-Mày yên tâm, nó ngủ tới trưa mai cũng không tự tỉnh dậy nổi.
Sáng mai chúng ta đem người tới chỗ này tìm. Nhân chứng vật
chứng đủ cả. Ngay đến phía cảnh sát cũng lo lót đâu ra đấy
rồi. Mịa kiếp. Đáng đời con ngu. Không cho tao lấy vợ hai thì
cũng éo cần mày ngồi ở cái ghế phu nhân làm gì. Tưởng đẻ
được thằng con trai thì tao không làm gì chắc. Mày không cho
động vào người thì tao cũng cóc cần. Cho đám bạn tao chơi mày
đến chết.
Đám kia như những cái bóng đen đặc co lại tạo thành dáng vẻ
con người, rồi âm thanh hằn học tức tối tan loãng, chỉ còn lại những thứ như hắc khí nhân lay động trong sương.
Trên mặt đất, một nữ nhân không mảnh vải che thân, tứ chi giang
rộng phơi bày những vết bầm dập thâm tím xanh đen chi chít, cả
những chất dịch trắng đục vương vãi khắp mình mẩy. Nơi cổ,
một vết thương chí mạng, mà từ đó máu tươi không ngừng chảy
lan chàn. Vết thương nghiêm trọng tạo ra khoảng trống hình chữ V khiến cái đầu nghiêng sang bên, gần như hất hẳn lên trên, trừng
trừng mắt trắng dã, lồi lớn như ốc bưu nhìn về một phía
khác.
Sau đó, hắc khi từ bốn phương tám hướng lùa tới, như huyết trùng ngửi thấy mùi vị thức ăn.
“Chỉ có cậu mới giúp tôi thoát khỏi tình trạng đơn điệu tù túng. Xin hãy đưa tôi đi theo. Hãy để tôi bên cạnh.”
-A, tôi không hiểu cô đang nói gì nhưng chắc là không thể giúp được gì đâu.
Hắc Hồn tự động cuốn lấy người tôi, nên cô ta không thể tới
gần. Cô chỉ đứng xa xa thủ thỉ nói vọng lại. Âm điệu du dương
lại thốt ra.
“Không, chính là cậu. Nơi này rất tẻ nhạt, buồn chán lắm. Tôi
muốn được ra ngoài khu rừng. Nghe nói nơi đó rất tuyệt vời. Có rất nhiều người. Cho nên hãy để tôi tới gần anh hơn.”
Cô ấy cũng giống như Ô Nha, không được phép rời khỏi nơi này mà phải nhờ vả người khác trợ giúp sao?
-Ô Nha nói thằng bé chơi với cô rất vui vẻ, cảm ơn cô đã quan tâm chăm sóc nó bao lâu nay.
“Ô Nha sao? Ô Nha cũng tốt nhưng không bằng nam nhân trưởng thành.
Cậu có thể để cái con “khủng long” kia ra xa một chút không? Như vậy tôi mới tới bên anh được. Có muốn tôi tới bên anh không?”
Âm thanh trầm bổng ngân nga bay tới. Cô ta đang cố thuyết phục tôi điều gì? Ngước đầu nhìn Hắc Hồn, cơ thể nó càng tự động
siết chặt, khiến tôi suýt tắc thở, vội đập đập để nó nới
lỏng ra.
-Xin lỗi, thật ra nó rất ngoan ngoãn vâng lời, cô không cần sợ
hãi, nó sẽ không tự tiện làm tổn thương người khác.
“Nhưng trông nó thật gớm ghiếc đáng sợ quá. Nếu anh không để
nó đi, sao tôi tới gần được? Anh không muốn tôi tới gần sao?”
Cô ta một tay che mặt một tay ôm bụng, cười ré nên man dại. Tôi
lại càng nhíu chặt lông mày. Chả là hắc khí từ người cô ta mơ hồ lởn vởn lan ra.
“Trong số đám đàn ông đó, thì chỉ có anh là trông dễ lôi kéo.
Ai ngờ ngu ngốc không thể tả, mời gọi nãy giờ mà cứ ngô nghê
ở đó giả nai.”
-Cô...cô...muốn dụ dỗ tôi?
Nét mặt diễm lệ của cô ta thay đổi càng dữ dội, cứ như bị
lỗi phẫu thuật, là một sản phẩm tạo hình thất bại, hư hỏng
nặng. Từ thiên nga đoan trang xinh đẹp biến thành cóc ghẻ hung
tàn dữ tợn, ánh mắt khoác lên sự thù địch ác độc, lại ngoác miệng cười như lên cơn điên khùng.
“Vì cái kết giới ngu ngốc mà ta không thể thoát khỏi chốn
này. Thằng nhóc Ô Nha thì không đụng vào được. Đám dân làng
cũng chết nhát không dám vào sâu. Ta đã chờ đợi thật lâu, chờ
người thứ 7 xuất hiện. Chỉ cần giết thêm một người nữa là ta
có thể đi khỏi nơi này.”
Một cái gì đó như cục thịt thừa không ngừng vặn vẹo ngoi lên
sau đó nhào lặn ra một khuôn mặt tựa như đục ba cái hố sâu thăm thẳm tối đen như đổ hắc ín.
