Có một cô bé dễ thương đang đi trong công viên, trên tay cầm que kem
ốc quế vừa mua. Cô bé vừa ăn vừa ngắm nghía cảnh vật xung quanh công
viên. Công viên rộng rãi thoáng mát, có ghế đá, có thảm cỏ xanh, có khu
vui chơi đầy đủ hết không thiếu một thứ gì luôn.
Hôm nay, là ngày đầu tiên cô bé chuyển tới đây, vì ông bà nội muốn gia đình cô bé tới sống
cùng nhau để an hưởng cuộc sống còn lại. Đáng ra cô bé ở cùng họ, nhưng
vì vẫn cần phải đi học cho nên gia đình mua cho cô căn hộ để tiện việc
đi lại, cuối tuần hoặc lúc nào rảnh thì cô lại về nhà. Nơi đây khác với ở Hà Nội rất rất nhiều, thời tiết lạnh hơn, cảnh vật khác xa.... Con
người nữa, phong tục thực sự thật thú vị. Vì mải mê suy nghĩ cho nên cô
tông phải một người và tệ hơn que kem yêu dấu đã dính lên áo của người
đó.
- Cô bé! Em có sao không?
Không những không tức giận mà còn ân cần hỏi han nữa. Đôi mày cô nhíu lại nhìn tác phẩm mình gây ra trên áo
người đó. À! Hình như nghe giọng con trai thì phải? Cái giọng nói trầm
trầm này quen quen. Cô ngước mắt lên nhìn người trước mặt. Khuôn mặt
soái ca, cùng nụ cười dễ thương nhờ cặp răng hổ khểnh. Ai ta? Quen quen, gặp ở đâu rồi thì phải.
- À à! Tôi xin lỗi nhiều!- Cô bé vội cho tay vào túi móc chiếc khăn tay màu xanh lam ra lau nhẹ "tác phẩm" trên áo
người con trai đó. Vừa lau vừa suy nghĩ xem người này là ai sao quen
thế.
Còn người con trai thì khỏi giới thiệu thì ai cũng biết ngoại
trừ cô bé đó. Vương Tuấn Khải. Ai ngoài cậu có được ngoại hình tuyệt vời như vậy chứ nhỉ? Cậu đang tính vào công viên lựa xem có món ngon nào
không để mang về cho cậu em Vương Nguyên. Chuyện là vài hôm trước, hai
anh em có chơi cơ tướng còn ra luật ai thua thì làm theo lệnh người
thắng, đã vậy Nguyên Nguyên còn gian lận lén tra mạng cách đánh cờ +
Thiên Tỉ giúp đỡ nữa. Cho nên cậu bị thua thảm bại, với cái tính ham ăn
của Nguyên Tử, thì đương nhiên là cậu "vinh dự" đi mua đồ ăn vặt cho
Nguyên Nguyên rồi. Còn tại sao cậu ở đây? Tại fan đuổi nên vào đây vì có câu "nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất" và đương nhiên là vậy.
- Xin lỗi một lần nữa nhé!
Nhìn cô bé gãi đầu gãi tai dễ thương mà Tuấn Khải không khỏi bất động. Cậu cũng cười lại làm cô bé càng cảm thấy cậu quen quen.
- À! Tôi phải đi rồi xin lỗi anh nhiều nhé!
Nhìn cô bé rời đi, Tuấn Khải có vẻ tiếc nuối. Cậu lắc đầu bước đi, bất chợt
cậu nhìn thấy chiếc khăn tay của cô bé đó, lui lại một bước, khiêm tốn
cúi xuống nhặt lên. Cậu để ý kĩ phía mép khăn tay có hai chữ viết bằng
tiếng Trung.天蓝. Cậu để vào túi áo và bắt đầu nhiệm vụ.
[][][???][][]
Cô bé lại đi bộ trên vỉa hè, nhìn dòng người tấp lập đi lại thật nhộn
nhịp. Ở thành phố Trùng Khánh này thật khác, vô cùng đẹp, đẹp tới kì lạ. Đang ngắm thì cái bụng kêu biểu tình, cô bé đưa tay xoa bụng đồng thời
nhìn ngó xung quanh. May quá chỉ cách khoảng hai ba mét nữa là có cửa
hàng đồ ăn nhanh.
- Bác bán cho con chiếc bánh này!/ Lão bán, con mua chiếc bánh này!
Cô bé chỉ vào chiếc bánh kem trong tủ kính. Hình như còn có một người muốn mua cái bánh này thì phải? Cô bé ngẩng lên nhìn người đó. Người đó là
một cậu bé chạc tuổi cô, khuôn mặt baby dễ thương, nàn da trắng như em
bé, đôi môi đỏ như son... Người này quen quen, hình như gặp ở đâu rồi
thì phải?
Cậu bé đó ai ngoài Vương Nguyên đây! Cậu nhìn cô bé trước
mắt không khỏi ngỡ ngàng. Đôi mắt cô to tròn đen láy, mái tóc dài xoã
ngang lưng đáng yêu. Vốn là người hoà đồng cậu nở nụ cười dễ thương với
cô bé đó.
- À hai cháu! Chiếc bánh này chỉ còn một chiếc...- Người bán hàng e ngại nói.
- Vậy con mua!
Cô bé đưa cho tờ tiền 10 tệ cho người bán hàng. Sau khi nhận bánh, cô cầm
tay đang buông thõng của Vương Nguyên ấn chiếc bánh vào tay cậu làm cậu
ngạc nhiên nhìn cô. Cô nở nụ cười dễ thương để lộ chiếc răng khểnh đáng
yêu.
- Cái này?
- Có gì đâu, coi như có duyên được không? Tôi đi đây, bye bye!
