Ở trong cửa thành phía Nam, người của Lục gia cũng bị đưa tới, mấy đứa
nhỏ bị dọa đều sợ hãi, nhất là Lục Xuyến Y, mấy ngày nay bị giam giữ,
cho dù là được ma ma chăm sóc, đứa nhỏ này cũng đã ốm đi rất nhiều, mặt
mày phờ phạc vùi ở trong ngực Cố Ngâm Sương.
Ánh nắng gay gắt,
mặt trời ngay giữa trưa làm cho mặt của người ta cũng cảm thấy nóng rát. Cố Ngâm Sương ngẩng đầu nhìn, một chút nóng bỏng mới có thể chứng minh
được là nàng ta còn sống, Lục Trong Nham đã hứa sẽ trở về, một mình hắn
ta rời đi cũng không nói cho nàng ta biết đi đâu, chỉ đảm bảo là sẽ quay trở về.
Trên cổng thành, Tô Khiêm Mặc nhìn mười mấy người này, sau đó ra lệnh: “Mở cửa thành.”
Cánh cửa chính vừa dày vừa nặng được mở ra, Lục Trọng Nham thấy toàn gia
đứng ở đó, hai bên đều là binh lính, bọn họ đứng bất động ở đó, chỉ chờ
Lục Trong Nham thả tiểu quận chúa trong tay ra, một người đổi mười mấy
người, coi như lần mua bán này cũng có lợi.
Chỉ là trong giờ phút này, chính bản thân hắn ta còn không biết, tại cửa thứ hai của Hoàng
Cung, nơi đó đã trở thành một bãi tha ma, những người bị chận lại ở
trong cửa cung chỉ có thể không ngừng xông về phía cửa cung, nhưng sau
cánh cửa cung đó có bao nhiêu người đang đứng để ngăn cản, chỉ với một
đội nhân mã làm sao có thể xông phá vòng vây, mà những người kia chưa
kịp tiến vào đã bắt đầu bị giết chết ở ngoài cửa hoàng cung. Vốn chỉ la
một lối đi nhỏ yên tĩnh, hiện giờ khắp mặt đất, trên vách tường dính đầy máu tươi, binh lính ngã xuống khắp nơi, trên người bị cắm đầy tên.
Phía bên ngoài vẫn còn một nhóm người đang chém giết không ngừng tay, một
đội quân tinh nhuệ không ai chống đỡ được đang kéo đến dày đặt, người
dẫn đầu bên kia đeo mặt nạ, tay cầm kiếm dài, cởi trên lưng ngựa, chỉ
một chiêu đã giết chết binh sĩ mới vừa xông tới, chém giết không ngừng,
muốn xông ra ngoài thành.
“Còn không mau bỏ vũ khí xuống!” Lục
Vương Gia đang thống lĩnh quân đội ngăn chận đường đi phía trước, ()
người đeo mặt nạ yên lặng nhìn người kia, liếc về phía Thái Tử Điện Hạ
đang ở bên cạnh hắn ta, giơ kiếm thật cao hướng lên trời, trong miệng
cũng gầm lên một tiếng, thúc ngựa xông về phía bọn họ.
Dường như
thế cuộc đã định là phải thua trận, dẫn theo khoảng trăm người còn lại,
chiến đấu một lần cuối cùng. Lục Vương Gia thấy như vậy chỉ có thể thở
dài một tiếng, nếu không phải bọn họ đề phòng, nếu không khám phá ra
được âm mưu đã sắp đặt từ trước, có lẽ hiện giờ trong hoàng thành này,
người đang nằm dưới đất có thể là bất cứ người nào trong bọn họ.
Xuyên thấu qua mặt nạ, ông ta có thể thấy được đôi mắt phẫn hận kia, bên
trong tràn ngập sự không cam lòng và oán hận, nhưng đối với hắn ta mà
nói, không phải số mệnh đã được định sẵn từ trước rồi sao.
