:
- Uhm, vậy anh thấy không tiện dụng ở chỗ nào?
Trình Huy sắp xếp một chút từ ngữ rồi nói:
- Vâng, tôi nghĩ các hãng nên thay đổi nhất chính là ở bàn phím. Bàn phím là bộ phận chúng ta sử dụng và thao tác nhiều nhất của điện thoại có
điều bàn phím vật lý rất hay bị kẹt hoặc “chai” không nhấn được, đó còn
chưa kể tới tình trạng mờ phím bấm làm mất mỹ quan. Với những người có
móng tay dài như phụ nữ lại càng khó sử dụng, rất hay bấm nhầm phím. Hơn nữa do diện tích bàn phím lớn nên màn hình nhỏ, dùng để xem tin nhắn
hoặc video và hình ảnh không quá thuận tiện. Mặc dù một số hãng thiết kế bàn phím trượt hoặc điện thoại gấp để tăng diện tích cho màn hình nhưng nhược điểm lại là thể tích lớn, cáp nối giữa bàn phím và màn hình lại
dễ bị hỏng hóc, không được quá nhiều người ưa chuộng.
Lý Đông sáng mắt lên rồi hỏi lại:
- Vậy theo anh điện thoại nên được cải tiến thế nào?
Trình Huy lắc đầu cười khổ:
- Thực ra tôi chỉ thấy nó hạn chế, còn cải tiến thế nào thì tôi thật sự
không có chuyên môn, cũng như không có đủ hiểu biết về tiến bộ khoa học
kỹ thuật hiện tại để đưa ra đề xuất. Có điều nếu chủ tịch đã hỏi thì tôi cũng có một ý tưởng có điều sợ là nói ra nó hơi viển vông.
Lý Đông khuyến khích:
- Không sao, trên thế giới rất nhiều ý tưởng vốn được cho là viển vông lại được con người biến trở thành sự thực. Anh cứ nói đi!
Trình Huy hơi có chút chần chờ rồi rụt rè nói:
- Thực ra nói mọi người đừng cười, tôi có một sở thích đó là xem phim
khoa học viễn tưởng. Trên đó tôi thấy các nhà du hành thường dùng một
thiết bị cảm biến, chỉ cần nhấn tay vào màn hình là có thể liên lạc với
nhau. Hoặc có thiết bị còn tạo ra được một màn hình hologram 3D ảo,
người sử dụng chỉ cần nhấn vào một điểm ở không gian trước mặt là có thể sử dụng những tính năng của thiết bị. Công nghệ Hologram 3D không nói
nhưng nếu có thể làm một màn hình cảm biến thì sẽ tiện tích hơn rất
nhiều. Mặt khác, điện thoại trong tương lai theo tôi sẽ trở thành một
thiết bị điển tử đa phương tiện thay thế cho các PDA[1], máy ảnh, máy
ghi âm, máy tính thậm chí có khả năng kết nối bằng hình ảnh trực tiếp…
hiện nay mặc dù cũng có một số điện thoại có một vài loại công năng kể
trên này nhưng chất lượng thật sự là không được tốt. Mọi người nghĩ xem
nếu một ngày có thiết bị có thể làm được tất cả những điều này thì một
chiếc điện thoại sẽ là 5 trong 1 thậm chí là 10 trong 1 thì thật là
tuyệt vời. Đi tới đâu và muốn làm gì chúng ta cũng chỉ cần duy nhất một
chiếc điện thoại nhỏ gọn không cần khuân theo một đống máy móc như
trước.
Trình Huy hăng hái nói xong thì rón rén mà quan sát gương mặt các vị lãnh đạo xung quanh thì thấy hầu hết mọi người đều mỉm cười
vui vẻ. Trình Huy có chút thất vọng, xem ra bọn họ chỉ xem ý kiến của
hắn như một đề xuất mơ mộng mà thôi.
Trình Huy khẽ thở dài cúi
mặt xuống nhìn cốc nước trước mặt nhưng lại không phát hiện ra có một
người ở đây lại không hề cười và coi thường những lời hắn nói. Người này không ai khác chính là vị chủ tịch trẻ tuổi thiên tài Lý Đông.
Lý Đông chăm chú nhìn vào Trình Huy rồi dựng thẳng người lên nghiêm túc hỏi:
- Xin hỏi anh tên là gì và đang phụ trách bộ phận nào?
Trình Huy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lý Đông không biết tại sao hắn lại đột
ngột hỏi mình như vậy, không phải vừa rồi do ý kiến của mình quá ngớ
ngẩn nên vị chủ tịch này nghi ngờ về năng lực thực tiễn của hắn chứ?
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Trình Huy vẫn trả lời:
- Vâng, thưa chủ tịch, tôi là Trình Huy, phụ tá của Tiến sĩ Eugene Trịnh, phó Giám đốc phụ trách mảng tàu con thoi của Liên Tinh. Hôm nay tiến sĩ sang Mỹ công tác theo lịch trình nên tôi được cử đi họp thay.
Lý Đông gật gù:
- Uhm, vậy chuyên ngành của anh là lĩnh vực gì?
