Lão Vu Hích nhíu mày thật sâu nhìn đám thẻ gỗ rơi ra từ lọ đựng.
Trên bàn đặt ngay ngắn 4 tấm thẻ phân làm hai nơi.Thẻ bằng gỗ
trúc khắc vạch sâu rõ ràng, chỉ cần liếc nhìn sơ liền hiểu
đó là những quẻ trùng quái trong kinh dịch. Kinh Dịch bắt đầu ra
đời nhờ vua Phục Hy. Phục Hy nhìn Hoàng Hà Long Mã, trên lưng có hoa
văn khoáy thành đám. Phục Hy lại có thể từ đó nhìn ra huyền cơ,
diễn giải bằng các nét vạch. Lưỡng Nghi là khởi nguồn của Kinh
Dịch, các vạch đầu tiên là Âm và Dương. Tuy nhiên cụ thể các thẻ quẻ kia đại diện cho tiến trình trạng thái gì, ẩn chứa tiên
cơ gì, vẫn nên để người trong nghề lý giải.
Gương mặt lão dưới ánh sáng vàng vọt của ánh nến, khắc nên
những vùng sáng tối rõ rệt như vách núi đá, trên gương mặt
vốn quanh năm thiếu ánh mặt trời nên tái nhợt mà sắc bén,
biểu tình của lão càng có vẻ trầm trọng nặng nề.
Lão Tần Vương thủ đoạn huyết thuyết sát nghiệp quấn thân, mặc
dù có công lao to lớn thống nhất bờ cõi nhưng lại không giữ
được vương quyền huy hoàng, nhanh chóng suy tàn thay triều hoán
đại.
Trong sử ký Tư Mã Thiên ghi "Ông vua có thể lấy thiên hạ trên lưng
ngựa nhưng không thể cai trị thiên hạ trên lưng ngựa". Đó là một câu
nói rất đúng để chỉ về nhà Tần. Sau khi thiên hạ quy về một mối,
thay vì dùng chính sách ôn hoà để chấn an lòng người, nhà Tần lại tăng cường pháp trị, lấy sự tàn bạo để răn đe trừng phạt dân chúng. 15
năm đã để xoay vòng cho một triều đại, với đời người vẫn là quá
ngắn ngủi, lòng dân ca thán oán giận ngút trời, bao nhiêu kẻ
đầu rơi máu chảy, bao nhiêu kẻ nước mất nhà tan giãy giụa trong bể khổ, con số nói ra chỉ khiến người ta kinh tâm động phách.
Ngần ấy thời gian đã trải qua ba đời vua. Có một câu trong "Quá Tần luận"viết :Vua Tần sát phạt không kiêng nể, có lỗi mà không sửa. Nhị
Thế Hồ Hợi tiếp bước bắt chước không đổi thay, làm việc ngang ngược sai lầm càng nặng nề. Tử Anh kế ngôi cô độc không người trợ giúp, suy yếu không kẻ đỡ đần.” Xem như mấy quẻ kia lão tính toán
cũng không sai.
Lão Vu Hích quay ra thâm thuý nhìn chúng tôi.
“Quẻ Thuần Khảm có 3 hào xấu là một trong tứ đại hung quái trong Kinh
Dịch.Tiến lùi đều không thuận, tứ bề vây hãm, phía trước là hố
sâu hiểm cảnh mà sau lưng cũng là vách ngăn lối cụt, sẩy chân
một bước là hố chông biển lửa, không cách gì cứu vãn. Mà
Phong Thiên Tiểu Súc, Dị đồng. Cũng là lúc bế tắc lại không đồng
nhất hoà hợp, chính là Cầm sắt bất điệu chi tượng, mỗi người theo đuổi một mục đích, chính là sinh tử chia cắt đôi bờ.”
-Cái gọi là thiên mệnh quyết định vận mệnh chính là tự mình xác
định phương hướng bản thân, tính cách cương nhu quyết định con đường trông gai bằng phẳng, lựa chọn dứt khoát do dự quyết định nhân
sinh vô dục vô cầu hay trầm luân trong bể hồng trần. Dù mai sau
là nhàn vân dã hạc hay vẫy vùng hùng bá một cõi, ít nhiều
vẫn có câu nhân định thắng thiên.
