Hắc khí như con trăn đen đặc cuộn chặt lấy hai cẳng chân khiến
gã muốn đứng dậy cũng không vận được lực, chỉ có thể hoang
mang nửa nằm nửa ngồi.
Âu Tử Dạ lại nhảy vào, hai cánh tay Giám Minh tức tốc vung lên, từ đó, một loạt ánh sáng loang loáng lao đi vun vút, hắn vừa
vung đao đánh bay vừa nhảy lùi lại, một trận tiếng động “phập
phập” cắm lên nền nhà.
À, trên người tên này cất giấu rất nhiều kim khí.
Âu Tử Dạ bị đẩy lùi rồi thì đứng yên tại chỗ, nhìn tên kia
vung kim trảo khua loạn xạ xung quanh chân. Kim trảo sắc bén để
lại những vết xước kéo dài trên nên nhà, nhưng vẫn không tác
dụng, hắc khí vô hình như yên vụ tản đi rồi lại ngưng tụ, không chút ảnh hưởng.
Ồ, gã không đối phó được chúng. Thấy vậy tôi mới an tâm bước lại gần.
Tôi không trả lời câu hỏi, bởi vì bản thân cũng chưa xác định
được nên khi nhìn thấy dòng khí đỏ cam tinh tế của gã dường
như trở lên dày dặn hơn thì không khỏi tỏ ra quan tâm, hiếu kỳ.
Khóe môi quỷ dị nhếch lên mang theo vài phần châm chọc
Tôi tuôn một tràng, cảm giác trơn mượt, không ngờ chửi rất
thuận miệng, vô thức đưa ngón tay miết miết cái cằm trơn nhẵn,
không có mớ râu dê giống tên Minh Đăng, tựa như món ăn ngon thiếu
đi một thứ gia vị đặc biệt.
Ài, cũng chẳng biết cái đám bầy nhầy như một ổ giun di động
kia là thứ kinh tởm gì, nhưng nó đã vươn những cái vòi như
giác hút bám dính lấy cơ thể trong khi gã đang vung kim trảo
phá vỡ ổ khóa cửa.
Gã quay lại ,ngạo mạn nói lớn, hai tay lại vung lên một loại
kim khí bí hiểm lao đi xoẹt xoẹt, tôi vội vã giật lấy cái chăn trên giường, khoảng cách rất gần, chỉ cần vươn tay, sau đó vẫy một cái, tạo ra tấm lá chắn hoàn hảo.
-mày nhận xét rất chính xác, tao đúng là hạng người vô xỉ bỉ ổi không biết xấu hổ, sau này tốt nhất đừng để tao gặp lại,
bằng không sẽ cho mày thưởng thức cái gì mới gọi là không
biết xấu hổ, nhục nhã ê chề.
Hắc khí lại bừng bừng sinh lực, như vòi bạch tuộc bám lấy con mồi không muốn buông. Thế là diễn ra màn giằng co trong vài
giây ngắn ngủi. Chính là, bị Âu Tử Dạ phá đám.
-Mặc Minh?
Giọng nói đột ngột cất lên của hắn khiến tôi phân tâm, hắc khí thoáng cái lại dao động, chúng trượt khỏi cơ thể Giám Minh như ốc sên trượt dài trên mặt kính, để lại một lớp đen đen cháy
xém vòng vèo trên áo quần như huơ tờ giấy trên ngọn đèn dầu.
Chỉ bị tổn hại chút lông lá khiến tôi không cam tâm.
Tôi bực tức đuổi theo ra tới tận cửa, căm ghét nhìn tên xác
ướp “rầm rầm” chạy trên hành lang sắt, mang gã vọt vào khu
phòng hỏa thiêu bên cạnh, coi như tẩu thoát thành công.
Ngoài cửa, một trận gió vi vu lại tạt tới như cái tát trực
tiếp giáng vào khuôn mặt vốn đã lạnh ngắt, tuyết trút xuống
như mưa, phủ lên vạn vật. Khu nhà đối diện, lửa đã tiến công
xong, cả kiến trúc đều sụp đổ chỉ còn trơ lại mấy bức tường
tầng trệt, thế lửa đã lan sang hai khu kế bên mà hai khu kế
cũng đang hừng hực bốc cháy nghi ngút khói lửa.
Khí trời rạng sáng mùa đông rét mướt căm căm, lại kèm theo cảm giác tương thích âm u ảm đạm, ánh sáng như thể chối bỏ nơi
này, phủ nên một bức màn lờ nhờ sương khói xám xịt, che dấu
những thế lực thuộc về bóng tối và vây hãm những con mồi
hiếu kỳ lại gần.
Tôi bước tới, tiếng giầy nện trên nền nhà lộp cộp vô cùng
chói tai gai mắt. Căn phòng gần đó, lửa và khói hắt ra vừa che đậy vừa soi sáng. Trên chiếc giường kéo ra giữa lối, một cái
đống ngồi co lại, bất động như cục đá vô tri vô giác.
Tôi ném trả hộp gỗ tử đàn, xem Âu Tử Dạ như đám hắc khí nô
dịch, không đáng phải bận tâm nghía mắt, lạnh lùng lướt qua anh ta, tiến tới cái thứ ngồi lù lù một đống, dòng sinh khí
nhợt nhạt, hỗn loạn nói cho tôi biết đây là vật sống, run sợ
yếu đuối.