Tôi nghĩ tình huống ban nãy chắc là do Mạnh Chương đột ngột
phát nhanh ra một lượng khí vừa nhiều vừa mạnh, khiến khí vừa tiếp xúc với nước thì bạo nổ, hất văng Doanh Ngư đi xa.
Tư Đồ phọt ra khỏi miệng một câu. “What thị nở?” sau đó lén lút
ngó quanh. Mấy cái nam nhân còn lại không hẹn cùng trợn mắt
cuối cùng đều dùng vẻ mặt cổ quái phức tạp suy tư, gắng bám
sát theo Mạnh Chương.
Mạnh Chương không nhanh không chậm giải thích, khả năng bơi vững chắc, khá ổn.
-Doanh Ngư là loài cá thích sống trong môi trường tăm tối của sông ngầm, ưa nhiệt độ cao, ghét nơi lạnh lẽo, thích nơi trong sạch. Nếu
nước bị ô nhiễm, dù chỉ một chút cũng khiến bọn nó nháo
nhào tẩu tán. Nếu ô uế như nước mấy con sông trên mặt đất thì
chỉ độ dăm bữa nửa tháng là rủ nhau nổi lềnh bềnh bơi bụng
tắm nắng.
Bởi vậy mới nói mấy người đi vệ sinh một
chút là xua đuổi được bọn nó đi liền. Chúng vốn chỉ ăn sinh
vật phù du nhưng có tính bầy đoàn rất cao, nếu một con bị khi
dễ, sẽ “lích rích” cầu cứu, những con khác sẽ phát điên kéo
họ hàng bè bạn tới áp bức lại. Chắc ai đó lỡ tay tiễn một
em lên trời. Có điều kỳ lạ hơn cả đó là máu của chúng cũng không hề có màu sắc.
-Không có tế bào hồng cầu cũng không lạ, mấy
loài bậc thấp máu thường màu xanh hoặc vàng. Nhưng mà con này
là loài có xương sống hẳn hoi nha, không huyết sắc quả là đặc
biệt.
-Ờ, ăn đi, nhân lúc bọn chúng tung tăng bơi lộn nhộn nhịp như cá
lòng tong. Sushi kiểu Nhật chắc cũng không chuyên nghiệp bằng,
cá được trụng nước sôi mà vẫn tươi rói rói, cứ thế vớt bỏ
miệng bảo đảm giữ nguyên hương vị chất lượng.
Tư Đồ nghe thế, he he cười.
-Nè nè hỏi thật, có ai tiểu tiện chưa? Ban nãy bị dọa có xón ra
một tí. Cái bọn Doanh Ngư kia quả thật chạy đi kìa!
Tư
Đồ vừa nói dứt lời liền hất đầu ra sau, quả nhiên thấy đám
cá bàng bạc kia đang nhún nhảy trên mặt nước, phi ngược trở
về. Tôi thật không tin lắm vụ Doanh Ngư vì thế mà bị đuổi đi.
Cho dù 8 người chúng tôi có tiểu cùng lúc đi chăng nữa, đây
cũng chẳng phải hồ chết, nước ở đây sóng sau xô sóng trước,
cuồng phong trên mặt sông gào thét dữ dội, chỉ một thoáng là
đám nước tiểu ít ỏi sẽ ngay lập tức bị cuốn trôi rửa sạch.
Có lẽ nhờ Doanh Ngư có vây như cánh chim, bay được đứt quãng
trên mặt nước chảy xiết nên chúng mới có thể thoải mái chạy
ngược chạy xuôi. Chỉ là không biết thật sự vì sao muốn buông
tha chúng tôi. Có khi nào bởi vì địa phương tiếp theo lại là
chốn bọn nó không muốn tới?
Nước sông xa xa sau lưng lại
bắt đầu sôi lên sùng sục, hơi nóng nhanh chóng lan tỏa, dường như cả mặt sông cũng bắt đầu bốc hơi ngùn ngụt, nếu không mau mau tìm chỗ cao mà
leo lên, không khéo đời tôi kết thúc thành món thịt nhúng tái mất. Nhưng hai bên là vách đá dựng thẳng, cũng không thể bắt chước
tắc kè đi lại trên đó, thật có chút điêu đứng nhìn bế tắc
tương lai.
