Làm mưa làm gió trong làng giải trí, siêu sao nhạc rock Miracle Leo
chấm dứt tour lưu diễn thế giới của hắn, đến bây giờ đã được một tháng.
Một tháng qua các tờ báo và tạp chí vẫn đưa tin của Lê Khải Liệt lên trang
nhất, chẳng qua tiêu đề tin tức không phải Leo như thế này hay Leo như
thế kia mà là hắn lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của công chúng
khiến cho khắp nơi phải suy đoán.
Có người cố gắng
gây xì căng đan để mình nổi bật, có người lại hoàn toàn tương phản, cho
dù không làm cái gì thì cũng được mọi người chú ý, Lê Khải Liệt chính là người như thế.
Fan hâm mộ đã quen với việc hắn hành xử bất ngờ, giới truyền thông cũng thường xuyên mong chờ không
biết lúc này hắn xuất hiện sẽ mang đến ngạc nhiên gì cho mọi người.
Một ngày mùa đông, chuyện ngạc nhiên đã đến.
"Dừng lại! Máy số một! Dừng quảng cáo lại!" Trong phòng chỉ đạo có người cầm
một thẻ nhớ vọt vào rồi hô to, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn hắn,
hiện tại làm sao có thể dừng lại quảng cáo ngay lúc này, các nhà tài trợ quảng cáo nhất định sẽ lập tức gọi điện thoại đến khiếu nại.
"Đừng nhìn ta! Nhìn cái này đi! Chúng ta phải đăng tin trước khi các nhà đài
khác kịp hành động! Tỷ suất xem đài sẽ là của chúng ta!" Thẻ nhớ được
nhét vào trong máy tính, người nói chuyện hưng phấn đến mức sắc mặt đỏ
bừng.
Đến khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thì tất cả mọi người đều thất thanh hô to, "Quá tuyệt!"
Không cần do dự, mặc kệ đoạn quảng cáo lúc này có đắt tiền đến cỡ nào, ngay
cả thời gian để xin chỉ thị của cấp trên cũng không muốn lãng phí, phóng viên bình luận tin tức ngồi vào bàn, khi đoạn quảng cáo đang chiếu trên tivi thì bất ngờ đăng một tin tức, đoạn clip trong thẻ nhớ hiện ra trên màn hình tivi ở trước mặt mọi người.
Đó là một hôn
lễ nho nhỏ, nhân vật chính của buổi lễ không phải là ai khác mà chính là người đã từng thừa nhận trước toàn thế giới mình yêu một người đàn ông, hơn nữa còn công khai tình yêu ở rất nhiều buổi phỏng vấn, siêu sao của làng giải trí Leo.
Người kết hôn với hắn chính là người phương Đông thỉnh thoảng lại xuất hiện trên tivi, luôn luôn làm cho
người ta có một loại cảm giác thần bí.
Trong clip, hai người dường như không phải ở bang nào trong nước, nhìn xem
cảnh vật xung quanh, có thể tìm được manh mối nhờ vào đỉnh nhọn của tòa
kiến trúc ở phía sau lưng bọn họ, hình như là nhà thờ lớn Basel
Cathedral của Thụy Sĩ, bọn họ rất có thể là đang ở tại Thụy Sĩ.
"Chúa ơi, nhìn xem ta quay được cái gì này, đó là Leo, bọn họ mặc lễ phục."
Người quay được đoạn clip này hiển nhiên là du khách du lịch đến Thụy
Sĩ, nhận ra người ở xa xa là ai, hắn không ngừng hít hà tán thưởng.
Khoảng cách quá xa nên hình ảnh rất mờ, cho đến khi Lê Khải Liệt và người đàn
ông phương Đông bước lên cầu, theo góc độ của màn hình nhìn lên thì cây
cầu giống như bị che khuất bởi màn sương mù, dòng nước chảy xiết dưới
chân cầu chính là sông Rhine.
Sông Rhine chảy dài từ nơi này đến Pháp và Đức, không biết bọn họ chuẩn bị đi đâu hay là đang
trở về, nhìn đến đoạn phim này thì mọi người đều nhớ đến Thụy Sĩ là một
trong số ít quốc gia mà pháp luật cho phép kết hôn đồng tính.
Nhưng cử hành hôn lễ ở nhà thờ lớn Basel Cathedral? Có thể hay sao? Nghi vấn
này nhanh chóng bị mọi người vứt ra sau đầu, nhân vật chính là Miracle
Leo, không có gì là không thể.