“Oán niệm của cô ta hấp dẫn hắc khí đến. Cô ta lúc đó đang
hấp hối, sự thù hận sục sôi như núi lửa phun trào, như hương
thơm quyến rũ mời trào hắc khí tới. Cô ta tự nguyện để chúng
ta ăn thể xác, rồi giúp cô ta giết 6 tên ác dâm.”
Cái miệng càng nói càng lúc càng mở rộng, tôi có thể nhìn
thấy những chiếc răng nhấp nhổm mọc ra như nấm sau mưa đêm.
“ Nhưng sau sự kiện đó cô ả bị một kết giới không biết ở đâu
hình thành giam cầm ở lại đây. Ta vẫn chưa đủ mạnh, cần một
người nữa. Xung quanh nhà cô ả Hách Liên đó cũng có kết giới
bảo vệ khiến ta không xâm hại được. Đứa trẻ đó dù có thể
chạy nhảy ra ngoài nhưng ta cũng không chạm vào nó được.”
Cái miệng kéo dài và không ngừng lan ra tới lưng. Những chiếc
răng vươn lên nhọn hoắt như móng vuốt chim ưng, bên trong cũng mọc thêm tầng tầng lớp lớp răng nhọn sắc bén, dớt dãi từ đó
chảy ra dàn dụa, làm như vừa ăn mấy quả chanh chua.
“Ta ăn thịt bọn chúng, cắn xé từng chút một da thịt, nhấm
nháp vị máu đỏ tươi thơm ngon. Ta càng ăn cơn thèm khát càng
bùng nổ không kìm hãm. Ta càng uống lại càng muốn đòi hỏi
được nhiều hơn. Nhưng vì cái kết giới ngu ngốc chết tiệt mà
chịu đựng từng ấy năm. Sự điên cuồng được giết người trong ta
vẫn dần trào. Ta vẫn căm hận. Ta vẫn uất ức. Ta không cam tâm.
Không cam tâm.”
Cô ta gào rú thứ âm thanh vặn vẹo méo mó không phải của con
người nữa. Có lẽ là do miệng cô ta đã biến dạng quá mức. Tôi
cảm thấy toàn thân mình như có kiến lửa bò tới bò lui, ngứa
ngáy khó chịu khôn tả đồng thời cũng lạnh lẽo kinh hồn như bị băng tảng áp sát da thịt.
Cái miệng vẫn không ngừng bành trướng, tôi có cảm giác nó như
vi khuẩn chó điên. Đi tới đâu ăn sạch sẽ da thịt tới đó, mở
rộng thêm lãnh thổ hố đen, tạo ra mảnh đất màu mỡ cho răng nanh tha hồ đua nhau mọc hàng loạt. Cái lưỡi như nhụy hoa, vươn ra
ngoài, vẫy trái vẫy phải.
Mẹ ơi! Nhụy hoa đâu phải chỉ có một cái, lưỡi đỏ lòm như một ổ giun phun ra ngoài không trung, quẫy lên quẫy xuống văng theo
dớt dãi hôi tanh tởm lợm, giãy giụa như những cái miệng đói
khát muốn đòi ăn.
Trong ghi chép của lão tác giả cổ quái, ở một vùng thôn quê
nọ lưu truyền một câu truyện liêu trai về một yêu quái Thiệt
Khẩu như sau. Có một cô gái rất xấu xí, đi đến đâu cũng bị dân làng xua đuổi như đuổi bệnh dịch. Nghe nói dung mạo kinh khủng
tới mức đến cha mẹ cũng sợ hãi nên mới lọt lòng đã bị ném
vào rừng sâu cho dã thú ăn. Nhưng dã thú không ăn mà cô ta lại
được nuôi nấng. Lớn hơn một chút cô ta tò mò vào làng, bị dân
chúng ném đá sợ hãi xa lánh. Lớn hơn chút nữa cô ta có hiểu
biết, bắt đầu để ý bề ngoài, để ý lời nói xung quanh, nhận
ra mình là con gái nhưng dung nhan lại quá dị dạng. Nhìn đám
con gái làng ai ai cũng có bộ dáng dễ nhìn, được con trai nói
lời ngon ngọt. Cô ta chợt nhận ra, có nhan sắc mới thay đổi tất cả.
Một hôm cô ta trở lại trong một bộ dáng kiều mị, dễ dàng
quyến rũ lấy tất cả trai làng. Trong số đó có cả người con
trai lúc trước cô ta thích nhưng bị hắt hủi mắng chửi. Những
tưởng hạnh phúc mỉm cười chẳng ngờ tên đó lại không yêu thương
cô thật lòng, chỉ là muốn đùa giỡn xác thịt. Cô ngây thơ bị
gã ta dụ dỗ lên giường. Ừ thì dâng hiến cho kẻ mình yêu thích
thì cũng miễn cưỡng chấp nhận đi. Chỉ là tên khốn kia là kẻ
hạ lưu đê tiện, còn lôi kéo thêm một đống tên khác cùng chung
chí hướng, luân phiên cưỡng hiếp rồi vất xác cô vào bìa rừng.
Sau đó oán hồn cô ta biến thành quái vật có cái miệng to như
giếng nước, lưỡi dài như sợi thừng. Cô ta trở về làng, ăn thịt hết tất cả kẻ ác dâm. Dân chúng sợ quá, mời pháp sư tới trừ tà, nào ngờ tâm ma quá lớn mạnh chỉ có thể giăng kết giới
nhốt cô ta vào rừng sâu, từ đó không ai dám bém mảng lại gần.