Nghề lái xe đương nhiên là cái nghề có tỉ lệ gây ra tai nạn giao thông hàng năm lớn nhất. Tuy biết rõ là thế song vẫn khó
phòng tránh, có đủ mọi nguyên nhân tác động dù chẳng ai muốn
chuyện bất lợi phiền toái như thế xảy tới. Đụng hư xe phải đền
người khác tiền là điều dĩ nhiên. Đụng bị thương tàn tật thì càng
xui xẻo bội phần. Có trường hợp phải tán gia bại sản vì tiền
viện phí, cơ hồ đền bao nhiêu tiền cũng không đủ chi trả.
Cho nên tài xế đều hiểu trong lòng, gọi là quy tắc ngầm, đó chính là
đụng bị thương không bằng đâm chết, vì đâm chết thì chỉ cần đền
khoảng tiền nhất định là xong. Đó chính là thực tế, chú ấy
cũng hành xử như vậy. Đó là chuyện xảy ra một năm trước, cũng vào một tối mùa đông lái xe trở hàng thì cán phải một đứa
trẻ tan học qua đường.
Lúc mới đụng, đương nhiên tâm lý ai cũng lo lắng hoảng sợ. Song
rất nhanh chú ấy bình tĩnh, cho xe vòng lại cán lần nữa cho
chắc chắn. Đứa bé đó chỉ khoảng 14, 15 tuổi, phần thân dưới
bị cán nát bét, tương lai rộng mở trước mắt cũng theo đó bị
dập tắt.
Tội ác giống như thi thể người bị dìm chết, đến thời điểm nhất
định mới nổi nên mặt hồ. Khi con người rơi vào tuyệt cảnh,
những suy nghĩ cực đoan, những tính toán ích kỷ sẽ nảy mầm
như giá đỗ bơm thuốc kích thích tăng trưởng khiến con người ta
cam tâm tình nguyện lao theo phần đen tối dẫn dắt. Sự ích kỷ bản năng vì bảo vệ bản thân dâng cao tới mức xem sinh mệnh người khác chẳng ra gì.
Đền tiền xong coi như trút được cả gánh nặng tâm lý. Mọi
chuyện cứ thế êm xuôi được mấy tháng thì bắt đầu xảy ra những sự việc lạ lùng. Ban đêm lái xe trở hàng qua kính chiếu hậu
có thể thường xuyên thấy một bóng đen nhỏ nhắn đứng bên đường
nhìn theo. Mấy lần vô tình liếc nhìn mà giật mình thất kinh
tự đâm xe vào cột điện hoặc gốc cây hoặc lao xuống kênh mương.
Tuy không chết người nhưng cũng tốn kém một mớ tiền sửa xe trị thương, lại còn khiến tâm lý khủng hoảng, ăn ngủ không yên.
Một cựu lái xe về hưu hay chuyện liền mách chú ấy, nếu ban đêm gặp sự cố như thế thì không được chạy xe tiếp mà phải dừng
lại. Sau đó chờ xem có thể gặp được ai đó, mua hoặc xin họ
một bộ đồ cũ. Sẽ hiệu nghiệm hơn nếu là bộ đồ họ đang mặc
ở trên chính cơ thể. Nhưng làm gì có chuyện ai đó cởi đồ ra
bán. Theo lẽ thường, trước tiên họ nghe bạn hỏi mua sẽ nghĩ
bạn biến thái mà chạy mất dép.
Tối đó chú ấy lại bị vong linh đeo bám liền lập tức dừng xe
rồi ngồi đợi bên trong. Một lúc lâu sau không ngờ lại gặp được
một thanh niên đi ngược đường tới. Trông cậu ta còn khá trẻ
nhưng không giống sinh viên đại học mà có vẻ ngoài lam lũ khắc
khổ. Áo quần mặc trên người cũng khá đơn bạc, đoán là lao
động phổ thông. Vậy thì sẽ dễ dàng thương lượng.
Cậu ta quả nhiên rất ngây thơ đơn thuần cũng có thể do túng thiếu
cần tiền, cư nhiên tin tưởng lý do hoang đường như thế. Chú ấy lập
tức xuất tiền, cho cậu ta 50 đồng, cậu ta càng kinh ngạc. Chú ấy
lại tưởng rằng cậu ta chê ít, liền rút ví tăng thêm 100 đồng, chỉ
chỉ người cậu ta. Thanh niên có chút lúng túng xong cũng đáp ứng, nhanh chóng cởi đồ, đưa hết cho chú. Cũng may lúc đó là tối mùa hạ, cởi sạch sẽ cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Cậu ta vui vẻ cầm tiền, lại không ngừng nói cám ơn, sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Chú ấy thấy cậu ta đã đi xa, đem quần áo
xếp chỉnh tề ngay ngắn thành hình cơ thể người trên mặt đất, đặt trước ô tô. Sau đó trở lại ghế lái, khởi động máy, bánh xe cán
qua cán lại. Còn cẩn thận xuống xe kiểm tra, sau đó mới tiếp tục lái
xe đi, không ngờ thật sự từ đó không nhìn thấy bóng đen đeo
bám.