Khoảng cách trước ngựa của Thái Tử không xa, những người kia đều đã chết, chỉ
còn lại một mình người đeo mặt nạ, khoảng mười binh lính tay cầm thương
dài đâm thẳng vào thân ngựa, tiếng ngựa gào thét, thân trước chồm lên
cao, làm cho người cưỡi có thể ngã về đằng sau bất cứ lúc nào.
Con ngựa trắng ngã xuống, hình ảnh này cũng dừng lại trong mắt hắn ta, ánh
mắt của nó lại có thể bất khuất như vậy. Người đeo mặt nạ quỳ trên mặt
đất, một tay chống thanh kiếm trên đất, rất nhiều binh lính bao vây xung quanh.
Tin tức bí mật truyền đến của thành phía nam, Tô Khiêm
Mặc nhìn tin tức của Lục Vương Gia trong lòng bàn tay, nhìn lại cảnh
tượng sắp được đoàn viên của bọn họ, sau đó lại xoay người nhìn Lục
Tướng Quân.
Lục Trọng Nham xuống ngựa, vẫn ôm đứa bé trong ngực,
Lục Tướng Quân cũng theo xuống ngựa ngay lập tức, nếu như không có những binh lính luôn luôn cảnh giác cao độ đứng xung quanh, hay những cung
tiễn thủ đang đợi lệnh trên tường thành thì cảnh tượng này giống như một gia đình đoàn tụ ấm áp.
“Lão gia.” Lục phu nhân khóc, nhìn về
phía Lục Tướng Quân, đang muốn nói gì đó, Lục Tướng Quân đẩy bà ấy về
phía con trai lớn, tiếp tục đi về phía Lục Trọng Nham, bước từng bước
thâm trầm.
“Nham Nhi, giao đứa bé cho ta, theo ta vào thành nhận
tội đi, Hòang Thượng đã đồng ý tha thứ cho Lục gia.” Lục Tướng Quân vươn tay ra, nói lời khuyên giải.
“Tha thứ Lục gia sao? Lão già, ông
cũng quá ngây thơ đi, ông thử nhìn một chút những người đang ở trên
tường thành kia đi, chỉ cần bọn họ phóng tên, thì gia đình này của chúng ta đều trở thành những tổ ong vò vẽ, mà đứa nhỏ này, chính là lá chắn
tốt nhất của chúng ta.” Lục Trọng Nham cười lớn, đưa tay sờ mặt của tiểu quận chúa trong ngực mình.
“Khốn kiếp!” Lục Tướng Quân giơ tay
lên muốn đánh xuống, Lục Trọng Nham đã nghiêm mặt đưa một tay chặn lại,
đẩy ông ta ra, Lục Tướng Quân lảo đảo lui về sau một bước, Lục Trọng Hải vội vàng đỡ ông ta: “Nhị đệ, tại sao ngươi lại đối
xử với phụ thân như vậy!”
“Ông già rồi, cũng không cần tận trung
với Hoàng Thượng nữa đâu, không phải ông vẫn xem thường ta sao? Vẫn luôn cho rằng Đại ca mạnh hơn ta sao? Nhưng bây giờ thì sao, các người không phải còn dựa vào ta để có thể thoát khỏi nơi đó sao? Như vậy, ta không
tốt ở chỗ nào?” Lục Trọng Nham chỉ vào quân Bắc Đồ đang ở sau lưng mình: “Bọn họ đều nghe theo lệnh của ta.”
