Tô Khiêm Mặc đi theo Lục tướng quân rời khỏi thành Lâm An, đến tháng tư, thành Lâm An bắt đầu ấm lên, lúc này người ra ngoài để tản bộ, du ngoạn cũng đặc biệt nhiều, trên đường thỉnh thoảng có vài đội xe ngựa chạy
qua, mà phủ thái tử cũng mở cửa đón khách, cái thai thứ hai của Thái Tử
Phi là một tiểu quận chúa, hôm nay chính là ngày đầy tháng của đứa bé.
Ngâm Hoan đi về phía những người tham gia bữa tiệc đầy tháng này, nàng dẫn
theo Tiểu Tứ và hai hộ vệ, bọn họ cũng đứng chờ ở cửa phủ Thái Tử giống
như những người làm bình thường khác. Hiện giờ khách khứa trong phủ Thái Tử rất đông, trên căn bản là những quan viên dưới quyền quản lý của
Thái Tử đến chúc mừng, dẫn theo người nhà của bọn họ, tặng thật nhiều
quà.
Thái Tử Phi mới vừa ra tháng, tiệc đầy tháng lần này chính
là do hai vị Trắc Phi cùng nhau giúp một tay để tổ chức, cũng là trong
phủ Thái Tử, có nhiều người cảm thấy có nhiều con nít sẽ tốt hơn, bất
luận là trai hay gái, tương lai đứa bé cũng sẽ phát triển hơn, nhưng đối với những người khác mà nói, bọn họ cũng không nhìn cái thai của Thái
Tử Phi ở cấp bậc cao nhất, ban đầu, lúc Tưởng Trắc Phi sinh ra long
phượng thai, tiểu quận chúa trực tiếp che mờ công chúa, lúc Thái Tử Phi
cũng sinh ra một tiểu quận chúa, thế nhưng hoàng thượng lại không có một chút động tĩnh nào cả, khó tránh khỏi làm cho người ta suy đoán về ý
định của hoàng gia.
Ngâm Hoan đang đi thì đụng phải Lục Thế Tử
Phi, hai người nói chuyện một hồi rồi cùng nhau đi đến viện của Thái Tử
Phi, gặp được tiểu quận chúa mới vừa sanh ra, có mấy phần giống với Thái Tôn, rất đáng yêu.
Có lẽ chuyện này đối với Thái Tử Phi mà nói
cũng không được hài lòng, dù sao thì hiện giờ nàng ta cần con trai để có thể ổn định vị trí của Trưởng Tử, mắt thấy một đôi long phượng thai
càng ngày càng làm cho người ta yêu thích, cho dù đối với vị trí của
nàng ta không có thay đổi gì, nhưng nàng ta vẫn lo lắng.
Tất cả
khách khứa tham gia tiệc đầy tháng không ai nhắc tới chuyện của Lục gia, ngay của người nhà mẹ đẻ của Tôn Thị, con dâu cả Lục gia cũng ngậm
miệng không nói chuyện này. () Trong lòng của Ngâm Hoan rất nhớ Hạo Ca
Nhi, cho nên muốn trở về sớm một chút, chỉ là có không ít người cùng
nàng chào hỏi ở phía trước, e ngại lễ tiết, Ngâm Hoan chỉ đành phải ngồi thêm một lúc nữa.
Trước sảnh của phủ Thái Tử bày tiệc, ngày xuân về, hoa đua nở, họ bày những bàn tiệc ở trong sân, buổi trưa khai tiệc ở trong vườn hoa. Từ xa đã thấy Thái Tử và Thái Tử Phi cùng nhau đi ra
ngoài, trong tay Thái Tử Phi ôm tiểu quận chúa, hai bên có mấy người
cung nữ đang đứng chờ đợi.
Thái Hậu và Hoàng Hậu cũng đã phái
người tới tham dự từ sớm, ngoại trừ phong hào công chúa được Hoàng
Thượng ban phong, thì tiểu quận chúa con vợ lớn này quả thật đã thu hút
toàn bộ sủng ái vào mình.
Nhưng ngay khi Thái Tử Phi giao đứa bé
cho cung nữ ôm trở về, lúc hai cung nữ đi tới hành lang trong vườn hoa,
đụng mặt với hai người cung nữ khác, một người trong đó chợt xông lên,
đoạt đi tiểu quận chúa trong tay cung nữ, trong lúc đó thì một người
cung nữ khác ra tay trước, hai thanh đao nhọn bay ra nơi ống tay áo,
trực tiếp cắm vào ngực cung nữ, cung nữ kia chỉ kịp kêu lên một tiếng
rồi ngã xuống.