Tôi rất tự giác dừng lại, xoay đầu, nghiêng tai chăm chú lắng nghe, thật tình xung quanh đều là âm thanh nước chảy ầm ầm, rất khó phán đoán. Cố nheo mắt, chỉ là đằng trước hình như có một đám
bọt nước đang tung bọt trắng xóa, hơi nước mờ mịt, xa nữa là
màn đêm, chẳng lẽ ở đó là triền dốc đứng?
-Phía sau càng bất ổn!
Giọng của Âu Tử Dạ nhẹ nhàng thông báo.
Tôi lại không tự chủ quay đầu, xa xa hơi nước bốc lên ngùn ngụt, cảm
giác nhiệt độ nước xung quanh càng tăng ác liệt. Còn luồng nước
trên bề mặt vàng vàng kia sắp đuổi tới dù đã chảy qua vài trăm
mét dường như cũng không thấy hạ nhiệt là bao, tôi ở cách đó hơn 20 mét cũng có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào người chẳng khác gì xông
hơi, có chút choáng váng xây xẩm.
Minh Đăng thấy luồng nước ấy, rầu rĩ đưa đám nói.
-Đau lòng quá, xưa nay mình vẫn khoái ăn đồ lẩu nhất, không ngờ hôm nay chính mình lại được biến thành nguyên liệu nhào lộn nhún nhảy
trong đó.
-Lớp nước nóng nổi lên trên tầng nước lạnh, chúng ta chỉ cần lặn sâu xuống
dưới chờ cho dòng nước nóng trôi qua là được, nếu có thể nín thở suốt
quãng thời gian đó thì vẫn còn một con đường sống.
Bách Lý Thiên Hương không tin tưởng, ném cho gã ta cái nhìn khinh bỉ.
-Có được không đó, cũng không sợ bị dòng chảy tóm lấy nuốt chửng?
Vừa nói chuyện chúng tôi cũng chậm chãi tiến tới gần khu vực
nước nổi bọt trắng xóa, dòng chảy xiết hung bạo, âm thanh ào
ào như muốn đâm thủng mành nhĩ. Không có cành cây đám rễ hay
đá tảng nào nhô ra cứu vớt.
Tư Đồ Phương Vi nhe răng cười khềnh khệch, rất chi là ngả ngớn.
-Theo lý thuyết, trong lòng sông thường khá ôn hòa, dưới nước hẳn hiền lành lắm, chúng ta nên hy vọng như vậy.
Gã kết thúc, đám chúng tôi nhìn nhau hội ý ngầm một lượt. Tôi
nhìn Âu Tử Dạ, cảm thấy biểu tình của anh như muốn nhảy xuống thác nước kia luôn cho rồi. Lập tức trừng mắt tỏ ý anh đừng
có tự tiện quyết định một mình. Cũng đừng có tự huyễn bản
thân mình đồng da sắt nữa. Đưa tay đập nhẹ lên ngực anh ta một
cái, thấy mặt đối phương thoáng nhíu mày. Sau đó tôi gật đầu
với đám kia lần nữa, quyết định xong cả bọn đồng loạt há mồm hút khí, ngậm lại lặn xuống.
Con sông ngầm này trông vậy
mà khá sâu, tôi lặn xuống được chừng hai mét thì cảm giác nhiệt độ xung
quanh đã giảm đi rất nhiều, lập tức ngưng thần tĩnh khí, chờ cho dòng
nước nóng phía trên trôi đi.
Bất chợt lại cảm giác không ổn thỏa, nước sông bốn phía đang âm thầm tăng thêm nhiệt, toàn thân tôi bắt đầu cảm thấy đau rát như trên chảo cát rang, bèn cắn chặt răng
tiếp tục lặn sâu xuống, 3m rồi 4m.Làn nước nóng bỏng thoáng chốc đã vây chặt lấy tôi, trong vài giây ngắn ngủi tôi lập tức ý thức được cách làm kia căn bản không khả thi. Lượng nước sôi quá lớn, nếu không lặn sẽ
chín 10 phần mà lặn thì chín 7 phần. Bà mẹ nó chứ, có lặn nữa
lặn mãi trong nước cũng vô ích thôi, không chết vì nóng cũng chết vì ngạt thở.
