"Tân hôn vui vẻ, ngài Ryan." Giang hai tay ôm ra đằng trước, Lê Khải
Liệt nhìn Vu Duy Thiển từ trong gương, đây là lần đầu tiên hắn gọi họ
của Vu Duy Thiển, giọng điệu nửa thật nửa giả, nhưng ánh mắt phản chiếu
từ trong gương thì lại nghiêm túc một cách không ngờ.
"Xem ra hoàng tử Hossein của chúng ta hiện tại rất cao hứng." Vu Duy Thiển
mặc lễ phục màu đen, nhìn xuống cánh tay đang ôm trên thắt lưng của hắn, người đàn ông ở phía sau mặc lễ phục màu xám khói, phía trên có sọc
mảnh màu bạc, màu sắc và kiểu dáng giản dị nhưng vẫn mang theo phong
cách quý tộc hoa lệ.
Lại nhìn xuống người mình, lễ
phục màu đen sẫm, túi áo ngay ngắn, trắng và đen kết hợp, làm cho người
đàn ông trong gương toát ra vẻ chính chắn và chững chạc, nhịn không được mà quét mắt nhìn Lê Khải Liệt, "Đặt làm lễ phục mà còn phải kiểu cách
như vậy, hình như ngươi làm thế nào cũng không đổi được thói quen bị
người ta xem xét."
Lê Khải Liệt chỉ chớp mắt đối với lời đùa cợt của Vu Duy Thiển, "Khi đó người nói ta mặc màu này đẹp
chính là ngươi, còn về phần bị xem xét...." Hắn nhìn vào trong gương,
chậm rãi kéo ra chiếc nơ trên cổ của mình, "Nơi này ngoại trừ ngươi ra
thì còn có ai khác hay sao?"
Chiếc nơ rơi xuống đất, hắn lại đưa tay ra phía trước, áo sơ mi trắng của Vu Duyển bị hắn chậm
rãi cởi nút, tốc độ thong thả, cũng giống như lời nói từ tốn bên tai,
"Tâm tình của ngươi thế nào? Duy, đây là đêm động phòng của chúng ta..."
Giọng điệu tràn đầy tình sắc, tiếng nói mê người, áo của Vu Duy Thiển dần dần được mở rộng, hắn không
nhanh không chậm mà kéo tay của Lê Khải Liệt xuống rồi xoay người lại, "Lên giường đi."
Giống như đang ra lệnh, bên trong giọng nói có một chút khô khan, hắn cởi áo khoác rồi đi đến bên giường.
Cánh hoa hồng được rải trên tấm trải giường màu trắng ngà, kéo dài đến dưới
chân, đây là kiệt tác của Lê Khải Liệt, sự lãng mạn một cách dã tính của hắn càng thể hiện rõ vào lúc này, giày da giẫm lên cánh hoa, Vu Duy
Thiển đi đến bên giường, phía sau bỗng nhiên có một lực lượng ập đến, Lê Khải Liệt đè gục Vu Duy Thiển xuống giường.
"Đừng nóng vội, ta nhất định sẽ làm cho ngươi có đêm động phòng khó quên."
Giọng nói nỉ non giữa đêm tối như quỷ sa tăng, Lê Khải Liệt phủ lên lưng của Vu Duy Thiển, kiềm chế hai tay của đối phương.
Vu Duy Thiển đã sớm đoán được Lê Khải Liệt sẽ như vậy, hắn luồn tay xuống
dưới gối, lấy ra một sợi dây thừng, thừa dịp Lê Khải Liệt chưa kịp chuẩn bị thì liền trói hai tay của hắn lên đầu giường, động tác rất nhanh mà
lại gọn gàng, tựa như một nhà ảo thuật.
Xoay người, hắn ung dung ngồi ở mép giường, "Tư thế hiện tại của ngươi thoạt nhìn không tệ."
Chiếc giường này cũng có phong cách châu Âu giống của Vivian, khách sạn kế
bên nhà thờ lớn Basel Cathedral, căn phòng rõ ràng có phong cách theo xu hướng nghệ thuật Barôc, cột giường kéo cao từ đầu giường lên đến trần
nhà, Lê Khải Liệt hiện tại đang nằm sấp xuống giường, là tư thế rất
thích hợp để hưởng thụ.