Trong vườn hoa lập tức náo động, cảnh tượng bất
ngờ làm cho mọi người kinh ngạc không dứt, hai cung nữ này ôm tiểu quận
chúa chạy về hướng hành lang gấp khúc, lúc này, mấy viên quan đang ở tại chỗ lập tức đuổi theo, Thái Tử đỡ Thái Tử Phi sắp ngã xuống, giao lại
cho ma ma sau lưng, sắc mặt trầm xuống, đuổi theo.
Trong phút
chốc, tất cả hộ vệ phủ Thái Tử đều đuổi theo về hướng
hai cung nữ lúc nãy đã chạy, hiện trường đầy hỗn loạn.
Tất cả mọi người còn chưa kịp hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong đám người vang lên vài tiếng hét chói tai, Ngâm Hoan vừa ngẩng đầu, một ánh đao hướng
về nàng chém tới, mà sau lưng nàng cũng đang có người, tránh thế nào
cũng tránh không khỏi.
Theo bản năng Ngâm Hoan nhắm mắt lại,
tiếng đao kiếm chạm vào nhau vang lên bên tai, Ngâm Hoan mở mắt ra, Tiểu Tứ đứng chắn trước mặt mình, đang cùng thích khách đánh nhau.
Dường như là nhắm vào chỗ yếu của Ngâm Hoan mà chém tới, người nọ vẫn một mực né tránh tấn công của Tiểu Tứ, tìm cơ hội để đánh về phía Ngâm Hoan, hộ vệ của phủ Thái Tử nhanh chóng chạy tới, người kia thấy không ổn, trực
tiếp kéo một vị phu nhân gần đó, đẩy về phía hộ vệ, còn mình thì chạy về phía bức tường của vườn hoa.
Chỉ nghe một tiếng kêu bén nhọn vang lên, người hành thích Ngâm Hoan đã trèo qua bức tường, biến mất trong vườn hoa.
Người kia ăn mặc quần áo phụ nữ của Đại Kim đang được phổ biến hiện giờ, tại
sao lại có thân thủ giỏi như vậy mà đi hành thích người khác. Ngâm Hoan
chưa kị tỉnh táo lại, nhìn mấy người vừa rồi còn la hét chói tai, hiện
giờ đã nằm thoi thóp trên mặt đất.
“Nhanh, lập tức trở về phủ
Bình vương!” Ngâm Hoan chợt nghĩ đến cái gì, trong lúc hỗn loạn này cũng không cần chào hỏi, leo lên xe ngựa, để Tiểu Tứ ra roi thúc ngựa trở về phủ Bình Vương.
Cửa lớn của phủ Bình Vương đóng chặc, Ngâm Hoan
xuống xe ngựa, đẩy cửa ra, trong lòng đã lạnh hơn phân nửa, nắm làn váy
chạy về hướng chủ viện, dọc theo đường đi vốn có những nha hoàn ma ma
trong coi đều không thấy nữa. Đến của chính của chủ viện, hai ma ma bị
đánh ngất xỉu nằm đó không nhúc nhích, trong sân lặng yên không một
tiếng động.
Cả người Ngâm Hoan lảo đảo, Tập Noãn đuổi theo sau lưng vội vàng đỡ nàng: “Tiểu thư.”
Ngâm Hoan đẩy nàng ta ra, hướng về phía nhà bên kia, từng bước từng bước
hướng đến gần, trong sân đầy nha hoàn đã không còn hơi thở nằm ở trên
đất, cửa nhà chính mở ra, Ngâm Hoan đi vào, Hứa ma ma và Nhĩ Đông dựa
vào nhau, hôn mê bất tỉnh, Thanh Nha không thấy đâu.
“Đi, đi qua
kế bên coi thử thế nào!” Tập Noãn đỡ nàng, Ngâm Hoan đi tới phòng bên
cạnh, hai bà vú cũng bị người đánh ngất xỉu trên mặt đất, Ngâm Hoan đứng ở đó mà trong đầu là một mảnh hỗn loạn. Hộ vệ ở ngoại viện của Bình
Vương phủ rất nhiều, nhưng bên trong viện cũng chỉ có mấy người nha hoàn và ma ma đã vậy nàng còn dẫn theo mấy người Tiểu
Tứ, chuyện này làm cho người trong viện không thể nào phòng bị được.
“Hạo Ca Nhi, Hạo Ca Nhi.” Ngâm Hoan không thể nào có thể duy trì tỉnh táo
được nữa, dưới chân mềm nhũn, ngồi bệt trên mặt đất, nhỏ giọng kêu tên
con trai, vương vãi trên đất là mấy con rối mà nàng đã may cho con trai
mình, dường như Ngâm Hoan nhìn thấy được bộ dạng khóc nức nở của Hạo Ca
Nhi lúc bị mang đi.
