Vùng đất ấy được xem như món quà các vị thần dành tặng cho Hạ Ai Cập,
một nơi tưởng chừng như không thể xuất hiện ở chốn sa mạc cằn cỗi. Mặc
dù khí hậu khắc nghiệt nhưng thực vật lại vô cùng tươi tốt, điều đó giúp Naratis - Lepolis trở thành nơi cung cấp lương thực lớn nhất tại Hạ Ai
Cập.
Quang cảnh ở Naratis - Lepolis đẹp thơ mộng, khi ai lỡ đặt chân đến đó thì sẽ không bao giờ muốn rời đi...
Có một điều ít ai biết ở Naratis - Lepolis là... Nhờ Thanh Long thần thú
nên thời tiết tốt, mưa thuận gió hòa, nếu muốn cũng có thể có tuyết rơi. [Đừng ném đá, em đã nói từ đầu là viễn tưởng + dị giới rồi nha!]
Kỳ thực Naratis - Lepolis trước khi Asisu quay lại Hạ Ai Cập thì nó chỉ là vùng hoang vu không người lui tới, có diện tích rộng đầy rẫy thực vật
xanh tươi. Trùng hợp một lần Asisu đi giám sát tình hình trong nước thì
có ghé ngang qua, nhờ đó mà nàng phát hiện được bên dưới vùng đất này có mạch nước ngầm khá lớn, cứ thế trước mặt binh lính nàng công khai triệu hồi Thanh Long thần thú đào cho nàng vài cái hố sâu to đùng để dẫn ra
phần nào nước ngầm, truyền lệnh cho dân chúng khai hoang đất đai để sinh sống và trồng cây nông nghiệp, tìm nhiều loại hoa cỏ trồng lên mảnh đất này,... Nàng còn đảm bảo với dân chúng rằng nơi này chắn chắn sẽ giúp
họ có cái ăn cái mặc, ban đầu họ không tin tưởng nàng cho lắm nhưng hiện tại lại xưng tụng nàng còn hơn cả thánh nữ Carol, đơn giản vì nàng có
điểm hơn người, quan trọng nhất là cần chính yêu dân,...
Địa phần Naratis - Lepolis có những cánh đồng lúa trải dài đến tận chân mây,
thấp thoáng xa xa là những ngôi nhà nhỏ nối tiếp nhau mang theo sự ấm áp yên bình. Dọc đường đi là hàng đào trắng xóa như mây, cánh hoa rơi
rụng, nhẹ nhàng đáp xuống đất, vài cánh lại bay ra xa đậu trên những bụi cỏ Papyrus xanh mởn, phía sau hàng đào là những mẫu đất trồng khoai,
dây lá xanh thẫm nối với nhau thành từng hàng dài ngay ngắn, xa thêm
chút nữa là những luống rau cải và nhiều loại rau quả được lấy giống từ
các nước lân cận mang về. Dạo một vòng, nhìn bất cứ chỗ nào cũng sẽ thấy vô số thảm thực vật khác nhau, nhìn xem cánh đồng lúa gần đến kỳ thu
hoạch, những bông lúa trĩu nặng hạt một màu vàng ươm tỏa sáng rực rỡ
dưới nắng, đối diện là cánh đồng ngô cao lớn trổ đầy hoa cờ. Lại nhìn
tới vườn nho gần đấy, khu vườn được người dân góp sức chăm sóc nhiều
nhất vì vô tình biết được vị nữ hoàng nào đó rất thích ăn nho, vườn nho
đầy trái với đủ loại xanh tím, chua ngọt,... Ngắm dọc theo bờ sông cùng
mặt hồ là những đoá lam hoa sen toả sáng rạng ngời, gió lùa qua sẽ ngửi
được hương hoa thoang thoảng, không gay gắt, không quá ngọt, chỉ nhẹ
nhàng như một ngọn gió lướt qua đời,...
Đường đến chợ sẽ khiến
nhiều người trầm trồ yêu thích bởi các giống hoa, hoa được trồng một
cách trật tự, không hề lộn xộn, chúng chẳng quan tâm bốn mùa hay thời
tiết, chỉ biết thi nhau nở rộ xem ai rực rỡ nhất, lộng lẫy nhất.
Tử Đinh Hương, Oải Hương mang theo màu tím trầm lặng.
Hồng Hoa, Mẫu Đơn một sắc đỏ kiêu kỳ rực cháy.
Cúc Dại, Ngũ Sắc không ngại nhiều, mang hết màu sắc đặt tại trên thân.
Ba loại sen xanh, trắng, hồng thả người trong hồ hào hứng nở rộ, mặc cho lũ cá nhởn nhơ lượn xung quanh.
Tóm lại có thể nói ngàn hoa đua sắc tại một nơi!!!
Nói đến khác biệt thì....
