Nơi mà Mạc Doanh Doanh và Tần Hoài tạm biệt nhau cách nhánh rẽ của sông Y Seth không xa, cô đậu xe ngay tại chỗ này, nhìn ra màn mưa ngoài trời,
bấm số điện thoại của G1897.
“Nhiệm vụ hoàn thành, gặp tại nhà kho.” Cô cần một người làm nhân chứng cho cái chết của mình, cho nên cô lựa chọn G1897.
“Được.” Nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia mang vẻ quyến rũ và lười biếng,
làm cho Mạc Doanh Doanh phải nhăn mày, bất chợt cảm thấy hình như có rất nhiều chỗ không thích hợp lắm.
Kỳ thật cô đã có loại cảm giác
trong lòng từ sớm rồi, nhưng tại vì có Tần Hoài bên cạnh, bất cứ chuyện
gì cũng có Tần Hoài giải quyết, cho nên toàn bộ suy nghĩ của cô luôn
luôn chìm đắm trong trạng thái ỷ lại vào anh, do đó đã xem nhẹ những
chuyện này.
Mạc Doanh Doanh nhìn đồng hồ, đã đến nửa đêm rồi, giờ phút này cũng không có thời gian để suy nghĩ tới những chuyện đáng nghi ngờ này. Cô đạp lên chân ga, từ từ biến mất trong màn mưa trắng xóa.
Trong một khách sạn cao cấp, G1897 toàn thân trong bộ áo ngủ bằng tơ lụa đang lười biếng nằm trên ghế quý phi, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo một sự thỏa mãn cùng kiêu ngạo không thể nói rõ được. Cô ta đang
rất cao hứng, ngay sau khi Mạc Doanh Doanh gọi điện thoại cho cô ta, cô
ta cũng đã nhanh chóng báo lại cho Reagon rồi. Người đàn ông lúc nào
cũng chỉ thấy vẻ lạnh nhạt trên mặt đã trầm ngâm yên lặng thật lâu,
không ngờ ông ta đã nói cho cô ta biết được vị trí hiện tại của mình.
Trước kia, Reagon chỉ nói những chuyện này với Mạc Doanh Doanh, trên căn bản
không tiếp xúc với cô ta nhiều, cũng không coi cô ta là thuộc hạ tín
nhiệm. Bây giờ, chẳng những ông ta nói cho cô ta biết, mà còn gọi tên cô ta.
“Tôi ở tại nhà kho lân cận, cô cứ ở lại trong khách sạn là
được rồi.” Giọng nói nhàn nhạt của người kia, dường như cũng không có
đặt người phụ nữ kia ở trong lòng, dù sao chỉ là giải quyết một kẻ phản
bội mà thôi. Ngay lúc đó, trong lòng của G1897 đã vô cùng thỏa mãn, lại
không nghĩ tới sau câu nói kia, ông ta dừng lại một lúc, trong giọng nói dường như mang theo cảm giác không quen, ông ta nói: “Kỷ Vân Thường.”
Ngay lúc đó, ly rượu matryoshka mà cô ta đang thưởng thức đã rơi trên mặt
đất, () mọi thứ trong phòng đều có thể phản chiếu được nụ cười rạng rỡ
trên gương mặt của cô ta.
Từ sau khi cha cô ta giao cô ta cho
Reagon, cô ta cũng đã chuẩn tinh thần sẵn sàng để làm một kẻ dự bị không tên gọi suốt đời này.
Nhưng mà có người phụ nữ nào lại cam tâm
tình nguyện làm một kẻ dự bị không có tên gọi chứ? Cho nên cô ta đã bán
đứng cấp trên của mình, Mạc Doanh Doanh, cố gắng hết sức để trở thành
một thành viên có tên gọi, trở thành một người có thể sống dưới ánh mặt
trời.
Rốt cục, cô ta đã làm được rồi.
Kỷ Vân Thường, cũng
chính là G1897 đang dán sát mặt mình ở trên cửa sổ thủy tinh, cảm giác
được có chất lỏng lành lạnh đang chảy ra từ khóe mắt, rốt cuộc cô ta có
thể trở thành người có thể hít thở dưới ánh sáng mặt trời rồi sao…..?