“Ngươi cho rằng hiện giờ
ngươi đang đứng ở chỗ này chính là người chiến thắng sao?” Lục Trọng Hải đỡ Lục Tương Quân đang tức giận đến nỗi sắp ngất đi: “Chúng ta được đưa từ Hình Bộ ra, đã có đội quân mai phục chờ đợi đội quân xông vào cửa
cung từ sớm, ngươi cho rằng có thể dẫn theo mẹ và vợ con ngươi liều mạng chạy trốn sao? Vậy ngươi cảm thấy dựa vào một đám người cỏn con này có
thể uy hiếp được ai, Trọng Nham, ngươi tỉnh lại đi, phụ thân chỉ vì
ngươi mà đã ở trước mặt Hoàng Thượng cầu xin cái chết để giữ lại Lục
gia, ngươi mau đưa tiểu quận chúa cho chúng ta đi.”
“Ngươi đừng
có ở đây mèo khóc chuột, ai cần các ngươi phải chết để bảo vệ chứ!” Tay
Lục Trọng Nham dùng sức mạnh hơn, tiểu quận chúa ở trong ngực hắn ta
cũng khóc lên, sắc mặt đã tái mét. Thấy vậy, Lục Tương Quân muốn nhào
lên để giết người, cứ tiếp tục như vậy thì tiểu quận chúa cũng khó giữ
được tính mạng, toàn bộ Lục gia đều phải chôn theo.
“Lão gia!”
“Phụ thân!”
Đồng loạt mấy tiếng kêu vang lên, Lục Tướng Quân không thể tin nhìn lưỡi
kiếm đâm vào trước ngực mình, Lục Trọng Nham đã bất chấp tất cả, nhìn
bọn họ: “Đừng tới đây!”
Thời gian đã trôi qua quá lâu mà trong
hoàng cung vẫn không có tin tức gì truyền ra ngoài, Lục Trọng Nham đoán
được chuyện trong cung đã bị thất bại, hiện giờ điều duy nhất hắn ta
muốn làm là giữ được mạng sống, chỉ cần còn sống, trong tay hắn ta đang
nắm lợi thế duy nhất để có thể an toàn rời khỏi chỗ này, hắn ta không
cho phép bất cứ ai có thể đến gần để náo loạn.
Thân thể của Lục Tướng Quân từ từ ngã về phía sau, Lục Trọng Hải vội vàng đỡ lấy ông ta, Lục
phu nhân chạy lên che lại vết thương của Lục Tướng Quân, nhìn con trai
mình với ánh mắt không thể tin nổi: “Trọng Nham, ngươi điên rồi, đây là
cha của ngươi.”
“Phụ thân cũng không làm được gì với sự sống chết của ta.” Lục Trọng Nham ôm tiểu quận chúa leo lên ngựa thật nhanh, lại
vươn tay về phía Cố Ngâm Sương, đưa tay kéo nàng ta lên ngựa.
“Bình Vương Gia, ngươi cũng đừng đi theo gần qua, ta sợ một khi ta khẩn
trương sẽ không cẩn thận làm rớt đứa bé.” Lục Trọng Nham phất phất tay
với Tô Khiêm Mặc, chỉ vào tiểu quận chúa đang khóc khàn cả giọng trong
ngực, vừa cười vừa ra lệnh cho mọi người rút lui.
Tô Khiêm Mặc
không dám mạo hiểm, cho dù có thả bọn họ đi hết thì hắn cũng không dám
mạo hiểm để tiểu quận chúa xảy ra chuyện gì, cầm lấy cây cung lớn từ
trong tay thuộc hạ, hướng ngay Lục Trọng Nham, ở sau lưng hắn ta còn có
Cố Ngâm Sương đang cản trở.
Đi chưa được mấy bước, chợt phía
trước của Lục Trọng Nham xuất hiện một đám quân Bắc Đồ, quần áo cũng
không khác biệt lắm với đám quân Bắc Đồ ở sau lưng hắn ta. Bọn họ chặn
đường của hắn ta, dẫn đầu là một thiếu niên 11, 12 tuổi, mặc trên người
trang phục chính thống của Vương tộc.
