Ánh hoàng hôn chậm rãi đi qua vùng sa mạc,
những tia nắng còn sót lại vào cuối ngày phản chiếu trên nền trời một
màu đỏ thẫm như máu, huyền bí quỷ dị nhưng lại cuốn hút hơn bao giờ hết, từng trận gió ẩm từ phương xa thổi đến cuốn theo vô số những hạt cát
nho nhỏ bay múa trong không khí...
Asisu trầm tư ngồi bên lều đốt lửa trại, đôi mắt đẹp rũ xuống khiến người khác không nhìn ra suy nghĩ trong mắt nàng.
Thời gian cũng một sớm một chiều trôi qua, trong khi đó số việc Asisu phải
làm trong một ngày đều khiến nàng lo âu mệt mỏi. Mie đã giải trừ được
độc tố, cơ thể đang dần hồi phục trở lại nhưng Mie và Hito vẫn không
cách nào về Hạ Ai Cập cùng nàng, bởi vương quốc Atsiria vẫn chưa hoàn
toàn ổn định. Izumin hầu như không ló dạng sang Ai Cập, còn Ragashu sau
lần gặp cuối thì hoàn toàn không có tung tích, đến một lá thư thăm hỏi
cũng không có.
Sau khi tin tức Thượng Hạ Ai Cập chính thức tách
rời thì nội bộ Hạ Ai Cập có phần rối loạn, lại thêm việc Asisu thiết lập chính sách mới đã vô tình chạm tới lợi ích của đám gian thần khiến bọn
chúng bất mãn, mà lợi ích của chúng cũng quá lớn đi, muốn cùng nhau
chiếm đoạt quyền cai trị các vùng của Hạ Ai Cập, đem chức vị nữ hoàng
của nàng lật đổ. Như dự đoán của Asisu, đám gian thần đó thật sự nuôi
một nhóm phiến quân phản loạn ở vùng biên giới Hạ Ai Cập, không những
vậy còn cấu kết với quân đội Lybia, chỉ cần chờ thời gian thích hợp liền chiếm đánh Hạ Ai Cập.
Sau hai tháng Ragashu và Izumin rời đi thì Hạ Ai Cập thật sự nổ ra cuộc phản loạn, thương vong vô số, dân chúng
khổ sở hơn bao giờ hết, đi đến đâu cũng nghe tiếng người than khóc oán
thán, cả kinh thành lâm vào cục diện rối ren gần như chìm vào khung cảnh chết chóc. Quân đội Hạ Ai Cập lại quá ít ỏi, không đủ sức để chọi cùng
quân địch, Asisu hết cách đành phải cầu chi viện từ phía Atsiria, cũng
tự mình cùng các binh sĩ thân chinh ra trận bảo vệ tổ quốc,... Chỉ vài
ngày sau đó, tướng quân Nakuto đã kịp thời đem quân chi viện chạy tới,
cuộc phản loạn được đánh tan, tra ra được nhóm gian thần và những người
có liên quan.
Đạo lý “Giết gà dọa khỉ” Asisu không phải không
biết, ngày hôm ấy ở trước cổng thành chính tay nàng đã hành quyết bọn
họ, giây phút ấy nàng tựa như tử thần đòi mạng, không hỏi cũng chẳng cần những lời giải thích giả dối của đám gian thần, cả người toát ra khí
lạnh tựa băng, dùng một bộ mặt không cảm xúc mà chém chết chúng, máu
tanh cứ như vậy bắn lên mặt nàng, đáng sợ nay còn đáng sợ hơn. Kể từ
ngày đó, dường như những kẻ có mưu đồ đang ẩn nấp trong triều cũng kinh
hãi sự tàn nhẫn của nàng nên chưa có hành động gì mới, chỉ là vẫn âm
thầm quan sát nàng rồi báo cho đồng minh của chúng, nhưng....
Cuộc chiến đến đó chưa phải là kết thúc, nó chỉ là khởi đầu cho những chuyện khó khăn về sau.
“Nữ hoàng, hôm
nay người cũng vất vả rồi, người vào lều nghỉ ngơi đi, ở đây có chúng
thần canh gác là được rồi.” Tướng quân Nakuto đặt tay lên ngực, cúi đầu
nói với Asisu, Asisu chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi làm như không nghe
thấy, tiếp tục công trình đốt lửa trại.
“Nữ hoàng tôn kính, tướng quân nói đúng, ngài quả thật phải nghỉ ngơi, dạo gần đây chúng thần
thấy ngài gầy đi không ít.” Do số lượng quân binh có hạn nên cả đại tư
tế Kali và toàn bộ các tu sĩ có thể lực tốt đã từng học võ cũng phải
chăn gối ra chiến trận, đi kèm theo đó là y quan, những y quan này có
trách nhiệm chăm sóc binh sĩ khi họ bị thương.
