Khi nhìn thấy lại phu nhân Anna đã là hai tháng sau, ở tại chỗ này, hắn ta
đắm mình trong yến tiệc ca hát, cho nên trên gương mặt là vô cùng thoải
mái tươi vui.
Bà ta uống rượu, toàn thân mặc mộ bộ váy dài màu
đỏ, hắn ta còn nhớ rõ đã có một vị phu nhân khách mời nào đó đã ao ước
thật lâu bộ váy Dolce&Gab¬bana Milan số lượng có hạn bán với mức giá cao nhất trong tuần lễ thời trang này. Ánh mắt bà ta đỏ rực, khi ánh
mắt đó liếc nhìn qua gương mặt hắn ta cũng dừng lại, sau đó nghiêng đầu
nở một nụ cười.
Ngày thường, phu nhân Anna rất đẹp, thêm vào đó
là sự bão dưỡng thật tốt, dáng người có trước có sau, làn da mịn màng
giống như một người con gái chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi. Ở dưới ánh
đèn tranh sáng tranh tối, A Phu Kiệt Y nhìn người phụ nữ toàn thân tỏa
ra tư thế mê hoặc lòng người, dục vọng được che giấu lâu như vậy trong
phút chốc bỗng nhiên tràn ra.
Hắn ta đưa tay kéo phu nhân Anna
qua, ôm chầm lấy thân thể mềm mại của bà ta, tránh mặt tất cả mọi người, đi vào phòng dành cho khách quý của mình ở tầng trên cùng của hội sở.
Những người kia gặp được phu nhân Anna, tất nhiên cũng không dám hỏi nhiều,
chỉ vội vàng mở cửa căn phòng mà ba ta vẫn thường sử dụng.
Hắn ta đặt bà trên cửa, điên cuồng hôn lên môi bà, sùng bái trân trọng mỗi tấc da thịt trên người bà.
Bà ta đã từng là nữ thần trong những giấc mộng đêm khuya của hắn ta. A Phu Kiệt Y đã từng cho rằng, tình dục là một chuyện đáng xấu hổ, hắn ta đã
nhìn thấy vô số lần trong sự vui sướng của những người đàn ông trên thân thể mình còn mang theo cả sự giãy dụa cùng thống khổ, đem thân xác phàm tục đau thương, lạnh lùng chia cắt cùng linh hồn, thờ ơ nhìn bọn họ mặc sức rong ruổi, phóng thích dục vọng trên thân thể của mình.
Quả
thật hắn ta chưa từng cảm thấy bất cứ sự vui vẻ nào trong những lần hoan ái bệnh hoạn này, thậm chí có một khoảng thời gian,
hắn ta cho rằng sự lựa chọn tốt nhất cho mình
chính là ‘thanh tâm quả dục’.
Vì thế, đêm hôm đó, trên giường, hắn ta đã ép buộc bà cùng với hắn ‘điên loan đảo phượng’, ‘nhất dạ xuân tiêu’.
Đến khi tỉnh lại thì bà ta đã thức dậy, mà hắn ta cũng đã chuẩn bị tốt việc chỉ cần bà ta ra lệnh thì hắn ta sẽ bị kéo ra ngoài, chịu đủ bất cứ
loại tra tấn nào.
Nhưng mà, chỉ có đôi mắt bà nhìn hắn ta đầy ý
cười, những ngón tay ngọc nõn nà lướt qua da thịt của hắn, lướt qua môi
dưới của hắn đã bị hàm răng trắng như ngọc cắn nát, giọng nói mơ hồ:
“Hầu hạ không tệ, không thì theo ta đi.”
Hắn ta đã ngây người trong giây phút, rồi đưa tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của bà ta vuốt ve: “Muốn mà không được.”
Bắt đầu từ ngày đó, hắn ta trở thành người đàn ông được sủng ái nhất bên
cạnh của bà. Sở dĩ có thể gọi là ‘người đàn ông’ mà không phải là ‘nam
sủng’ bởi vì A Phu Kiệt Y cho rằng bà ta đối xử với mình như một người
bạn chân chính.