Bất ngờ xảy ra biến hóa
khiến cho Lục Trọng Nham không kịp chống đỡ, quân đội của Lục Tướng Quân ở sau lưng cũng không có đuổi theo, thì ra là còn giữ lại một phần này, Lục Trong Nham giơ cao đứa bé trong tay lên: “Tránh ra, nếu không ta
giết nó.”
“Nó cũng không phải là người của Vương tộc Bắc Đồ chúng ta, ngươi muốn giết hay muốn làm gì không có quan hệ gì với chúng ta
đâu.” A Duy nhìn hắn khinh thường, lại hướng về quân Bắc Đồ ở sau lưng
hắn ta, nói thật lớn tiếng: “Vua Bắc Đồ đã bị bắt, các ngươi hoặc là
chết ở tại đây, hoặc là bỏ vũ khí xuống.”
“Tướng công, hay là
chúng ta trở về đi, trở về còn có thể cầu xin tha thứ, chàng đưa tiểu
quận chúa trở về đi.” Đối mặt với sống chết, rốt cuộc Cố Ngâm Sương cũng sợ hãi, đối với nàng ta mà nói, người phải chết là mình, cho dù chồng
của mình chết, thì cũng đâu thể chết thế cho mình, nếu cứ tiếp tục căng
thẳng như vậy, tính mạng của nàng cũng sẽ nguy hiểm.
“Hắn ta không thể nào bắt được vua Bắc Đồ, ha ha ha ha, đây là hắn ta muốn
làm ta sợ hãi, tìm một đám người đến để giả vờ mà thôi.” Khuôn mặt Lục
Trong Nham dữ tợn, bắt được hai tay của Cố Ngâm Sương: “Nàng phải tin
tưởng ta, chắn chắn chúng ta có thể rời khỏi đây, có thể chạy thoát.”
Sợ rằng những lời này ngay chính bản thân mình, hắn ta cũng không thể
thuyết phục được, trăm phương ngàn kế để thực hiện mưu đồ, tại sao có
thể thất bại được? Hắn ta bị Bắc Đồ bắt đi, chịu khổ cực lâu như vậy, đã đạt được thỏa thuận, tại sao lại có thể bị hóa giải một cách đơn giản
như vậy.
“Ta tin tưởng ngươi, nhưng chúng ta cứ chạy trốn như
vậy, còn con của chúng ta thì làm sao? Nó vẫn còn nhỏ như vậy.” Trong
mắt của Cố Ngâm Sương ương ướt, lời nói cũng làm cho người ta động lòng, cho dù là bị đuổi khỏi thành Lâm An, nàng ta cũng không muốn chọn lựa
con đường chết, nàng ta hiểu rõ chuyện này hơn bất cứ ai.
“Nàng
không muốn đi cùng ta sao?” Tay Lục Trọng Nham cũng tăng thêm sức, Cố
Ngâm Sương bị đau kêu lên một tiếng: “Chàng làm ta đau.”
Hai
người lôi kéo ở trên ngựa, Cố Ngâm Sương ôm đứa bé ngồi không vững, thân thể bị nghiêng ngã té xuống, nhưng vào lúc này, Tô Khiêm Mặc đã buông
lỏng mũi tên trong tay ra, từ trên cổng thành bắn thẳng về phía Lục
Trọng Nham đang muốn kéo Cố Ngâm Sương lại.
Nhìn từ xa, Lục phu
nhân liền bị hôn mê bất tỉnh, Lục Trọng Nham nhìn mũi tên xuyên qua ngực mình, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi, buông lỏng tay đang lôi kéo Cố Ngâm Sương, kể cả đứa nhỏ trong ngực cũng thả lỏng ra.
Binh
lính Bắc Đồ đang đứng một bên nhanh chóng ôm được tiểu quận chúa rớt
xuống từ trong ngực Lục Trọng Nham, nhưng lại không thể giữ được Cố Ngâm Sương cũng đang ngã xuống cùng lúc, con ngựa bị giật mình, chạy thẳng
về phía mấy người A Duy, Cố Ngâm Sương ngã xuống đất, liền bị móng sau
của con ngựa đạp lên, chỉ rên lên một tiếng rồi ngất đi vì qua đau đớn.