"Thả ta ra, ta sẽ cho ngươi
nhìn thấy tư thế còn tuyệt vời hơn thế này." Đêm động phòng của bọn họ
không nên là như vậy, mặc dù tâm tình cũng không tệ, nhưng hiện tại Lê
Khải Liệt đã chờ không kịp, hắn bắt đầu dùng giọng điệu trầm thấp dụ
hoặc của mình để tiến hành khiêu khích. Fynnz.wordpress.com
Vu Duy Thiển không trả lời, vừa mỉm cười vừa vén áo sơ mi từ sau lưng của
hắn, bởi vậy mới sơ suất không để ý, hễ là dã thú thì sẽ có móng vuốt
sắc bén, dây thừng dễ dàng bị cắt đứt, Lê Khải Liệt lại vồ đến, hai
người cùng nhau ngã xuống chiếc giường rải đầy cánh hoa hồng.
"Ngươi không cảm thấy mùi hoa quá nồng hay sao?" Thân thể dây dưa, Vu Duy
Thiển đưa ra ý kiến, Lê Khải Liệt quên cả việc phải lột áo của bọn họ
ra, thuận miệng trả lời, "Không thơm bằng mùi hương của ngươi."
"Ta không phải phụ nữ." Không biết hắn đang nói hưu nói vượn cái gì, Vu Duy Thiển gạt những cánh hoa ở phụ cận xuống giường, Lê Khải Liệt vùi đầu
vào cổ của hắn rồi hít sâu một hơi, "Mùi hương của ngươi làm cho ta chịu không nổi."
Hương chanh nhẹ nhàng khoan khoái, đó
chính là mùi hương cạo râu của một hãng danh tiếng, nhưng không biết vì
sao, có lẽ là vì xuất phát từ trên người của hắn cho nên Lê Khải Liệt
mới đặc biệt để ý, vẻ ngoài khắc nghiệt ngạo mạn, cộng với linh hồn
thuần túy của hắn và hương thơm thản nhiên.
Người này chính là thuốc kích tình của hắn.
"Cho dù ngươi muốn khiêu khích ta thì cũng phải chờ đến ngày mai, đêm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Thân thể lún xuống đệm, giọng nói khàn khàn và tiếng thở dốc bất chợt đánh úp lại, đây không phải đêm đầu tiên của
bọn họ, nhưng với thân phận hiện tại thì có thể xem như đây là đêm động
phòng đầu tiên của đôi chồng chồng này.
"Ai không bỏ qua cho ai thì còn chưa biết." Hiện tại ngoại trừ tay chân đang đấu đá
thì bọn họ rất ít khi tranh chấp về chuyện khác, hắn vừa thở hổn hển vừa vuốt ve thân thể của Lê Khải Liệt, phối hợp thả lỏng, dù sao sớm muộn
gì cũng sẽ đòi lại.
Cánh hoa hồng nằm rải rác dưới
thân của bọn họ, trong tiếng thì thầm thỉnh thoảng sẽ xen vào vài tiếng
rên rỉ thở dốc, thân thể cọ sát vào khăn trải giường vang lên tiếng sột
soạt rất nhỏ, chiếc đồng hồ cổ tích tắc trong góc phòng, đêm tối dai
dẳng, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đây là một đêm rất đáng mong chờ.
Mùa đông ở Thụy Sĩ rất lạnh, tuy rằng là mùa đông nhưng nhiệt độ trong
phòng lại lặng lẽ tăng cao, bọn họ ở trong này vài ngày, mấy ngày nay
đều có nhân viên khách sạn đưa đến ba bữa thức ăn và rượu nước, bọn họ
dường như không hề ra khỏi cửa.
