Ngay lúc đó hai tiếng ầm dữ dội vang lên liên tiếp làm xao
nhãng tinh thần đang căng thẳng. Lần này là hai cột nước xa xa
phọt lên dữ dằn như vòi bơm chữa cháy, đám người kia đứng ở
giữa dòng, trong vùng nước chỉ ngang hông nhưng nghiêng ngả như
mấy con lật đật, bị dội một thân ướt sũng lại không cách gì
phản kháng, la oai oái kêu nóng như cá quẫy đạp trong chảo dầu. À, có Mạnh Chương vung ô Thiên Hà ra che trở.
Những giọt
nước nóng sôi sùng sục sốt sình sịch ào ào trút xuống miên man như
mở vòi hoa sen, tưới lên một vùng rộng lớn. Cũng may chúng tôi
đứng ở ngoài bãi chiến trường ác liệt, nhìn bọn họ một thân
lao đao khổ ải vừa chạy trong nước tìm hướng thoát vừa không
ngừng kêu la như heo bị chọc tiết.
Ngay khi tôi bị phân tâm,
mông nhói một cái, rồi lại nhói một bên đùi, khiến tôi kinh tâm giãy nhảy lên, tay đồng thời vung đao khua loạn xạ trong nước
nhưng dường như chẳng trúng phải cái gì, chỉ có lực cản của
nước đáp trả. Mặt tái mét hoang mang nhìn đám nước xung quanh
chỉ cao ngang thắt lưng, gợn sóng lăn tăn, ánh đèn mỏ từ Thiên
Hương quét một đường, soi rõ những viên sỏi im lìm vô hại dưới
đáy, đi tới đâu tạo ra một dải lấp lánh ngũ sắc.
Bọn này khá tinh ranh, cắn phát nhả ra chạy
mất hút chứ không ngậm mồm lì lợm một chỗ, thành ra cứ như
một tia chớp, lóe lên chạm tới gây tổn thương sau đó ngoan tuyệt cong đuôi té mất, để lại một cái bóng mờ tựa ngân quang loang
loáng, zích zắc uốn lượn như rắn trên mặt sông nhấp nhô.
Mặt nước xa xa vẫn hỗn loạn, như phủ một lớp xà cừ lóng lánh
lại không ngừng bị thứ gì như sao xoẹt từ trong lòng lao lên
phá vỡ. Phía trên như có vô số thứ vọt lên từ trong làn nước
ấm áp, tựa như chuồn chuồn, toàn thân lóng lánh, vươn hai cái
cánh như chim, là là bay cách mặt nước một chút, được một
đoạn hiếu động nhảy nhót lại chui tọt vào lòng sông như lảng
tránh. Cảm tưởng như ẩn dưới dòng nước là một bầy đàn giống
loài gì đó, vừa có khả năng tàng hình, hòa lẫn thân thể vào
môi trường xung quanh, phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ khi có
ánh đèn chiếu tới, ở dưới thì quẫy đuôi đánh lén, phía trên
tung cánh tập kích con mồi, cực kỳ bài bản có tổ chức.
Mắt nhìn tâm phiền, trong lòng vừa ảo não vừa kinh hoảng. Đột
nhiên một luồng gió thổi tới mãnh liệt, một loạt bọc nước
óng ánh vèo cái bị hất văng lên, trượt dài ra xa, va chạm với
mặt sông huyên náo rồi lộp bộp chìm xuống. Bạch Ngân lượn tới, nhìn tôi, cười một cái xinh đẹp.
-Đối phó với lũ này thì không thành vấn đề.
Tôi mỉm cười gật đầu, tặng cô ngón cái hướng lên. May quá, nếu
vậy còn xoay sở được. Chứ mấy trăm con, không khéo lên đến cả
ngàn, hoặc thậm chí vài ngàn, mà chỉ có hai tay thì cỡ vài
phút sau không bị lóc thịt xỉa xương đến chết cũng bị chết vì mất máu.
Tôi thoáng chốc liên tưởng tới loài Piranha
"thủy quái khát máu" nguy hiểm nhất vùng Amazon ở Nam Mỹ, nghe đồn với
bộ hàm răng cưa sắc nhọn có thể cắn đứt cả kim loại, lực đớp của
piranha được đo vào khoảng 320 newton (1 newton là lực gây ra bởi trọng
lượng so với Trái Đất của một vật có khối lượng khoảng 102gr) bởi cơ
hàm phức tạp như gọng kìm của Piranha chiếm đến 2% tổng khối lượng cơ
thể nên dễ dàng xơi tái cuồng nhiệt với một chú bò chỉ trong vòng
15 phút. Nghĩ tới đây tôi thầm đổ mồ hôi lạnh, có lẽ nên thắp
hương cảm tạ quan âm bồ tát đã để mắt thương tình không cho
chúng tôi chạm chán với cái loài ác mộng đó.