Binh lính sau lưng A Duy nhanh chóng ổn định lại con ngựa, tay Lục Trọng
Nham nắm mũi tên, lau đi máu tươi không ngừng tràn ra nơi khóe miệng,
dùng sức rút mũi tên ra, vừa muốn xoay người, lại một mũi tên bay về
phía hắn ta, bắn hắn ta rơi thẳng xuống ngựa.
Tô Khiêm Mặc nghiêm nghị buông cung tên xuống, nhìn Lục Tướng Quân một cái, nếu chuyện này
ông ta không làm được, vậy thì để cho hắn làm thay đi, nếu cứ để hắn ta
thoát được dễ dàng như vậy thì không phải uổng phí tất cả những chuyện
mình đã làm trước đây sao?!
Chuyện mưu phản làm cho người ta phải hoảng sợ lần này còn chưa có nhấc lên bao nhiêu gợn sóng thì cũng trở
về bình thường, ngoại trừ những vết máu ở cửa
cung còn chưa được lau chùi sạch sẽ, thì còn không ít quan chức bị bỏ
trống.
Tam hoàng tử bị bắt, Lục Trọng Nham bị bắn chết tại chỗ,
Lục Tướng Quân bị thương nặng, những người Bắc Đồ liên can tới chuyện
này cũng bị xử chết.
Tô Khiêm Mặc cho A Duy trở về trước để liên
lạc với mấy viên quan ở Bắc Đồ mà hắn đã tìm tới trước đó, lén trà trộn
vào Vương Thành, dùng ấn vàng để thống lãnh quân đội kia đoạt lại ngôi
vua, nhốt vua Bắc Đồ lại, sau đó mới chạy trở về để giúp đỡ.
Mà
Cố Ngâm Sương bị rơi từ trên ngựa xuống, cả người bị thương nặng, khuôn
mặt cũng bị hủy, hiện giờ mọi người vẫn còn bàn tán về chuyện Tam Hoàng
Tử và Nhị công tử của Lục gia đã cấu kết với người Bắc Đồ mưu phản như
thế nào, toàn bộ người của Lục gia dưới sự hướng dẫn của Lục Trọng Hại
đang chuẩn bị rời khỏi Lâm An, vĩnh viễn không trở về nữa.
Người
đời sau của Lục gia cũng không thể vào triều làm quan, bao gồm những
tiểu thư sau này của Lục gia cũng không thể gả vào thành Lâm An, toàn bộ người của Lục gia không thể bước vào thành Lâm An dù chỉ là nửa bước.
Hoàng Thượng tha thứ cho Lục Tướng Quân bị trọng thương, dù sao cũng là
công thần, Hoàng Thượng cũng không nỡ lòng để ông ta phải mất mạng vì
những chuyện con trai mình đã làm, cái giá phải trả cũng đã quá lớn rồi.
Trước khi đi, Cố Ngâm Sương muốn được gặp Cố Ngâm Phương một lần.
Tác giả có lời muốn nói: Tam Hoàng Tử bị bắt, Lục tráng nam bị Tiểu Mặc
giết chết rồi, Cố Nhị tỷ sẽ không chết, nàng phải sống, bởi vì còn sống
so với chết còn khổ sở hơn.
Đối với sự trừng phạt cho Lục gia,
tội mưu phản thì cả nhà phải bị tịch thu, kẻ phạm tội phải chết, chỉ là
Lương Tử không muốn bởi vì một mình Lục tráng nam khiến cho một đám
người phải chết theo hắn, Hoàng gia cũng có tình cảm, cũng giống như ban đầu với Cố gia vậy, thì đối với Lục Tướng Quân cũng giống như thế.