Phu nhân Anna đã vì hắn ta mà trong vòng hai
tháng không hề lui tới bất cứ những nơi vui chơi nào cả, ở chung một chỗ với hắn ta, dịu dàng, hòa nhã giống như những đôi vợ chồng trong gia
đình bình thường.
Hắn ta nhỏ tuổi hơn bà rất nhiều, lẽ tự nhiên
thì bà ta cũng rất yêu thích hắn ta, dẫn hắn ta cùng dạo chơi ở khắp các nước Châu Âu, tham dự tất cả những yến tiệc lớn nhỏ, dần dần, cũng có
người nói chỉ sợ là phu nhân Anna đã thật sự động lòng rồi, muốn lấy hắn ta, một người đàn ông nghèo, ngoại trừ kỹ thuật ở trên giường thì không còn cái gì nữa.
Hắn ta không dám hỏi, nhưng trong lòng lại rất
vui mừng, ngay cả nằm mơ cũng nghĩ đến có một ngày bà ta chịu vì hắn mà
đồng ý khoác lên người chiếc áo trắng kia một lần nữa. Thật là tốt biết bao nhiêu.
Bất quá, lúc đó A Phu Kiệt Y đã quen bị mọi người
nhìn như một kẻ nghèo, vẫn chỉ là một kẻ nghèo như cũ, lòng dạ cũng
không thể nào tính toán sâu như những người đàn ông có kiến thức rộng
rãi mà phu nhân Anna quen biết.
Ngày ấy, trong lúc triền miên say sưa, bà ta lại ở dưới thân của hắn mà uyển chuyển, rên rỉ gọi cái tên
xa lạ kia, cảm giác máu toàn thân của A Phu Kiệt Y đều đông cứng lại,
giống như có một chậu nước dội từ trên đầu mình.
Sau cuộc hoan
ái, hắn ta bắt đầu hỏi thăm về người chủ nhân của cái tên này, không
ngờ, người này không phải là người đàn ông đã từng được phu nhân Anna
bao dưỡng, đương nhiên cũng không phải là chồng của bà ta.
Sau
khi hắn ta cố gắng tìm kiếm mà không có kết quả, thì chuyện này cũng dần dần bị quên đi, chỉ là tình cảm nồng nàn kia cũng phai nhạt đi rất
nhiều. Phu nhân Anna thấy hắn ta là một người thanh niên có ánh mắt
nhìn, rất hiểu chuyện, cho nên càng sủng ái hắn ta hơn nữa.
Chỉ
là, mọi chuyện rồi cũng đến lúc phải kết thúc, mà kết thúc của hắn chính là yêu người phụ nữ phóng đãng này đến chết đi sống lại, yêu đến nỗi
muốn trở thành bà ta, đem bà ta giam cầm vĩnh viễn dưới đôi cánh của
mình.
Ngày đó, ánh mặt trời ở Yekaterinburg thật tươi sáng, hắn
ta ngồi ở trước bàn đọc sách mà phu nhân Anna thường sử dụng, còn phu
nhân Anna thì đã đến Carmen để chăm sóc sắc đẹp, dù sao cũng là một
người phụ nữ lớn tuổi, cho dù chăm sóc tốt tới cỡ nào thì làn da mịn
màng như ngọc, trắng như tuyết kia cũng không thể nào che dấu được những nếp nhăn, cùng dấu ấn của thời gian.
Bất chợt hắn ta có ý nghĩ
kéo ra ngăn tủ mà phu nhân Anna đã quên khóa lại, một tấm hình cũ đã bị ố vàng đang lẳng lặng nằm trên một cái máy laptop màu nâu nhạt, những dòng chữ nhỏ viết hoa mảnh khảnh của phu nhân Anna nổi
bật trên giấy.
Gửi tới Lasica của em
Tay của hắn ta mềm nhũn, cảm giác như bức hình kia có muôn ngàn kim châm trong đó.