Lúc Mạc Doanh Doanh đến được nhà kho thì mưa càng lúc càng lớn. Cô cởi áo
khoác không thấm nước ra, nâng chiếc thùng đã được khóa lại lên, chưa đi được mấy bước đã bị cơn mưa to như trút nước làm cho ướt đẫm.
Cô khom lưng bảo vệ bộ áo giáp ở trong ngực mình, khom người chạy vào nhà kho bị bỏ hoang.
Vị trí mà bọn họ bàn bạc trước chính là ở nhà kho thứ tám, ngay tại góc
tối của dãy kệ chứa hàng thứ ba. Mạc Doanh Doanh lấy đèn pin ra, lau
nước mưa trên mặt mình. Cô đưa tay vén tóc mình ra sau tai. Cô biết Tần
Hoài đang ẩn núp ở một chỗ nào đó trong kho hàng. Mạc Doanh Doanh hít
thở thật sâu, chỉ nghe một tiếng ‘lạch cạch’, chiếc thùng đã được đặt ở
chỗ góc tối đầy mùi ẩm mốc.
Chỉ là trong ánh sáng chập chờn, cô
nghe được tiếng súng lên nòng. Theo bản năng cô đưa tay lên chống đỡ,
sau đó thì nhanh chóng nấp vào kệ chất hàng bên cạnh.
Bước chân
của người tới nhẹ nhàng thong thả, mưa to và mây đen bên ngoài đã che
khuất toàn bộ ánh trăng, lại không thể bật đèn pin lên vì sẽ dễ dàng để
lộ thân phận. Cô nhắm mắt lại, cảm giác được khí tức của người đang từ
từ tới gần.
Càng gần. Nếu đã không thể nhìn thấy mục tiêu trong
bóng đêm, vậy thì chẳng bằng nhắm mắt lại, để cho thính lực càng thêm
tốt hơn. Cô nhắm mắt lại, không do dự bắn hai phát súng về phía mà mình
đã xác định.
Tính toán thời gian, có lẽ G1897 đã đến đây rồi.
Trên căn bản Mạc Doanh Doanh tấn công đối phương không hề lưu tình, sau
đó chạy vào trong cơn mưa dày đặt.
Theo kế hoạch ban đầu của cô
là dẫn Tần Hoài đến vách núi phía đông của sông Y Seth, dù sao thì địa
hình nơi đó không cao không thấp, cho dù là cả người cô bị rơi vào dòng
sông thì cô cũng có khả năng tự cứu lấy mình.
Nhưng mà... Dường
như công trường này đã bị người khác thay đổi, bố trí lại rất tỉ mỉ.
Trong lòng của Mạc Doanh Doanh có chút hoang mang. Những giọt mưa to tạt vào mặt rất đau, cô chạy về phía vách núi, nhưng lại bị những thùng
hàng lớn nhỏ bày la liệt, hỗn độn cản trở bước chân.
Nếu cô cố
tình vượt qua sự sắp xếp của bọn họ mà chạy về vách núi, thì Tần Hoài ở
phía sau chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ.
Nếu Tần Hoài không trở thành mục tiêu, ngược lại những sắp xếp của
cô để G1897 chứng kiến việc cô bị rớt xuống sông mà chết sẽ bị lộ ra,
càng làm cho người khác nghi ngờ mối quan hệ của cô và Tần Hoài.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Mạc Doanh Doanh đã quyết định dứt khoát, cô cắn chặt răng, nhanh chóng chạy về phía những thùng hàng trong cùng,
chạy hướng về phía cần trục kéo nước cao nhất.
Cần trục kéo hàng
này hơi cao, cô buộc súng thật chặc ở bắp chân, vòng qua cần trục cao
nhất, bắt đầu nắm một bên mà trèo lên. Làm như vậy, cô có thể thấy được
Tần Hoài khi anh chạy tới, phải thật nhanh, cô càng leo lên nhanh hơn
nữa.
Sau đó chạy tới trước mặt anh, đối mặt với anh, nhằm vào anh nổ súng, bất quá sau đó sẽ bị anh bắn trúng, tiếp theo là bị rơi vào
dòng sông.
