Đông Vân quốc cũng không phải là một quốc gia nữ tôn, mà là
một quốc gia nam nữ tương đối ngang hàng, nói cách khác, nam
nhân tam thế tứ thiếp, vậy nữ nhân chỉ cần có bản lĩnh, cũng
có thể tam phu tứ hầu, trước đây Đông Vân quốc mặc cho hoàng đế hấp hối hết sức, bởi vì không có hoàng tử, căn cứ điển
luật, ngài liền đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng trưởng
nữ, lại sắc phong nhị hoàng nữ là Bình Hòa công chúa, nghĩa
là ôn hòa nhã nhặn, ý tứ đương nhiên là muốn nhị hoàng nữ có thể phụ tá tân hoàng thật tốt, tỷ muội thân thiết.
Lại nhân khi hoàng trưởng nữ đăng cơ lúc mới mười ba tuổi nhỏ, tiên đế lại ban chiếu thư tiếp theo nói, đặc biệt ban thưởng vương
gia khác họ Khiêm vương cố Ngôn chức nhiếp chính, trước khi nữ
hoàn trưởng thành, quốc gia đại sự sẽ được hắn xử lý.
Vì thế, vấn đề là, làm một nữ hoàng chuyện gì cũng không cần
làm, nàng nên lấy cái gì để giết thời gian đây?
Phong
Quang lựa chọn ngồi trong ngự hoa viên thỉnh thoáng uống vài ly, lại gọi vũ nữ kép nhạc trợ hứng, nàng năm nay mới chỉ mười
lăm, khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ hơi non nớt, nhưng một
bộ quần áo đơn giản màu đỏ chấm đất, tóc đen dày dùng một
cây bạch ngọc trâm cố định, một lọn tóc dài xả xuống ngực,
chặn lại cổ áo mở như không mở, khiến người ta mơ màng, thật
sự là nhất phái phong lưu đến tột cùng.
Bỗng nhiên một
trận gió nổi lên, theo gió mà đến, là một ánh kiếm, nam nhân
áo đen che mặt chấp kiếm thẳng tiến đến chỗ Phong Quang, đầu
kiếm của hắn rất nhanh sẽ đến gần mái tóc nàng, nhưng mà
người nàng chưa động, bốn thị nữ đứng bên người đã rút ra
nhuyễn kiếm từ bên hông đẩy kiếm của hắn ra.
Nam nhân một kích không thành, cũng không ham chiến, hắn dùng khinh công trở
ra, bốn cũng nữ cũng phân ra giữ kín các góc, các nàng nếu
tách ra, võ công nhiều lắm chỉ có thể xem như hạng nhất
lại không thể tính là đứng đầu, nhưng một khi các nàng phối
hợp ăn ý, kiếm võng dầy đặc luân phiên thay đổi, dù là cao thủ tuyệt đỉnh trong chốn võ lâm đến đây, một khi bị nhốt ở bên
trong, muốn toàn thân trở ra cũng khó.
Vũ nữ và kép
nhạc sớm đã sợ tới mức kinh hoảng chạy đi, Phong Quang cầm
chén rượu, trong đôi mắt mang theo ý thích thú, giống như trận
đấu võ trước mặt nàng bất quá chỉ là một loại biểu diễn
đặc biệt nào đó thôi, không bao lâu sau, ngự lâm quân vội vã
đến, từ lúc bọn họ gia nhập trận chiến này, kiếm rời khỏi
tay hắc y nam nhân, nhanh chóng bại trận, bốn cung nữ thu hồi
nhuyễn kiếm trở lại bên người Phong Quang, các nàng nên quạt
thì quạt, nên bưng mâm đựng trái cây thì bưng mâm đựng trái cây,
vâng lời đứng phía sau nữ hoàng.
Ngự lâm quân áp nam nhân
quỳ xuống đất, chẳng qua trong mắt nam nhân khôngnhìn ra có chút khuất phục nào, ngự lâm quân áp hắn thấy hắn bất kích với
nữ hoàng, lại dùng tay đè thấp đầu hắn xuống, ra vẻ thái độ
thuần phục.“Thần đến chậm, bệ hạ không sao chứ?” Thống lĩnh
ngự lâm quân là một nam nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi, hắn
gọi là Tiền Tù, là chưởng quản ngự lâm quân từ khi tiên hoàng
tại vị, giờ phút này hắn quỳ gối trước mặt Phong Quang, thoạt nhìn tràn đầy quan tâm.
Phong Quang còn chưa nói gì, liền truyền đến một tiếng la to, “Đây là làm sao vậy!?”
Phong Quang cười nhẹ, cũng không trả lời, nàng
buông chén rượu đứng lên, mọi người mới nhận ra nàng để trân
trần, bả đầu Tiền Tù cùng đám ngự lâm quân càng cúi thấp
hơn, không dám nhìn nữa.
“Ngươi tên gì?”
Trong tầm
mắt hắc y nam nhân xuất hiện một đôi chân nhỏ đáng yêu như bạch
ngọc, chân này vốn giấu trong quần đỏ chấm đất, nhưng vì gió
thổi qua, ngón chân liền lộ ra ngoài, hắn ngẩng đầu, chán ghét nói ra hai chữ: “Lỗ mãng.”