Phố chợ chính là điểm khác biệt của Thượng - Hạ Ai Cập, thay vì dọn hàng
tắt đèn ngủ sớm như vùng Thượng thì vùng Hạ lại càng náo nhiệt hơn mỗi
khi về đêm, đặt biệt nhất là chợ đêm ở Naratis - Lepolis, dân chúng tập
trung ở khu đất trống giữa trung tâm phiên chợ đốt lửa ca múa, cùng nhau thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Ở chợ đêm nơi này, dân
bản địa và các thương buôn trong nước lẫn lâng bang sẽ bày bán vô số
những mặt hàng khác nhau, chẳng hạn như vải vóc tơ lụa, đồ cổ, thức ăn,
hoa tươi, trang sức,... thậm chí còn mua bán, trao đổi nô lệ và có cả tổ chức Killer, nơi thu thập tin tức của các nước. Chẳng qua để lấy được
tin tức từ tổ chức Killer thì phải bỏ ra cái giá rất đắt, người ngoài
cũng không biết tổ chức này xuất hiện từ bao giờ, chủ nhân là ai. Duy
chỉ Asisu biết, người đứng sau tổ chức này là anh trai nàng - Hito, vị
vua kế tiếp của vương quốc Atsiria...
Naratis - Lepolis chính là
như vậy, một vùng đất mà người dân có thể vô ưu vô lo, vui vẻ sống từng
ngày, thế nhưng với tình hình chiến tranh đang diễn ra hiện tại, liệu
nơi này có còn giữ được vẻ đẹp thơ mộng cùng với những tiếng cười hạnh
phúc hay không?
Lặng lẽ di chuyển trong đêm, năm nhóm người ẩn mình luồn lách trong những
cánh đồng nối tiếp nhau, hàng trăm đôi mắt sáng quắc như báo ngó nghiêng dò xét động tĩnh xung quanh mình, sương đêm hạ đến trên người lạnh đến
phát run lại chẳng một ai hé miệng than vãn... Nhóm người đó là số ít
quân chi viện cho vùng Naratis - Lepolis.
Dẫn đầu các nhóm lần
lượt là tướng quân Nakuto, nữ tướng Aisha, nữ hoàng Asisu, đại tư tế
Kali và y quan Hecto, do binh lính Lybia đi tuần tra khá gắt gao nên,
năm nhóm người phải chia ra năm hướng khác nhau, xen lẫn vào tiếng gió
thổi lá động để che giấu chính mình, tìm cách tiếp cận nơi đóng quân của lính Lybia.
Asisu lạnh nhạt nhìn cảnh vật xơ xác quanh đó mà lòng lại đau quặn không thôi.Kiếp trước dù là một sát thủ giết người vô số nhưng nàng lại không thấy áy
náy, bởi người nàng giết đều là những kẻ đáng chết, còn bây nhìn lại
quang cảnh này, nàng đột nhiên thấy tội lỗi, vì nàng đến quá muộn nên
chỉ biết trơ mắt ra nhìn người dân vô tội bị giết mà không giúp được gì, máu nhuộm đỏ cả vùng, xác người đầy trên đất... Dưới góc lau sậy lăng
lóc một vật tròn tròn chẳng biết là gì, nhìn thật kỹ mới khiến nàng thất thần, vật tròn đó là đầu của một đứa trẻ vừa chết cách đó vài giờ.
Đến gần khu lều trại của quân Lybia, Asisu suy tính chọn nơi có ít người
nhất để xuống tay, ra hiệu cho quân Ai Cập hạ kẻ địch, thay đổi sang
trang phục lính Lybia để dễ dàng xâm nhập và hành động, xác của bọn lính xấu số ấy thì được giấu vào những bụi cỏ gần đấy.
Asisu nhận
thấy những nhóm còn lại cũng hành sự xong xuôi, nàng khẽ lắc mình trà
trộn vào nhóm vũ nữ gần đó. Những quân sĩ Ai Cập bất giác mồ hôi tuôn
như suối, sợ rằng nàng sẽ gặp nguy hiểm, Kali, Aisha và Hecto cũng thế,
bĩnh tĩnh nhất chỉ có Nakuto. Nakuto cười nhẹ, nhớ lại lần trước Asisu
ra tay giết trăm lính ở Atsiria nên chắc chắn rằng một tên tướng quân sẽ không thắng được nàng. Cứ thế mọi kế hoạch bắt đầu triển khai, đại tư
tế Kali dẫn người tìm kiếm dân chúng bị bắt, y quan Hecto theo sau hỗ
trợ. Nữ tướng Aisha lẳng lặng cho quân bao vây toàn bộ căn cứ địch, còn
tướng quân Nakuto phải chờ đợi tiếng còi hiệu của Asisu, sau đó mới kéo
quân công đánh.
Nói về Asisu, nàng một thân vũ y thanh khiết
quang minh chính đại mà di chuyển từ lều này sang lều nọ tìm tướng lĩnh, trang phục mát mẻ cộng thêm dáng người tiêu chuẩn khiến bao kẻ phải ngơ ngẩn ngắm nhìn, có người không kiềm nổi mà chảy cả máu mũi, lại có kẻ
nổi dục vọng nhưng cũng chỉ cố mà nhịn không dám làm càng, quân Lybia
không ai không biết những vũ nữ trong doanh đều thuộc sỡ hữu của tướng
quân, bọn họ động vào chỉ sợ có một đường chết.