Lasica là ai? Đó chính là người anh hùng của tất cả người dân nước Nga, tốt
nghiệp đại học Princeton của Mỹ nghành khoa học, sau đó được sự giới
thiệu của Putin vào làm việc tại KGB. Vốn dĩ toàn bộ những chuyện này
đều được tiến hành trong bí mật, nhưngng do lúc đó, A Phu Kiệt Y được
mười một tuổi, hắn ta vẫn còn đang sống tại Ukraine, đã từng thấy tin
tức này được chiếu trên truyền hình.
Đại anh hùng của nước Nga đã điều tra và khám phá ra một âm mưu kinh thiên động địa của nước Mỹ,
nhưng cái giá phải trả cũng rất thê thảm, bị nổ bom tự sát, chết ngay
tại chỗ.
Cho tới cùng chính là do phần tử nổi loạn gây ra, hay đó là thủ đoạn của Chủ Nghĩa Đế Quốc Mỹ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng cũng chỉ có thể ôm nỗi đau đớn trong lòng để tưởng niệm một vị
anh hùng vì nước quên mình mà thôi.
Thế nhưng Lasica lại có gương mặt người Châu Á, nghe nói là con lai giữa Nga và Trung Quốc, dĩ nhiên
bộ dáng hết sức khôi ngô tuấn tú, nhưng bộ dáng đó lại không giống với
bất cứ người nam sủng hay thủ hạ nào của phu nhân Anna.
Thậm chí không có một chút nào giống nhau cả. Dường như phu nhân Anna có lòng tránh né những nét tương tự của người đàn ông này.
A Phu Kiệt Y cố gắng suy nghĩ, ngược lại tuổi của phu nhân Anna với
Lasica này lại xấp xỉ nhau, coi như hai người chính là hai người cùng
một thế hệ.
Trong lòng của hắn ta lạnh như băng, bởi vì yêu quá
mãnh liệt, cho nên sau khi biết được có lẽ phu nhân Anna đã dành hết
tình yêu của mình cho người đàn ông này, thì trái tim của hắn ta mới có
thể tuyệt vọng đến nỗi băng giá như vậy.
Nhưng mà vẫn cứ như vậy, hắn ta vẫn tình nguyện phủ phục bên cạnh chân bà ta như cũ, trở thành
một con mèo nhỏ không quan trọng bên người bà ta. Nhưng rồi rốt cuộc thì bà ta cũng chán ghét hắn, gọi hắn ta đến phòng sách, đưa một tấm chi
phiếu với con số khổng lồ trên đó, cứ qua loa muốn đuổi hắn ta đi như
vậy.
“Cho nên anh đã bị dồn vào chân tường, nhờ vào khoảng tiền
này mà mất tích suốt nửa năm, thay đổi khuôn mặt, đồng thời cấu kết với
ông già này nhốt phu nhân Anna lại, trở thành chủ nhân mới của tòa thành Yekaterinburg này?” Đôi môi Mạc Doanh Doanh hơi nhếch lên, cũng do nửa
tấm da dê mà tạo nên những chuyện này, lúc nào cũng ẩn chứa trong đó bao nhiêu câu chuyện đầy máu và nước mắt.
Chuyện lão phu nhân nhà họ La trao ra tình cảm chân thành cho một kẻ phụ bạc, tình yêu không có
kết quả của anh em nhà Tokugawa dẫn đến thảm kịch tự sát, còn có bi kịch của người không phải nam không phải nữ trước mắt này, lúc nào cũng nói
chỉ vì tình yêu của mình dành cho người khác.
Cô nhìn sắc mặt ảm
đạm của A Phu Kiệt Y, trong ngực cũng hơi co rụt lại, có một nỗi đau âm
ỉ, tình yêu có muôn hình vạn trạng, nhưng nếu có liên quan đến tấm da dê kia thì tất cả đều là những câu chuyện đau thương, tiếc nuối.