Nhưng mà - -, nỗi bất an trong lòng của Mạc Doanh
Doanh càng lúc càng lớn. Cô thấy mình đã leo lên được phân nửa của thang dây, lại nhìn thấy ở phía bên kia Tần Hoài cũng đang leo lên, thậm chí
đã đuổi kịp cô, còn muốn nhanh hơn cô, hai tay cô đã bắt đầu run rẩy.
Cô phải nhảy xuống, sau đó mới leo lên cùng một bên với Tần Hoài.
Nhưng nếu làm như vậy cũng có nghĩa là Tần Hoài ở phía trước của cô. Đến lúc
đó, cho dù anh có tấn công cô thì cũng không có khả năng cô bị rơi xuống nước. So với cô, Tần Hoài càng có khả năng rơi xuống nước hơn, bởi vì
anh là người đứng ở đầu bên kia cheo leo hơn.
Thật sự không kịp
để suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Mạc Doanh Doanh không biết có bao nhiêu
người đang thờ ơ đứng nhìn một màn này của cô, cô chỉ biết nếu cô đóng
giả một màn này không thành công, thì cô phải chết là một chuyện chắc
chắn, không cần nghi ngờ.
Cô nhanh chóng lui trở về. Khi còn cách mặt đất khoảng hai mét, cô đã không nhịn được, đành nhảy xuống. Lòng
bàn tay bị rỉ sắt cắt trúng hơi sâu, máu tươi chảy ra nhanh chóng.
Ở bên kia, Tần Hoài cũng cảm thấy không thích hợp. Đôi mắt của người đàn
ông lóe lên, trong quá trình anh leo lên đến đỉnh cao nhất, anh đã có
thể thấy được rõ ràng toàn bộ bố cục bên bờ sông Y Seth.
Vì thế, anh cũng có thế thấy được rõ ràng phần sau đuôi xe thon gọn của chiếc xe thể thao được giấu phía sau kho hàng kia.
Tần Hoài nhíu mày, người phụ nữ trong lời Mạc Doanh Doanh kể vậy mà có thể lái xe thể thao tới đây sao?
Mưa càng lúc càng lớn, tiếng sấm sét thật đinh tai nhức óc.
/quynhle2207/dđlqđ/ Anh đứng trong màn mưa đưa lưng về phía dòng sông Y
Seth, nghe tiếng nước chảy xiết, từ từ đưa súng lên nhắm về phía Mạc
Doanh Doanh đang trèo lên.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, nhìn khuôn
mặt đối phương bị mưa to gió lớn làm cho thật nhếch nhác, bỗng nhiên
không biết bước kế tiếp phải nên làm như thế nào.
Mạc Doanh Doanh kiên trì dồn anh đến gần sát chỗ cao nhất của cần trục. Dưới chân của
Tần Hoài là con sông đang chảy xiết, cô còn có thể nhìn thấy những tảng
đá nhỏ ở trong dòng nước, làm cho nước sông xô đẩy đập vào nhau.
Ở tại đó, hai người đang giằng co, Tần Hoài biết được anh không thể nổ
súng vào lúc này, bởi vì căn bản là Mạc Doanh Doanh không thể nào rớt
xuống sông được.
Mạc Doanh Doanh cũng không thể bóp cò. Thậm chí, cô còn không thể xác định được Tần Hoài có đang mặc áo chống đạn hay
không, cho dù cô giết chết Tần Hoài, cũng chỉ có dẫn tới việc anh giả
chết, còn cô thì sao? Theo lý thuyết thì cô vẫn không chết mà.Tiếng mưa
rơi tí tách, che dấu tất cả mọi tiếng động, ngay trong lúc hai người
đang nhìn nhau không nói gì. Bỗng nhiên, thân hình của hai người đều
cứng đờ.
Bởi vì, từ góc độ của Tần Hoài nhìn qua, có thể thấy
được một người đàn ông mặc chiếc áo màu đen đứng thẳng, đang giơ súng về phía mình.
Mà Mạc Doanh Doanh đang đưa lưng về phía này, thân
thể cũng cứng đờ. Mùi vị quen thuộc của người đàn ông đó, còn có khẩu
súng đang chỉa vào sau ót của cô.