“Không đâu, sẽ không đâu, con không có việc
gì.” Ngâm Hoan lẩm bẩm nói nhỏ, trong đầu hiện ra quá nhiều hình ảnh
đáng sợ, nàng dùng giằng muốn đứng lên, Tiểu Tứ từ bên ngoài đi vào:
“Vương Phi, phát hiện một nha hoàn bị thương ở biệt viện, nhưng vẫn còn
tỉnh.”
“Nhanh đi qua đó.” Tập Noãn đỡ nàng từ trên đất đứng lên,
Ngâm Hoan đi về phía biệt viện, dọc theo đường đi còn có hộ vệ ngã trên
đất, làm cho người ta phải hoảng sợ.
Đi vào bên trong biệt viện,
Ngâm Hoan thấy Tiểu Trúc đang tựa vào bên cạnh hành lang, trên làn váy
đều là vết máu, sắc mặt tái nhợt.
“Vương Phi, bất ngờ có một
người áo đen xâm nhập vào trong phủ, hộ vệ ở ngoại viện không kịp chạy
tới, Thanh Nha tỷ tỷ dẫn theo ta và tiểu thế tử chạy trốn tới nơi này,
Thanh Nha tỷ tỷ nói muốn đưa tiểu thế tử giấu đi trước, sau đó chúng ta
chia thành hai hướng chạy ra ngoài.” Tiểu Trúc nói từng câu đứt quãng,
tuy trong lòng Ngâm Hoan nôn nóng nhưng vẫn không thể bỏ mặc nàng ta:
“Tập Noãn, ngươi đỡ Tiểu Trúc trở về, Tiểu Tứ, đi theo ta đi tìm kiếm
xung quanh.”
Hiện giờ không có thời gian để hỏi bất cứ chuyện gì, Ngâm Hoan chỉ cần tìm được Hạo Ca Nhi trước đã, phủ Bình Vương lớn như
vậy, Thanh Nha mang theo Hạo Ca Nhi chạy ra từ biệt viện, chỉ có thể đi
ra ngoại viện hay chạy về hậu viện mà thôi, Ngâm Hoan vòng qua hành lang biệt viện đi tới hậu viện, dọc đường đi còn gặp được những hộ vệ bị
thương.
Có người dám trong ngày đãi tiệc đầy tháng mà bắt cóc
tiểu quận chúa ở phủ Thái Tử, thì tất nhiên cũng dám đến phủ Bình Vương
để bắt cóc người khác, Ngâm Hoan chỉ hy vọng con trai vẫn còn ở trong
phủ, vẫn bình an chờ mình tới.
Phần lớn ở hậu viện là chỗ ở của nha
hoàn, còn có phòng bếp của Bình Vương phủ và vài phòng chứa đồ, Ngâm
Hoan tìm từng gian nhà một, không ngừng gọi tên Hạo Ca Nhi.
Những nha hoàn và ma ma kia không biết đã chạy tới nơi nào. Ngâm Hoan tìm một lược chỉ thấy được hai tiểu nha hoàn tạp dịch đang run lẩy bẩy cùng với một ma ma đã không còn động đậy trong phòng bếp.
Chuyện này so
với sự chém giết ở chiến trường còn không có nhân tính hơn, có thể xuống tay với một đám người tay còn trói gà không chặc.
Ngâm Hoan bảo
Tiểu Tứ sai người đi tìm đại phu tới đây, chợt trong phòng tạp dịch phát ra chút động tĩnh, Ngâm Hoan đẩy cửa ra, đi vào, hình như tiếng động
kia phát ra từ những ngăn tủ đã cũ nát.
Tiểu Tứ càng cẩn thận hơn trước, mở ra cửa tủ, lộ ra một bóng dáng màu hồng, thân thể đang co ro
vùi ở trong ngăn tủ, trong ngực của nàng ta đang ôm chặt Hạo Ca Nhi với
đôi mắt mở to, Tiểu Tứ nhìn thấy Hạo Ca Nhi, mà tiểu nha hoàn đang ôm
Hạo Ca Nhi đã nhắm chặt mắt, không biết là hôn mê hay đang ngủ, tiếng
động là do Hạo Ca Nhi đưa tay chụp cánh cửa mà tạo thành.