Mạc Doanh Doanh nắm chặt súng, giọng nói nhàn nhạt: “Anh đã phạm tội nghiêm trọng rồi, thôi thì tôi….”
Nhưng mà cô còn chưa nói xong, đã có người ra tay còn nhanh hơn cô, nguyên
bản ông lão Antony Lev mặt mày âm trầm đang đứng sau lưng A Phu Kiệt Y,
giờ phút này ra tay nhanh đến nỗi phải làm cho người ta tắc lưỡi, ông ta nhanh chóng đưa tay ra, ra tay rất tàn nhẫn, cắt đứt cổ họng của A Phu
Kiệt Y vốn đang mang bộ dáng rất thoải mái.
Cho dù là Mạc Doanh
Doanh và Tần Hoài đã nhìn quen những cảnh giết chóc như thế này cũng
phải giật mình kinh sợ, (ddlqd-quynhle2207) súng trong tay Mạc Doanh
Doanh nhắm về phía Antony Lev ngay lập tức. Có thể hắn ta sẽ ra tay,
trong tay bọn họ lại có súng, chỉ là không biết tại sao Antony Lev đột
nhiên lâm trận phản chiến, nhưng mà cho dù có đánh nhau thì chưa chắc
bọn họ đã bị thua.
Không ngờ được, ông lão kia lại bật cười, làm
ra tư thế đầu hàng: “Chẳng phải các người chỉ muốn bộ áo giáp kia hay
sao? Cứ việc mang đi là được rồi.”
“Vậy ông muốn cái gì?” Tần Hoài lạnh lùng hỏi, không có một chút nào của vẻ bất cần trong ngày thường.
Ánh mắt của Antony Lev lóe lên: “Có thể rút lui thành công an toàn.”
Nói xong, ông ta đứng ở một bên, giơ hai tay lên cao, chỉ đứng nhìn Mạc
Doanh Doanh bỏ súng xuống, lấy ra từ một túi nhỏ trên người những mảnh
lắp ráp của thùng chứa đồ đơn giản, hai tay nhanh nhẹn lắp ráp thành một chiếc thùng để đựng bộ áo giáp.
Đợi cho đến khi Mạc Doanh Doanh
phân chia bộ áo giáp ra từng phần nhỏ, sau đó bỏ vào trong thùng, khóa
lại cẫn thận thì Tần Hoài mới mở miệng lần nữa: “Mở cửa, thả chúng tôi
ra ngoài.”
Anh tới gần Antony Lev, để súng ngay trên trán ông ta, Antony Lev mở cửa, nhìn về phía hơn hai mươi nhân viên bảo vệ đang cầm
súng trong tầng ngầm, phất tay: “Thả bọn họ đi đi.”
Mọi người thu hồi súng trở về, mặc dù có chút không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn tránh ra một bên nhường đường.
Tần Hoài áp chế Antony Lev đi theo ở sau lưng Mạc Doanh doanh, từ từ, ba
người đi đến một khu rừng nhỏ ở bên ngoài tòa thành. Tần Hoài liếc mắt
nhìn Mạc Doanh Doanh một cái, hai người hiểu rõ ánh mắt của nhau, quan
sát cẩn thẩn những nhân viên bảo vệ đang ở sau lưng bọn họ. Mạc Doanh
Doanh cắn răng, nhấn xuống một cái nút an toàn đang nắm ở trong tay.
Chỉ nghe một tiếng nổ mạnh truyền đến từ dưới lòng đất của tòa thành ở phía xa kia, mọi người sửng sốt, rất nhiều người đi theo liền quay trở về.
Thừa dịp này, Tần Hoài buông Antony Lev ra, nhìn bộ dáng tiêu điều của
ông ta đang cố gắng chạy về đi về phía tòa thành Yekaterinburg.