Đoạn clip bị quay khá rung tay, hết thảy khán giả xem được đoạn clip này cũng cảm thấy lồng
ngực phập phồng theo, trong phòng chỉ đạo liên tục có người không thể
kiềm chế mà thét lên chói tai, nếu nói không ngoa thì toàn thể mọi người trên thế giới khi nhìn thấy đoạn clip này đều không thể giữ được bình
tĩnh.
Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển cũng không biết
chuyện riêng của bọn họ lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của công
chúng, Lê Khải Liệt cho dù có biết cũng sẽ không để ý, từ sau khi kết
thúc tour lưu diễn thì hắn và Vu Duy Thiển chuẩn bị vài ngày, sau đó gác tất cả mọi việc sang một bên để thực hiện chuyến du lịch mà bọn họ đã
hứa hẹn.
Kết hôn là chuyện riêng của hai người bọn
họ, đối với người chỉ sống một mình như Vu Duy Thiển thì là như thế, đối với Lê Khải Liệt có tình cảm hời hợt vớt gia đình cũng là như vậy, cho
nên hắn chỉ thông báo với Hashim một tiếng, đem nơi đó là một điểm dừng
chân của chuyến du lịch, sau đó bọn họ bắt đầu hưởng tuần trăng mật của
mình.
Tuần trăng mật là
Lê Khải Liệt nói, chắc chắn sẽ bị một người đàn ông khác chế giễu, nhưng cười thì cười chứ Vu Duy Thiển thật ra cũng không phản đối kế hoạch
tuần trăng mật, "Thiếu ngươi thì trái đất vẫn quay, từ giờ trở đi ta
muốn sống vì mình, ngươi cũng vậy."
Đây là lời mà Vu Duy Thiển đã nói trước khi xuất phát một ngày, lúc ấy hắn đang cầm đàn
vi-ô-lông, mặc đồ ngủ, dừng tay rồi quay mặt sang, ánh mắt của hắn dường như có điểm khác với trước kia, trải qua một lần sinh tử, Vu Duy Thiển
làm cho người ta không còn cảm giác khó có thể tiếp cận như trước, ít
nhất đối với Lê Khải Liệt mà nói, hắn cảm thấy Duy của hắn thật sự đang
sống.
Trước kia Vu Duy Thiển rất cứng
rắn, cứng rắn đến mức làm cho người ta cảm thấy khô khan, hắn luôn lạnh
lùng lại khắc nghiệt, hiện tại đối với người khác có lẽ vẫn như vậy,
nhưng khi hai người sống chung thì rõ ràng có thay đổi, hắn ít chế nhạo
Lê Khải Liệt hơn, thường xuyên lộ ra thái độ rất dịu dàng.
Tình yêu sẽ làm con người thay đổi, trong lòng nghĩ đến lời này, Lê Khải
Liệt cầm ly cà phê, đổ thêm một chút rượu, "Claudy đã kết thúc, ta còn
sống, chờ ngày ta chết mới là chân chính kết thúc."
"Ngươi vẫn chưa chịu buông tha?" Nhìn thấy Lê Khải Liệt như có chút đăm chiêu
khi nói ra những lời này, đôi mắt màu tro lục xẹt qua vài tia lửa thô
bạo. Vu Duy Thiển đặt đàn xuống rồi đi qua, "Ngươi có thể chán ghét
huyết thống của mình nhưng không thể phủ định sự tồn tại của chính
mình."
"Ồ? Vì sao?" Nhướng mày, mang theo vẻ mặt như cười như không, Lê Khải Liệt hiển nhiên là biết đáp án, chẳng qua muốn
Vu Duy Thiển tự nói ra mà thôi, Vu Duy Thiển phát ra một tiếng hừ cười
từ trong xoang mũi, "Biết rõ còn cố hỏi, ngươi giỡn đủ hay chưa?"
"Ta thích nghe ngươi nói, nói lại một lần nữa đi, Duy – nói lại một lần nữa đi?" Hắn hơi nheo mắt, giữ chặt
dây thắt lưng áo ngủ của Vu Duy Thiển.
Dựa vào ghế sô pha, Lê Khải Liệt chỉ mặc một chiếc quần ngủ, bán thân trần
trụi tỏa ra sức nóng, ánh mắt tựa như công tử nhà giàu ác liệt, Vu Duy
Thiển khom lưng chống lại đôi mắt giống như dã lang ở trước mặt, nắm lấy cằm của Lê Khải Liệt, "Mạng của ngươi, thân thể của ngươi, hiện tại đều là của ta, còn muốn ta nói mấy lần nữa?"