Theo như quẻ lão tính, thì chuyến đi lần này của chúng tôi
lành ít dữ nhiều, hơn nữa trong hình huống phùng bất trùng lai hoạ vô đơn chí còn không đồng lòng nhất trí vượt qua mà lại
để xảy ra tranh chấp bất hoà.
-Tương lai...Anh cũng nghe thấy lão ta phán rồi đó.
Âu Tử Dạ dường như không quá để tâm, nhẹ cười.
-Ban nãy trả lời cương quyết chắc chắn lắm mà, sao giờ tự tin bay đi đâu hết rồi?
-Dù là vậy bị một lão Vu Hích phán thế tâm lý có thể không lo sợ bất trắc sao?
Âu Tử Dạ tuỳ tiện nói.
-Chúng ta cùng phải về Hàm Dương, lộ trình đi đi về về cũng
mất gần chục ngày, chưa tính thời gian chúng ta phải nán lại,
đương nhiên ổn thoả việc càng nhanh càng tốt.
Tôi không hiểu, nghe Âu Tử Dạ tiếp.
-Mặc Minh, ta đã tìm thấy rồi.
Tôi ngây ngẩn, Âu Tử Dạ từ trong lòng lấy ra một vật đưa ra
trước mặt. Nó to cỡ quả bóng bàn, dưới ánh sáng chạng vạng
nó toả sáng yếu ớt, vòng hào quang đỏ dị thường, bên trong
sóng sánh như biển máu chất chứa hình thái một thực vật lay
động.
Tôi có dự cảm bất ổn.
-Đây là?
-Sâm La Thụ.
Tôi thất kinh.
-Cái gì?
Giọng Âu Tử Dạ như gió nhẹ vờn qua, suối tóc đen nhánh tuỳ ý
lay động, gấu tay vạt áo thong dong đong đưa, chất giọng trầm
lắng luẩn quẩn bên tai, chầm chậm đưa tiếng nói đi xa, tiêu tán ở
cuối chân trời.
-Trong sách cổ viết, Sâm La thụ trưởng thành, trồng xuống đất
có thể tạo ra thứ kết giới vô hình cực kỳ thần bí, bảo vệ
gần như tuyệt mật cho cả một vùng đất. Bất cứ kẻ nào đến
gần cũng chỉ nhìn thấy vách đá bốn bề che chắn, không lối
vào. Một khi tìm được phương pháp vào sẽ đón nhận công kích
từ đám cành mọc đan xen xoắn vặn y như đàn trăn. Nhưng sự ghê
gớm của nó là ở khả năng mê hoặc tâm trí, thao túng nhân tâm,
hiện thực hoá ước nguyện...
Tôi có chút ngốc lăng, dường như lão Trương bà bà có nói qua, nhưng lúc đó không quá để tâm.
-Thực, thực hiện hoá ước nguyện là sao?
Giọng nói trấn định mà kiên nghị của anh đánh vào tâm khảm làm tôi rung động sâu sắc.
-Tiềm thức của nạn nhân bị ảnh hưởng, tác động tới cảnh vật xung
quanh làm chúng biến đổi. Có thể khiến cho tất cả sự vật tưởng
tượng sâu trong não bộ đều được đặt chân ra ngoài đời thực,
khoác một lớp vỏ bọc chân chân thực thực có tâm chí có xúc
cảm. Sâm La thụ, ẩn chứa sức mạnh “vật chất hóa” như thượng thần
tối cao. Sáng tạo ra một thế giới chồng chéo, ảo mộng cùng thực tế đan xen vào nhau khăng khít dây dưa, không phân tách nổi, chỉ
có thể ra sức vẫy vùng trong tuyệt vọng...
Tiếp theo, chính là yên tĩnh lâu dài. Chỉ có tiếng gió vù vù quay
cuồng trong tai, lòng tôi loạn như cào cào châu chấu. Một thứ cực phẩm như thế, rột cuộc từ đâu sinh ra, lại ở đâu lấy về?