Rất nhiều người ở trong các phòng dành cho người làm trong Yekaterinburg,
bọn họ đang thu gom quần áo, còn có một vài đồ vật quý giá ở bên trong
cũng lấy đi. Tất cả đều là do mới vừa rồi, Mạc Doanh Doanh thừa dịp A
Phu Kiệt Y kể lại chuyện cũ, đã cẩn thẩn gài một quả bom cỡ nhỏ ở ngay
khe hở vách tường của tầng hầm.
Hai người bọn họ ăn ý xoay người, bỏ mặt chấn động mạnh sau lưng, chạy vào trong rừng cây nhỏ âm u, ở tại đó có chiếc xe Land Rover mà Mạc Doanh Doanh hay dùng tới.
Mạc Doanh Doanh để thùng đồ ở sau cốp xe, xoay người quay lại trên ghế tài xế của chiếc Land Rover.
Từng hạt mưa lớn nhỏ đập vào trên cửa kính chiếc xe Land Rover, tiếng mưa
rơi lớn dần, Mạc Doanh Doanh dừng xe ngay tại ngã tư đường,
(diendanlequydon) Tần Hoài đẩy cửa, leo xuống xe, nhìn cô một lần nữa.
“Nhớ kỹ là phải nổ súng bắn chết em.” Nàng đưa mắt nhìn người đàn ông thật
sâu sắc, Tần Hoài đã bước xuống xe, bị những giọt mưa cuối thu tạt vào
người ướt đẫm.
Tóc của người đàn ông rũ xuống trán, giọng cười dịu dàng: “Em phải chờ anh.”
Bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy lo lắng, cảm giác được luôn có một cái gì
đó không thể nói rõ ràng quấn lấy nhau trong lòng mình, Mạc Doanh Doanh
gật đầu liên tiếp: “Em sẽ giả chết, đi tới Nam Mỹ trước, ở đó một thời
gian, rồi sẽ liên lạc với anh.”
Nhìn Tần Hoài xoay người đi vào
màn mưa, trên đường phố vắng lặng của nước Nga vào rạng sáng cuối thu,
cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao ngất của anh, nhưng mà hình
bóng ấy cũng rất nhanh mờ dần không còn thấy nữa.
Mạc Doanh Doanh hít thở thật sâu, mở đèn xe của chiếc Land Rover lên, chạy về hướng
CAS¬TA sắp đặt trước, chính là một nhà kho bỏ hoang ở bên bờ sông Y
Seth.
Trong phòng trưng bày ở tầng hai của tòa thành
Yekaterinburg vừa bị nổ tung, được cơn mưa to dập tắt lửa, từng làn khói đen vẫn còn bốc lên, Antony Lev đứng ở cửa sổ nhìn ra trời mưa lớn, bấm một số điện thoại.
“Mọi thứ đều đã ở trong kế hoạch.” Hắn ta nhàn nhạt nói xong, bộ dáng lúc nào cũng phóng túng giờ đây lại bắt đầu nghiêm chỉnh.
Cúp điện thoại, cho dù bên trong phòng u ám, nhưng vẫn có thể thấy được chữ ‘R’ sáng ngời trên di động.
Hắn ta xoay người đi vào mật đạo, trong mật đạo, đèn đuốc sáng trưng, một người phụ nữ đang rất tỉnh táo chờ đợi hắn ta.
Vốn dĩ phu nhân Anna trong tư thế chật vật, nhưng giờ đây lại ngẩng cao
đầu, mái tóc dài lẫn lộn che khuất cánh tay của bà ta, bà nhìn Antony
Lev, hỏi đầy bi thương: “Rốt cuộc thì các ngươi vì cái gì mà tới đây?”
Antony Lev chậm rãi đưa tay rút súng từ trong ra, nhắm ngay giữa trán người phụ nữ.
Không ngờ rằng phu nhân Anna cười lạnh một tiếng, thả lỏng tay trái đang nắm
chặt một con dao quân dụng của Thụy Sĩ, dao kia rất sắc bén. Chỉ trong
khoảnh khắc, Antony Lev còn chưa kịp phản ứng, thì bà ta đã nắm dao đâm
thẳng vào trước ngực mình.