Reagon. Bỗng nhiên cô cảm thấy
mình không thể hít thở, đã nhiều năm rồi, đã nhiều năm vẫn chưa nhìn
thấy lại hình ảnh người đàn ông này cầm súng, nhưng mà, quả thật không
thể ngờ, có một ngày đích thân cô có thể nhìn thấy được tài nghệ của
người đàn ông này.
Có thể nhẹ nhàng như vậy, nhẹ đến nỗi cô không hề biết ông ta đã tới gần mình.
Linh hoạt như vậy, tốc độ nhanh đến nỗi làm cho Tần Hoài cũng trở tay không kịp, cũng chỉ có người đàn ông này có thể làm được.
Cánh tay đang cầm súng của cô cứng ngắc dưới cơn mưa lớn. Reagon nhìn khuôn
mặt trắng bệch của người phụ nữ, cười nhẹ một tiếng, ánh mắt vẫn chăm
chú nhìn vào bóng dáng cao ngất đang đứng ở đầu trục chót vót bên kia
như cũ.
Quả thật có bộ dáng rất được, tài năng cũng là nhất nhì
trong những đặc công mà ông ta gặp qua. Reagon nghĩ ngợi, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Mạc, cô có muốn tự tay mình giải quyết anh ta…”
Cách tay của Mạc Doanh Doanh lay động, cô nhắm mắt lại đầy tuyệt vọng.
“... Hay là để cho tôi?” Giọng nói của Reagon như một con rắn hổ mang kịch
độc nơi bùn lầy ẩm ướt, từ từ quấn lấy thân thể của cô, làm cho cô không thể nào hít thở được.
Nếu chính cô ra tay, có lẽ còn có cơ hội tránh được những chỗ hiểm của Tần Hoài đúng không?
Mạc Doanh Doanh nhìn Tần Hoài, từ từ bỏ súng xuống, giọng nói khô khốc: “Để tôi.” Sau đó lại có chút chần chờ: “... Nếu bắt sống có phải….”
“Tôi đã biết tất cả những gì tôi cần biết.” Khẩu súng trong tay Reagon lại
tàn nhẫn chĩa về phía cô, sắc mặt âm trầm, nghiến răng nói ra từng chữ
một: “Việc cô cần phải làm là giết.”
Ông ta muốn cô phải đích
thân giết chết người đàn ông này. Bỗng nhiên, Mạc Doanh Doanh hiểu rõ
ràng điều này, bỗng nhiên, những nỗi băn khoăn lo lắng chồng chất chưa
từng được tháo gỡ trong lòng cô cũng đã có câu trả lời.
Tại sao
ông ta có thể khinh địch như vậy mà giao nhiệm vụ cho cô?
/d*đ*le*quy*đon/ Bởi vì Mạc Doanh Doanh cô chỉ là một con cờ của Reagon
mà thôi, Reagon sử dụng cô để giải quyết phiền toái lớn nhất trước mắt
ông ta, chính là Tần Hoài, thành viên ưu tú nhất trong đội đặc cảnh của
thành phố T.
Tại sao cô luôn cảm thấy trong những cuộc nói chuyện của mình và G1897 luôn có gì đó không thích hợp? Bởi vì rõ ràng là trời đang mưa như trút nước, nhưng điện thoại ở đầu dây bên kia lại có thể
yên tĩnh như đang ở trong nhà. Vốn dĩ người phải đang ngồi ở trên xe đợi lệnh, thì lại đang ở trong nhà, chỉ có thể nói đã thay đổi người hành
động, mà người đó chính là người đã nhiều năm chưa từng ra tay, Reagon.
Mưa to làm cho tầm mắt của cô càng thêm mơ hồ, nhưng mà cô lại có cảm giác
thứ làm cho đôi mắt của mình mờ đi không phải là cơn mưa to này, một
chất lỏng ấm nóng chảy ra từ trong mắt, cánh tay của cô cũng hạ xuống,
vị trí cũng nghiêng về phía bụng dưới, lệch một chút từ vị trí trái tim.
Reagon thờ ơ nhìn người phụ nữ đang do dự, khóe môi cong lên, lại không nói lời nào.
Mạc Doanh Doanh cho rằng mình có thể qua mặt ông ta thực hiện được động tác nhỏ này, trong lòng cũng thở phào, bóp cò. Nhưng mà, trong khoảnh khắc
kia, một bàn tay còn mạnh mẽ hơn cô đã nắm chặt cổ tay cô, một lần nữa
hướng họng súng về phía bị lệch đi, ngón tay kia đã thay cô bóp cò súng.