Ngâm
Hoan chưa từng bao giờ có cảm giác mất rồi lại được mãnh liệt giống như
bây giờ, nàng ôm lấy Hạo Ca Nhi từ trong ngực tiểu nha hoàn, trong tay Châu Nhi trống rỗng, cả ngươi cũng thức tỉnh, theo bản năng
đưa tay giãy giụa, trong miệng la to: “Các ngươi muốn làm gì?”
Vừa nhìn thấy người ôm Hạo Ca Nhi chính là Vương Phi, Châu Nhi rút tay về,
bò từ trong ngăn tủ ra ngoài, hai chân còn đứng không vững, yếu đuối dựa người vào cửa tủ.
Bát Vương phủ nhanh chóng biết chuyện này,
không chỉ là Bát vương phủ, hơn nửa thành Lâm An thành đều biết tiểu
quận chúa vừa tròn tháng của phủ Thái Tử bị người lạ mặt bắt đi, phủ
Bình Vương thì gặp thích khách, còn bắt đi nha hoàn thân cận bên người
của Bình Vương Phi, trong phủ Bình Vương cũng có không ít người bị
thương.
Bát Vương Phi lập tức đón Ngâm Hoan và Hạo Ca Nhi trở về. Trong phủ Bình Vương, Tiểu Tứ ở lại phủ Bình Vương để xử lý chuyện tiếp theo, theo sự tra hỏi của Ngâm Hoan thì biết được Thanh Nha ôm Hạo Ca
Nhi đang ngủ say chạy trốn tới ngoại viện, sau đó thì cùng Tiểu Trúc
chia binh thành hai hướng, sau nữa thì đi tới hậu viện, gặp được tiểu
nha hoàn kia.
Thanh Nha từ trong phòng nha hoàn lấy một cái gối
đầu, sau đó lấy áo choàng của Hạo Ca Nhi xuống, bọc lại gối đầu, dặn dò
tiểu nha hoàn kia ôm Hạo Ca Nhi vào trong phòng chứa đồ, căn dặn kĩ càng nàng ta không được phép lên tiếng, còn mình thì ôm cái gối đầu dẫn dụ
bọn họ đuổi theo một hướng khác.
Cả thành Lâm An bị phong tỏa,
đối với phủ Bình Vương thì tuy có trải qua kinh sợ nhưng cuối cùng không có gì nguy hiểm, còn tiểu quận chúa thì đến nay vẫn không có tin tức
gì.
Ngâm Hoan nhìn con trai đang nằm ở trên giường, đưa tay vuốt
ve gương mặt của con, một chút cảm giác hoảng sợ cho đến nay vẫn còn
chưa mất đi, trong khi tên nhóc con này một chút sợ hãi cũng không có,
đại khái là lúc tỉnh lại trong ngăn kéo, tự nhiên cứ yên lặng ngây ngô
không lên tiếng, cho đến khi nàng tìm được con.
“Con so với mẹ
may mắn hơn rất nhiều, nhất định phải sống thật khỏe mạnh.” Ngâm Hoan ôm con lên, Hạo Ca Nhi nhúc nhích trong lòng nàng vài cái, tìm vị trí
thoải mái tiếp tục ngủ, Ngâm Hoan nhẹ nhàng đung đưa cánh tay, vẻ mặt
dịu dàng.
Tập Noãn đi vào, nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng: “Tiểu
thư, A Hỉ đã tìm được Thanh Nha trong một hẻm nhỏ ở thành Nam, đã được
đưa về phủ Bình Vương rồi, đại phu nói bị thương gân cốt một chút, nhưng không có thương tổn ở bên trong, A Hỉ muốn nô ty đến báo tin bình an
cho tiểu thư.”
“Vậy thì tốt, còn tiểu nha hoàn tên Châu Nhi kia thì như thế nào?” Ngâm Hoan vỗ nhẹ trên người con trai, nhỏ giọng hỏi.
“Bị hoảng sợ một chút, nhưng không có gì đáng ngại.” Ngâm Hoan gật đầu một
cái, Hạo Ca Nhi trong ngực hừ lên một tiếng, nghiêng một bên, tiếp tục
ngủ.
Bên trong Bát Vương phủ an tĩnh, nhưng
lòng người ở thành Lâm An bên ngoài vương phủ lại rất bàng hoàng, hiện
giờ đã là một ngày sau khi tiểu quận chúa bị cướp đi, lục xét, tìm kiếm
khắp thành đều không có chút tin tức. Buổi chiều ngày hôm sau lại có án
mạng xảy ra, bên trong Trần phủ, Thái Thường Tự Khanh Trần đại nhân bị
đâm chết, Trần phu nhân bị mất tích.