- Vâng, là công nghệ tin học ứng dụng. Tôi phụ trách đội ngũ xây dựng phần mềm hệ thống và vận hành cho tàu con thoi.
- Nói vậy anh cũng là từ nước Mỹ trở về?
- Vâng, tôi tốt nghiệp Viện Công nghệ Massachusetts ngành công nghệ máy tính, chuyên ngành phần mềm.
- Ồ, ra là MIT.
Nghe tới đây thì Lý Đông sáng mắt lên, xem chừng Kỷ nguyên mới đã có được thêm một nhân tài nổi bật rồi.
MIT là ở cấp độ nào và những người tốt nghiệp ở đó ra ở trình độ gì không cần ai nói Lý Đông cũng biết.
Viện Công nghệ Massachusetts (Massachusetts Institute of Technology - MIT)
là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang
Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo
dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành
sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.
MIT được thành
lập nhằm đáp ứng nhu cầu công nghiệp hóa của Hoa Kỳ nhấn mạnh đến việc
giảng dạy trong phòng thí nghiệm. Các nhà nghiên cứu ở MIT nghiên cứu và thiết kế máy tính, radar, và hệ thống định vị trong suốt Chiến tranh
thế giới thứ hai và thời Chiến tranh lạnh. MIT đã đồng hành với và giúp
thúc đẩy thời đại kỹ thuật số. Ngoài việc có những phát triển mở đường
cho tính toán hiện đại và công nghệ mạng máy tính sinh viên, nhân viên,
và giảng viên ở MIT đã viết một số những chương trình trò chơi tương tác đầu tiên như Spacewar và tạo ra phần lớn những từ lóng và văn hóa
hacker hiện đại. MIT được gọi là "space-grant college" là ám chỉ những
chương trình nghiên cứu hỗ trợ nhiều cho ngành hàng không và du hành vũ
trụ.
Lúc này, nghe Trình Huy thừa nhận mình là tới từ MIT, Lý
Đông đã có thể hiểu tại sao Tiến sĩ Eugene Trịnh lại chiêu mộ hắn về
đây. Quả thật những nhân tài như Trình Huy quá phù hợp với dự án của
Liên Tinh.
Chăm chú nhìn Trình Huy, Lý Đông lên tiếng hỏi:
- Anh Trình Huy, anh nghĩ thế nào nếu tôi giao hạng mục phát triển điện thoại cho anh?
Trình Huy ngạc nhiên:
- Tôi?
Lý Đông gật đầu:
- Uhm… đúng vậy là giao cho anh độc lập phát triển một hạng mục.
Hơi ngập ngừng một chút Trình Huy trả lời:
- Nhưng chủ tịch, tôi chỉ là chuyên về mảng phần mềm làm sao có thể…
Lý Đông giơ tay lên ngăn Trình Huy từ chối rồi nói:
- Anh Trình Huy, trong tầm nhìn của tôi, một sản phẩm công nghệ của tương lai phải là sự kết hợp chặt chẽ của cả phần cứng và phần mềm, nếu một
trong hai mảng này không tốt đều khiến sản phẩm trở nên không hoàn hảo.
Đúng như anh nói khi trước, điện thoại có lẽ sẽ cần phải thay đổi về kết cấu phần cứng, nhưng để phần cứng có thể vận hành thì phải có phần mềm
tương thích. Đơn giản như bây giờ anh dùng màn hình cảm ứng thì rõ ràng
anh phải xây dựng được bàn phím ảo bằng phần mềm, đó là tôi còn chưa nói tới nhiều ứng dụng đa dạng khác. Nói như vậy để hiểu phần mềm cũng quan trọng tương đương như phần cứng. Do vậy nếu chúng ta bắt tay vào làm
điện thoại thì phải phát triển song song được cả hai mảng. Anh hiểu ý
tôi chứ?
Trình Huy suy tư giây lát rồi gật đầu:
- Vâng, tôi hiểu ý chủ tịch nhưng còn phần cứng thì sao?
Lý Đông mỉm cười:
- Phần cứng tôi sẽ thông qua công ty săn đầu người để tìm nhân tài hơn
nữa anh quên chúng ta còn có một trung tâm nghiên cứu khoa học rất mạnh
sao? Uhm… mà chẳng phải anh xuất thân từ MIT à, nói về nhân tài máy tính thì còn nơi nào tìm kiếm tốt hơn ở đây?
Trình Huy cúi đầu suy nghĩ một chút thì hiểu ra ý của Lý Đông theo đó hắn gật đầu:
- Vâng, chủ tịch, để tôi liên hệ với đồng nghiệp bên đó. Nếu có đối tượng phù hợp tôi sẽ báo cáo lại chủ tịch. Có điều hiện tại tôi vẫn đang còn
có nhiệm vụ bên Liên Tinh...