Quần áo đương nhiên
sẽ có người giặt ủi, đẩy ra cửa sổ có thể nhìn thấy dòng sông Rhine ở
phía đằng xa. Mặc kệ là rượu năm nào, chỉ cần nói một tiếng với phục vụ
khách sạn thì lập tức sẽ có người đưa đến trước cửa, đương nhiên chi phí cũng không phải là điều mà Lê Khải Liệt lo lắng, đối với Vu Duy Thiển
mà nói thì tiền tài cũng chỉ dừng ở chỗ có thể dùng để trao đổi thứ mà
mình muốn, may mắn mấy trăm năm tích góp tài sản từng tí một cho nên hắn cũng không lo lắng về chi tiêu của mình.
Rời khỏi
Basel, bọn họ lại đi đến rất nhiều địa phương, Thụy Sĩ là một quốc gia
liên bang, ở một thành phố mới sẽ làm cho người ta có cảm giác khác
biệt, Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt không đi taxi mà chọn ngồi xe lửa để
đi thăm quan danh lam thắng cảnh của Thụy Sĩ.
Bọn họ trượt tuyết, leo núi Jungfrau, ngồi thuyền dạo hồ Thun, đi thăm vườn nho Lavaux Vineyard
Terraces.....tuy rằng cây nho ở nơi đó vẫn chưa đến mùa thu hoạch.
Kỳ thật đây không phải là lần đầu tiên Vu Duy Thiển đến Thụy Sĩ, hắn đã
từng dừng lại ở nơi này nhưng cảm giác hiện tại rất khác biệt, có lẽ là
bởi vì có Lê Khải Liệt nên khác biệt, một ngày nọ Vu Duy Thiển đột nhiên nói như vậy trên xe lửa.
Lê Khải Liệt dùng một nụ hôn để trả lời, đúng vậy, đương nhiên là vì hắn,
"Ta cũng đã đến đây, khi đó cảm thấy mùa đông nơi này rất lạnh." Hắn nắm tay của Vu Duy Thiển, đương nhiên hiện tại hắn đã thay đổi quan điểm,
bởi vì giá rét sẽ là lý do rất tốt để hắn có thể cùng Vu Duy Thiển sưởi
ấm. fynnz.wordpress.com
Nhiệt độ cơ thể
của Vu Duy Thiển rất bình thường, nhưng nhiệt độ cơ thể của Lê Khải Liệt vẫn hơi cao hơn so với người thường, bởi vì bị Lê Khải Liệt nắm tay rất thoải mái nên Vu Duy Thiển tạm thời xem nhẹ việc hai người đàn ông tay
trong tay ngồi bên nhau sẽ có một chút kỳ lạ.
Đối với người Trung Quốc mà nói thì nắm tay có ý nghĩa xa hơn rất nhiều so với tiếp xúc thân thể.
"Ngươi muốn quay về nhìn thử hay không?" Một ngày nọ, bọn họ đang ở thành phố
Zurich của Thụy Sĩ, Lê Khải Liệt bỗng nhiên hỏi như vậy, Vu Duy Thiển
dừng lại bước chân, đứng ở bên đường, "Ý của ngươi là nơi nào?"
"Nơi mà ngươi sinh ra, ngươi vẫn chưa từng trở về, đúng không?" Nhẹ nhàng
bâng quơ, Lê Khải Liệt phát hiện ra chuyện này trong ngôn hành cử chỉ từ trước cho đến nay của Vu Duy Thiển, "Trung Quốc, Bắc Kinh, ngươi rời đi từ nơi đó, chẳng phải hay sao? Nhưng rất ít khi thấy ngươi nhắc đến nơi đó."
Màu xám trên bầu trời Zurich không giống như ký ức trước kia của Vu Duy thiển, hắn ngẩng đầu rồi thu hồi
tầm mắt, "Vì sao ngươi lại nghĩ là ta vẫn muốn quay về?"
Vu Duy Thiển trả lời rất lãnh đạm, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng
đến tâm tình của Lê Khải Liệt, hắn mỉm cười, "Con người dù sao cũng sẽ
hoài niệm về dĩ vãng, theo thời gian trôi qua thì những ký ức không đẹp
sẽ phai nhạt còn ký ức tốt đẹp vẫn hiện rõ trong tâm trí, làm cho ngươi
không thể không hoài niệm."