Tiếng cười chấn động, Lê Khải Liệt cao hứng cười to, "Mấy lần cũng không chán, Duy của ta--"
Hắn kéo Vu Duy Thiển ngã xuống ghế sô pha, Vu Duy Thiển thuận thế đè hắn, vò mái đầu mất trật tự của
Lê Khải Liệt, "Thuốc của Bode thế nào? Ngươi có vẻ tốt hơn rất nhiều."
"Hắn nói trong thân thể của ta có một gien dị biến gây ra các biến đổi,
thuốc của hắn có thể làm cho tốc độ dị biến giảm bớt, ta còn tưởng rằng
có một ngày ta sẽ giống như ngươi, cảm nhận được cảm giác của ngươi." Đó từng là chuyện mà Lê Khải Liệt vẫn để bụng, Vu Duy Thiển trải qua quá
nhiều, thời gian sẽ tôi luyện con người ta, mặc dù ở trên mặt không nhìn thấy nhưng trong nội tâm nói không chừng đã sớm bị đâm trăm lỗ.
"Thật đáng tiếc là ngươi không có cơ hội để biết cảm thụ của ta." Phủ định
lời nói của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển hiểu rõ ý tứ của đối phương nhưng hắn vẫn chỉ lắc đầu. Lê Khải Liệt nhìn hắn một cách khó hiểu, sau đó
nhìn thấy Vu Duy Thiển chậm rãi nói, "Bởi vì ta sẽ không cho ngươi
biết."
Hắn lãnh đạm dứt lời, đứng dậy từ ghế sô pha, uống một ngụm cà phê pha rượu của Lê Khải Liệt, hương vị đậm đặc làm
cho hắn cau mày.
"Đau lòng vì ta, không
muốn để cho ta cảm nhận được nỗi khổ giống như ngươi thì cứ việc nói
thẳng, ta còn không hiểu ngươi hay sao?" Cười một cách xấu xa, Lê Khải
Liệt ôm lấy Vu Duy Thiển từ sau lưng, giữa bọn họ đã trải qua rất nhiều
khúc mắc, hiện tại đã sớm hiểu rõ trong lòng của đối phương nghĩ gì.
"Những gì ta nói vẫn chưa rõ ràng hay sao?" Quay đầu lại một cách nghi hoặc, Vu Duy Thiển cảm thấy lời
nói của mình đã quá dễ hiểu.
Lê Khải Liệt nhìn hắn chăm chú vài giây, nhìn thấy hắn nghi hoặc một cách
đơn thuần, Lê Khải Liệt liền vùi đầu vào cổ của hắn mà cười nhẹ, "Ta đã
quên ngươi là người Trung Quốc."
"Chuyện này và
người Trung Quốc có liên quan gì đến nhau? Đừng quên ngươi cũng có một
phần tư huyết thống là người Trung Quốc." Không biết Lê Khải Liệt đang
cười cái gì, hắn nhắc nhở đối phương, Lê Khải Liệt xem như là một người
con lai đúng theo nghĩa đen.
"Các ngươi luôn nói
chuyện rất cô đọng súc tính." Hôn bên cổ của Vu Duy Thiển một cái rồi Lê Khải Liệt lui đến ghế số pha, "Huyết thống của ta tuy rằng có mang dòng máu của người Trung Quốc nhưng ta sinh ra ở Hashim."
Hashim gần sa mạc, là một quốc gia niềm nở lại phóng khoáng, cho nên mặc dù
trong người của Lê Khải Liệt mang huyết thống của gia tộc Claudy thì
tính cách của hắn lại bị cảm hóa bởi sự thoải mái tự do của Hashim, hơn
nữa Vu Duy Thiển cũng không quên khi còn trẻ Lê Khải Liệt đã sống như
thế nào.
"Nói không lại ngươi." Lắc đầu, không muốn tiếp tục dây dưa đối với vấn đề này, hắn đành chịu thua.
Kỳ thật nếu muốn phản bác thì vẫn có thể tìm được rất nhiều căn cứ, tỷ như bởi vì hắn là một người cổ đại, hoặc tỷ như hắn từng sống ở Anh một
quãng thời gian rất dài, người Anh không phải lúc nào cũng khoa trương
như người Mỹ....Nhưng hắn không nói, trong khi khóe miệng đang mỉm cười
của Lê Khải Liệt càng sâu sắc hơn, cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy bờ vai của
hắn.
"Thôi, chúng ta đi xem cần phải bỏ cái gì vào
vali đi!" Lê Khải Liệt trước tiên cầm lấy cây đàn vi-ô-lông mà hắn đã
tặng cho Vu Duy Thiển.
Vu Duy Thiển liếc mắt, hộp đàn thoạt nhìn cũng rất nặng, "Vậy ngươi phụ trách xách vali."