Sau tiếng súng nổ, mùi vị của khói súng, tiếng súng không hề được gắn ống
giảm thanh, tiếng đạn xuyên qua da thịt, hình dáng của người đàn ông
dang từ từ rơi xuống từ đầu kia của cần trục, không thể thấy rõ mặt của
anh trong màn mưa trắng xóa, còn có tiếng cười giễu cợt ác độc của
Reagon.
Cô ngơ ngác đứng ở đó, mọi chuyện đều bị cơn mưa to ngăn
cản trở nên không rõ ràng, nhưng lại có thể khắc sâu vào trong trí nhớ
của cô rõ nét như vậy.
“Anh ta, chết, rồi.” Reagon nhìn đôi mắt
từ từ đỏ lên đầy ảm đạm của cô, nói gằn từng chữ: “Bị Mạc của tôi đích
thân giết chết rồi.”
Những chữ này giống như một lời nguyền, phá tan tất cả bình tĩnh.
Anh chết rồi. Tần Hoài, người luôn cười với cô, người luôn luôn làm được mọi chuyện, nhưng vẫn bị cô coi thường, đã chết rồi.
Anh chết rồi. Tần Hoài, người đã từng hứa sẽ cho cô một hôn lễ, người từng
cầu hôn với cô, đối với cô có lúc vui vẻ, có lúc tức giận đã chết rồi.
Anh chết rồi. Thân thể cứng ngắc của Mạc Doanh Doanh từ từ đi về phía đầu
cần trục trống không ở bên kia, nhìn dòng nước đang quay cuồng, nhìn một mảnh lờ mờ không thể thấy được rõ ràng.
Cô đưa tay che ánh mắt,
cảm giác được mùi máu tươi và rỉ sắt trong lòng bàn tay hòa cũng nước
mắt lướt qua làn da khô khốc của mình, cảm giác được cơn mưa như vô tình đang tẩy rửa thân thể cô, cũng cảm giác được sự thờ ơ lạnh nhạt của
người đàn ông đang đứng sau lưng cô.
Là vì bản thân cô, là vì ý nghĩ thoát khỏi tổ chức của riêng cô đã hại chết người đàn ông duy nhất tốt với cô.
Đã hại chết…..nhiều….nhiều năm như vậy, đây là người đàn ông duy nhất…..mà cô thật lòng yêu thương.
Cô từ từ đứng lên, súng trong tay cô nhắm vào phía sao của Reagon không một chút lưu tình.
Reagon nhìn người con gái mà hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn, mái tóc của cô hỗn
độn, máu loãng và nước mắt làm cho gương mặt cô thật dơ bẩn, ánh mắt cô
màu đỏ sậm, cũng giống như năm đó, khi mất đi Sa Luật Đặc, nhưng có lẽ
còn sâu đậm hơn.
Cô có thể chĩa súng về phía ông ta sao? Ông ta cười lạnh lùng, động tác còn nhanh hơn cả Mạc Doanh Doanh.
Phát súng thứ nhất, nhắm vào đầu gối bên trái.
Phát súng thứ hai, nhắm vào đầu gối bên phải.
Hai đầu gối cô đều khụy xuống, ngửa đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu chỉ thấy được người đàn ông đang nhìn từ trên cao xuống.
Trái tim của Reagon cũng bị ánh mắt mang theo nỗi oán hận cùng tuyệt vọng làm cho đập nhanh hơn.
Phát súng thứ ba, nhắm vào vai phải.
Phát súng thứ tư, nhắm vào vai trái.
Rốt cục, người phụ nữ trước mặt cũng ngã xuống, máu tươi nhỏ từng giọt,
chảy đầy trên mặt đất, hợp với nước mưa tạo thành một cảnh tượng mị hoặc không thể nói nên lời.
Mạc Doanh Doanh cảm thấy xương cốt toàn
thân đau đớn như đang đứt lìa thành từng khúc, trong lòng cũng bắt đầu
tê dại. Rốt cuộc cô không thể chống đỡ nổi nữa, trước mắt tối sầm, ngất
xỉu.