Lại một bầu không
khí im lặng kéo dài dai dẳng bởi Asisu chẳng thèm nói một câu... Khoảng
thời gian này không khó để người khác nhìn ra sự thay đổi của nàng, có
lẽ vì áp lực quá nhiều nên nàng u uất giống Mie rồi, lúc vui lúc buồn
làm ai cũng không dám ở gần nàng.
“Việc duyệt binh diễn ra thế nào rồi?” Asisu bất chợt lên tiếng, đôi mắt như đêm đen dời đến khuôn mặt của tướng quân Nakuto.
""Theo ý của nữ hoàng, thần đã truyền thông lệnh cho toàn bộ dân chúng. Dưới
sự giám sát của tướng quân Aisha, ở từng làng dân và khu nô lệ tuyển ra
những người đạt tiêu chuẩn sức khỏe và nguyện ý nhập ngũ, bổ sung nhân
lực quân đội. Nhờ những đãi ngộ mới cho binh sĩ mà nữ hoàng đề ra nên
hiện tại số người tham gia duyệt binh đã khá đông.""
""Ừ. Vậy tình hình quân đội ở các khu vực khác ra sao? Quân Lybia và nhóm tặc thần có hành động gì mới không?""
""Quân Lybia quá đông hùng hậu, chúng đã công chiếm vùng Naratis - Lepolis,
đánh đuổi quân ta phải chạy đến nơi khác...."" Nói đến đây Nakuto có
phần khó xử.
""Ta biết rồi, các người ngủ sớm đi. Ngày mai xuất
phát đến vùng lân cận Naukratis, sau đó bàn bạc giành lại lãnh thổ.""
Asisu lúc này mới mỉm cười trấn an Nakuto, nàng biết rõ năng lực của
hắn, vả lại đây cũng không phải lỗi của hắn, tất cả đều do sự vô tâm của nàng mà gây nên chuyện, đáng lý nàng phải sớm nhìn ra cơn sóng dữ đang
ập tới này.
""Ngài cũng nên ngủ đi, lấy lại sức."" Đại tư tế Kali nói rồi chui vào lều của mình.........
""Bẩm hoàng
thượng, Hạ Ai Cập hiện tại chiến sự liên miên khiến dân chúng vùng biên
giới Thượng Ai Cập ảnh hưởng không ít, dù sao nữ hoàng Asisu cũng là chị của ngài, thần nghĩ ngài nên phái binh giúp đỡ.""
Bên trong sảnh triều, nam tử một thân thẳng như tùng khoác trên người bộ giáp tướng
quân cung kính quỳ một chân trước Menfuisu, ba ngàn sợi tóc xoăn tán
loạn trên vai, đôi mắt sáng ngời thẳng tắp nhìn vị vua ngồi trên ngai
vàng kia, bờ môi mỏng mím chặt chờ đợi câu trả lời.
Ấy thế mà
Menfuisu vẫn rất thản nhiên không quan tâm, hắn chỉ khẽ cười, một nụ
cười mà người ta nhìn vào là muốn đánh ngay lập tức.
""Hoàng thượng, người...""
""Đủ rồi Minue, ngươi đây là người của ta hay Asisu? Vì sao mở miệng đều là vì ả ta?""
Menfuisu bùng phát đại nộ, đập bàn đứng dậy, thẳng tay hất cốc rượu trên bàn lên người Minue, khoảnh khắc đó làm toàn trường triệt để im lặng, hầu như
chỉ nghe được tiếng hút khí. Ai mà không biết hoàng đế Menfuisu và tướng quân Minue tuy thân phận khác nhau nhưng vốn là bạn thân từ thuở nhỏ,
từ trước đến nay Menfuisu gần như đều thiên vị cho Minue, chẳng bao giờ
thấy hai người cãi cọ nhau, vậy mà mấy tháng nay Minue lại tự dưng vì nữ hoàng Asisu tranh cãi với hoàng đế Menfuisu.
Từng giọt rượu từ
tóc Minue trượt xuống rơi trên nền đá hoa kêu lên tí tách, hắn cắn chặt
môi nhìn Menfuisu bằng ánh mắt thất vọng, hắn chưa từng nghĩ Menfuisu
thì ra lại là loại người thấy chết không cứu, dân miền biên giới cũng là con dân Thượng Ai Cập, Menfuisu lại nhẫn tâm như vậy nhìn họ chịu khổ,
thực tế điều này nói lên rằng Menfuisu không bằng Asisu hiện tại.
""Còn Carol nữa kia, sao ngươi không lo cho nàng, là Ragashu và Asisu mời
nàng ấy sang Babylon dự hôn lễ, hôn lễ chưa diễn ra mà Carol lại không
tin tức, ngươi không lo sao?""
""Hoàng thượng, Carol là hoàng phi của ngài, ta cần thiết phải quan tâm sao?"" Minue đột ngột đứng bật
dậy, ánh mắt thâm sâu, trên môi tựa hồ đang nở nụ cười nhạt nhẽo, Minue
cúi người chào Menfuisu rồi quay lưng rời khỏi sảnh triều,...
Lần đi này có lẽ sẽ không trở lại nữa..................