-Hai người hồi bé không tốt lắm, giống như oan gia tựa như chó mèo, ta cứ phải là người ở giữa đứng ra khuyên giải tranh chấp.
Dần dần lớn hơn chút, có lẽ khi muội ấy bắt đầu ý thức được mối quan hệ nam nữ giữa hai người thì tính tình trở lên nhu
thuận thanh nhã, điềm đạm đáng yêu rất nhiều.
Mộc Xà
thụ đã ở rất gần rồi, có thể nhìn rõ ràng cực kỳ đám hoa
văn nổi nên như vảy bạch xà uốn lượn mềm mại trên thân cây, kéo dài tới không có điểm kết thúc. Thậm chí, lượn lờ quanh thân
cây bằng mắt thường có thể thấy từng đợt ánh sáng như dải
lụa trong trẻo tinh khôi rắc thêm tinh thể ngân quang lấp lánh,
tán sắc ra vô vàn vòng cầu vồng nho nhỏ, lấy tốc độ nhởn nhơ
mà là đà lừ đừ bay lên trời xanh.
Một cái cây ngoại cỡ thế này phải được trồng trên loại đất gì, tưới loại nước gì mới có thể phát triển qua năm năm tháng tháng không ngừng xoay
chuyển biến đổi, song hành cùng thời gian bất tử?
Không
phải nói nở hoa nơi thiên giới, gốc mọc ở âm giới sao? Có khi
nào Mộc Xà thụ còn tiếp tục kéo dài cái thân thể “khôi ngô
cường tráng” này bên trong lòng đất, kéo tới tận cánh cửa địa ngục?
Lớp vỏ cây trắng toát tựa như lớp thạch cao, trên
bề mặt đắp nên những miếng gồ ghề y như vảy cá chép hoá
thạch. Nếu như chỉ nhìn một phần còn tưởng là bức tường phù
điêu của nghệ nhân phóng khoáng nào tạo thành. Đường nét bố
cục ngẫu hứng mà vẫn chân thực, tựa như có ngàn vạn con rắn
trắng lũ lượt leo ngược lên thân cây cao ngất, diện khiến dung
nhân đế vương thú quyền uy tột đỉnh trên kia triệu tập.
Mỗi chi tiết khắc hoạ tưởng tuỳ tiện mà hoá tinh xảo, khí thế ma quái tà mị trong đó không ngừng theo năm tháng biến dị mà sinh sôi phát triển, thành một loạt hơi thở vừa phong sương vừa hắc ám như ở âm giới, áp lực vô hình đè nặng nên nhận thức nên
cảm quan khiến phàm nhân không dám kinh nhờn, chỉ dám kính chi
viễn nhi.
Một tốp lính khôi giáp trường thương nghiêm
chỉnh đứng canh gác trong chòi, vây quanh một khối cơ quan gì đó có bánh lái, hai đoạn dây xích song song nối dài cùng một
đoạn ống sắt. Phía ngoài gần đó có một cái thùng gỗ khá
lớn, trên nắp thùng treo bốn quai xích, lại từ đó nối với một đoạn dài tít tắp miên man trên cao, dường như muốn thông đến
tận trời,
Đám người thấy chúng tôi, mặt không đổi sắc im lặng quy củ hành lễ. Một người trong đó ra chỗ miệng loa của
vòi ống, hắng giọng một chút, cao giọng rõng rạc thông báo.
Chờ một đoạn chắc để bên kia đáp lời liền gật nhẹ hiểu ý
rồi nhanh nhẹn mở cửa thùng gỗ, sau đó làm cử chỉ mời vào.
Thùng gỗ dừng lại, Âu Tử Dạ thong thả mở cửa bước ra trước sau đó lại nghênh ngang
tiêu sái đi vào chính điện, không có ai chờ đón, không ai dẫn
đường.
Tôi lóc cóc theo sau, đại điện đóng kín mít, đẩy
nhẹ khẽ mở, bên trong tranh tối tranh sáng, những ngọn đèn lồng leo lắt không đủ xua tan từng luồng khí âm trầm u tịch trong
mỗi góc.
Mạnh Chương từng nói gỗ Mộc Xà bình thường
khá mềm, dễ dàng gia công, chỉ có phần lõi sau khi bị sâu lạ
tấn công mới xảy ra biến dị, không những trở nên cứng như thép
nguội mà còn lấp lánh lân tinh. Toà kiến trúc này, độ sâu còn chưa lấn tới phần lõi?
Tiếng cộc cộc nhẹ vang như ai
đều đặn gõ từng nhát búa đóng đinh xuống, nhưng trong không gian phá lệ tĩnh lặng, biến thành thứ âm thanh cổ quái quỷ dị.
Một loạt ánh nến lung linh chiếu sáng hai hàng trước mặt, cũng
không đủ soi tỏ một gian điện thờ bài chí tinh xảo hoa lệ sau
lưng một lão nhân tay cầm quải trượng. Thân hình tuy không phải
tráng kiện tựa hộ pháp, dù sao bọc một lớp áo quần như thế
dấu bên trong cũng không biết là cơ hay là mỡ, chỉ là tấm lưng
thẳng thắp cao lớn thon dài lại mang theo gậy chống đất thì có chút kỳ quái. Gương mặt trái lại nhăn nheo như quả táo tàu
tiết lộ đã có một bó tuổi, biểu tình âm u ánh nhìn sắc
lạnh.
“Hai vị trưởng tộc lâu rồi mới đại giá quang lâm. Không biết lần này lại mang tới kinh hỉ gì cho lão.”
Vừa dứt lời, ánh mắt lão cũng quét lên hai cái hộp chúng tôi ôm trong người mấy lần.
-Vu Hích đại nhân khách khí, chúng ta hoàn thành sứ mệnh bề trên giao phó, mang lễ vật tới dâng thần linh.
Dứt lời Âu Tử Dạ dâng hộp gỗ về phía lão đồng dốt. Lão mở to cặp mắt trắng dã không nén được kinh ngạc.
Dưới nền điện ánh sáng lan toả rực rỡ, con đường lửa nhẹ nhàng
lan toả khiến cho hoa văn vốn mờ lẫn với nền nhà hiện lên chói lọi. Hoa văn liên thông với nhau, tựa như mây không ngừng biến
ảo, tựa như gío không ngừng phiêu động tựa như nước không ngừng
thay đổi tựa như cỏ mặc tình lung lay.
Tôi nhìn không chớp mắt, có chút ngây dại, rãnh hoa văn được điêu khắc rất mỏng
rất nông, chỉ như cỡ đầu đũa hẳn được cách ly với lớp gỗ
bằng một lớp kim loại, lớp sáp trắng đục đổ nên so với nền
nhà cũng gần như tương đồng thành ra lúc đặt chân vào mới bị
xem nhẹ, mới bị điện thờ tinh tế được vô vàn đèn lồng bao bọc thu hút.