Lý Đông lắc đầu:
- Uhm… việc
này anh không cần lo, thực ra nhiệm vụ mới cũng sẽ không hoàn toàn mâu
thuẫn với nhiệm vụ bên đó. Trước mắt tôi sẽ tách mảng IT thành một
nghiệp vụ độc lập và anh sẽ phụ trách nó, công ty con này sẽ không chỉ
phục vụ cung cấp các giải pháp phần mềm cho Liên Tinh mà sẽ là cho toàn
chuỗi sản phẩm kèm theo của tập đoàn. Về lâu dài các chuỗi sản phẩm của
chúng ta sẽ phải ứng dụng rất nhiều về công nghệ thông tin nên việc hình thành công ty chuyên trách để phát triển phần mềm cho chúng là rất cần
thiết.
Nói tới đây, Lý Đông nhìn Cao Văn Khiêm cười nói:
- Thế nào chú Khiêm? Tôi lấy người của chú, chú không oán trách gì chứ?
Cao Văn Khiêm lắc đầu cười khổ:
- Ha ha, chủ tịch cứ đùa. Chủ tịch lấy người là có nguyên do, hơn nữa
việc này cũng không ảnh hưởng tới Trình Huy tham gia vào dự án của Liên
tinh thì có gì mà tôi phản đối chứ. Có điều Trình Huy dù sao cũng là
người do Tiến sĩ Eugene Trịnh mang về nên chuyện này vẫn phải thông báo
với anh ấy một tiếng, mà tôi nghĩ anh ấy cũng không phản đối đâu.
Lý Đông gật gù:
- Vậy chuyện này phiền chú thông báo một tiếng!
Cao Văn Khiêm gật đầu:
- Vâng, chủ tịch!
Lý Đông hài lòng. Hôm nay Lý Đông đưa ra bàn thảo dự án điện thoại thực
chất mang tính thông báo nhiều hơn là tham khảo ý kiến bởi trong tay hắn đã có lộ trình cụ thể cho phát triển sản phẩm. Lý Đông sẽ áp dụng mô
phỏng đúng những gì mà Apple đã áp dụng với Iphone có điều công nghệ thì sẽ là công nghệ của hắn. Các rào cản về phần cứng không phải vấn đề lớn nhưng phần mềm thì việc chuyển giao cũng có chút phiền phức. Ngôn ngữ
lập trình của người Atlantis có khác biệt hoàn toàn với thời đại này,
loại ngôn ngữ này cũng chỉ có một mình Lý Đông biết nếu hắn muốn dùng
tới nó thì sẽ phải đứng ra dạy lại cho người khác. Mà nếu Lý Đông thực
sự làm điều này thì chẳng phải gây ra nghi ngờ hay sao?
Suy đi
tính lại Lý Đông có lẽ sẽ vẫn cần phải dùng tới nhân tài trong lĩnh vực
này để thực hiện dự án của mình. Hôm nay nhân buổi họp Lý Đông vô tình
phát hiện ra Trình Huy khiến hắn rất vui mừng. Người này tuy chỉ là
chuyên gia phần mềm nhưng lại có cái nhìn về phát triển phần cứng điện
thoại khá đúng ý Lý Đông, đây mới là lý do Lý Đông quyết định chọn hắn
tham gia vào dự án điện thoại. Tất nhiên Lý Đông cũng không quá kỳ vọng
một mình Trình Huy có thể xây dựng được nên được hệ điều hành IOS, được
App Sotre, được môi trường điện toán đám mây nhưng Lý Đông có thể liên
kết hoặc hợp tác để làm điều đó, cái hắn cần chỉ là một người có chuyên
môn để quản lý và triển khai sản phẩm đi đúng hướng đã vạch ra.
Ở một khía cạnh khác, việc thiết lập công ty phần mềm ngoài lý do đáp ứng nhu cầu kinh doanh Lý Đông còn có một mục đích khác, đó chính là “Thiết lập hệ thống an ninh mạng của Kỷ nguyên mới”.
Thời đại này chính là thời đại kỹ thuật số, mọi tin tức, dữ liệu, thông tin của tổ chức,
doanh nghiệp đều có thể được mã hóa do vậy nếu có thể xâm nhập hệ thống
và nắm được thông tin của đối thủ sẽ chủ động được rất nhiều trong xây
dựng kế hoạch kinh doanh. Ở chiều ngược lại, Kỷ nguyên mới cũng có thể
gặp tình trạng bị đối thủ xâm nhập do đó việc xây dựng hệ thống an ninh
mạng là vô cùng cần thiết.
Mặt khác, thông qua vụ khủng bố nhà
máy Ô tô Việt Nhật Lý Đông đã ý thức được hơn tầm quan trọng và vai trò
của tình báo mà một trong những con đường hữu hiệu chính là thông qua
tình báo mạng. Lý Đông muốn dần xây dựng được đội ngũ hacker của riêng
mình giúp hắn sớm thu thập được thông tin của đối thủ, thậm chí là thông tin từ các cơ quan tình báo của các nước, tránh tình trạng bị động như
trước.
Thời đại của công nghệ thông tin bùng nổ đã bắt đầu, là
một hãng công nghệ Lý Đông không thể để lỡ nhịp bước của mình so với thế giới được.