Dòng nước màu vàng cuồn cuộn
chảy trên đỉnh đầu, dòng chảy trong lòng cũng không êm ái như
lúc đầu nhưng ít ra cũng đỡ kinh dị hơn phía trên. Bên kia, phía
miệng thác, truyền về tiếng trút đổ ào ào như sấm dội, lưu lượng
cực khủng bố.
Tim tôi hẫng một cái. Mẹ nó, có được
không đấy! Chẳng biết thác cao bao nhiêu, phía dưới hồ chứa lại sâu bao nhiêu? Quan trọng hơn hứng chịu nguồn nước dồi dào như
thế rầm rầm đổ lên người, có khác gì cõng trên lưng một em voi còi? Có mà bị đè cho lòi ruột.
Không, quan trọng hơn,
không khí trong phổi dự trữ lại thế nào, có thể giúp tôi duy
trì tới khi trồi nên hay nửa đường đứt gánh, chết vì thiếu
dưỡng khí? Giờ cũng không thể ngoi lên lấy thêm hơi, nước phía
trên hẳn nóng phỏng tay, đi lên một hai mét thôi không khéo đã
trở thành món nửa sống nửa tái rồi.
Thiên Hương cũng
quay lại nhìn mọi người một chút, gương mặt chỉ có cẩn trọng
và cẩn trọng, cũng không có tia lo trên sợ dưới như tôi. Móa,
vị đại tỉ này cũng quá cường đại rồi, trong giây phút này cô
lộ chút yếu đuối cũng không ai chê trách đâu.
Tôi còn chưa cảm thán xong cô đã thoắt cái mất hút trong làn nước cuồn
cuộn phóng đi. Tiếp theo một cái bóng phía sau bất chợt vọt
lên, hình như là Minh Đăng, sau đó là Phong Linh và Cung Trường
Lĩnh, cuối cùng Tư Đồ vỗ nhẹ vai tôi một cái như động viên,
thả lỏng buông trôi.
Mũi vừa ngửi được mùi không khí trong lành, miệng theo bản năng
liền há lớn. Oxi tràn vào buồng phổi, đột ngột và khẩn cấp,
nước bên trong phun ra, ho sặc sụa một trận tối tăm mặt mày, cổ họng đau rát, mắt mũi cay xè.
Sau lưng có bàn tay vỗ
nhẹ, giúp hô hấp thông thuận, nước xung quanh lạnh ngắt như từ băng tan ra, so với nước suối sôi sùng sục ban nãy quả là cách biệt một
trời một vực.
Người bên cạnh vừa lo lắng gọi “Dương Dương”
vừa cẩn trọng ôm lấy cơ thể tơi tả, trong vùng nước lạnh thấu
xương tủy, chật vật dìu tôi.
-Chậm chạp quá, Tiểu Mặc Tử, mau lại đây sưởi ẩm đi.
Xoay đầu. Là giọng Cung Trường Lĩnh vọng đến. Ánh sáng từ đống lửa
soi rọi một bãi đá không lớn lắm, hình trăng lưỡi liềm. Đám kia, đủ
mặt anh tài văn võ, đang ngồi quây quần đầm ấm quanh đống lửa,
kẻ đang cởi quần áo, tên đang phơi y phục, người đun nước, người hơ lửa. Xem ra chỉ có mình tôi là thảm bại nhất.
Đầm
nước kia đen kịt như hắc ín, diện tích cực lớn, bề mặt lại tĩnh
lặng quá mức, im lìm như mặt gương chết chóc. Xa xa, mơ hồ vọng đến tiếng thác đổ thổn thức. Thác nước thẳng đứng từ trên
cao gần trăm mét trút xuống ào ạt như một dải lụa trắng tinh
khôi, mơ màng bốc khói, phủ mây huyền ảo.