Gương mặt xinh
đẹp kiêu kỳ, thân người nóng bỏng uyển chuyển như rắn, từng bước chân
cũng nhìn ra sự lả lướt quyến rũ. Đôi mắt trong như hắc bảo thạch sáng
quắc khi nhìn thấy thứ mình cần tìm, là lều của tướng quân người Lybia,
hắn đang cùng các vũ nữ uống rượu trêu đùa,...
Asisu khẽ cười,tay phải nắm chặt thần kiếm Thanh Long đã rút khỏi vỏ, không tiếng động hạ
hai tên lính gác, sau đó đem chiếc còi bên hông kề sát bên miệng mà
thổi, đêm tĩnh mịch tiếng còi vang lên như sấm báo hiệu cho sự chết chóc diễn ra. Tiếng còi chấm dứt, hàng trăm quân lính Ai Cập ào ra từ tứ
phía, tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng hô hào, tiếng la hét xin tha
lẫn vào nhau tạo nên một tạp âm đau đầu.
Vén màn, thản nhiên đi
vào lều trước con mắt ngạc nhiên của tên tướng địch cùng vẻ sợ hãi của
đám vũ nữ, biểu cảm Asisu như cũ ẩn hiện nét cười say lòng nhân thế,
kiếm trên tay dính đầy máu tươi vẫn còn nhiễu giọt... Kiếm nhẹ phất lên, muôn ngàn kiếm khí sắc tựa đao bay thẳng tới đám vũ nữ đem họ cắt thành nhiều mảnh, máu bắn tứ tán, vương lên cả quần áo của nàng, vốn là một
thân thuần trắng giờ lại nhuộm thành đỏ thẫm bắt mắt.
“Vốn là không muốn giết người vô tội, nhưng hiện tại tâm trạng ta không tốt,...”
Tiếng nói mềm mại, trầm bổng nhịp nhàng khẽ thốt ra từ khuôn miệng nhỏ nhắn,
kỳ thực là nữ thần giáng thế nhưng giờ phút này tên tướng địch lại nhìn
nàng mà kinh hoảng tới mức thất thần, trong mắt hắn, nàng giống như tử
thần đòi mạng, người đầy máu, gương mặt cũng lấm lem chất lỏng đỏ. Hắn
nhìn rất rõ, nàng từ đầu đến cuối vẫn chưa chạm tới những người bên cạnh hắn, chỉ là giơ kiếm lên thôi mà, sao người ngồi cạnh hắn đều bị phanh
thây, đây không gọi nàng là tử thần thì gọi là gì, cùng lắm thì là ác
quỷ mang lớp da thần thánh.
“Ngươi... ngươi... ngươi... muốn cái gì?” Tướng địch líu lưỡi, ấp úng mãi mới nói thành câu.
“Chiếm đất của ta, giết người của ta, ta muốn các ngươi trả mạng...” Asisu
chậm rãi phun ra từng chữ như ma âm đâm vào tai tướng địch, vẻ mặt hắn
tái mét, vội đứng bật dậy rút kiếm bên cạnh hướng Asisu đánh tới, nghĩ
tới nghĩ lui thì dù gì cũng trốn không thoát, vì vậy hắn quyết định làm
liều đấu với nàng bất quá thì cả hai cùng chết.
“Muốn đấu với ta?”
“Quái vật, chịu chết đi!!!” Tướng địch hét lớn, dùng toàn lực cầm kiếm lao
nhanh như tên bắn, muốn đâm kiếm thẳng vào tim Asisu, trong khoảnh khắc, chỉ thấy nàng nghiêng người, hoàn toàn né tránh công kích, còn thuận
tiện chơi xấu gạt chân tướng địch khiến hắn ngã sấp trên đất.
“Ta không phải quái vật, tên ta là Asisu.”
Trước thời điểm Thanh Long kiếm đoạt đi mạng sống của tướng địch, Asisu còn
rất hảo tâm nhắc nhở hắn về tên của nàng, nàng sợ hắn chết xuống địa phủ còn không biết tên người giết hắn là ai để còn báo với diêm vương, như
vậy hắn sẽ đáng thương lắm nha.
Đợi Asisu bước ra thì tiếng binh
khí đã dừng hẳn, chỉ còn lại tiếng hoan hô chiến thắng, những gương mặt
vui mừng vì biết được mình đã thành công bảo vệ được vùng đất này, nơi
mà họ được sinh ra và lớn lên.
Dân chúng được giải cứu biết mình
qua khỏi kiếp nạn, mừng rở ôm chầm lấy nhau vỡ òa trong nước mắt, những
giọt nước mắt rơi xuống hạnh phúc có, đau thương có. Hạnh phúc vì mình
vẫn còn sống, đau thương bởi mất đi những người thân yêu...............
Sau trận chiến này, từ một vị nữ hoàng bị người đời chán ghét, Asisu bất
ngờ vang danh khắp nơi, danh tiếng chỉ có hơn chứ không hề kém Carol.
Người người đều xem nàng là con gái của nữ thần chiến tranh Sekhmet, ca
tụng nàng là một vị nữ hoàng tài ba, vừa thông minh vừa xinh đẹp, năng
lực trị quốc không thua đấng nam tử,........