Chú hỏi tôi có biết ứng vật không? Đôi khi mọi người vì tránh né tai
họa hoặc muốn giải hạn, sẽ chuẩn bị chút đồ vật để đối phó với
kiếp nạn của bản thân. Đồ chuẩn bị làm vật thế thân chịu tội gọi
là ứng vật. Đem quần áo thanh niên kia coi như vật hi sinh, cán qua cán lại, coi như đã đền tội thay.
Có điều, người bị cầm lấy quần áo làm ứng vật tránh nạn, đại đa số
đều sống không lâu, sẽ chết oan chết uổng. Qủa nhiên bẵng đi ba tháng sau báo chí địa phương đưa tin mấy trăm công nhân lao động bị
ngộ độc thực phẩm nhẹ vì bữa ăn trưa không đảm bảo an toàn vệ sinh. Trong đó có duy nhất một nạn nhân không qua khỏi. Chú ấy
nhìn thông tin về người xấu số liền nhận ra ngay là cậu thanh
niên thủa trước.
Nó đánh thức những lỗi lầm năm xưa vốn đã được chú đào sâu
chôn chặt. Chú nói, mặc dù có hối hận nhưng đổi lại là ai rơi vào hoàn cảnh túng quẫn bi đát như thế thì cũng lựa chọn như vậy.
Hành động tội lỗi thường được người ta bào chữa bằng những
lời lẽ biện hộ như vì bảo vệ bản thân, vì lo lắng cho người
nọ, quan tâm vì người kia. Nhưng dù nó có được bao bọc bằng bao tầng bất đắc dĩ vì ai khác, một khi đã gieo nhân ắt gặp quả
là điều không tránh khỏi.
Trong lúc kể chuyện, chú ấy đã hút rất nhiều thuốc lá, mặc
dù cầm bằng tay trái, rít xong một hơi dài thì nhả khói và
đưa điếu thuốc dở ra bên ngoài cửa xe. Nhưng hơi thuốc vẫn nồng
nặc bay tới bên mũi khiến tôi có chút nhíu mày khó chịu. Nghe
nói, hút thuốc lá thụ động còn chết sớm hơn. Rõ oan ức.
Đột nhiên chú cầm lấy bánh lái, từ cơ thể chậm chãi tản mát
ra vô vàn luồng hắc khí đen đặc. Hắc khí mong manh như yên vụ,
lại hỗn độn náo loạn như thể bị gió dày xéo, tản đi rồi tụ
lại, tuần hoàn không ngừng nghỉ. Như thể bản thân chú không
biết rằng đang mải mê sản xuất ra thứ hắc khí âm trầm u ám
khiến cả cơ thể như chìm vào bóng đêm.
Bàn tay chú ấy nắm chặt bánh lái, gân xanh nổi lên, run run như
kích động. Sau đó gào rú một tràng chói tai đồng thời đột
ngột nhấn ga, tôi lao người về phía trước rồi nhờ có dây đai
bảo vệ mà đập trở lại ghế ngồi.
Xe phóng đi rất nhanh khiến tôi có chút kinh hoảng. Quay sang
nhìn chú ấy, thấy gương mặt tăm tối biểu tình vô cùng giận dữ phẫn nộ cùng ánh mắt lóe hung quang tựa như dã thú săn đêm
khát máu nhìn thấy con mồi.
Tôi ngồi bên ghế lái cảm giác đầu váng mắt hoa, bụng quặn đau
nhức nhối. Nội tạng bên trong điên đảo xáo trộn tựa quả banh
nỉ, thật chỉ muốn nôn mửa. Thân thể vô lực nảy nên nảy xuống
văng trái đập phải. Mắt liếc nhìn tốc độ xe đã vượt qua
ngưỡng 120km/giờ mà đường vùng thôn quê gồ ghề đầy ổ voi ổ
khủng long cùng sự điên cuồng lao nhanh như truy sát kẻ thù
khiến tôi ngồi bên trong khốn đốn lao đao điêu đứng như viên xúc
xắc lắc trong lọ.