Ánh nắng mùa đông luôn rất ấm áp, ánh sáng từ cửa sổ chiều vào làm màu sắc
của gian phòng trở nên nhu hòa, Lê Khải Liệt hất lên mái tóc của mình ở
trước trán, đứng ở nơi đó, chói mắt tựa như ánh mặt trời, "Ta xách thì
ta xách, được phục vụ ngươi là niềm vinh hạnh của ta."
"Có cần buồn nôn như vậy hay không." Vu Duy Thiển tung ra một cú, nắm đấm
bị Lê Khải Liệt bắt được, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Mùa đồng, không khí lạnh và khô mát, tiếng cười và tiếng nói chuyện văng
vẳng trong phòng tựa như những cọng lông chim rơi xuống, có một loại cảm giác ấm áp sau khi được phơi nắng khiến người ta rất dễ dàng quên đi
chuyện đã từng xảy ra không lâu trước kia – cùng với kết tinh ma thuật
không hề tồn tại.
Mặc kệ thứ mà cha của Bode giao
cho người khác đã bị đánh tráo hay là khi ở trong tay của U Linh đã bị
hắn động tay động chân thì tất cả đều đã chấm dứt. Sau đó Reid có điều
tra manh mối, mơ hồ tìm được đáp án từ chỗ của Princeton Kaida, tuy rằng không rõ ràng nhưng có thể xác định thứ kia từ đây về sau sẽ không còn
tạo thành nguy hiểm đến nhân loại, nó đã sớm bị Princeton Kaida xử lý.
Hỗn loạn lần này khiến cho vài quốc gia có mâu thuẫn nho nhỏ, nhưng cũng có vài tổ chức tội phạm quốc tế bị tiêu diệt, dựa trên kết quả thì không
biết có phải đây là nguyên nhân mà hai người đàn ông kia cố ý giấu diếm
hay không.
Chuyện này đã không còn quan hệ đến Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển, ít nhất trong
chuyện này thì bọn họ đều tự giải quyết vấn đề của riêng mình.
Tuy rằng Lê Khải Liệt không thể xác định bản thân có thể sống lâu dài như
Vu Duy Thiển hay không, nhưng có thể xác định sinh mệnh của hắn không
thể dựa vào niên kỷ trung bình của người thường để tính toán, bởi vì tế
bào hoạt hóa bị kiềm cho nên hắn cũng sẽ bị lão hóa chậm hơn, có lẽ vẫn
sẽ có ngày kết thúc, mà một khi ngày đó đến thì Vu Duy Thiển sẽ lựa chọn giống như tổ tiên của người Davila, tựa như Zafiro, ngủ say tiếp cận
với tử vong cũng thích hợp với hắn.
Chuyện này bọn
họ từng thảo luận, đây là kết quả của cuộc thảo luận, sinh mệnh sở dĩ
trân quý là vì nó có hữu hạn, bất tử cũng không phải một chuyện vui
sướng, đến hôm nay Lê Khải Liệt và hắn đã có thể tỉnh táo đối mặt với
vấn đề này.
Từ tranh chấp đến hòa hợp, quan hệ của
bọn họ cho đến nay đã ổn định hơn rất nhiều, nếu bọn họ là một đôi tình
nhân khác giới tình thì hiện tại là thời điểm thích hợp để đi đến hôn
nhân.
Nhưng cho dù bọn họ không phải là nam và nữ thì có quan hệ gì?
Thu dọn xong, ngày hôm sau bọn họ lên đường sang Thụy Sĩ, Vu Duy Thiển rất
thích quốc gia này, mà pháp luật ở nơi đây lại cho phép kết hôn đồng
tính, so với Mỹ cũng có vài tiểu bang cho phép kết hôn đồng tính nhưng
về phương diện này thì hệ thống pháp luật ở Thụy Sĩ càng hoàn thiện hơn.
Hắn quả thật là một người làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, Lê Khải Liệt
có thể xác nhận lại điểm này khi Vu Duy Thiển chuẩn bị những thứ liên
quan đến chuyện kết hôn.
Nếu Vu Duy Thiển không gặp Lê Khải Liệt, nếu hắn kết hôn với một người phụ nữ khác thì
hắn sẽ là một người chồng tốt, bất quá đối tượng của hắn phải kiên nhẫn
đối với sự lạnh lùng và không lãng mạn của hắn.
Nhưng giữa Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt thì không cần băn khoăn về vấn đề này, bởi vì Lê Khải Liệt đối
mặt với hắn thì chưa bao giờ hiểu được cái gì gọi là kiên nhẫn