Bầu trời của thành Lâm An
giống như phủ đầy mây đen, sự kiện ở Trần phủ vừa xảy ra, những cống nữ
mà ban đầu Bắc Đồ đưa tới đều bị bắt lại, một người trong đó đã chạy
thoát, ba người kia bị bắt nhốt.
Rốt cuộc âm mưu của Bắc Đồ bị Tô Khiêm Mặc hoài nghi, cũng đã bị lộ ra ngoài, theo sự mất tích của Trần
phu nhân A Đóa, quân đội Bắc Đồ im hơi lặng tiếng trong một năm nay rốt
cuộc cũng có động tĩnh, dẫn quân đội trực tiếp tấn công mạnh mẽ vào
Dương Quan.
Mà có rất nhiều quân của Bắc Đồ bao vây bên ngoài
thành Lâm An, cầm đầu chính là Lục Trọng Nham đã bị mất tích nhiều ngày
nay, mấy người Lục Tướng Quân gấp rút chạy về, đối đầu ngay mặt với đội
quân Bắc Đồ kia, hai quân giằng co với nhau.
Tô Khiêm Mặc vào
thành, Lục Tướng Quân cũng cưỡi ngựa tới ngay sau đó, thống lĩnh quân
đội đối trận. Tô Khiêm Mặc đi lên thành lâu, phất tay ra hiệu cung tiễn
thủ chuẩn bị, Lục Trong Nham nhìn mái đầu tóc đã bạc của Lục Tướng Quân, trên mặt là sự lạnh lẽo chưa từng thấy, liếc thấy động tĩnh trên cổng
thành, Lục Trọng Nham vung tay lên, một người bước ra từ sau lưng hắn
ta, trong tay ôm một đứa bé.
Tiếng khóc vang lên, Lục Tướng Quân
nhìn đứa bé đang giãy giụa không ngừng trong tã lót, khí huyết dâng
trào, mặt đỏ lên, tức giận nói: “Nghịch tử, rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không? Còn không mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng, ngươi
còn muốn làm lỗi cho tới khi nào!”
Lục Trọng Nham chỉ sợ người
trên cổng thành nhìn không thấy được, đem bọc tã nâng lên cao, để cho Tô Khiêm Mặc thấy được đứa nhỏ mới được đưa tới.
“Đó là tiểu quận
chúa!” Tiếng kinh hô của tướng lĩnh thủ thành ở một bên truyền tới, Tô
Khiêm Mặc cũng ra hiệu cho cung tiễn thủ án binh bất động, nhìn Lục
Trọng Nham ở xa cùng với một đám người Bắc Đồ, lúc này đây hắn ta đang
liều lĩnh đánh cuộc.
“Phụ thân, người đừng nói con trai không
biết suy nghĩ, cùng đừng nói người Cố gia không biết phân biệt phải
trái.” Lục Trọng Nham nói với Lục Tướng Quân, đem lợi thế nhỏ bé ôm trở
về trong ngực mình, ngẩng đầu nhìn về phía của thành hô to: “Bình Vương
Gia, nhiều ngày nay ta không thấy mẹ và vợ của ta, thật là nhớ, còn phải phiền Bình Vương Gia dẫn các nàng ấy tới đây, để cho một nhà của chúng
ta nhà đoàn tụ cũng tốt.”
Đây chính là tên vô sĩ nắm một đứa bé
trong tay để uy hiếp dành lợi thế cho mình. Trên mặt Lục Trọng Nham vẫn
có thể lộ ra thần sắc vô tư thẳng thắn như vậy. Tô Khiêm
Mặc nhớ lại chuyện xảy ra ở phủ Bình Vương trong thư hắn nhận được, nếu
kế hoạch của hắn ta thành công thì chẳng phải giờ phút này con trai của
mình cũng đang nằm trong tay hắn ta, để uy hiếp mình hay sao?!
“Đến lao ngục, đem người Cố gia mang tới đây.” Một lúc sau, Tô Khiêm Mặc phân phó thuộc hạ, thúc ngựa chạy tới Hình Bộ.
Mà ở phía hoàng cung bên này, trong lúc người của Cố gia được đưa từ hình
bộ ra ngoài, tại cửa cung xuất hiện một đại đội nhân mã hướng vào cung
để bức vua thoái vị.
Đại đội nhân mã đi thẳng một đường vào tới
của thứ hai của Hoàng Cung, vốn lối đi nhỏ yên tĩnh bỗng truyền tới một
hồi kinh động, cửa cung mở ra bất ngờ đóng lại, trên những bức tường
thành của hoàng cung xuất hiện từng hàng cung tiễn thủ, cúi người nhắm
về phía đội nhân mã trong lối đi nhỏ nhân mã, có thể bắn tên bất cứ lúc
nào.