-Hương Hương, thằng nhóc đó quá kỳ dị. Tôi không thích nó, sau
này cũng không muốn qua lại với cái thứ mang cảm giác không an
toàn.
-kỳ dị, phải rồi, bản thân cậu thì bình thường chắc? Chẳng
qua Đăng Đăng là ghen tị khi thấy Linh Linh thích thằng nhóc đó
chứ gì? Khà khà. Chụy đây biết tỏng, chú không cần nhỏ mọn
thế.
Giọng Minh Đăng thoáng cái nâng cao mấy âm tầng.
-Ai ghen tị? Ai nhỏ mọn? Cô cứ đùa, tôi mà lại đi so đo tị nạnh với thằng nhóc đó sao? Hơn nữa nít ranh nhà cô dựa vào đâu
nói Linh Linh để ý thằng ranh ẻo lả đó. Nói cho cô biết, Hương
Hương, thằng đó căn bản chính là giả trư ăn lão hổ, không có
tốt lành như vẻ ngoài, trực giác của tôi không sai đâu.
-được rồi, dẹp cái mớ trực giác vớ vẩn của cậu sang bên đi,
hơn nữa, tên đó là do Báo ca lôi vào, không tới phiên chúng ta
xen ngang.
Tôi hơi quay đầu ra sau, giọng bọn họ rủ rỉ rù rì, đã đi xa,
thầm nhận định, tên Minh Đăng trực giác nhạy bén, gã lại có
thành kiến với tôi như vậy, sau này cần đề phòng hơn.
Tôi lách qua cái giường được kéo ra giữa lối để hứng một
người bị treo từ trên cao xuống. Người này tuổi tầm 50, cơ thể
béo tốt, bốn vó bị trói chổng lên trời, máu tanh tưởi từ
phía trên chảy lan tràn xuống dưới thẫm đẫm tấm ga trải giường xung quanh, nhìn không khác một con lợn xanh xám bị người ta
chọc tiết giết mổ. Nhưng mà thường người ta lấy nội tạng của
người trẻ tuổi khỏe mạnh, từ 40 trở xuống, giá cả thượng
vàng hạ cám, nội tạng càng trẻ càng đắt, hiển nhiên càng già càng rẻ, còn lại, chắc là dùng làm tiêu bản trưng bày trong
lọ kính.
Tôi lãnh đạm nhìn khuôn mặt, bị tẩn cho biến dạng luôn, hai mắt bị đánh cho sưng húp như úp hai cái chén nhỏ lên, mũi lệch
sang một bên, từ đó máu chảy xuống, hai má bị đập cho tím
bầm, mồm miệng đầy máu chảy lênh lánh xuống cổ, xem ra trước
khi được đưa vào lò hạ sát còn trải qua màn bức cung nhục
hình.
Đây là lão quan Vương Lập, giám đốc sở CA, kiêm phó thị trưởng
tỉnh ủy tỉnh Liêu Ninh. Đây chính là kết cục của ba vị quan
chức cấp cao nổi tiếng tận tụy với chính sách ngầm của Đảng, tận trung với đường lối bí mật của chính phủ nước nhà, là
hai cánh tay trái phải của lãnh đạo trung ương Giang Dân, đường
công danh đang thênh thang rộng mở đột ngột bị cắt ngang hụt
hẫng thế này đây.
Tôi liếc mắt nhìn gã bạch nhân giao đấu với Âu Tử Dạ, y phục
trắng toát vẫn nguyên vẹn, có chút rách nát nhưng không nhiễm
chút máu đỏ, đôi kim trảo tứ vuốt, sắc bén và khỏe mạnh tới
mức, mỗi lần nó nghênh đón thanh đao của Âu Tử Dạ, những tia
lửa va chạm lóe lên trong bóng tối, liên miên bất tận, rực rỡ
tựa pháo sáng, dõi theo có chút mê hoặc.
Tôi đưa mắt nhìn Âu Tử Dạ, toàn thân hắn tản mát ra hắc khí âm u, vô thức ngửa hai lòng bàn tay đưa lên, nhìn chằm chằm, cho
đến khi, thấy những dòng khí đen đặc từ từ đùn đẩy nhau vươn
lên như cây nảy mầm sau đêm mưa. Tôi giật mình, chớp mắt mấy
cái, vẫn thấy mấy cái thứ tựa như bọt khí dung nham, sùng sục nảy lên, phân không rõ là nóng hay lạnh, là khó chịu hay thoải mái, là bất an hay hưng phấn.