“Không phiền ông lo lắng.” Bên khóe
môi trắng xanh của người phụ nữ có máu tươi đang từ từ chảy ra, bà ta
nhắm mắt lại, dường như năm tháng đang quay ngược về lúc mà bà ta vẫn là một cô thiếu nữ xinh đẹp, người kia mặc sơ mi trắng đứng ở bên bờ sông Y Seth, cầm trong tay một bó hoa dại màu tím, mỉm cười nhìn về phía bà
ta.
Dành cho Farakasi mà ta yêu nhất. (quynhle2207/ddlqd) Bà ta
nhẹ nhàng nở nụ cười, tất cả mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm lại, chìm
vào trong bóng tối mênh mông.
Antony Lev cầm lấy con dao quân dụng Thụy Sĩ ở trong tay người phụ nữ đã chết kia, trên mặt có khắc một chữ ‘M’ tinh xảo.
Là người phụ nữ kia đã đưa cho bà ta? Hắn ta cười lạnh một tiếng. Lòng dạ
của người phụ nữ kia đã mềm yếu đi rất nhiều, chỉ sợ là bị tên đặc cảnh
kia cảm hóa đến nỗi muốn thành Thánh Mẫu Maria rồi, sợ bà ta lại phải
chịu hành hạ, cho nên đã đem con dao quân dụng bên mình đưa cho bà ta,
để bà ta có thể tự kết liễu.
Trong một tòa nhà ở khu phố người
Hoa tại Sverdlovs, một người phụ nữ Trung Quốc có gương mặt xinh đẹp,
toàn thân mặc sườn xám màu đỏ, đang ngồi bên cửa sổ, nhìn cơn mưa như
trút nước.
Mưa to như vậy, chắc là dòng nước sông Y Seth chảy rất xiết. Bà ta khẽ thở dài, người phụ nữ Anna kia, hẳn là được tự do rồi.
Bà ta cầm lấy một tấm hình đang để bên cạnh, đưa tay vuốt ve hình ảnh
người con trai đang tươi cười rạng rỡ anh tuấn trong tấm hình, bộ dáng
của bọn họ có vài phần giống nhau.
Anh à, người đại anh hùng của
nước Nga, cuối cùng thì em cũng đã hoàn thành tâm nguyện sau cùng của
anh rồi, bảo hộ người phụ nữ mà anh yêu nhất cuộc đời này, để cô ta có
thể lấy lại được tự do. Người phụ nữ Trung Quốc mỉm cười, đem tấm hình
áp sát lên trên ngực: Nhưng mà, em cũng có ý nghĩ của em, có lẽ anh ở
trên thiên đường cũng cô đơn lắm phải không? Em đưa cô ta đến làm bạn
với anh không phải thật tốt sao?
Ekaterina Đệ Nhất, nữ vương của
Đế Quốc La Tư của nước Nga, một thời quyền thế khuynh đảo, bất quá cũng
chỉ là con rối của sủng thần Matsushkov mà thôi.
A Phu Kiệt Y,
chỉnh sửa gương mặt để trở thành phu nhân Anna, nắm giữ tất cả tài sản
của vùng Sverdlovs này, cũng bất quá chỉ là con rối của lão quản gia
Antony Lev có thân phận không rõ ràng kia thôi.
Người phụ nữ đưa
ánh mắt nhìn về phía xa xa kia, vượt qua những ngọn núi trùng điệp kia,
nơi có dòng nước của con sông Y Seth đang chảy xiết. Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ nơi nào, thì cũng nên kết thúc mọi
chuyện tại nơi đó.
Mưa càng lúc càng lớn ở tòa thành
Yekaterinburg, cả trời đất chỉ một màu trắng xóa của nước mưa, dường như cơn mưa to này muốn làm sụp đổ tòa thành trì tràn ngập tình yêu và hận
thù này.
Dường như, cơn mưa to này, không chỉ muốn làm nghiêng đổ một tòa thành, mà còn giúp đỡ một cặp tình nhân.