Lời nói này làm cho Vu Duy Thiển trầm mặc một lúc lâu, Lê Khải Liệt nói không sai, mà hắn đã quên trong
đủ loại phương diện thì Lê Khải Liệt là người có tâm tư sâu sắc cỡ nào.
"Ta và ngươi quay về nhìn thử, đi thôi." Giống như là tìm được đáp án,
không cần hắn nói cái gì, Lê Khải Liệt gọi một chiếc xe, hai người về
khách sạn thu dọn hành lý rồi cầm hộ chiếu đi thẳng đến sân bay.
Sân bay quốc tế Zurich có chuyến bay đến Bắc Kinh, làm cho Vu Duy Thiển
kinh ngạc là Lê Khải Liệt đã sớm đặt vé máy bay, khi bọn họ ngồi trên
máy bay, hắn nhịn không được mà thở dài, "Cái tên chết tiệt này."
"Biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy." Đồng tử chớp động, tiếng cười trầm thấp
của Lê Khải Liệt làm cho người ta nghi ngờ có phải hắn đã sớm đoán được
Vu Duy Thiển sẽ mắng câu này hay không. Vu Duy Thiển nhắm mắt lại, xung
quanh ồn ào, mọi người không ngừng lên cabin, một lát sau bỗng nhiên có
một âm thanh rõ ràng nói bên tai hắn, "Duy, ta cùng ngươi về nhà."
Nhiệt độ bên tai truyền đến lồng ngực, hắn mở mắt ra, Lê Khải Liệt đang nhìn
hắn, hắn đột nhiên không biết nên nói cái gì, đôi mắt màu tro lục nhìn
hắn thật sâu, tựa hồ đang nhìn thấu hết thảy màu đen dưới đáy mắt của
hắn.
Vì thế hắn biết không cần phải nói điều gì cả.
Tại sân bay, mái tóc đen và đôi mắt đen của Vu Duy Thiển làm cho hắn cũng
không quá lạc lõng giữa những người phương Đông, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bị lu mờ trong đám đông, hoàn toàn ngược lại, hắn rất cao, tác
phong của hắn làm cho hắn giống như hạc trong bầy gà, có vẻ hết sức nổi
bật, nhưng người ở bên cạnh hắn càng thu hút ánh mắt của người khác hơn
so với hắn.
Đây là vấn đề mà bọn họ chưa từng nghĩ
đến, sở dĩ Lê Khải Liệt không bị phát hiện ở Thụy Sĩ là vì ngoại trừ đeo mắt kính đội mũ và quấn khăn choàng để ngụy trang, thì còn bởi vì hắn
là con lai, ở một quốc gia phương Tây đa chủng tộc thì không tính là quá nổi bật, nhưng ở một quốc gia phương Đông mà đa số đều là người da vàng mắt đen, cho dù hắn làm như thế nào thì cũng không thể không khiến cho
người ta chú ý.
Nhất là khi Vu Duy Thiển đứng cùng
hắn ở sân bay liền gây chú ý cho không ít người, nhiều người còn nghĩ
rằng bọn họ là người mẫu, mặc dù cũng có nhiều người phương Tây xuống
máy bay nhưng không có ai lại gây ra rối loạn lớn như bọn họ.
"Hắn là Leo! Mau nhìn đi! Hắn là Leo!" Có một người phụ nữ thét chói tai,
ngày hôm qua nàng vừa xem được tin tức từ trên mạng là siêu sao quốc tế
Miracle Leo kết hôn tại Thụy Sĩ, đột nhiên lúc này lại gặp được hắn ở
sân bay, nàng không thể kiềm chế cảm xúc, dùng sức lôi kéo cánh tay của
người bạn trai.
Lời của nàng không chỉ khiến cho
người bạn trai chú ý mà còn khiến cho những người ở xung quanh cũng chú
ý, rất nhiều người đều dừng chân nhìn ngang nhìn dọc, Vu Duy Thiển thấy
tình hình không đúng, vội vàng kéo Lê Khải Liệt bỏ chạy.