Ánh mắt anh hướng tới Bạch Ngân, thần thái vừa vô cảm lại cực độ
băng lãnh, một bộ dạng muốn cách xa người ta ba thước. Người này nhìn
sơ là kiểu sẽ khiến ai vô ý hay hữu tình đến gần cũng bị làm đông lạnh, nhưng lại vô thức thu hút người ngoài như hỏa diễm mà không
biết. Nhìn hắn một thân vừa thờ ơ điềm đạm như nước lại ác liệt
hung hiểm như lửa, khiến người thân bên cạnh đến gần chẳng đặng cách
xa chẳng nỡ.
Trầm tĩnh thốt ra.
-Cậu thể chất đã muốn âm tới cực điểm rồi, không nên lại học kẻ khác dưỡng nữ quỷ.
Tôi há miệng, định nói anh biết tôi dưỡng là cái con Hắc Hồn bị
anh “ăn” mất gần hết ấy. Nếu có thể thì trả lại tôi đi.
Chẳng qua là lại thấy Thiên Hương xoay trái xoay phải nhảy lên nhảy
xuống “nha, nha” vung dao loạn xạ ngầu, đang chật vật đấu tranh
có chút không xuể. Dời mắt, Âu Tử Dạ bên cạnh tay nhẹ nhàng
vung, lưỡi đao dường như hất lên vô số túi nilông trong suốt bên
trong lấp lánh lân quang, bọn đó vèo cái bị ném đi xa, “lích
rích” kêu loạn, rơi lộp bộp chìm vào nước, cũng chẳng thấy có tí máu nào tuôn ra.
“Lúc anh ta rút đao bạc, máu chảy xuống sông, thu hút mấy con gần
đó thì phải. Tôi chỉ thấy mặt nước lấp lánh, cũng không để ý nhiều.”
-Thế ra máu anh ta khiến chúng nổi cơn ngứa răng?
Tôi nhìn cái thứ dài khoảng 20cm, dãy dụa mấy cái dưới mũi đao
thì kiệt sức ngừng lại, chất dịch trong suốt nương theo lưỡi
đao chảy xuống tỏa ra mùi tanh tưởi. Tôi đưa ngón tay mở cái
mồm nó ra, bên trong chỉ có một cái răng sắc nhọn như móng
vuốt ở trên. Thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây chính là hung
khí. Trên lưng, gần đầu có hai vây rất to, đưa tay kéo ra, tán
xòe rộng như cánh chim. Vây lưng gần đuôi cũng rất lớn. Toàn bộ cơ thể hình dáng khí động học đều có thể xuyên thấu, da trơn mịn
bóng bẩy, râu dài còn hơn cá trê, mắt trắng đục như mù, có lẽ chỉ mang tính trang trí, đặt vào trong nước thì coi như vô hình rồi, da thịt bắt sáng, chỉ có đoạn xương bên trong là tự tạo
ra một chuỗi nhấp nháy, báo hiệu cho người ta biết nó xuất
hiện.
“Cái đó thì không rõ, nhưng cậu xem, thật ra bọn
chúng không bu tới cắn anh ta, mà là anh ta tới tấn công bọn
chúng. Tuy anh ta nói có bị cắn nhưng tôi đoán chắc chỉ bị vài nhát, sau đó không con nào còn dám ngó ngàng tới.”
Cô
chỉ điểm, tôi xoay đầu nhìn, nhờ có Bạch Ngân phụ trợ tôi mới
có thời gian dư dả quan sát. Âu Tử Dạ ở bên giúp Thiên Hương
đuổi bớt đám cá thủy tinh đi. Biểu cảm anh ta vẫn lạnh như ướp băng không rõ hỉ nộ, gương mặt hoàn toàn hết ửng đỏ cũng
chẳng thấy nổi di chứng mụn nước, lại chuyển thành trắng bệch như thiếu máu, tóc dài tán loạn xung quanh khiến vùng da mơ hồ xám xịt, nửa mặt tăm tối thoáng phủ một chút mệt nhọc.