“À… Lời ngươi nói, hình như cũng không có gì không đúng.” Phong Quang sờ sờ
cằm, coi như có chút đồng ý lời hắn nói, “Chỉ là, ngươi có
nghĩ tới, tiền tài lương thực đẩy xuống dưới, một đường từ
Đế đô đến Đông Dương thành, có bao nhiêu là lọt được vào tay
của bách tính?”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ
ngươi không biết, một quốc gia có quan tốt, cũng sẽ có quan
xấu, ta đối với quan viên trong triều đình còn không rõ, huống
chi là ngươi đây?”
Hắc y nam nhân im lặng, bởi vì hắn thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
“Ta thấy ngươi muốn giết ta là vì dân chờ lệnh từ bên trên, nhưng
mà ngươi cư nhiên nhẫn tâm hạ sát thủ với một thiếu nữ mười
lăm tuổi như ta, ngươi nói, ta nên xử lý ngươi như thế nào mới
tốt?”
“Hoàng tỷ!” Hạ Phong Nhã làm bình hoa hồi lâu xen mồm nói: “Muội thấy không cần vội vã giết hắn như
vậy… Có lẽ, có lẽ chúng ta có thể vặn hỏi hắn có đồng đảng haykhông?”
Nam nhân còn chưa lấy lại được tinh thần từ
trong cái tát kia, hắn nói theo bản năng: “Ta lẻ loi một
mình, không có đồng đảng.”
“Người này!” Hạ Phong Nhã trừng mắt nhìn hắn, không thấy được nàng đang cứu hắn sao? Sao lại ngay thẳng như vậy?
“không cần phải gấp gáp giết hắn.” Phong Quang cười nói: “Biện pháp cứu
tế nạn dân đã do ngươi đề suất, vậy liền giao cho ngươi đi làm
là được.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc.
“không phải ngươi nói muốn cứu nạn dân sao? Ta sẽ để ngươi như nguyện, nghe
cho kỹ, hiện tại ta ban ngươi làm chức khâm sai của nữ hoàng,
mang theo tiền bạc và lương thực đến Đông Dương thành.”
Tiền Tù vội nói: “Bệ hạ, này sợ không ổn!”
“Ổn hay không ổn, do trẫm quyết định.” Phong Quang híp mắt, thay đổi cách tự xưng, hơi thở lười nhác cả người cũng thay đổi, sự
hồn nhiên khắp người biến thành sự quý khí tản ra ngoài,
khiến người ta không dám cãi lời.
Tiền Tù kinh hãi hoảng hốt tưởng gặp lại được tiên hoàng, hắn không dám nói thêm câu nào nữa.