Đột nhiên một
cái bóng trắng lờ mờ vốn đang hăm hở lướt qua chợt khựng lại. Nó im im đứng xoay lưng lại với tôi, trong khi bầu không khí xung quanh vẫn vang vọng âm thanh la hét vì đau đớn vì sợ hãi, hòa
cùng tiếng roi vụt vào không trung vun vút vun vút khiến người
ta sởn lạnh nổi gai ốc.
“Chít chít” mấy tiếng như biểu lộ sự kinh hoảng hãi hùng,
tiểu bạch thử ở đâu chạy tới chui vào cơ thể tôi như tránh
nạn.
Chợt đôi vai cái bóng như sương mù kia run run không ngừng. Ngay
sau đó một tràng cười điên loạn cất lên cơ hồ như có thể át đi được tất cả mọi âm thanh khác. Hay nói chính xác hơn, mọi
tiếng động khác đã đình chỉ, im bặt như bị dán băng dính
miệng.
Rồi thứ hắc ám đột ngột xoay lại, cái miệng nhỏ nhắn mở
rộng như hang sâu, hét ré lên một tràng man dại phấn kích rồi
vươn tay bổ nhào tới.
Tôi chỉ đực mặt ngây người nhìn, ngay đến chớp mắt cũng chưa
kịp chớp thì nó đã chình ình áp sát. Nhưng cùng lúc đó, cái đầu to oành nặng nề của Hắc Hồn vươn tới, một ngoạm nuốt
luôn cái thứ giống như vong linh một bà sơ. Nhẹ nhàng đơn giản
tựa như con tắc kè phun cái lưỡi bắt dính như keo cuỗm lấy con
ruồi nhặng béo ngậy.
Tiếp theo Hắc Hồn kéo dài cái cơ thể vốn đã thon thả mảnh dẻ của nó, tựa như biến thành kẹo singum. Cơ thể tựa như một dải lụa nhẹ tênh dựa vào gió lộng mà bay lượn vòng vèo khắp
chốn. Há rộng cái miệng vĩ đại chiếm gần hết diện tích đầu
tựa máy hút bụi, đi tới đâu hút sạch sẽ mấy thứ không rõ
ràng như hư ảo mộng mị kia.
Chẳng mấy chốc khung cảnh tựa nơi dạy dỗ thú dữ đã tan biến
như chỉ là một hồi ảo giác. Còn lại là tiếng gió lùa vi vu
từ khắp mọi nơi ùa về đây, tụ hội ở cái chốn như rạp hát,
khiến cho âm thanh được khuất đại như có một đàn thú hoang dã
gầm gừ gào rú.
Não chưa kịp xử lý thông tin nên tôi nhìn có chút sửng sốt mắt trợn tròn há hốc mồm. Sau đó thấy Hắc Hồn đang vui chơi sảng
khoái cơ hồ quên trời đất, hớn hở lao tới tiếp một thứ bóng
trắng đang ở bên cạnh thi thể chú lái xe. Tôi vội quát bảo nó
dừng lại.
Tôi gật nhẹ rồi cùng với Tư Đồ không hẹn mà làm khán giả bất đắc dĩ nhìn cuộc chiến giằng co giữ hai con thú vật.
Oán Nhai tựa như chú khỉ cực kỳ nhanh nhạy trong những pha
tránh né đòn dùng đầu mổ như máy phá nền nhà của Hắc Hồn.
Không những thế nó còn thường xuyên ở trong tư thế như quả bóng tennis, nhảy lên nhảy xuống, tiến trước lùi sau, bật sang trái
phóng qua phải rồi đột ngột bay tới góc khuất ngoạm bốn móng
vuốt nên cơ thể Hắc Hồn rồi cắn một miếng thâm hiểm, lao ra xa.
Bạn có thể dùng hình ảnh cuộc chiến giữa Oán Nhai với Hắc
Hồn tương tự như cầy mangut (Mongoose) với rắn hổ mang chúa. Nghe
nói loài cầy có thể giết chết được rắn hổ mang chúa dài tới 3 mét
nhờ vào khả năng né đòn cực nhanh cũng như cắn tấn công rất chính xác. Trước khi chính thức tấn công, con cầy còn thường ‘mê hoặc’ con rắn
bằng cái nhìn chằm chằm cực kỳ ma mị làm cho rắn trở nên thiếu linh
hoạt.
-Chú em kiếm đâu ra cái con thú cưng xấu xí ghê rợn như thế? Nó là giống lai tạp gì vậy?
Tôi lắc nhẹ, trầm ngầm nói.
-Coi như nhặt được đi. Tôi gọi nó là Hắc Hồn, lai lịch về nó
đối với tôi vẫn là bí mật. Ban đầu tưởng nó hiền lành giống
giun đất. Sau lại thấy nó hung ác đói khát tựa đỉa, miệng thì như của cá ma cà rồng đúng là có chút yêu không nổi. Vác cái đầu bự tổ chảng so với độ rộng khiêm tốn và độ dài miên man
thì có chút giống quả bóng bay ghê.
-Bà mẹ nó! Quả bóng đó cũng quá kinh dị rồi, có cho tôi cũng không thèm chứ đừng nói nhặt về! Khiếu thẩm mỹ của chủ em
chỉ đến thế thôi à? Qúa dễ dãi. Vậy còn con đối thủ?
Đúng lúc đó một tiếng nổ lớn kinh tai nhức óc khiến cả hai
chúng tôi giật mình quay lại. Chiếc xe tải cỡ trung bốc khói
lửa nghi ngút mù mịt, những mảnh kim loại cùng đất đá rào
rào rơi xuống vỡ tanh bành như xác pháo. Đồng thời bên kia cũng đạt cao trào kịch tính phá hoại, phần lớn thành quả là do
con Hắc Hồn tạo ra. Những cây trụ cột và nền nhà vốn cũng
chẳng lành lặn gì nhưng vì những cú đập bằng đuôi và cú đâm
bằng đầu mà tung tóe vụn vỡ. Cơ hồ như biến cái nơi vốn đã
xuống cấp cùng cực nghiêm trọng thành chốn hoang tàn phế nát.
Tư Đồ vừa dìu tôi rời đi, một bên tay cầm di động soi đường.
Tiếng rít gào gầm rú của Oán Nhai cực kỳ chói tai, cứ như
tiếng réo gọi liên tu bất tận của ấm siêu nước đun sôi sùng
sục.
-Có cần giúp Hắc Hồn không?
Tôi cười nhẹ. Tiếng của Oán Nhai ong ong vang vọng trong óc gây
cảm giác bức bối ngứa ngáy như tiếng móng tay miết đi miết đi
miết lại trên tấm bảng đen.