Nhìn cô bé vẫy tay chào rồi tung tăng rời đi, Vương Nguyên nhìn theo mà
không khỏi mỉm cười vô thức. Cậu nhìn xuống chiếc bánh mà cô tặng cậu,
vô tình cậu nhặt được cuốn sổ nhỏ bé dùng để ghi số liên lạc, có hai chữ天蓝, cậu lẩm nhẩm rồi mỉm cười, tung tăng chạy đi.
[][][???][][]
Trên vỉa hè không bóng người có một cậu bé mặc chiếc thể thao, quần lửng
bước đi. Chiếc áo khoác được cậu vắt một bên vai, thần thái lạnh lùng.
Cảm nhận có cái gì đó phía sau, cậu cẩn trọng quay lại. Trước mắt cậu là ba tên côn đồ, trên tay cầm côn sắt. Thực sự đây không phải đối thủ của cậu, nhưng toàn bộ sức lực của cậu đều chút hết cho buổi tập vũ đạo rồi còn đâu.
- Nhóc! Ngoan thì mang tiền đây!
Tên ở giữa đặt cây sắt
lên vai từ từ tiến lên chỗ cậu. Cậu bé đó là Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu từ từ lùi lại, gương mặt vẫn cool nhìn ba tên côn đồ kia. Hai tên bên cạnh đắc trí tiến lên theo tên ở giữa. Hai bên, ba tiến một lùi, không may
cho Thiên Tỉ, cậu bị chặn bởi cái cây cổ thụ được trồng trên vỉa hè. Ba
tên bao vây cậu, cậu không biết lên làm thế nào.
- Này!
Là giọng
của con gái, ba bọn chúng mừng trong bụng quay lại thì thấy một cô bé
nghiêng người dựa vào một thân cây, một tay khoanh, một tay quay quay
khẩu súng đen, không ai bảo ai chúng nuốt ngụm nước miếng.
- Cô em! Thứ trên tay không phải đồ chơi đâu!
- Vậy đồ trên tay ba người là đồ chơi hả?
Cô bé từ từ đi tới, bọn chúng rẽ sang hai bên. Cô đi tới chỗ Thiên Tỉ,
trong lúc hồn cậu trên cây cô cầm tay cậu kéo qua ba tên kia về chỗ cũ
của cô đứng, cô trực tiếp chĩa súng vào ba bọn chúng chuẩn bị bóp cò thì chúng chạy mất dạng.
- Không sao chứ anh bạn!
Cô bé buông tay
Thiên Tỉ quay lại hỏi cậu cũng là lúc cậu tỉnh mộng lắc cái đầu tỏ ý
không sao. Cậu chỉ vào khẩu súng trong tay cô bé đó.
- Cái này!?
- Súng giả đó!
Cô cười làm cho Thiên Tỉ lúng túng. Hai người cùng đi trên con vỉa hè nói
chuyện với nhau, Thiên Tỉ vốn lạnh lùng giờ lại nói nhiều với cô bé lạ
lùng đó.
[][][Về tới nhà][][]
Cạch
- Tiểu Thiên Thiên! Cậu về muộn vậy? Có biết hai bọn tớ lo cho cậu lắm không?
Vừa mở cửa đã thấy Tuấn Khải đứng ngay cửa, có lẽ định ra ngoài? Vương
Nguyên vừa thấy Thiên Tỉ về tới cửa đã từ ghế sofa chạy tới mắng cậu
rồi. Nhìn vẻ mặt của họ, có lẽ hai người họ lo lắng lắm đây!
Thiên Tỉ cười cho qua chuyện, cậu đi tới bàn rót cốc nước cho lên miệng uống một hớp. Hai người kia lẽo đẽo theo sau cùng ngồi xuống ghế.
- Sao em về muộn vậy?- Gia dáng một trưởng nhóm, Tuấn Khải nhìn cậu hỏi lo lắng.
Mọi lần Thiên Tỉ đều 9:30 về nhưng hôm nay về trễ tận 30' bảo không lo
sao được. Tăng giờ cũng không phải vì tăng giờ cậu thường báo cho hai
người biết. (Ba người tập cùng nhau, Thiên Tỉ ở lại có việc)
- Không sao chỉ là lúc về em gặp cướp thôi!
- Không sao là tốt!
Vương Nguyên gật gù, cậu cùng trưởng nhóm ngẫm nghĩ câu nói của Thiên Tỉ,
không hẹn hai cái miệng đồng thanh với âm lượng không hề nhỏ làm cậu
phải bịt hai tai lại.
- CƯỚP!?
- Em có sao không?
- Không sao,
lúc đó có một cô bé cứu em, còn cho em cây súng nữa!- Thiên Tỉ thật thà
kể lại, đồng thời để cây súng suống bàn làm Vương Nguyên giật nảy mình.
- S-Súng!?
- Nhị Nguyên à! Súng giả thôi. À cô bé đó tên Thiên Lam thì phải? Hai người thấy tên cô bé đó hay không?
Lại lần nữa, Thiên Tỉ suýt té xỉu khi hai người kia lại đồng thanh với âm
lượng không hề nhỏ chút nào, khéo còn lớn hơn lúc trước.
- THIÊN LAM!?!?!?!?!? (天蓝)
Cả ba không hẹn nhìn nhau, Nguyên nhìn Khải, Khải nhìn Thiên, Thiên lại
nhìn Nguyên. Thiên vội ngồi xuống ghế nghe hai người kể ra chuỗi sự việc cho nghe về câu chuyện ngẫu nhiên này. Cả nhóm không ngờ lại cùng gặp
cô bé đó trong một ngày đây là ngẫu nhiên hay là định mệnh?