Giọng nói ấm áp của cố Ngôn vang lên: “Gia giáo của Trấn quốc
công rất nghiêm, theo ta được biết, Trấn quốc công hình như ra
lệnh không cho phép Lam nhị công tử đi đến nơi trăng hoa,
cũng không cho phép Lam nhị công tử tiếp xúc với người trong
chốn trăng hoa như vậy, nếu không sẽ đưa Lam nhị công tử đi phật
miếu tu hành một năm.”
“Khiêm vương nghe được từ nơi nào?”
Lam Thính Vũ vẫn đang cười, chỉ là nụ cười cực kỳ miễn
cưỡng, hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vị gia gia
ngoan cố không chịu thay đổi kia, đây là sự thật mà ai cũng
biết.
cố Ngôn đáp: “Là ở trong triều đình, Trấn quốc công ngẫu nhiên nhắc qua với ta.”
Lý do này không có sơ hở.
Ý cười trên mặt Lam Thính Vũ đã sắp không giữ được.
Lúc này, Tô Bích nói: “Lam công tử, ta chỉ đồng ý ra ngoài một
canh giờ với công tử, bây giờ ta muốn trở về Tàng Tú Các.”
Lam Thính Vũ nhìn cố Ngôn, lại nhìn Phong Quang bên người hắn, cắn răng một cái, rồi bám gót đi theo Tô Bích, “Tô Bích, nàng đợi
chút, ta đưa nàng trở về!”
Đợi những người dư
thừa đi rồi, Phong Quang mới buông tay cố Ngôn ra, nàng ngẩng
đầu, “Có đúng là lúc ở trên triều đình, Trấn quốc công nhắc
qua với ngươi?”
“Đúng vậy.” cố Ngôn cười thản nhiên,
“Chẳng qua là, Trấn quốc công hàn huyên vài câu với ta chuyện
Lam nhị công tử không học vấn không nghề nghiệp, ta mới đề nghị với hắn có thể đem Lam nhị công tử đến chùi miếu tu hành.”
“Chậc chậc, nhìn không ra vương thúc ngày bận ngàn việc, còn có thể quản chuyện nhà người ta.”
“Chẳng qua là thấy Trấn quốc công rất buồn rầu, nên ta mới thuận
miệng nói vài câu mà thôi, không đoán được Trấn quốc công lại
làm theo thật.”
“Tốt lắm, vương thúc đã có biện pháp như vậy, chuyện ta đây muốn giải trừ hôn ước với Lam Thính Dung,
cứ thế giao cho ngươi xử lý đi.”
cố Ngôn sững sờ, “Bệ hạ nói cái gì?”
“Giải trừ hôn ước của ta và Lam Thính Dung, lời của ta nghe khó hiểu lắm sao?”
“Bệ hạ, đây là hôn ước mà tiên hoàn đã ưng thuận khi còn tại
vị.” cố Ngôn hy vọng dùng những lời này có thể thay đổi thái
độ không chút để ý gì của nàng.
“Ta biết đây là hôn ước mà phụ hoàng ưng thuận, vương thúc không cần nhắc nhở ta.”
“Theo thần biết, Lam tướng quân muốn văn có văn, muốn võ có võ,
tuấn tú lịch sự, là nhân trung chi long.” Cho nên điều kiện tốt
như vậy, người còn không hài lòng cái gì?
Khóe mắt nàng cong cong, không tập trung mà nói: “Vậy hắn có khiến người nhìn vui mắt như vương thúc không?”
Loại giọng điệu đùa giỡn như có như không này, hắn đã miễn dịch
từ lâu, “bệ hạ, thần là trưởng bối của người.”